Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Viện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 582 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:15:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ương thành là thành đô gần biển,tuy rằng chiếm diện tích không thể so với vương đô nhưng vì ven biển lại có cảng cho nên nơi này buôn bán cực thịnh,mức độ phồn vinh cũng không thua vương đô.
Ở Tương thành hãy nhìn đến đủ loại kiểu dáng nhân chủng, giống như di tộc ủ rượu bán ra,thiết khí uy tộc,cùng với thương nhân các quốc gia khác.
Tương thành có thể nói là thành đô buôn bán ra vào, ngay cả kiến trúc cũng tràn ngập phong tình dị quốc,ngoại tộc ở Tương thành mua bán giao dịch có mái tóc và con ngươi đều khác xa nhân dân ở Thịnh Nguyên,bọn họ lấy vật đổi vật, tìm thương nhân bán máy móc.
Cũng vì gần biển trong không khí Tương thành có vị mặn của biển, thức ăn cũng lấy hải sản nổi tiếng. Đủ loại chủng tộc lui tới phức tạp,mỗi một dân tộc có yêu thích khác nhau,bởi vậy ở trong Tương thành có thể hưởng thụ các món ngon của dị quốc.
Khi đi lại trên đường phố Tương thành còn phải cẩn thận người qua đường tới gần, bởi vì Tương thành rất nhiều kẻ trộm, thường thường không cẩn thận túi tiền sẽ bị lấy đi. Tương thành long xà hỗn tạp nhìn như phồn hoa náo nhiệt,nhưng sau vinh hoa ẩn núp nguy hiểm cũng rất nhiều.
Bùi gia ở Tương thành ngoại trừ có phường thêu còn có hai gian tửu lâu,phân biệt là Ngọc Diên Lâu và Văn Hương Các. Hai bên khác biệt ở chỗ Ngọc Diên Lâu trang hoàng hoa lệ hết sức xa hoa, đơn giản chỉ có một dĩa đậu xào đã giá trị mười lượng bạc, ước chừng là chi tiêu một tháng của người bình thường,bởi vậy ngoại trừ quan lại có tiền ra dân chúng bình thường ăn không nổi.
Mà Văn Hương thì không lộng lẫy như Ngọc Diên Lâu, Văn Hương xây dựng ở bên cạnh bến tàu, lấy thạch xanh trắng xây thành,không chỉ phong cách cổ xưa thanh lịch, nhìn hướng đông cửa sổ còn có thể thưởng thức phong cảnh chiều tà. Món ăn phong phú hơn nữa giá ổn định, mùi vị cũng không thua Ngọc Diên Lâu, người dân bình thường đều có thể vào, còn có văn nhân mặc khách rất thích tụ tập ở nơi này.
Mặc kệ là Ngọc Diên Lâu hoặc Văn Hương Các,mỗi ngày khách nhân đều nối liền không dứt,làm ăn vô cùng tốt,kiếm cho Bùi gia số nhiều của cải.
Mà đưa ra kinh doanh hai loại tửu lâu bất đồng giai cấp chính là Tần Diệu Đường, đề nghị này làm cho Bùi phụ khen ngợi thật nhiều,so với nhi tử thân sinh vô tích sự, Bùi phụ không khỏi liên tục lắc đầu.
Không chỉ Bùi phụ ngay cả quản sự Bùi gia đều vui lòng phục tùng Tần Diệu Đường,nhận định Tần Diệu Đường là chủ tử sau này sẽ tiếp quản Bùi gia, mà nàng là thiếu gia Bùi gia chính tông lại bị bỏ qua hoàn toàn.
Đỗ Diệu Phù không có gì ý tưởng căm giận bất bình,chẳng qua chỉ im lặng theo phía sau Tần Diệu Đường,nghe Tần Diệu Đường cùng các quản sự thảo luận công việc, nàng thì ở một bên nhàm chán đánh ngáp.
"Thanh đệ cảm thấy như thế nào?" Tần Diệu Đường đột nhiên nhìn về phía nàng,
các quản sự cũng đem tầm mắt dời về phía Đỗ Diệu Phù, mà nàng vừa vặn che miệng đánh ngáp, nước mắt theo khóe mắt chảy ra.
