If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 69
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 588 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Lời Đồn
ặc dù là Đại học công nghệ thông tin, nữ sinh Đại học M lại nổi tiếng là dịu dàng lễ độ, tài mạo song toàn, nhưng nhất định phải ngoại trừ một người, chính là Chủ tịch Hội sinh viên Đại học M, cũng chính là sinh viên năm thứ tư khoa thiết kế phần mềm – học tỷ Trần Tiêu Hoan.
Trần Tiêu Hoan này, không phải ai khác, chính là em gái ruột của vị thầy giáo Tần – Tần Lãng mà Cố Ngự Lâm hết sức kính nể.
Từ ba năm trước, khi Trần Tiêu Hoan nhậm chức Chủ tịch Hội sinh viên, đã phát triển phong cách của của nữ sinh Đại học M theo một chiều hướng mới, cái gì ư? Xin để lát nữa hẵng nói.
Nữ sinh Đại học M rất có tài, đó là điều đương nhiên, nhưng một mặt, cái tài của họ bị thành tích của nhóm lớn nam sinh áp chế, ngược lại, nữ sinh Đại học M không tự chủ được nổi bật lên vẻ dịu dàng như nước, giống như nử tử ôn nhu tam tòng tứ đức theo chế độ phong kiến thời xưa.
Cho đến khi Trần Tiêu Hoan nhậm chức, mới bất tri bất giác dẫn dắt nữ sinh Đại học M, có một cỗ phong phạm khác.
Dĩ nhiên Trần Tiêu Hoan không thuộc dạng như thế, cá tính cô phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh, rất có mấy phần phong phạm nữ cường nhân, không chỉ có thành tích học tập số một số hai, hành động cử chỉ cũng quang minh lỗi lạc, ngay cả mấy nam sinh cũng rất bội phục cô.
Cho nên, bản ghi chép thành tích được cô sáng lập nên trong ba năm Đại học, cũng chẳng có gì là lạ rồi.
Điều thứ nhất, năm thứ hai đại học đã đảm nhiệm chức Hội trưởng Hội sinh viên, hơn nữa bằng toàn bộ phiếu tín nhiệm đánh bại đối thủ cạnh tranh, tư thái thành công nhậm chức.
Điều thứ hai, liên tục ba năm không “Xuống đài”, mặc dù đến năm thứ tư, như cũ được hà binh tướng cua (*lính tôm tướng cua) khổ sở giữ lại, mặc dù cô đã nói rõ công việc bận rộn, nhưng không được, cho tới hôm nay vẫn mang cái danh hiệu Hội trưởng Hội sinh viên.
Về phần ghi chép thứ ba... Chính là về con người Trần Tiêu Hoan, là một cô gái hoàn toàn đi theo chủ nghĩa nữ cường kiêm truyền thuyết vô địch hủ nữ. Dĩ nhiên, nữ cường hay là hủ nữ cũng không phải là tin tức lớn gì, đáng nói chính là, cô còn là người sáng lập một nhóm hoa dâm lớn trên BBS Đại học M!
Nhóm này, có tên là:
“Đam mỹ lưu hành trong Đại học M”.
Khụ khụ! Rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm rồi.
Lại nói hai ngày trước khi tựu trường ở Đại học M, một ngày nắng ấm gió nhẹ, giữa thanh thiên bạch nhật (Khụ! Khụ!), một nam sinh tuấn tú áo trắng quần đen ngọc thụ lâm phong đứng trông ngóng ai đó ở cổng Đại học M, cho tới khi người vây xem xúm lại rối rít suy đoán rốt cuộc người đó là ai.
Nhưng vào lúc này, một người trùng hợp đi ngang qua, cô gái xinh đẹp tóc ngắn đeo kính lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, “Tách” một tiếng, chụp lại khung cảnh kinh điển này vào trong chiếc Sharp 9010 màu đen.
