I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Viện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 582 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:15:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
gười là sắt cơm là thép,tuy rằng còn chưa nghĩ ra biện pháp tốt nhưng cái bụng vẫn phải lấp đầy, bất quá Đỗ Diệu Phù không muốn một mình đau buồn ở trong phòng dùng bữa tiếp.
Cho nên dù biết rõ chính mình không được hoan nghênh,nàng vẫn mặc trường sam màu xanh, áo khoác lông cừu thâm sắc,dùng dây buộc tóc cùng màu buộc lên,thắt lưng buộc dây kết,tay cầm chiết phiến bạch ngọc,tiêu sái đi vào đại sảnh ăn sáng.
Vừa xuất hiện ở cửa tất cả mọi người đều dừng lại động tác,mặt mang theo kinh ngạc nhìn về phía nàng, chỉ có Tần Diệu Đường sắc mặt không thay đổi thản nhiên
liếc nhìn nàng một cái,sau thu hồi ánh mắt lạnh nhạt dùng bữa.
Đỗ Diệu Phù ôm lấy nụ cười nhạt tự nhiên nhìn mọi người, ngồi ở thủ vị tất nhiên là Bùi phụ, còn lại bên phải là nhị phu nhân,tiếp theo lại đến là Tần Diệu Đường,cuối cùng là một cô nương xinh đẹp mặc váy mỏng màu tím.
Tống Điệp Nhi là bà con xa thân thích của Bùi gia, thuở nhỏ phụ mẫu đều mất cho nên gởi nuôi ở Bùi gia, tính tình dịu dàng động lòng người được Bùi phụ yêu thương, là mỹ nhân nổi tiếng trong thành cũng là vị hôn thê của Tần Diệu Đường — vị hôn phu này cũng không phải là đã định danh phận,chẳng qua Bùi lão gia lén quyết định như vậy, người trong phủ cũng đều truyền như vậy,lâu ngày mọi người cũng liền cho rằng như vậy.
Hơn nữa tâm hồn thiếu nữ của Tống Điệp Nhi cũng thầm cho phép Tần Diệu Đường, về phần Tần Diệu Đường...... Hắn cũng không phản đối, dù sao có thể lấy mỹ nhân làm thê tử, hẳn là không nam nhân nào chịu cự tuyệt nha?
Đỗ Diệu Phù âm thầm nghĩ,thấy mọi người không ai lên tiếng, nàng đành phải mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc.
"Cha, không ngại cho con cùng các người ăn sáng chứ?" Nhiều khách khí nhiều khiêm tốn hỏi,hù chết các ngươi!
Quả nhiên lời nàng vừa nói ra,tất cả mọi người lại lần nữa kinh ngạc, chiếc đũa trên tay Bùi phụ cũng rớt, ngay cả khối băng nam mặt mũi cũng co quắp dừng lại động tác, đem ánh mắt nhìn sang hướng nàng.
Đỗ Diệu Phù nghĩ tới,trước mặc kệ Bùi Thiệu Thanh giả thân phận thiếu gia,ít nhất phải cải thiện cách nhìn mọi người đối với Bùi Thiệu Thanh, vừa vặn Bùi Thiệu Thanh lại té ngựa đụng vào đầu,vậy nàng sẽ khiến cho người ta cảm thấy sau khi té ngựa bại gia tử Bùi Thiệu Thanh này rốt cục thấu đáo,không muốn gây chuyện khắp nơi.
"Thanh nhi con......" Bùi phụ rốt cục ra tiếng,cơ hồ là kinh nghi nhìn đứa con xưa nay ngổ nghịch,đây chính là lần đầu trong cuộc đời ông nghe thấy nhi tử cung kính hỏi như vậy.