Động tác Đỗ Diệu Phù cứng đờ, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy các quản sự cực kỳ bé nhỏ nhíu mày,trong mắt cùng hiện lên coi rẻ.
Họ Tần nhất định là cố ý!
Đỗ Diệu Phù buông tay cũng không cảm thấy mất mặt, phe phẩy chiết phiến nho nhã hướng mọi người mỉm cười, não lại rất nhanh chuyển động, nghĩ nội dung bọn họ mới vừa nói chuyện, nàng nhớ rõ hình như là......
"Ở Tương thành mở thêm một gian phường thêu chủ ý này không tệ, nhưng người thêu tốt khó tìm,nếu muốn bồi tài cũng muốn tốn rất nhiều thời gian. Nói nửa vật lấy lưa thưa, thay vì sản xuất ra y phục giống nhau,chẳng thà hạn chế số lượng bán ra."
Đỗ Diệu Phù tạm dừng một chút, thấy vẻ mặt các quản sự quái lạ, nàng vuốt chiết phiến,khẽ mỉm cười.
"Nữ nhân sợ nhất ngoại trừ sắc còn có y phục bên ngoài. Còn nửa hận nhất chính là mua không được đồ vừa xinh đẹp số lượng lại có hạn."
Chúng quản sự hai mặt nhìn nhau,nhị thiếu gia thanh danh từ trước đến giờ đều rất tệ, khi nào thì nhị thiếu gia lụn bại biết đạo buôn bán rồi?
Đối Đỗ Diệu Phù nói một phen ngay cả Tần Diệu Đường cũng kinh ngạc, nhưng khuôn mặt anh tuấn không lộ ra cảm xúc gì,"Không nghĩ tới Thanh đệ đối với ý thích của các cô nương gia hiểu biết như vậy." Hơn nữa đối với đạo lý buôn bán cũng nói được,một chút cũng không ngu dốt giống trước kia.
Hừ hừ,muốn cho ta mất mặt,họ Tần ngươi mơ sớm quá đó! Gian thương chi đạo, người cổ nhân này làm sao có thể so với người hiện đại nha?
Đỗ Diệu Phù đắc ý ở trong lòng, miệng cũng khiêm tốn,"Đại ca huynh từ trước đến giờ bận rộn,không giống tiểu đệ ta không làm việc đàng hoàng, chỉ thích du ngoạn chung quan, bởi vậy đối với suy nghĩ nữ nhân đệ so với đại ca đương nhiên biết nhiều hơn."
Lời này vừa ra, các quản sự nghĩ đến là nhị thiếu gia thường đi nơi yên hoa,nhưng Tần Diệu Đường lại là nghĩ đến thân nữ nhi của nàng.
Nữ nhân hiểu nữ nhân là bình thường, không bình thường là biến hóa của nàng, trí tuệ so với Bùi Thiệu Thanh trước kia thật sự à như hai người.
Đầu ngón tay điểm nhẹ lên mặt bàn, Tần Diệu Đường liếc mắt nhìn Đỗ Diệu Phù một cái,con ngươi đen xẹt qua suy nghĩ sâu xa.
"Thanh đệ đề nghị tốt lắm,Lưu quản sự các ngươi đi xuống thương lượng đi, dựa theo cách nói Thanh đệ quyết định nên làm như thế nào,sau khi thương lượng lại nói với ta."
"Dạ." Biết thương nghị tạm thời đến đây,chúng quản sự đứng dậy rời đi,trước khi rời đi trong mắt nhìn Bùi Thiệu Thanh không hề có khinh thị, ngược lại cung kính gật đầu.
Đỗ Diệu Phù gật đầu mỉm cười đáp lễ, chờ tất cả mọi người rời khỏi, phòng nghị sự chỉ còn hai người nàng và Tần Diệu Đường.
Nàng sờ sờ cái mũi thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Tần Diệu Đường, ở trên xe ngựa nàng đã chịu đủ, đang định tìm cái cớ tránh khỏi thì Tần Diệu Đường lại mở miệng trước.