Cô gái này đi giày cao gót màu đỏ đầu nhọn cao 12 cm, trong nháy mắt chụp hình, rời đi trước khi nhân vật chính nhận ra có chuyện gì.
Cho nên, trong lòng cô gái đeo kính, cho tới bây giờ cũng chưa có cái gọi là tiếng nói của “Nhân vật chính”.
Buổi tối hôm đó, hình ảnh của nam sinh tuấn tú lạ mặt bị bạn học Tiểu Na, cũng chính là cô gái đao mắt kính bí mật gửi đến nhóm “Đam hành Đại học M”, hơn nữa trong vòng một tuần không hề rơi khỏi top ba.
Nội dung giấy báo như sau:
“Không biết là đại thúc nhà nào lại để tiểu thụ thân ái chờ lâu như vậy, thật sự là lạt thủ tồi hoa (*mạnh tay bẻ hoa – chỉ những người không biết thương hương tiếc ngọc)?!”
“Trời ạ trời ạ! Cực phẩm tiểu thụ kìa!”
“Tiểu chính thái! Tôi muốn tiểu chính thái!”
“Không ngăn được... Máu mũi, máu mũi...”
“Tại hạ ngửi thấy mùi thịt ngây thơ trên gương mặt xinh đẹp kia...”
“Chậc chậc chậc, công thụ đều có thể, vô cùng đẹp mắt.”
“Thật là mọng nước, sao ai gia lại không có phúc khí này nhỉ, haiz…”
“Trường học của chúng ta à? Lạ mặt thật, ai biết thông tin, nếu biết thì hãy giới thiệu cho tôi nhé, bạn thân yêu…”
...
Tỉnh lược mấy ngàn chữ.
Mấy ngày sau, khi chuyện này đã nơi vào quên lãng, một ngày kia Trần Tiêu Hoan đại tỷ ngẫu nhiên đọc được bài đăng này, trên thực tế cô thành lập nhóm này và vì giúp đỡ chị em tốt, không ngờ cô lại phải gánh chịu cái cái danh này.
Nhìn nội dung, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên hai đồng chí kia, cô run rẩy nhấn chuột.
“Tiểu Na muội muội, tỷ tỷ ta phải chịu cái danh này, làm sao bây giờ?!”
Trần Tiêu Hoan cũng không phải chờ đợi lâu, một ngày sau, đồng chí Tiểu Na đã tung ra “Mạng lưới tình báo” khắp Đại học M thu thập được tin tức của chàng trai thần bí…
“Cố Ngự Lâm, sinh viên trao đổi với Đại học B, đại học năm thứ hai, năm nay nhập học Đại học M, chuyên khoa máy vi tính.”
Mặc dù nội dung không nhiều lắm, nhưng tối thiểu biết được người này là sinh viên trao đổi ở Đại học M, cũng coi như là thu hoạch không tệ rồi.
Tiểu Na nhìn bộ dáng trầm tư của Trần Tiêu Hoan, không khỏi thản nhiên cười, “Đại tỷ, chị còn do dự gì nữa?”
Người khác không biết, chẳng lẽ Tiểu Na cô không rõ sao? Mặc dù Trần Tiêu Hoan phóng khoáng lại cường hãn, về mặt tình cảm lại là một kẻ mù!
Trần Tiêu Hoan ngẩng đầu lên kỳ quái liếc nhìn cô, mới giơ tay lên chỉ vào bài viết trên máy vi tính, “Nhưng, chẳng phải cậu ta là thụ sao? Chị đây đã gieo mầm, chị đây sẽ không hủy CP (*Couple Person).”
“Ha ha! Bọn họ nói chị là hủ nữ, em còn lo bọn họ đánh giá cao chị, không ngờ chị cũng biết đến CP cơ đấy?” Tiểu Na nhất thời che miệng cười lớn, “Nhưng, vậy cũng là chúng ta YY (*tưởng tượng), lại nói, chị là ai? Tần đại tỷ đó! Cho dù là cong, muội muội em đây cũng sẽ bẻ thẳng giúp chị!”