Hơn nữa nhìn tỉ mỉ thấy nhi tử làm cho người ta cảm giác không giống trước đó luôn mang theo một cỗ hận đời phản nghịch ánh mắt cũng luôn khiêu khích,nhưng hiện tại lộ ra khí chất ôn hòa,khóe môi ôm lấy nụ cười thản nhiên,hoàn toàn không có làm phản như lúc trước.
Đỗ Diệu Phù rũ con ngươi xuống,bày ra bộ dáng xấu hổ muốn sám hối,hai tay khẩn trương nắm chặt chiết phiến trong tay,đem lời kịch sớm nghĩ kỹ nói ra.
"Cha,từ sau té ngựa Thanh nhi đã đi qua quỷ môn quan một lần,đột nhiên phát hiện con trước kia thật sự rất không hiểu chuyện, thường hay gây chuyện bên ngoài còn đả thương nha hoàn trong nhà,thậm chí cố ý tìm đại ca phiền toái." Nàng dừng một chút, áy náy nâng mâu nhìn về phía Tần Diệu Đường,thấy một đôi lãnh mâu tìm tòi nghiên cứu, trong lòng giật mình chột dạ cúi mắt, tránh đi ánh mắt đối phương.
Tổn thọ! Ánh mắt họ Tần này hảo sát làm cho nàng lặng lẽ rùng mình một cái,cũng nổi cả da gà,thoáng chốc lại có cảm giá bị đối phương nhìn thấu.
Bình tĩnh! Đỗ Diệu Phù,chớ bị tên nam nhân mặt co quắp kia hù dọa! Nàng ở trong lòng vì chính mình kêu gọi,trên mặt vẫn hoàn mỹ bảo trì bộ dáng áy náy.
"Con hiện tại nghĩ thông suốt hiểu được bản thân thật sự rất không phải,rất bất hiếu,không chỉ không giúp cha phân ưu còn làm cho cha tức giận vì con, cha, là con sai rồi." Đỗ Diệu Phù nhìn về phía Bùi phụ ánh mắt lóe lệ quang, thậm chí nghĩ mình có cần quỳ xuống không.
Tivi đều diễn như vậy thôi, bại gia tử khi sám hối đều phải quỳ xuống chảy lệ.
Bất quá khi nàng nhìn đến vẻ mặt Bùi phụ kinh ngạc lại an ủi,thì nàng biết mình không cần quỳ,không khỏi âm thầm thở một hơi,nói thật muốn nàng quỳ xuống trước một người xa lạ, đầu gối của nàng thật sự không muốn cong xuống.
"Cha,cha có thể tha thứ con sao?" Sau đó lại nhìn sang nhị phu nhân."Nhị nương,Thanh nhi cũng muốn xin lỗi người, trước thái độ đối với người thật sự bất kính,xin người tha thứ Thanh nhi."
Lời này vừa nói ra mọi người lại kinh ngạc, Nhị nương? Đây chính là lần đầu tiên Bùi Thiệu Thanh gọi nhị phu nhân như vậy.
"Thanh nhi, đừng như vậy." Nhị phu nhân nhanh mở miệng, thái độ Bùi Thiệu Thanh tuy rằng làm cho nàng kinh ngạc nhưng cũng vui mừng, nàng đứng dậy kéo Bùi Thiệu Thanh ngồi xuống.
"Đến đây, đều là người một nhà làm gì có chuyện không tha thứ được? Thanh nhi đồ ăn sáng còn chưa có ăn, nhất định đói bụng rồi?" Nàng múc bát cháo ốc khô cho Bùi Thiệu Thanh, từ ái vuốt đầu Bùi Thiệu Thanh, cười dịu dàng."Thừa dịp ăn lúc nóng."
Nhị phu nhân là nữ nhân tốt!Hiền lương trong mắt cũng không giả,Đỗ Diệu Phù ở
trong lòng nghĩ khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười thẹn thùng lại cảm kích.
"Cám ơn Nhị nương." Tốt lắm,tất cả đều tiến hành như nàng suy nghĩ,chẳng qua nhị phu nhân thân ái,người vì sao muốn ta ngồi ở bên cạnh con người nha? Ta thấy áp lực rất lớn á!