"Thanh đệ tính vẫn duy trì thân nam nhi sao?" Tần Diệu Đường nâng chung trà lên, một bộ tư thái nói chuyện phiếm."Chẳng lẽ đệ không muốn khôi phục thân nữ nhi, mặc nữ trang sao?"
Nói nhảm, đương nhiên muốn! Mỗi ngày triền ngực ai chịu nổi?
Không có người ở bên ngoài, Đỗ Diệu Phù cũng lười bày ra bộ dáng nhã nhặn, trực tiếp trợn tròng trắng mắt "nhìn" hắn.
"Làm sao khôi phục? Chẳng lẽ trực tiếp nói với cha ta là nữ,chẳng qua vì mẫu thân muốn trả thù cho nên đem ta nuôi dưỡng như nam nhân? Mà ta thân nữ nhi này còn thường đi kỹ viện tìm cô nương, cùng một đám ăn chơi trác táng xen lẫn cùng nhau, ngủ chung với nhau......"
"Ngủ chung với nhau?" Tần Diệu Đường nhíu mày, con ngươi đen hơi nheo lại.
"Lúc uống say không còn biết gì đương nhiên ngủ cùng nhau." Nói thật Bùi Thiệu Thanh thân nữ nhi không bị phát hiện, ngay cả nàng cũng thấy đúng là kỳ tích.
"Nếu ta thật sự khôi phục thân nữ nhi, cha cho dù không bị ta hù chết cũng sẽ bởi vì lời đồn đãi bên ngoài làm tức chết." Đây cũng chính là nguyên nhân làm nàng không dám mở miệng, nhi tử Bùi gia biến thành nữ nhi, nàng cũng không biết tin đó đến lúc truyền ra bên ngoài sẽ loạn như thế nào.
"Cho nên đệ muốn cả đời làm nam nhân, lấy thân phận nam nhân tiếp quản sự nghiệp Bùi gia, cả đời giấu diếm thân phận nữ nhân sao?" Tần Diệu Đường thấy nàng không cần phải làm như vậy, Bùi Thiệu Thanh trước kia đối với tài phú Bùi gia có lẽ rất coi trọng,nhưng Bùi Thiệu Thanh hiện tại...... Trên người nàng bí ẩn nhiều lắm, hơn nữa hắn phát hiện nàng nói tới Bùi thúc miệng tựa như đang nói một người xa lạ, mà không giống như nói với cha ruột mình.
"Thật ra, ta có biện pháp giải quyết rất tốt." Đỗ Diệu Phù mỉm cười, ánh mắt như là có toan tính chợt lóe lên nhìn hắn.
Tần Diệu Đường có loại cảm giác sắp bị tính kế.
"Biện pháp này đối với huynh và ta đều có lợi,Ưm, không đúng, đối với huynh mà nói là thật có lợi luôn." Nàng tin tưởng không có người sẽ cự tuyệt.
"Nói nghe một chút." Tần Diệu Đường ung dung chờ.
"Huynh có thể cho ta một khoản tiền để cho ta đến tuổi già áo cơm đều không sứt mẻ,sau đó về nói chúng ta trên đường hồi kinh gặp được đạo tặc, cuối cùng ta không cẩn thận gặp rủi ro tử vong, từ nay về sau Bùi gia không còn có nhị thiếu gia,huynh chính là người kế thừa Bùi gia."
Đây là ý tưởng hôm qua nàng nghĩ ra trong lúc ngồi xem ngựa,dù sao nàng cũng không có gì cảm tình đối với Bùi gia,cùng loại người nguy hiểm như Tần Diệu Đường cùng xuất hiện nhiều đối với nàng chỉ có hại,chẳng thà lấy một khoản tiền bỏ đi, nàng có thể tìm một nơi sinh sống, cũng có thể khôi phục thân nữ nhi, không bao giờ trải qua cuộc sống triền ngực nửa.
Tần Diệu Đường nghe xong sắc mặt không thay đổi."Ta có lợi gì?"
"Kế thừa Bùi gia nha!" Thủ phủ đấy! Đây chính là danh hiệu mỗi người đều muốn.
