You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Viện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 582 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:15:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
êm khuya, Đỗ Diệu Phù từ từ nhắm hai mắt,cẩn thận nghe tiếng hít thở bên cạnh.
Xác định người bên cạnh đang ngủ,nàng nhanh chóng mở mắt ra, thật cẩn thận đứng dậy,hai chân đưa xuống mặt đất, mặc giày vào, động tác chậm rãi rời khỏi giường.
Đây là một khách điếm nhỏ, bọn họ bước vào thành trấn thì đã là buổi tối,đi bảy ngày đường mới có thể đến Tương thành,bởi vậy bọn họ tìm một khách điếm nghỉ ngơi.
Khách điếm chỉ còn hai gian phòng, thân là thiếu gia hai người đương nhiên không thể ngủ cùng đánh xe một phòng,bởi vậy nàng và Tần Diệu Đường liền vào ở một gian phòng thượng hạng tương đối lớn.
Nói một cách khác,nàng và Tần Diệu Đường cùng ngủ chung một giường.
Khi biết được tin tức này Đỗ Diệu Phù cực lực khống chế mới không làm ặt biến thành một chữ 囧, nàng tình nguyện ngủ cùng A Toàn chứ không muốn cùng Tần Diệu Đường chung một phòng.
Nàng cũng không thể làm như vậy, bởi vì "huynh đệ" ngủ cùng nhau là rất bình thường, bởi vậy cho dù trong lòng không nguyện ý nàng vẫn không có lựa chọn nào khác.
Nàng Lập tức đều hoài nghi chính mình có phải đem "suy vận" mang lại đây,muốn trốn cái gì sẽ tới cái đó? Nàng rõ ràng muốn cách Tần Diệu Đường rất xa,lại không hiểu phải theo sát hơn.
Hơn nữa nàng vẫn nhìn không thấu ý đồ Tần Diệu Đường cho nên chỉ có thể nơm nớp lo sợ cảnh giác,nhưng Tần Diệu Đường lại không có động tác gì, cũng không để ý tới nàng,như là khôi phục nguyên dạng Bùi Thiệu Thanh không đáng lo,theo thứ tự dùng bữa rửa mặt chải đầu,sau đó cởi áo khoác lên giường, từ đầu đến cuối cũng chưa liếc nhìn nàng một cái.
Đối mặt tình hình này Đỗ Diệu Phù nên thở một hơi,nhưng nàng chỉ cảm thấy càng quỷ dị, tâm phòng bị vẫn không thể buông,nàng không tin Tần Diệu Đường sẽ bỏ qua nàng dễ như vậy.
Dùng Qua loa bữa tối,lấy khăn tay ẩm ướt lau mặt, đến khách điếm thì trời đã tối căn bản không thể tắm rửa,chỉ có thể đơn giản lau mặt,rửa tay rửa chân.
Tuy rằng hiện tại thời tiết không nóng bức,nhưng trên người nàng ra không biết bao nhiêu mồ hôi,theo như Đỗ Diệu Phù người hiện đại mà nói, một ngày không tắm rửa thực sự rất khó qua.
Hơn nữa không phải nàng ngủ một mình, nàng cũng không dám đem cởi mảnh vải quấn ngực xuống,nhưng cả một ngày quấn mảnh vải,ngay cả khi ngủ cũng không thể cởi bỏ làm cho nàng hô hấp khó khăn.
Hơn nữa không tắm rửa có lẽ là tác dụng tâm lý, làm cho nàng cảm thấy thân thể
dinh dính thực không thoải mái.Hơn nữa nằm bên cạnh lại là người nguy hiểm, làm cho nàng không thể buông lỏng,hoàn toàn không thể đi vào giấc ngủ.
Không được, nàng thực sự nhịn không nổi nữa!
Mãi do dự nàng quyết định len lén đi xuống giường, xác định Tần Diệu Đường ngủ say,nàng mặc áo khoác vào,đem tóc xõa ra tùy ý cột lại, nhẹ nhàng mở cửa phòng, kiễng mũi chân đi ra ngoài, lại đem cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Cửa phòng đóng lại một khắc kia,nàng vốn ngừng hô hấp rốt cục thả lỏng,nàng chậm rãi thở một hơi.
Xoay người bước xuống lầu, đêm đã khuya nàng nhìn thấy tiểu nhị trong điếm chống đầu ngồi ngủ gật trên ghế, nàng không đánh thức tiểu nhị đi ra khách điếm.