Hai tuần lễ sau đó, Cố Ngự Lâm được thầy giáo Tần nhận làm học trò, Trần Tiêu Hoan và Tiểu Na lấy thân phận học tỷ tự mình tra hỏi, đối phương ngôn từ chính nghĩa cho ra đáp án “chiều hướng bình thường”.
Ngay sau đó, bài đăng về chàng trai vốn được đăng hình trên nhóm kín “Đam hành Đại học M” cùng tất cả thông tin thảo luận về chàng trai này hoàn toàn bị xóa bỏ.
Nhưng là, chỉ sau một ngày, nhóm công khai Đại học M – Khối “Boys Over Flowers” lại xuất hiện thảo luận về “Nam sinh cực phẩm Đại học M”, hình ảnh Cố Ngự Lâm đứng chờ ở cổng trường học lại xuất hiện, hơn nữa trong vòng một ngày đã trở thành một tân nam sinh cực phẩm trong lòng hầu hết phái nữ ở Đại học M.
Dĩ nhiên, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào là Đệ nhị bưu hãn Đại học M – bạn học Tiểu Na đã đăng bài như sau:
“Nam sinh này Tần đại tỷ đã định, xin mọi người nhanh chóng thối lui!”
Cao điệu như thế tất nhiên là có nguyên nhân, Trần Tiêu Hoan cũng không biết, chị em tốt mười năm quen biết Tiểu Na đã tự mình quyết định thay cô, cũng đã lên sẵn sách lược sơ bộ.
Lực lượng dư luận là vô cùng khổng lồ, “ba người thành hổ” (*gần với nghĩa “Ba người thành một cái chợ”) lời đồn được nhiều người bàn tán, người nghe sẽ tin là thật, một khi toàn trường đều biết Trần Tiêu Hoan theo đuổi Cố Ngự Lâm, sợ gì nam sinh này không ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói?
Mà lúc đó, Trần Tiêu Hoan đang tá túc trong nhà anh trai, cùng Cố Ngự Lâm tham gia lớp bổ túc thi đua của Tần Lãng.
Trong lúc nghỉ ngơi, Trần Tiêu Hoan mở máy tính của Tần Lãng ra, lên BBS Đại học M, khi xem đến bài đăng đó, nhất thời thay đổi sắc mặt.
“Đây là cái gì?” Cố Ngự Lâm đã quen thuộc tiến gần lại, cũng thay đổi sắc mặt, “Người nào lại đăng hình tôi lên diễn đàn thế này??”
Trần Tiêu Hoan vốn đang có chút áy náy, bị Cố Ngự Lâm hỏi như vậy như vậy, đột nhiên cảm thấy hết sức uất ức, “Cũng không phải là tôi, gào cái gì mà gào?”
“Không phải chị sao?” Cố Ngự Lâm nghiêng mắt liếc cô, “Tôi đã nói với chị là tôi có bạn gái rồi cơ mà.”
“Tôi biết rõ! Cậu không phải phải cường điệu lên như thế! Mẹ nó!”
Trần Tiêu Hoan cảm thấy rất khó chịu, cô cũng không cảm thấy mình thật sự thích Cố Ngự Lâm, nhưng khi đứng trước mặt Cố Ngự Lâm, nhuệ khí của cô giống như bay hết, ngay cả người anh trai hơn cô mười tuổi kia cũng không cho cô cảm giác ấy.
Ban đầu, cô định ép buộc anh trai ngoại lệ nhận người học trò là Cố Ngự Lâm, cho rằng anh sẽ cảm kích mình, sau đó mới phát hiện, lấy thực lực của anh, hoàn toàn có thể trở thành học trò của Tần Lãng, trái lại anh lại là học trò chính thức, trong những cuộc thi đều là “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát” (*Trường Giang sóng sau đè sóng trước => Có thể hiểu là: “Trò giỏi hơn thầy”).
Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa gặp qua chàng trai nào có thể thắng được cô về mặt chuyên ngành, Cố Ngự Lâm không khỏi khiến cô sinh ra cảm giác “cao thủ so chiêu không nói đến tình cảm”.
Về phần Tiểu Na cho là cô có gì đó bất chính. Vớ vẩn! Bọn đàn ông con trai trong mắt cô chỉ là một đống đá, nhiều lắm cũng phân chia thành ngọc thạch với bùn loãng mà thôi.
Trần Tiêu Hoan cô vẫn theo đuổi độc thân chủ nghĩa đấy... Nhiều lắm thì ngẫu nhiên bắt gặp soái ca thì có chút kích động thôi...
“Đưa máy tính cho tôi.” Cố Ngự Lâm nhàn nhạt mở miệng, Trần Tiêu Hoan nhất thời lạnh lẽo, ngoan ngoãn đưa máy tính trên tay qua.
Sau đó hai phút, Cố Ngự Lâm trả máy tính lại cho cô, thời gian lên lớp cũng đã đến.
BBS của Đại học M tê liệt hai ngày, nguyên nhân không rõ.
Bản lĩnh này, trở thành một trong những lý do qua một năm Trần Tiêu Hoan vẫn nhớ mãi không quên.
Trên phương diện nào đó, Trần Tiêu Hoan thật sự rất tương tự với Tống Hàng Hàng, ví dụ như họ đều vô cùng hăng hái với công việc, cũng đều vô cùng chậm chạp về mặt tình cảm.
Bên kia, mặc dù kế hoạch Tiểu Na muốn trợ giúp người chị em tốt bị Cố Ngự Lâm phá rối thất bại, nhưng Đại học M lại dần dần có scandal về Trần Tiêu Hoan và anh, đặc biệt là khi Cố Ngự Lâm trở thành học trò của Tần Lãng, lời đồn càng truyền càng mãnh liệt.
Cho đến một ngày kia, lời đồn này, truyền đến trong tai người nào đó...
Khi ánh nắng sáng sớm xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào trong phòng, Tống Hàng Hàng nằm trên giường trở mình một cái, hơi híp mắt tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp.
Ánh mặt trời tựa như kim tuyến, và những hạt bụi lấp lánh xinh đẹp là tinh linh nhảy nhót, hôm nay trời nắng đẹp, hưởng ứng tâm tình tốt đẹp của cô.
“Đã tỉnh lại chưa? Đồ ngốc.” Cô lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở ra, tin nhắn đầu tiên là của anh.
Nhìn thời gian, đã tám giờ rưỡi rồi.
“Mới vừa tỉnh lại, đợi chút, lập tức xong đây. Chín giờ gặp ở cổng trường Đại học M.”
Khoảng cách hai trường cũng không xa, cô vội vàng thu thập một chút, mang theo túi nhỏ thường dùng đi ra cửa.
Hẹn ở Đại học M, là bởi vì lần trước Cố Ngự Lâm vấn khảo, cô còn chưa tham quan trường học, giờ muốn tham quan một chút, Cố Ngự Lâm này sẽ phải sống ba năm ở đây, sau này cô cũng sẽ thường xuyên qua lại nơi này.
Xa xa, đã thấy anh đứng cửa trường học, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng viền màu xám tro, kèm theo một quần dài màu đen, trang phục thật đơn giản, vừa vặn trên người anh, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên, dát nên một vòng sáng vàng nhạt.
Không giống với bộ dáng long đong mệt mỏi tối hôm qua, giờ phút này, nơi đó giống như thế giới của riêng anh, chỉ có anh thống trị trong thế giới đó.
Bản lĩnh như vậy Tống Hàng Hàng chưa từng thấy qua, hoặc là nói chưa từng nghĩ đến, Cố Ngự Lâm, thì ra lại đẹp mắt như vậy...