"Cho dù có đệ ở đó, ta vẫn có thể kế thừa Bùi gia." Nói trắng một chút, người chủ trì hiện tại của Bùi gia căn bản chính là hắn.
Ack...... Đỗ Diệu Phù sửng sốt."Nhưng ta sẽ không cản trở huynh!"
Tần Diệu Đường nhíu mày,ý giễu cợt cực nồng."Đệ cho rằng ta sẽ để ý đệ cản trở sao?" Nói trắng ra một chút, nàng có năng lực cản trở hắn sao?
Bị nghiêm trọng xem thường nhưng Đỗ Diệu Phù không cách nào phản bác chỉ có thể giương miệng trừng mắt hắn, á khẩu không trả lời được.
Tần Diệu Đường đứng dậy đi về phía nàng, thân thể cao lớn đứng ở trước người nàng, hai tay đặt ở hai bên ghế, từ từ cúi người xuống.
Khí thế áp bách làm cho Đỗ Diệu Phù lui về phía sau, lại bị khóa ở ghế, trốn không được, động đậy cũng không, chỉ có thể mở to một đôi mắt to khẩn trương nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ bức người cơ hồ gần sát nàng, hô hấp cực nóng làm cho nàng nín thở,trái tim đập nhanh hơn,nàng sợ hãi cúi thấp mặt không dám lại nhìn hắn.
Nhưng dạng này lại càng có thể cảm nhận được tồn tại của hắn,bao gồm hơi thở và nhiệt độ cơ thể hắn.
"Đệ muốn rời khỏi Bùi gia? Ta lại không muốn để cho đệ đi." Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua lỗ tai của nàng, hắn mỗi lần phun ra một chữ môi mỏng sẽ chạm vào vành tai của nàng.
Đỗ Diệu Phù không khỏi lui vai muốn tránh khỏi trêu chọc của hắn.
Nhìn da thịt bạch ngọc toát ra vụn nhỏ mụn cơm, khuôn mặt anh tuấn từ trước đến
giờ đạm mạc hiện lên một chút tà ác,hắn cúi đầu.
"A!" Đỗ Diệu Phù sợ tới mức kinh kêu,đưa tay che cổ, hai mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn lại cắn nàng? Không chỉ cắn,còn liếm!
Khi nàng ngẩng đầu Tần Diệu Đường khẽ nhếch môi,thấy mắt nàng mở lớn hơn nữa, lưỡi trơn trượt thâm nhập vào trong cái miệng nhỏ nhắn tàn sát bừa bãi, như cuồng phong đòi lấy hơi thở của nàng.
Đỗ Diệu Phù sợ tới mức đã quên hô hấp, dưỡng khí trong ngực dần dần biến mất, mặt của nàng bắt đầu đỏ lên,trước mắt một mảnh tối đen.
"Thở." Hắn vỗ nhẹ mặt của nàng.
Dọa! Đỗ Diệu Phù giật mình hoàn hồn nhanh hít thở không thông,vội vàng hấp thụ không khí, một đôi mắt vẫn trừng mắt hắn, môi bị hôn sưng khẽ nhếch.
"Ngươi ngươi ngươi......" Nàng nhịn không được lắp bắp, sợ tới mức nói không ra lời.
"Trừ phi nàng đem bí mật trên người nói ra,bằng không đừng nghĩ rời khỏi Bùi gia."
Hắn cười đến mê người, đầu ngón tay phủ lên cánh môi thủy nhuận, nhìn chăm chú ánh mắt nguy hiểm lại câu người của nàng."Bất quá cho dù biết tất cả bí mật trên người nàng, ta cảm thấy ta cũng không muốn thả nàng đi."
Hắn thấp lẩm bẩm, ngữ khí không chút để ý lại như là lời thề tuyệt đối.
Đỗ Diệu Phù không khỏi run sợ,trong mắt lộ ý sợ hãi.
"Đừng sợ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ta sẽ không sẽ làm nàng bị thương." Hắn mỉm cười,ngón tay mơn trớn gò má dịu dàng lại triền miên.
Mà nàng tựa như con chuột nhỏ kinh hoảng bị ác miêu âm hiểm cắn.