Nàng nhớ rõ vừa mới vào thành có đi qua một chỗ, cước bộ rất nhanh đi hướng
bên phải ngã tư đường, đường phố u ám vắng ngắt,nhà nào cũng đóng lại cửa, chỉ có một nơi vào ban đêm vẫn náo nhiệt.
Đỗ Diệu Phù dừng lại cước bộ,phía trước có một tửu lâu, đèn lồng màu đỏ treo lên cao, sa mỏng màu đỏ theo gió tung bay, tấm biển phía trên có viết va chữ "Lâm Tiên lâu".
Đã trễ còn có thể náo nhiệt như vậy, Đỗ Diệu Phù đương nhiên biết nơi này không phải đơn thuần là tửu lâu,mở ra cước bộ nàng bước vào cửa.
Vừa nhìn thấy tình cảnh đại sảnh,khóe miệng nàng co rút cười.
Ngoại trừ người ngoài ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi tới phía nàng,trong đại sảnh không có một một người nào không có một nữ nhân nào, Đỗ Diệu Phù lập tức ngây ngẩn cả người.
Nàng biết đây là kỹ viện, nhưng mà nàng không nghĩ tới...... khách nhân nơi này lại vô cùng thân thiết ôm mĩ thiếu niên, khóe miệng của nàng kéo lên.
Tiểu Quan quán — ba chữ này nàng nghe qua lại không nghĩ tới chính mình thật sự gặp được.
"Hừm! Công tử là gương mặt mới, ta chưa từng gặp qua nha! Công tử ở vùng khác đến sao?"
Vừa thấy khách mới đến,tú bà nhiệt tình đi lại, nhãn tiêm phát hiện y phục trên người Đỗ Diệu Phù đều vô cùng tốt, vừa thấy đã biết là thiếu gia có tiền.
"Ta là Quý ma ma, xem bộ dạng công tử khí vũ hiên ngang nhất định không phải người thường, đến đây, công tử xưng hô như thế nào?" Quý ma ma tiêm thanh la hét, thân thể đẫy đà nhắm thẳng dựa vào trên người Đỗ Diệu Phù, mùi thơm xộc vào mũi làm cho Đỗ Diệu Phù nhíu mày.
Nàng nhanh chân lùi lại, nhịn xuống hắt xì sắp ra,"Quý ma ma,cho ta một gian phòng, ta muốn kín đáo một chút." Nàng xuất ra một thỏi vàng,"Còn nửa bảo người ta chuẩn bị cho ta một thùng nước ấm."
Vừa thấy đến vàng, mặt mày Quý ma ma lập tức hớn hở,vội vàng lấy đi."Được được, không thành vấn đề,công tử muốn ai hầu hạ? Ngài muốn thanh thuần hay là muốn buông thả một chút? Lâm Tiên lâu chúng ta cái gì cũng có."
"Đều không cần, cho ta một gian phòng là tốt rồi, còn nửa đừng cho người đến quấy rầy ta." Nói xong lại ột thỏi vàng.
Đến tiểu quan quán không tìm tiểu quan? Đây là khách quái gì a? Bất quá cho bạc hào phóng như vậy Quý ma ma cũng không hỏi nhiều, dù sao có tiền kiếm là tốt rồi.
"Được, không thành vấn đề, công tử đi theo ta." Quý ma ma lắc lắc mông,dẫn Đỗ
Diệu Phù đi vào một sương phòng hoa lệ."Công tử đợi chút, ta lập tức cho người đưa nước ấm lại đây, nếu ngài muốn tiểu quan hầu hạ thì nói với ta một tiếng là được."
Đỗ Diệu Phù gật đầu nhìn Quý ma ma rời đi, nàng đánh giá gian phòng một chút, tục lệ bài trí qua loa làm cho nàng không khỏi lắc đầu, ngồi vào ghế,châm một chén nước ình.
Tắm rửa xong, ăn bữa đêm, sau đó lại trở về!
Nàng vuốt cái bụng, cơm bữa tối nàng căn bản nuốt không nổi,chỉ qua loa bái vài
ngụm cơm mà thôi, hiện tại vừa thả lỏng liền cảm thấy đói bụng.