Khuôn mặt cô hơi đỏ lên, tim đập nhanh, chỉ vì chàng trai trước mắt này, người anh chờ đợi, là cô.
Tống Hàng Hàng lại không biết, đêm qua, Cố Ngự Lâm đã trải qua sự dằn vặt như thế nào, lăn lộn khó ngủ cả đêm, cuối cùng cũng kết thúc với tiếng lòng kiên định: “Em là của anh.”
Vô luận Tống Hàng Hàng chuyện gì, vô luận vì điều gì mà cô gạt anh.
“Em là của anh”, cái ý niệm này, từ khi mới bắt đầu, sẽ không hề dừng lại.
Nếu như cô không tin anh, như vậy, nhất định là anh làm không đủ, như vậy, anh phải không ngừng cố gắng, chờ đợi ngày đó, ngày mà cô toàn tâm tin tưởng.
Cố Ngự Lâm anh, cho tới bây giờ chỉ hèn mọn trước Tống Hàng Hàng.
Nhưng, cũng bởi vì hèn mọn trước cô, anh mới có tự tin tỏa sáng đến vậy…
“Em, chỉ có thể là của anh.”
Phong thái chói sáng như vậy, đứng ở trước cổng trường Đại học M – trường công nghệ kỹ thuật nổi tiếng với nhiều soái ca, tạo nên một quang cảnh độc đáo.
Lúc tám giờ rưỡi Cố Ngự Lâm đã đến, thong thả bước đi trong trường học, sau đó lẳng lặng đứng ở nơi đó, như bạch dương thẳng tắp, không hề động.
Đã từng bị chê cười bởi gương mặt trẻ con, qua thời gian cũng đã lắng đọng lại, trở nên tuấn lãng, tư thế chờ đợi trầm tĩnh đến thế, đã sớm khiến nam nữ đi qua phải động dung, rối rít suy đoán: nam sinh lạ mắt trước mặt này rốt cuộc là ai? Người khiến anh chờ đợi lâu như vậy, là ai?
Tống Hàng Hàng đứng ở sau lưng anh, lẳng lặng nhìn anh, sau khi kinh ngạc qua đi, không ngờ trong lòng của cô lại sinh ra loại cảm giác vui mừng: “Ngô gia có Tử Sơ trưởng thành”.
Tên ngốc này! Cô cười thầm trong lòng: Này! Anh nhìn nhầm hướng rồi, có biết không!
Cô lặng lẽ tiến tới sau lưng anh, sau đó mày liễu vừa nhăn, đôi mắt giảo hoạt, một tay từ từ vươn ra từ phía sau, muốn lại gần chụp vào bả vai anh, để anh ứng phó không kịp.
Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mới đến gần, Cố Ngự Lâm lại nhanh như chớp xoay người lại, sau đó cúi đầu, trên môi là nụ cười như có như không:
“Em tới rồi?”
Ưm! Chuyện gì xảy ra? Tống Hàng Hàng bị anh dọa sợ, trở tay không kịp, hai tay dừng giữa không trung không thu về được, trong khoảng thời gian ngắn, vô cùng xấu hổ.
“Muốn làm gì đây?” Anh mỉm cười nhìn cô, lại cúi đầu nhìn tay cô.
“A! Không có gì không có gì...” Tống Hàng Hàng vội vàng rụt tay về, dấu lại sau lưng, giống như như vậy có thể giấu giếm ý định bất chính của mình.
Cảm giác hôm nay cậu nhóc không giống trước, cô thầm nói trong lòng.
Trái lại anh lại vươn tay ra, bắt được cái tay ẩn núp phía sau của cô.
Trái tim của cô lại bắt đầu đập loạn. Vừa thầm nói: sắc đẹp trước mặt, không phải cô kém tự chủ, quả thật là hôm nay Cố Ngự Lâm quá mức hấp dẫn!
Cố Ngự Lâm lại rất tự nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình, “Hôm nay có muốn đi dạo nơi nào không?”