Đỗ Diệu Phù ở trong lòng khóc thét, cực lực bỏ qua cường đại uy hiếp phía bên phải, cố gắng duy trì gương mặt tươi cười.
Nhị phu nhân ngồi trở lại nhìn về phía Bùi phụ cười nói:"Lão gia,ngài nhất định rất cao hứng? Thanh nhi rốt cuộc đã hiểu chuyện."
Bùi phụ không đáp lại chỉ là nhìn nhi tử, đố vớii thay đổi này quả thật cảm thấy an ủi đồng thời trong lòng áy náy trước đó không quan tâm nhi tử,nói đến cùng cá tính nhi tử như thế cũng không phải là ông lạnh lùng nghiêm khắc tạo thành sao?
Hắn ở trong lòng thở dài,lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bò đặt vào trong bát Bùi Thiệu Thanh."Đừng chỉ ăn cháo, ăn nhiều đồ ăn một chút."
"Dạ,cám ơn cha." Mặt Đỗ Diệu Phù dịu ngoan không hề có lệ khí như trước, điều này làm cho Bùi phụ càng thêm trấn an,xem ra nhi tử thật đã thay đổi.
Không khí vốn căng thẳng nhất thời trở nên ấm áp, Đỗ Diệu Phù còn hiếu thuận gắp thức ăn cho Bùi phụ và nhị phu nhân,đổi lấy hai lão cảm động tươi cười.
Không nghĩ tới người thời cổ thật đúng là dễ lấy lòng! Uống cháo,Đỗ Diệu Phù ở trong lòng thầm nghĩ,rũ xuống mặt mày che lại tâm tư.
Bước đầu tiên này đã thành công,kế tiếp thì phải làm sao? Chẳng lẽ trước làm đứa con hiếu thuận một thời gian,thu phục lòng của hai lão, sau đó sẽ tìm cơ hội nói ra thân phận nữ nhi của mình sao?
"Bùi thúc." Tần Diệu Đường vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
Lòng Đỗ Diệu Phù đột nhiên máy động,tay nắm chiếc đũa run lên một cái,không biết tại sao nàng có loại dự cảm không tốt.
"Thanh đệ tính tình thay đổi đây là chuyện tốt,con nghĩ không bằng thừa dịp cơ hội này để cho Thanh đệ tiếp xúc sự nghiệp Bùi gia,để cho đệ ấy có việc làm,tránh việc Thanh đệ lại cùng đám bạn nhậu xen lẫn với nhau."
Bùi phụ sửng sốt cảm thấy dưỡng tử nói cũng có đạo lý,ông từ trước đến giờ không thích Bùi Thiệu Thanh cùng đám thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp kia lui tới, khó được nhi tử sửa đổi như hiện tại, nếu lại cùng đám người kia ở cùng nhau thì sẽ khó bảo toàn sẽ khôi phục nguyên dạng, nói nửa sự nghiệp Bùi gia hiện tại dường như do Tần Diệu Đường xử lý, nếu Bùi Thiệu Thanh có thể giúp đỡ, hai huynh đệ cũng có thể cùng nhau hợp tác chia sẻ.
"Chủ ý này không tệ,bất quá Thanh nhi cho tới bây giờ không có ra ngoài thương trường cqua, đối với sự nghiệp Bùi gia cũng không quen thuộc,không bằng như vậy đi, trong khoảng thời gian này Diệu Đường chịu vất vả chút,để cho Thanh nhi đi theo bên cạnh con học tập,con rảnh rỗi cũng dạy đệ một ít chuyện thương trường."
Sao? Cái gì? Đỗ Diệu Phù ở một bên nghe được sửng sốt sửng sốt, muốn nàng đi theo bên người Tần Diệu Đường? Không! Nàng không muốn!