Đỗ Diệu Phù uống trà, chờ người đưa nước ấm lại đây,nhưng không biết sau khi
nàng rời khách điếm còn có người vẫn đi theo phía sau nàng.
Khi người nọ nhìn thấy nàng đi vào Lâm Tiên lâu, kinh ngạc nhướng mày.
Biết Bùi Thiệu Thanh có lòng với hắn lại là một chuyện,thật nhìn thấy Bùi Thiệu Thanh đi vào Tiểu Quan quán lại là một chuyện khác.
Dù sao từ trước cho tới bây giờ chưa thấy qua Bùi Thiệu Thanh ngoạn nam nhân, mà hiện tại vừa ra khỏi nhà nửa đêm lại lén lút chuồn ra khách điếm đi vào Tiểu Quan quán.
Tần Diệu Đường ngồi trên nóc nhà, lấy gạch mái nhà ra nhìn vào trong, theo cái lổ nhìn thấy Bùi Thiệu Thanh uống trà. Đối với Bùi Thiệu Thanh yêu thích hắn không cảm giác gì, chỉ cần Bùi Thiệu Thanh không động lên người hắn là được.
Bất quá lời tú bà nói lại làm hắn không hiểu, Bùi Thiệu Thanh không gọi tiểu quan hầu hạ? Đến tiểu quan quán không tìm tiểu quan,vậy hắn đến tiểu quan quán làm
gì?
Còn đang nghi hoặc, cửa vừa vặn có người gõ.
"Công tử, nước ấm đưa tới rồi." Hai gã sai vặt chuyển thùng tắm vào,rót nước ấm vào bên trong.
"Sau nửa canh đưa đến một ít món ăn." Thưởng chút bạc vụn,Đỗ Diệu Phù mở miệng phân phó.
"Dạ, cám ơn công tử đã thưởng." Hai gã sai vặt khom người nói lời cảm tạ,đóng cửa phòng lại.
Đỗ Diệu Phù đưa tay múc một chút nước ấm, nước ấm hợp ý làm cho nàng lộ ra tươi cười,đưa tay cởi bỏ dây cột tóc, nàng gộp lại tóc dài.
Xõa tóc dài xuống làm khuôn mặt khéo léo càng hiển thanh tú,mà bộ dáng này Tần Diệu Đường ở khách điếm đã sớm nhìn qua, dù sao cũng không nghĩ đến ý trong mắt hắn Bùi Thiệu Thanh vốn là đại thiếu gia chưa chịu khổ qua, xem ra có chút yếu ớt cũng là bình thường.
Đỗ Diệu Phù cởi ngoại sam, cởi y phục phóng tới ghế, Tần Diệu Đường đối với việc xem nam nhân tắm rửa không có hứng thú, nếu Bùi Thiệu Thanh đến tiểu
quan quán tìm hoan vậy cũng không có gì đẹp mắt.
Đưa tay chuẩn bị lắp mái nhà rời đi,lại thấy Bùi Thiệu Thanh cởi áo đơn trên ngực có quấn một mảnh vải, động tác Tần Diệu Đường thoáng chốc dừng lại.
Ngực Bùi Thiệu Thanh bị thương khi nào? Không đúng! Tần Diệu Đường nhíu mày trừng mắt nhìn ngực Bùi Thiệu Thanh, mà Bùi Thiệu Thanh đang cởi bỏ mảnh vải trên ngực, một vòng lại một vòng lộ ra da thịt, kinh ngạc trong mắt hắn cũng lập tức sâu sắc.
Thẳng đến nhìn đến bộ ngực sữa no đủ hiện ra, Tần Diệu Đường bình sinh lần đầu kinh ngạc.
Này...... Làm sao có thể?
"Chán ghét, cuốn lấy thật chặt,đã đỏ." Đỗ Diệu Phù nói thầm còn xoa ngực,cởi quần dài bước vào thùng tắm.
Nước ấm làm cho nàng thoải mái thở một hơi, nàng tựa mái tóc ướt nhẹp,thả lỏng thân thể dựa lưng vào thùng tắm,bả vai thả lỏng ngưỡng đầu phía sau, sau đó...... thân thể ổn định.
Trên nóc nhà có một cái lỗ,xuyên qua cái lổ đó nàng nhìn thấy gương mặt hé ra -
Trái tim của nàng nhất thời co rút, đôi mắt chậm rãi trợn to, cùng cái người rình coi sững sờ nhìn lẫn nhau.