“Tùy tiện...” Cô còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ thuận miệng lên tiếng, chốc lát sau mới ý thức tới anh đang hỏi cái gì, “A, không đúng, Cố Ngự Lâm, hôm nay chúng ta đi tham quan Đại học M trước nhé, được không?”
Cố Ngự Lâm đưa ra một tay khác, che giấu vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, nói: “Được.”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy không vai màu xanh nhạt, bên hông là một chiếc đai lưng màu xanh dương, tôn lên làn da trắng nõn của cô, thuần khiết như bông sen trắng, khiến hai mắt anh tỏa sáng.
Bàn tay kia vô ý thức di chuyển xuống, dừng trên chóp mũi cô, sau đó nhẹ nhàng ma sát.
Khuôn mặt Tống Hàng Hàng không khỏi hiện lên phấn hồng nhàn nhạt.
Động tác tiêu chuẩn của Cố Ngự Lâm, ha ha, thật khiến cô hoài niệm…
Hai người cùng nhau đứng đó, ai cũng không ý thức được, bọn họ đã trở thành một màn xuân sắc trong mắt đám người xung quanh.
Nhưng là có quan hệ gì đâu, giờ khắc này, trong mắt bọn họ, đối phương đã là cảnh sắc đẹp nhất trên đời rồi.
Cảm thấy bàn tay Cố Ngự Lâm đang nắm chặt tay mình, Tống Hàng Hàng mới hồi hồn lại, nhìn chung quanh một chút, ngượng ngùng mỉm cười, nói: “Chúng ta đi vào thôi, tiếp tục đứng đây sẽ khiến mọi người chê cười…”
Anh gật đầu, dắt tay cô vào cổng trường.
So sánh với phong cách cổ xưa đầy hoài niệm của Đại học A, Đại học M mang hơi hướng hiện đại khiến người ta tán thưởng. Mặc dù Tống Hàng Hàng đã tới Thành phố K được một năm rồi, đối với nơi này vẫn mù mờ, cẩn thận tra cứu bằng tài liệu sống mang tên Cố Ngự Lâm.
Dọc theo đường đi, Cố Ngự Lâm giải thích kiến trúc hai bên đường cho Tống Hàng Hàng, vẻ mặt đắc chí thỏa mãn.
Khi bọn họ đi tới bia trụ lập thể mang đậm phong cách châu Âu thì âm điệu của anh càng trở nên tự hào.
Anh nói với cô: “Tòa bia trụ này, do toàn thể 84 cựu sinh viên khoa máy tính của trường quyên góp.”
Anh lại đi vòng qua sau bia trụ, chỉ vào một màn ảnh hình vuông: “Đây là toàn bộ hệ thống mô hình năng lượng mặt trời tự động, có thể tự động hiển thị lịch sử Đại học M, thông qua dấu tay và mật mã, có thể liên kết, tra cứu hồ sơ của mình.”
Cô cũng tới gần phía trước, nhìn kỹ màn ảnh kia, dưới màn hình mới có một dòng điêu khắc nhỏ, nhìn kỹ mới phát hiện phía trên viết “84 cựu sinh viên, Tần XX thiết kế”.
Cố Ngự Lâm giải thích: “Hệ thống này là thầy giáo Tần chỉ đạo thiết kế, thỉnh thoảng anh ấy còn trở về Đại học M dẫn dắt đội thi, năm ngoái có hai sinh viên Đại học M, dưới sự hướng dẫn của anh ấy mà đoạt giải đặc biệt của cuộc thi thiết kế phần mềm máy tính cả nước.”
Thầy giáo Tần mà anh nói, chính là chuyên gia lập trình máy tính vang danh cả nước, Tống Hàng Hàng không hiểu về máy tính, cũng chưa nghe nói qua cái tên này, nhưng cô không để ý, cô chỉ quan tâm sự tự hào trong giọng nói của Cố Ngự Lâm.