Nàng ở trong lòng dùng sức lắc đầu.
Tên họ Tần này chính là như thế nào? Hắn không phải chán ghét Bùi Thiệu Thanh sao? Tại sao đột nhiên nhắc tới đề nghị này? Hắn muốn làm gì? Hay là hắn có chủ ý gì? Chẳng lẽ hắn nhìn thấu nàng?
Trong lòng Đỗ Diệu Phù liên tiếp hiện lên nghi vấn,lỗ tai lại nghe Tần Diệu Đường lên tiếng trả lời.
"Bùi thúc yên tâm, con sẽ chỉ Thanh đệ thật tốt." Tần Diệu Đường thản nhiên nhìn về phía Đỗ Diệu Phù,khuôn mặt anh tuấn giấu giếm một tia tâm sự.
Đỗ Diệu Phù đề phòng toàn bộ. Họ Tần này rốt cuộc muốn làm gì?
............
Tần Diệu Đường không nghĩ làm sao,tuy rằng Bùi Thiệu Thanh đột nhiên thay đổi quả thật làm cho hắn cảm thấy cân nhắc, một lần té ngựa sẽ làm cho người ta thay đổi lớn như vậy sao?
Đồng dạng diện mạo nhưng khí chất lại kém rất nhiều,làm cho hắn cảm thấy thú vị là sau khi Bùi Thiệu Thanh té ngựa tựa hồ rất sợ hắn,cho dù hai người nhìn thẳng vào nhau,Bùi Thiệu Thanh cũng là rất nhanh dời ánh mắt đi, thậm chí cực lực tránh tiếp cận hắn.
Hiện tại Bùi Thiệu Thanh tựa như một con mèo gặp một con chuột nhỏ,đối mặt với hắn cảm giác lông toàn thân nhanh dựng thẳng lên.
Điều này làm cho Tần Diệu Đường suy nghĩ không thôi, Bùi Thiệu Thanh này lại sợ hắn? Thật thú vị!
Theo ấn tượng của hắn, ánh mắt Bùi Thiệu Thanh nhìn hắn rất phức tạp, có oán có hận có ghen tị thậm chí còn có một tia mê luyến.
Đúng vậy, mê luyến.
Trước đây sống khốn khổ làm cho hắn học được sát ngôn quan sắc(ý là thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt),hơn nữa trải qua nhiều năm tôi luyện ở thương trường làm cho hắn có thể trong thần sắc đối phương nhìn ra vài phần chi tiết. Nói nửa là thiếu gia hoàn khố Bùi Thiệu Thanh này làm sao có thể so với các lão hồ ly trên thương trường, Bùi Thiệu Thanh nhiều lần nhằm vào hắn không phải là muốn khiến cho hắn chú ý sao?
Đối với Bùi Thiệu Thanh hắn chỉ cảm thấy buồn cười chứ không phá hư, dù sao người này căn bản không đáng để hắn đặt trong lòng, Bùi Thiệu Thanh nháo như thế nào cũng không liên quan đến hắn. Nhưng Bùi Thiệu Thanh hiện tại này cũng không giống, trong mắt hắn không thấy mê luyến, oán hận cũng đã biến mất chỉ có bình thản, cùng với...... đề phòng.
Tựa như hiện tại, Bùi Thiệu Thanh đang dùng ánh mắt cảnh giác lén lút ngắm hắn.
"Thanh đệ."
"Chuyện gì? Đại ca." Đỗ Diệu Phù nhanh chóng lộ ra nụ cười,giả dạng bộ dáng dịu dàng,chẳng qua thân thể lại căng thẳng theo bản năng.
Còn có một điều bất đồng, đại ca — hiện tại Bùi Thiệu Thanh hay gọi hắn như vậy, lần đầu Tần Diệu Đường nghe được không khỏi nhíu mày,chào tạm biệt...người ương ngạnh trước kia giờ lại mềm mại nhu thuận,thực sự nếu không phải cùng khuôn mặt hắn sẽ nghĩ đây là một người khác.