Sau đó -
"A a a -"
...............
Tiếng thét sắc bén không có đưa tới bất luận kẻ nào,tiểu quan trong quán đã sớm tập mãi thành thói quen, đem thanh âm này xem như âm thanh lúc khoái hoạt.
Mà người khởi xướng đã sớm từ cửa sổ tiến vào sương phòng, khuôn mặt anh
tuấn lãnh trầm đạm mạc, con ngươi đen sắc bén nhanh nhìn chằm chằm Đỗ Diệu Phù.
Đỗ Diệu Phù núp trong phòng tắm,đang lúc bối rối chỉ kịp kéo y phục phủ lên mình, căn bản không cơ hội đi ra thùng tắm.
"Ngươi còn nhìn? Còn không xoay người sang chỗ khác!" Trừng cái gì trừng nha!
Nàng còn chưa nói tên sắc lang này nhìn lén người ta tắm rửa, biến thái!
Tần Diệu Đường không nói chuyện, bất quá cũng quay lưng lại.
Đỗ Diệu Phù chạy nhanh ra khỏi thùng tắm,ngoại sam ẩm ướt, nàng đành phải nhanh chóng mặc áo trong vào, sau đó nhảy lên giường lấy chăn bao quanh mình.
Ngẩng đầu đã thấy Tần Diệu Đường sớm xoay người,"Ngươi, ngươi lúc nào xoay người rồi? Ta không gọi ngươi xoay người, ngươi làm sao có thể tự mình xoay người?" Đáng ghét, không nghĩ tới khối băng nam này lại sắc như vậy!
Mặt Đỗ Diệu Phù đỏ lên,nghĩ đến chính mình không chỉ bại lộ thân phận nữ nhi, còn
bị nhìn trống trơn đúng là thiệt thòi tới cực điểm.
"Ngươi theo dõi ta!" Nàng trợn mắt lên án. Hơn nửa còn giống như biến thái rình coi trên nóc nhà!
"Ngươi là Bùi Thiệu Thanh?" Không để ý tới ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm mình, Tần Diệu Đường thầm nghĩ muốn làm rõ sự việc.
"Vô nghĩa!" Đỗ Diệu Phù lườm hắn một cái,"Ta từ nhỏ đã bị nuôi giống nam nhi, về phần nguyên nhân......" Nàng nghiêng mắt nhìn sang hắn, hừ hừ."Không cần ta giải thích, ngươi cũng có thể hiểu phải không?"
Tần Diệu Đường đại khái có thể đoán được tâm tư đại phu nhân, đơn giản vì địa vị cùng với tài phú Bùi gia, nhưng hắn thực sự không nghĩ tới Bùi Thiệu Thanh đúng là nữ nhân.
Chuyện này thật làm cho hắn ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.
Nhìn vẻ mặt Tần Diệu Đường kinh ngạc, Đỗ Diệu Phù biết tranh cãi cũng vô ích, nàng còn đang tức giận."Ngươi! Theo dõi ta làm gì?"
"Ai bảo ngươi nửa đêm lén lút......"
"Vậy không có nghĩa là ngươi có thể theo dõi ta! Còn nhìn lén ta tắm rửa!" Nàng giận, giận đến cắt đứt lời hắn."Lại nhìn lén nam nhân tắm rửa,Tần Diệu Đường
ngươi là tên biến thái!"
Tần Diệu Đường không hiểu "Biến thái" là cái gì,nhưng vẫn là theo bản năng trả lời:
"Đệ cũng không phải nam nhân......"
Ack, ánh mắt phẫn nộ của nàng làm cho hắn giật mình trở về, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một chút xấu hổ.
Bùi Thiệu Thanh là nữ, hắn nhìn thân thể của nàng...... Không chỉ vậy, ở khách điếm bọn họ còn ngủ chung giường — Tần Diệu Đường thoáng chốc đau đầu.
Bây giờ nên làm thế nào cho phải? Làm như chuyện gì cũng không xảy ra không phù hợp cá tính của hắn, cho dù hắn ngay từ đầu không biết Bùi Thiệu Thanh là nữ, nhưng hắn quả thật chiếm tiện nghi của nàng.
"Ta sẽ chịu trách nhiệm." Thật lâu sau Tần Diệu Đường phun ra câu này.