Đỗ Diệu Phù sợ tới mức phát run, trong lòng không ngừng khóc hào — đáng sợ! Thật đáng sợ!
...................
Đỗ Diệu Phù hoàn toàn sợ hãi, lá gan của nàng vốn không lớn,tuy rằng cá tính bạch mục,miệng máy xe nhưng lá gan của nàng cũng rất nhỏ,chuẩn mực sợ kẻ xấu.
Hơn nữa người nàng biết đều là cường thế nhân sĩ — tỷ như chị em Giang gia. Bị chị em Giang gia ức hiếp nàng phát qua lời thề, đối với loại người cường ngạnh đáng sợ này nàng muốn tránh xa.
Bởi vậy ban đầu vừa nhìn thấy Tần Diệu Đường, cảm ứng tránh ác của nàng đã nhắc nhở qua nàng, người này rất nguy hiểm phải tránh xa một chút.
Nàng rõ ràng cũng chiếu theo làm, nhưng vì sao quá trình tiếp theo hoàn toàn không nằm trong tay nàng?
Đỗ Diệu Phù trái lo phải nghĩ, kết luận chính là — đều là miệng của nàng gây họa, nàng không nên ba lần bốn lượt khiêu khích Tần Diệu Đường, không nên khiến cho hắn chú ý, không nên trừng mắt hắn.
Đỗ Diệu Phù hối hận muốn chết, sớm biết vậy nàng sẽ không thay đổi tiếp tục làm tên phá sản ăn chơi trác táng, sau đó trộm lấy tiền Bùi gia chờ lấy đủ rồi trốn khỏi nhà, dù sao Bùi Thiệu Thanh không được yêu thích, cũng không có người quan tâm hắn biến mất hay không.
Sứ mệnh cái rắm! Nàng ảo tưởng sứ mệnh giờ thì hại chính mình bị nguy hiểm quấn lên!
Đỗ Diệu Phù ôm đầu không tiếng động thét chói tai,không khỏi nghĩ đến Giang Sơ Vi đã nói qua với nàng,nàng trời sinh hấp dẫn loại người cường thế.
Tuy rằng bộ dạng nàng bình thường béo,nhưng hoa đào cũng rất tốt, hơn nữa người theo đuổi nàng điều kiện cũng không tệ, đều là nhân sĩ lương cao thành công, anh tuấn nhiều tiền,chẳng qua khuyết điểm là tự cho là đúng đem nàng trở thành sủng vật chăm sóc ở nhà mình.
Ngay cả quen mấy người bạn trai,nàng liền chịu không nổi quyết định cách loại người này xa một chút, nhưng hết lần đến lần khác nam nhân theo nàng đều là đồng dạng cá tính.
Không nghĩ tới xuyên qua đến cổ đại từ trường của nàng vẫn là không thay đổi, càng bi kịch là lần này quấn lên nàng là Tần Diệu Đường, nam nhân này so với nàng trước đó quen biết càng đáng sợ hơn.
Nếu hắn biết nàng là một linh hồn xuyên qua đây căn bản không phải Bùi Thiệu Thanh...... Đỗ Diệu Phù mãnh liệt run lên.
Nàng không dám tưởng tượng kết cục của mình, trong lòng chỉ cảm thấy nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Không được! Không thể lại địa phương này nữa,bằng không sớm hay muộn sẽ có một ngày nàng nhất định sẽ bị buộc nói ra toàn bộ, mỗi ngày nơm nớp lo sợ phòng bị làm tâm lực của nàng dần dần lao lực quá độ.
Nếu còn như vậy nửa nàng sớm hay muộn sẽ hỏng mất...... Đỗ Diệu Phù cắn môi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Lúc này đã vào đêm,Tương thành cùng địa phương khác bất đồng buổi tối phố xá rất sầm uất, các quán bán hàng rong nhỏ đều đã đi ra, bởi vậy ban đêm Tương thành rất náo nhiệt.