Tần Diệu Đường vươn tay Đỗ Diệu Phù lập tức tránh ra phía sau,nhưng nhìn đến sắc bén trong mắt đối phương, nàng nhanh dừng lại động tác, trên mặt vẫn lộ nụ cười.
Tần Diệu Đường không đặt tay xuống giả bộ không phát hiện nàng muốn né tránh, ngón tay kéo cổ áonàng, nhưng đầu ngón tay giống như lơ đãng đảo qua hình dáng lỗ tai, lông tơ Đỗ Diệu Phù lập tức dựng thẳng lên.
Không dịch dung,thật sự là Bùi Thiệu Thanh! Bất quá đầu ngón tay lại chạm được trên làn da có mụn cơm, khuôn mặt anh tuấn xưa nay đạm mạc không khỏi nhếch môi,"Thanh đệ tựa hồ rất khẩn trương?"
Vô nghĩa! Trong trí nhớ Bùi Thiệu Thanh cho tới bây giờ Tần Diệu Đường hình như không tốt như vậy, còn có thể kéo áo giúp Bùi Thiệu Thanh. Hơn nữa miệng hắn cười làm cho nàng sợ hãi, nếu không ý chí chống đỡ,nàng sớm nhảy cách hắn mười bước xa.
Nguy hiểm, nguy hiểm quá!
Trong lòng Đỗ Diệu Phù lo lắng,lại còn phải giả bộ vẻ mặt ngại ngùng.
"Bị đại ca phát hiện rồi?" Nàng ngượng ngùng nắm lấy chiết phiến, giống như tiểu hài tử khẩn trương cúi đầu,"Chỉ cần nghĩ đến tiếp xúc sự nghiệp Bùi gia đệ có chút khẩn trương, chỉ sợ chính mình làm không tốt sẽ liên lụy đại ca."
"Thì ra là như vậy." Đối với lời của nàng Tần Diệu Đường không có hoài nghi,chẳng qua con ngươi đen lại gắt gao xem kỹ nàng giống như muốn tìm ra một tia sơ hở.
Đây cũng không phải Bùi Thiệu Thanh, hắn là tin tưởng người khác sửa đổi hướng thiện nhưng Bùi Thiệu Thanh biến hóa quá lớn,chỉ té ngựa sẽ làm cho người ta thay đổi lớn như vậy? Hắn không tin!
Rồi hãy nói trước đó Bùi Thiệu Thanh giấu châm dưới lưng ngựa Điệp Nhi, ý đồ để cho Điệp Nhi té ngựa, nếu không phải hắn sớm phái người theo dõi nhất cử nhất động của hắn,làm không tốt hôm nay người té ngựa bị thương chính là Điệp Nhi.
Nhưng mà hắn ngàn vạn không nghĩ tới Bùi Thiệu Thanh muốn hại người lại gieo gió gặt bão,c hính mình rớt xuống ngựa, sau đó thái độ liền hoàn toàn thay đổi.
Hắn không phải không nghĩ tới Bùi Thiệu Thanh đang che giấu bản tính muốn diễn một ít trò, nhưng ý tưởng không đầy một lát liền bị hắn phủ định.
Bởi vì Bùi Thiệu Thanh không có diễn xuất tốt như vậy,càng không có loại chỉ số thông minh này, hắn chỉ biết dại dột dùng thân phận đàn áp người,khờ dại nghĩ đến Bùi gia vẫn che chở hắn, tự cho này là đúng buồn cười.
Bởi vậy...... Con ngươi đen phiếm qua ánh sáng lạnh, Bùi Thiệu Thanh này rốt cuộc đang nghĩ cái gì?Hay là do hắn nghĩ quá nhiều, Bùi Thiệu Thanh là thật sửa đổi?