"Sao?" Phụ trách? Phụ trách gì? Đỗ Diệu Phù trong nháy mắt thấy hắn từ ngạc nhiên khôi phục thành đạm mạc như là hạ quyết định gì.
"Ta trở về sẽ nói với Bùi thúc."
"Đợi chút!" Đỗ Diệu Phù cảm thấy không bình thường."Ngươi muốn nói gì với cha ta? Nói ta là thân nữ nhi?"
"Ừm!" Tần Diệu Đường gật đầu."Còn có ta nhìn thân thể của đệ,cùng với đệ ngủ cùng một giường......"
"Vân vân!" Nàng có dự cảm không tốt,thanh âm hơi hơi phát run."Huynh nói chịu trách nhiệm là lấy ta?"
"Đúng!"
"Ta không cần!" Đỗ Diệu Phù kích động la hét, chỉ thiếu không sợ tới mức nhảy dựng lên."Ta mới không cần gả cho huynh!chết cũng không cần!"
Nàng không phải điên hoặc choáng váng,tại sao gả cho hắn?
Kịch liệt cự tuyệt làm cho Tần Diệu Đường nhíu mày,nàng ghét bỏ quá mức rõ
ràng,cho dù hắn cũng không nguyện lấy nàng nhưng bị trực tiếp cự tuyệt như
vậy,hắn vẫn là có chút không vui.
"Nói nửa,huynh không phải có vị hôn thê Điệp Nhi sao? Ngươi muốn vứt bỏ Điệp Nhi? A! Không đúng, huynh là muốn hưởng tề nhân chi phúc sao?" Đỗ Diệu Phù
trợn tròn mắt,rất là khinh bỉ."Nhìn huynh một bộ thanh cao dạng thì ra là sắc lang hạ
lưu vô sỉ!"
Thái dương Tần Diệu Đường co rút,mặc cho ai bị nhục mạ như vậy cũng thờ ơ,chẳng qua nhìn Bùi Thiệu Thanh nhanh mồm nhanh miệng,ngay cả con ngươi đen cũng lóe lên.
"Nàng không phải thích ta sao?"
"Ai? Ai thích ngươi nha!" Nam nhân này có thể quá tự kỷ hay không?
Đối với việc nàng xem thường làm như không thấy, Tần Diệu Đường bình thản mở
miệng:"Ta nhớ rõ Bùi Thiệu Thanh là thích ta."
"Đó là Bùi Thiệu Thanh cũng không phải......" Ách...... Đỗ Diệu Phù ngậm miệng không nói, chống lại con ngươi đen sâu sắc, ngực nàng vừa kéo.Tổn thọ, thiếu chút nữa nói ra rồi.
"Đó là Bùi Thiệu Thanh trước khi té ngựa, sau khi té ngựa em mới nghĩ thoáng."
Nàng cứng rắn,hất càm lên."Tần Diệu Đường, hiện tại đệ đối với huynh không có cảm tình gì, khuyên huynh đừng tự ình là đúng nửa."
"Không nghĩ tới sau khi ngã ngựa miệng mồm của đệ cũng là lanh lợi không ít." Hơn nữa mắng chửi người mắng vô cùng thuận, hoàn toàn không mang theo chữ gì thô tục.
"Đúng đấy!" Đỗ Diệu Phù cười hí mắt, đồng ý gật đầu."Xem ra té ngựa thật là một chuyện tốt!"
Tần Diệu Đường híp lại con ngươi, giẫm chận tại chỗ đi đến phía giường hẹp.
Thấy hắn tới gần, Đỗ Diệu Phù cảnh giác lui ra sao."Ơ! Ngươi muốn làm sao?" Sẽ không thẹn quá thành giận muốn động thủ đánh nàng ấy chứ?
Tần Diệu Đường đưa tay chế trụ cằm nàng, khuôn mặt anh tuấn tới gần nàng, ngón tay mơn trớn hình dáng khuôn mặt của nàng, Đỗ Diệu Phù muốn tách khỏi, lại đấu không lại lực đạo của hắn.
Nàng chỉ có thể trừng mắt, áp chế ý sợ hãi trong lòng trợn mắt trừng hắn.
Hắn nếu dám đánh nàng, nàng liền cắn chết hắn!