Tần Diệu Đường cùng vài thương nhân hợp tác đi xã giao,địa điểm là Hoa Mãn Lâu nổi danh ở Tương thành, nơi yên hoa này nữ nhân không thích hợp đi — đây là Tần Diệu Đường nói. Bởi vậy nàng bị lưu lại, Tần Diệu Đường một mình đến cuộc hẹn.
Nàng nhớ rõ vừa rồi lầu hai có hai người dùng bữa, nghe được khách nhân ngoài màn trúc nói chuyện phiếm, bọn họ giống như nói buổi tối có chiến thuyền chở hàng......
Đỗ Diệu Phù nhanh chóng đứng dậy,vội vàng đóng gói này nọ,bạc trên người nàng không nhiều lắm,nhìn trái nhìn phải nàng đem thứ đáng giá trong phòng bỏ vào bao quần áo.
Nàng còn không quên chạy đến phòng Tần Diệu Đường, ngay cả đồ đạc của hắn cũng vơ vét, xác định đáng giá đều mang đi,mới ôm túi lớn tròn vo chuồn ra phòng, tránh đi tiểu nhị cùng chưởng quầy chạy ra Ngọc Diên Lâu.
Biết Tương thành nhiều kẻ trộm,bao phục của nàng lại lớn,đành phải cẩn thận ôm bao quần áo thật tốt chạy về hướng cảng.
Mặc kệ tàu buôn kia muốn đi đâu, trước thoát đi Tần Diệu Đường rồi hãy nói!
................
Gió thu mát mẻ nhẹ phẩy,màn lụa màu đỏ tung bay,Hoa Mãn Lâu vang danh Tương thành phiêu tán mùi vị son phấn,khúc điệu đàn sáo vang lên, ái muội hấp dẫn.
Tần Diệu Đường đối với nơi yên hoa xưa nay không có hứng thú,hết lần này đến lần khác nam nhân cố tình tìm đến địa phương này tìm hoan, mà hắn mặc dù không thích nhưng cũng không cự tuyệt.
Dù sao rượu say làm tai nóng là nơi dễ dàng để nói chuyện làm ăn nhất.
Nhìn nam nhân này ôm cô nương uống rượu nói đùa sắc mặt Tần Diệu Đường lãnh đạm, những người này đều là thương gia hợp tác lâu năm với Bùi gia, phần lớn mọi người đã uống rượu, còn có người đã đưa cô nương đi vào phòng.
Nhìn xem thời gian, đợi nửa canh giờ nửa là có thể chạy lấy người.
Không biết Bùi Thiệu Thanh giờ phút này ở trà lâu làm cái gì? Nghĩ đến người thú vị kia, con ngươi đen đạm mạc thoáng chốc nổi lên ý cười.
Ban ngày hôn nàng là ngoài ý muốn, hắn không nghĩ sẽ hôn nàng,chẳng qua nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trừng to giống con chuột nhỏ kinh hãi chờ hắn phát hiện, hắn đã hôn nàng.
Hối hận? Thế thì không.
Nàng không phải nữ nhân hắn lần đầu tiên hôn nam nhân thôi luôn luôn có thời điểm dục vọng, tuy rằng dục niệm của hắn không nặng bất quá nên tháo gỡ, hắn cũng sẽ không ủy khuất chính mình.
Môi của nàng so với nữ nhân hắn từng hôn qua còn mềm hơn,thậm chí khẽ run,trong cái miệng nhỏ nhắn vẫn giữ trà hương thanh nhã, khi hắn tăng thêm nụ hôn kia, hắn nghe được nàng thở gấp, sau đó trợn tròn đôi mắt dần dần thất thần,ngay cả hô hấp cũng quên.
Nếu không phải hắn vỗ nàng tỉnh, nàng nhất định sớm hít thở không thông!
Hắn biết đã dọa nàng,hoảng hốt và bối rối trong mắt nàng lấy lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ lên làm cho hắn muốn cười.
Đúng vậy, đáng yêu — không nghĩ tới một ngày kia hắn sẽ dùng chữ này trên người Bùi Thiệu Thanh, hoặc là nói không nghĩ tới Bùi Thiệu Thanh có ở trong mắt hắn.