Đỗ Diệu Phù cúi đầu trong lòng lộ vẻ không yên, nàng đương nhiên cảm giác được ánh mắt sắc bén của Tần Diệu Đường như là muốn nhìn thấu tất cả của nàng, làm cho nàng run sợ, họ Tần kia quả nhiên như nàng suy nghĩ rất khó khăn thuyết phục, nàng tính sai không nghĩ tới hắn lại để ý nàng.
Nàng nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho nàng giống Bùi Thiệu Thanh, dù sao thân thể này vẫn là Bùi Thiệu Thanh nha!
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Không thể vẫn trầm mặc mãi như vậy? Nàng bị nhìn đến đổ mồ hôi lạnh.
Chịu không nổi áp lực trầm mặc, Đỗ Diệu Phù hắng cổ họng khô thốc quyết định mở miệng trước, áp chế sợ hãi nàng lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tần Diệu Đường."Đại ca, huynh tại sao đề nghị với cha cho đệ tiếp xúc sự nghiệp bùi gia?"
Nghi hoặc này là thật, không lý do muốn nàng tiếp xúc sự nghiệp Bùi gia, hắn muốn làm gì?
Hắn còn tưởng rằng con chuột này vẫn trầm mặt! Không nghĩ tới còn có lá gan to, thật có ý tứ!
Tần Diệu Đường đi đến trước án thư, không chút để ý cầm lấy một quyển sổ sách."Đệ dù sao cũng là thiếu gia Bùi gia, sự nghiệp Bùi gia sớm muộn gì cũng phải do đệ tiếp quản,đệ hiện tại đã nghĩ thông suốt đây cũng là cơ hội tốt, dù sao huynh cũng chỉ là người ngoài, không nên tiếp quản kinh doanh của Bùi gia." Thanh âm của hắn bình thản, nói thẳng ra không chứa một tia châm chọc,nhưng mà Đỗ Diệu Phù lại nghe thật chói tai.
Những lời này tất cả đều là lời Bùi Thiệu Thanh từng nói qua với Tần Diệu Đường, nam nhân này hiện tại đang trả thù Bùi Thiệu Thanh sao?
"A, đại ca huynh nói gì vậy, huynh làm sao là người ngoài?" CườiĐỗ Diệu Phù ngươi phải cười! Cho dù trong lòng sỉ nhục nhưng vẫn phải cười!"Cha đối với đại ca so với con trai ruột còn tốt hơn! Nghe đại ca nói như vậy cha sẽ bị thương tâm."
Muốn châm chọc, ai không làm được nha?
"Huynh dù sao không phải họ Bùi,cho dù Bùi thúc đối với huynh rất tốt nhưng vẫn là
danh bất chính ngôn không thuận,Thanh đệ,đệ cần phải học tập thật tốt, sự nghiệp Bùi gia về sau sẽ giao cho đệ." Như là không có nghe ra Đỗ Diệu Phù châm biếm, ngữ khí Tần Diệu Đường vẫn bình thản.
Chẳng qua khó chịu trong lòng Đỗ Diệu Phù lại bắt đầu chậm rãi nâng lên,có lẽ là kế thừa trí nhớ Bùi Thiệu Thanh,rõ ràng không liên quan chuyện của nàng nhưng cảm xúc vẫn bị ảnh hưởng. Hơn nữa để cho nàng tức giận là trong lời nói Tần Diệu Đường làm cho nàng có một loại cảm giác được bố thí, họ Tần này dựa vào cái gì bày ra loại này tư thái lãnh đạm cao ngạo?
Hơi híp mắt nàng cười càng dịu dàng,"Đại ca tại sao nghĩ như vậy? Đại ca muốn họ Bùi cũng không có gì? Hơn nữa nếu cha biết nhất định sẽ thật cao hứng, nếu không đệ sẽ giúp đại ca nói với cha?"
Tần Diệu Đường không đáp lại chỉ nhìn nàng, Đỗ Diệu Phù vẫn mỉm cười, trên mặt trang trí chân thành đúng mức.