Nhìn ra ý đồ trong mắt nàng,Tần Diệu Đường nghiền ngẫm câu môi."Nếu không phải khuôn mặt này và Bùi Thiệu Thanh giống nhau như đúc, ta thực nghĩ đến đệ là một người khác." Tính tình thay đổi quá lớn,làm cho hắn không thể không hoài nghi nhưng lại tìm không thấy sơ hở.
"Như thế nào? Cảm thấy Bùi Thiệu Thanh không có tình yêu đối với ngươi liền thấy mất mát, không có tư vị?" Biết rõ giờ này khắc này tốt nhất không cần khiêu khích hắn, Đỗ Diệu Phù lại quản không được miệng mình.
Đối mặt lời châm biếm của nàng Tần Diệu Đường không có tức giận,chẳng quả như là phát hiện cái gì, tuấn mi khinh dương."Đệ tại sao gọi chính mình là Bùi Thiệu Thanh?"
Ack......
"Bởi vì ta trọng sinh qua Bùi Thiệu Thanh, Bùi Thiệu Thanh trước kia với ta mà nói là truyện đã qua." Nàng loạn bài rồi lại nói thật sự có đạo lý, làm cho người ta không thể phản bác.
"Vậy sao!" Tần Diệu Đường nở nụ cười.
Cười cái gì? Đỗ Diệu Phù trừng hắn.
Hắn buông cằm của nàng ra, ngón tay quấn lấy mái tóc ẩm ướt,đem mái tóc đen
đến trước mũi, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng.
"Hiện tại đệ rất thú vị." Vô cùng thú vị!"Ta thì không tin một người có thể đột nhiên thay đổi tích cách lớn như vậy, cho nên......"
"Cho nên cái gì?" Đỗ Diệu Phù nín thở hỏi.
"Cho nên đừng để cho ta phát hiện bí mật của đệ,cũng đừng để cho ta phát hiện đệ làm hại Bùi gia, nếu không......" Hắn dừng lại không nói, chỉ câu khởi khóe môi, tuấn mỹ lại bức người.
Toàn bộ lông tơ Đỗ Diệu Phù dựng thẳng lên,hắn không có nói hết lời nhưng nàng cũng hiểu được ý tứ của hắn,chống đối hắn tuyệt đối không phải chuyện tốt.
"Ta là người nhà họ bùi, tại sao làm hại Bùi gia?" Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch nhưng vẫn quật cường cứng rắn,thẳng thắn lưng,không bị khí thế của hắn áp chế đi.
"Tốt nhất là như vậy." Đầu ngón tay buông mái tóc đen ra, hắn khẽ vuốt qua mặt của nàng, cửa vang lên thanh âm gã sai vặt.
"Công tử, món ăn của ngài đã đến."
"Ăn xong liền ngoan ngoãn trở về khách điếm." Hắn nói nhỏ,không tiếng động theo cửa sổ rời đi.
Tần Diệu Đường vừa rời khỏi Đỗ Diệu Phù lập tức xụi lơ,từ đầu ngón tay đến thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, làm sao cũng ngăn không được.
Thật đáng sợ!
Họ Tần cùng nàng nghĩ thật đáng sợ, người như vậy nàng trêu chọc không nổi nhưng nàng lại biết chính mình trốn không thoát.
Nàng bị hắn theo dõi!
.............
Lộc cộc tiếng xe vang lên trên đường,mà trong xe ngựa lại yên tĩnh không tiếng động.
Đỗ Diệu Phù vẫn là ngồi ở góc,ôm hai chân cong lên, ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Tần Diệu Đường đang cầm cuốn thư, tự nhiên đảo trang sách, ngẫu nhiên uống một ngụm trà, bình tâm tĩnh khí, vẫn là bộ dáng cái gì cũng chưa xảy ra.
Đỗ Diệu Phù nhíu mày chăm chú nhìn hắn,trong lòng lộ vẻ buồn bực nói không nên lời,nàng cảm thấy chính mình như bị khống chế ở ngũ chỉ sơn của đối phương, trốn không ra, trốn không được chỉ có buồn bực.
Điều này làm cho toàn bộ cảm xúc của nàng tồi tệ, nhưng lại lại tìm không thấy cửa phát tiết, toàn bộ tích tụ ở ngực chỉ có thể buồn ở trong lòng.
Tầm mắt oán hận quá mức rõ ràng Tần Diệu Đường không khỏi cảm thấy buồn cười, đưa mắt nhìn lại Đỗ Diệu Phù nhanh chóng đưa mắt nhìn phía ngoài cửa sổ,
lại không biết động tác chính mình đã giấu đầu hở đuôi.