Vốn là người không đáng nhìn, hiện tại lại khiêu khích lòng hắn, bộ dáng linh động câu động ánh mắt hắn làm cho hắn chộn rộn.
Hắn từ trước đến giờ là người lãnh tình, không có bất luận kẻ nào có thể dừng lại trong mắt hắn.
Đối với Bùi gia tốt là vì Bùi thúc đối hắn có ân, nên báo ân báo xong rồi hắn sẽ rời đi.
Bởi vậy hắn không cho phép người làm hại Bùi gia tồn tại, Bùi Thiệu Thanh thay đổi khiến cho hắn nghi hoặc, đồng dạng diện mạo nhưng hắn biết, người này không phải Bùi Thiệu Thanh.
Nhất định là có chỗ nào không đúng nhưng mà hắn tạm thời tìm không thấy điểm mấu chốt.
Vốn nghĩ chờ hắn tra được bí mật Bùi Thiệu Thanh, nếu có hại liền diệt trừ nàng,nhưng hiện tại...... Hắn rũ mắt xuống, uống rượu.
"Bùi Thiệu Thanh......" Nàng....Rốt cuộc là ai?
Tần Diệu Đường thú vị suy tư, mùi thơm bay lại gần sát hắn,thân hồng sa, lộ ra bán nhũ tiến sát vào trong lòng hắn.
"Tần công tử,chàng một mình ngồi đây nghĩ cái gì?" Mỹ nhân dịu dàng cầm chén rượu trong tay hắn, liền tay uống cạn chén rượu cửa hắn,môi dịu dàng hướng về phía hắn.
Tần Diệu Đường lại tránh mặt đi,môi mềm dừng ở bên má, môi của hắn vẫn giữ mùi hương mềm mại kia cho nên hắn không muốn để cho hương khí tục diễm lây dính, lúc này thấy một thân ảnh quen thuộc lướt nhanh trên đường.
Hắn giương mâu,đúng vậy người nọ ôm một túi lớn,hơn nữa đang đi về cảng phía đông,đưa mắt nhìn lại tại cảng có một tàu buông đậu ở đó tựa hồ chuẩn bị không lâu sau xuất phát.
Khuôn mặt anh tuấn giấu giếm tâm tư, chỉ có con ngươi để xẹt qua ánh sáng lạnh,Tần Diệu Đường đứng dậy.
"A!" Mỹ nhân dựa vào bên người hắn duyên dáng gọi to,nhu nhược té trên mặt đất, cong môi hờn dỗi."Tần công tử,chàng làm đau người ta."
Tần Diệu Đường không để ý tới trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống đi theo phía sau người nọ,thấy nàng quả thực đi vào cảng,con ngươi đen nheo lại.
Đỗ Diệu Phù hỏi:"Thương gia, thuyền này chừng nào xuất phát?"
"Đúng đấy! Một khắc nửa sẽ xuất hành."
Một khắc? Vậy không phải 15 phút? Như vậy đủ rồi Tần Diệu Đường sẽ không sớm về Ngọc Diên Lâu như vậy,nàng nhất định có thể an toàn đào tẩu.
Ánh mắt Đỗ Diệu Phù tỏa sáng,vội vàng mở miệng,"Ta đây muốn lên thuyền,phải tốn bao nhiêu bạc nha?"
"Hai vị sao? Vậy phải năm lượng bạc!"
"Không có, chỉ có......"
"Không được, chúng ta không lên thuyền."
Lời nói sâu kín từ phía sau bay tới, lưng Đỗ Diệu Phù thoáng chốc rét run, một cánh tay khỏe mạnh hoàn qua thắt lưng nàng,kéo nàng ra phía sau.
Nàng ngã vào lồng ngực ấm áp, thân thể bị chế trụ,nàng không khỏi phát run, mà hơi thở cực nóng lướt nhẹ qua tai nàng.
"Thanh đệ, đệ muốn lên thuyền sao?" Thanh âm nhẹ nhàng sâu kín,cực kỳ dễ nghe.
Lông tơ toàn thân Đỗ Diệu Phù lại lạnh rét dựng lên.
Thật Giả Thiếu Gia Thật Giả Thiếu Gia - Nguyễn Viện