"Ha ha!" Tần Diệu Đường nhẹ giọng nở nụ cười,đột nhiên thay đổi làm cho Đỗ Diệu Phù sững sờ, lý trí nhanh chóng thu lại. Đáng chết! Nàng lại không khống chế được.
Tần Diệu Đường đi đến phía nàng, đem mấy quyển sổ sách đưa cho nàng,Đỗ Diệu Phù đành phải đưa tay tiếp nhận,nàng giấu giếm một tia kinh hoảng chỉ là đầu ngón tay run nhè nhẹ.
"Đây là sổ sách cơ bản của phường thêu và trà lâu,đệ hôm nay nghiên cứu một chút,không biết chỗ nào nhớ hỏi huynh,ngày kia theo huynh rời khỏi nhà."
Ra khỏi nhà? Đỗ Diệu Phù nhíu mày,"Muốn đi đâu?"
"Tuần tra phường thêu Tương thành cùng với trà lâu một chút, thuận tiện cho đệ nhìn thấy quản sự phụ trách các trà lâu này, ngày mai nhớ rõ đừng ngủ muộn." Nói xong Tần Diệu Đường giẫm chận tại chỗ đi ra thư phòng.
Thấy hắn muốn rời khỏi Đỗ Diệu Phù âm thầm thở một hơi.
"Đúng rồi," Khi bước ra cửa Tần Diệu Đường giống nghĩ đến cái gì, thản nhiên mở miệng."Nhớ rõ về sau muốn cười ánh mắt đừng lạnh như vậy,bằng không thì cười rất giả."
Thân thể Đỗ Diệu Phù cứng đờ,nàng tuyệt đối có nghe thấy giọng hắn có ý cười, sổ sách trong tay bị nàng dùng sức xiết chặt,nghe thấy tiếng bước chân rời xa thân thể đứng thẳng bắt đầu phát run.
Tần,Diệu,Đường!
Nàng tức giận đến quăng sổ sách xuống mặt đất.Đáng ghét! Nàng bị đùa giỡn!
Từ đầu tới đuôi hắn đều thử nàng, mà nàng rõ ràng biết Tần Diệu Đường rất nguy hiểm còn đề phòng,lại nhất thời bị kích nén không được lửa giận sau đó liền ngu ngốc trúng kế.
Đáng chết!"Đỗ Diệu Phù ngươi ngốc thật!"
Cái này nên làm cái gì bây giờ? Bị khám phá là đang diễn kịch,Tần Diệu Đường sẽ làm như thế nào?
Giờ này khắc này Đỗ Diệu Phù rốt cuộc không thể bình tĩnh, bởi vì Tần Diệu Đường nàng toàn bộ bối rối.
Đề phòng lại đề phòng......
Trên xe ngựa Đỗ Diệu Phù ngồi ở góc,hai chân cong lại gối lên đệm dựa mềm mại,nhắm mắt lại giả bộ dáng vẻ ngủ say.
Còn chưa nghĩ ra cách ứng phó Tần Diệu Đường,làm cho nàng hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn,vừa lên xe ngựa nàng liền nhắm mắt chợp mắt, tránh cơ hội nói chuyện với hắn.
Đối mặt với thái độ của nàng Tần Diệu Đường không nói cái gì, vẫn đạm mạc như bình thường giống như là ngày hôm qua không xảy ra chuyện gì.
Nhưng loại tư thái bình tĩnh của Tần Diệu Đường lại càng làm cho Đỗ Diệu Phù khẩn trương, nghe thanh âm lật sách thân thể của nàng vẫn căng thẳng, hoàn toàn không thể đi vào giấc ngủ.
Kết quả căng thẳng quá lâu hơn nữa xe ngựa xóc nảy làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, rất muốn đổi tư thế nhưng mà nàng lại không dám động, sợ bị phát hiện giả ngủ.