Tần Diệu Đường cong lên khóe miệng, mở miệng đánh vỡ trầm mặc,"Trong hộp có chút điểm tâm."
Đỗ Diệu Phù không để ý, làm như không có nghe đến.
Tần Diệu Đường cũng không để ý thái độ của nàng, tự mình mở ra hộp đồ ăn ra,bên trong để đặt đồ ngọt tinh xảo mơ hồ phiêu tán mùi thơm.
"Sáng nay đệ chưa ăn điểm tâm, đói bụng thì ăn đi! Không nên gây sự với bụng mình." Hắn nói xong nhưng lập tức lại chuyên chú cuốn thư trên tay.
Đỗ Diệu Phù vẫn trầm mặc nhưng mùi đồ ngọt lại dụ dỗ nàng,nước miếng tiết ra,bữa sáng chưa ăn nàng quả thật hơi đói.
Lại đưa mắt liếc Tần Diệu Đường một cái, thấy hắn đảo thư cuốn, nàng cắn môi ngẫm lại cũng đúng, nàng tại sao phải vì hắn mà đói bụng, bị giày vò không phải chính mình sao?
Đưa tay cầm lấy một khối điểm tâm,nàng cắn một ngụm, nồng đậm mùi hạnh nhân tràn ngập trong miệng,mềm mại để lại hương thơm trong miệng.
"Huynh nhớ rõ đệ không phải không dám ăn hạnh nhân sao?" Tần Diệu Đường đột nhiên mở miệng, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng.
Đỗ Diệu Phù liếc mắt một cái, đem điểm tâm còn lại bỏ vào trong miệng,ăn vài cái, sau đó nhíu mày.
"Chưa từng đem đệ để vào mắt Tần thiếu gia khi nào biết đệ thích ăn cái gì, không dám ăn cái gì?" Hừ, nàng cũng không tin từ trước đến giờ không quan tâm Bùi
Thiệu Thanh bây giờ hắn sẽ biết Bùi Thiệu Thanh yêu thích cái gì.
"Cũng là." Bị vạch trần Tần Diệu Đường cũng không xấu hổ, ngược lại đưa tay lau đi vụn nhỏ bánh ngọt dính trên miệng nàng,sau đó phóng vào trong miệng.
"Hương vị không tệ." Hắn đưa ra lời bình, sau đó cúi đầu tiếp tục phiên thư.
Đỗ Diệu Phù bởi vì động tác của hắn mà sững sờ, hơn nữa khi nhìn thấy hắn ăn
luôn vụn nhỏ bánh trên đầu ngón tay, trong lòng không khỏi run lên.
Nàng nhanh chuyển tầm mắt, lại vung không đi khác thường trong lòng, trong đầu vẫn hiện lên hành động thân mật của hắn làm cho lòng của nàng khó có thể bình tĩnh.
Đây không phải chỉ có tình nhân mới có thể làm chuyện này sao? Hơn nữa Tần
Diệu Đường làm sao có cử chỉ dịu dàng như vậy?
Nhưng mà, hắn quả thật..thật đã làm!
Khóe miệng của nàng còn cảm giác được nhiệt độ ngón tay của hắn, nhiệt độ kia lan tràn làm cho bên tai của nàng mơ hồ nóng lên.
Nhận thấy được bản thân bối rối Đỗ Diệu Phù vội thu liễm tâm trạng xốc nổi.
Đây nhất định là quỷ kế của hắn, muốn cho nàng rối loạn tâm tư,nhất định là vậy!
Đỗ Diệu Phù, đừng trúng kế!
Áp chế hoảng hốt, nàng nói cho chính mình đừng dễ dàng bị nhất cử nhất động Tần Diệu Đường ảnh hưởng,người này rất nguy hiểm, nàng nhất định phải cẩn thận đề phòng!
Nắm chặt quyền, Đỗ Diệu Phù dùng sức nói với chính mình, lại không biết một đôi con ngươi đen đem tất cả vẻ mặt của nàng để vào trong mắt.
Con ngươi nhẹ nhàng xẹt qua một tia nguy hiểm, khóe môi đẹp mắt lén lút giương nhẹ.
Thật Giả Thiếu Gia Thật Giả Thiếu Gia - Nguyễn Viện