Trời......shit! Đỗ Diệu Phù thật rối rắm.
Tần Diệu Đường nâng mâu liếc mắt nhìn người giả ngủ kia một cái,khóe môi như có như không giương nhẹ,hắn nhất định không biết hô hấp của hắn ngắn dồn dập,mắt tiệp thậm chí khẽ run,vừa thấy đã biết là đang giả bộ ngủ.
Không thể phủ nhận Bùi Thiệu Thanh hiện tại này rất thú vị,tất cả đều khiến cho hắn hăng hái, theo tính tình hắn không phải là người hay quan tâm người không liên quan,theo lý thuyết Bùi Thiệu Thanh hẳn là bị hắn đặt ở vị trí phế vật không đáng để ý,nhưng hiện tại không giống như vậy, Bùi Thiệu Thanh này rõ ràng đột nhiên trở nên tỉnh táo lại thần bí làm cho hắn nhớ trong lòng.
Hắn muốn biết Bùi Thiệu Thanh đang làm quỷ quái gì, té ngựa đụng vào não thật sự sẽ làm lòng người đại biến sao?
Bất quá nếu Bùi Thiệu Thanh thực sự thay đổi đó cũng là chuyện tốt, hắn quả thật là muốn đem sự nghiệp Bùi gia trả lại cho Bùi Thiệu Thanh, không phải đồ của hắn,hắn sẽ không muốn,tuy rằng Bùi thúc xem hắn như nhi tử thân sinh nhưng sự nghiệp này dù sao cũng là của Bùi gia,để cho Bùi Thiệu Thanh quản lý quả thật là tốt nhất.
Cho nên hắn mới đề nghị để cho Bùi Thiệu Thanh tiếp xúc sự nghiệp Bùi gia,tính thừa dịp đoạn thời gian này quan sát Bùi Thiệu Thanh có phải thực sự sửa đổi hướng thiện hay không?
Chẳng qua vài ngày qua trong lòng hắn luôn có loại cảm giác quái dị, hơn nữa ngày hôm qua ở thư phòng thử hắn càng làm cho hắn hồ nghi. Bùi Thiệu Thanh trước kia xúc động ngốc nghếch, Bùi Thiệu Thanh hiện tại miệng mồm khéo léo, tâm tư lung lay mà bình tĩnh,hơn nữa hắn còn cất dấu bản tính.
Ngày hôm qua bởi vì bị hắn chọc giận Bùi Thiệu Thanh ngụy trang để cho hắn phát hiện,mà khi hắn phát hiện mục đích của Bùi Thiệu Thanh hắn lại nhanh chóng khôi phục lý trí, chẳng qua ánh mắt vẫn hiện lên một tia kinh hoảng, nếu không phải hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Thiệu Thanh chỉ sợ cũng sẽ không phát hiện.
Thú vị, vô cùng thú vị!
Bưng lên bát trà sứ men xanh,Tần Diệu Đường mút nhẹ một ngụm,buông bát trà xuống ánh mắt lại trở lại sách trên tay. Về phần người giả bộ ngủ...... Tạm thời không để ý tới.
Cứ tiếp tục để cho Bùi Thiệu Thanh khẩn trương đi, đề phòng lâu sẽ có thời khắc lơi lỏng, hắn chờ đợi thời khắc kia.
Cảm giác tầm mắt nhìn chăm chú biến mất,lòng Đỗ Diệu Phù gắt gao kéo căng rốt cục chậm rãi buông chỉ là không biết như thế nào, toàn bộ lông tơ của nàng cũng dựng thẳng lên, trong lòng tràn ngập bất an.
Nàng cảm thấy chính mình giống như con chuột nhỏ bị người ta nhìn chăm chú,mà phía trước có một bẫy chuột rất đau,rất đáng sợ đang chờ nàng.
Thật Giả Thiếu Gia Thật Giả Thiếu Gia - Nguyễn Viện