Anh không phải chỉ vì cô mới đến thành phố K, anh cũng có ước mơ muốn theo đuổi, mà Đại học M, có thể đưa ước mơ của anh tới gần hiện thực.
Như thế, trong lòng cô mới dần an tĩnh lại, bởi vì Đại học M vốn nổi tiếng hơn nhiều so với trường đại học trước kia của Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm vì tới Đại học M, đã phải nỗ lực học tiếng Anh thật lâu.
Ngoại trừ cảm động ban đầu ra, cô một mực tự trách, cho tới bây giờ, nhìn sự vui sướng lóe lên trong mắt Cố Ngự Lâm khi nói chuyện, cô cũng vui mừng cho anh, hạnh phúc thay anh.
Cô hi vọng, giấc mộng của cô và anh, có thể cùng nhau đơm hoa kết trái.
Tiếp tục đi về phía trước, là sân bóng rổ Đại học M, sáng nay là một buổi dáng đẹp trời nên có không ít người.
Trên trận bóng rổ có hai đội bóng đang thi đấu, người xem rất đông, nghe thấy tiếng cổ động của bọn họ, hình như là cuộc tranh tài của hai phòng ký túc xá.
Cố Ngự Lâm kéo cô ngồi xuống khán đài, bàn tay ấm áp rất tự nhiên bao lấy tay cô.
Anh trầm thấp mở miệng: “Sao tay lại lạnh như vậy?”
“Ừ...” Cô cúi đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, đôi tay cô, vẫn luôn như vậy, làm thế nào cũng không ấm lên được.
Người ta thường nói, người có tay lạnh sẽ có người thương? Hay là không có người thương nhỉ? Cô đã không nhớ rõ rồi.
Tóm lại, cô biết, chỉ cần mình có anh thương, cái này đủ rồi, đã đủ lắm rồi.
Gió hơi lớn, cô khẽ rụt người, anh ôm chặt cô.
“Rất lạnh sao? Em mặc quá ít.” Cố Ngự Lâm nói nhỏ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, có lẽ, cô chỉ là đang muốn cái ôm ấm áp.
“Phòng ký túc xá của anh ở nơi nào?” Tống Hàng Hàng chợt ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Sao vậy? Em muốn đi thăm à?” Anh lên tiếng đáp, trong giọng nói có vẻ vui mừng.
“Mới không phải!”
Có quỷ mới muốn đi thăm phòng ký túc xá của anh, nhìn mấy nam sinh trên sân bóng rổ, cũng biết nhất định ký túc xá nam sinh Đại học M vừa bẩn vừa thối, cô mới không thích đi.
“Vậy thì vì sao?”
“Em, em sợ anh ở không quen, mới ngày đầu tiên…”
Thật ra cũng không phải vậy, chính là sợ những người khác trong ký túc xá…, anh vừa mới tới, nếu như người ta ma cũ bắt nạt ma mới, hơn nữa tuổi anh còn nhỏ…
Giống như nhìn thấu lòng cô, Cố Ngự Lâm nói: “Mọi người đối với anh cũng rất tốt, ngày hôm qua nói chuyện với nhau, còn hàn huyên cả một đêm đấy.”
“Vậy à...” Vậy thì, cô an tâm.
Nghiêng đầu, cô tựa vào vai anh.
“Cố Ngự Lâm, nếu như... Nếu như em làm chuyện khiến anh không vui, anh có thể hay không...”
Trên sân bóng chợt vang lên tiếng hoan hô, thì ra đã gần kết thúc, trong đó một đội vừa giành được điểm nhờ một cú móc hiểm hóc.
Cố Ngự Lâm dựa lại gần, hỏi: “Em mới vừa nói gì?”
“Không có... Không có gì...”
Anh không hỏi nữa, cái mũi cọ xát trên đầu cô, “Đồ ngốc...”
Anh không biết, cô tựa trong lòng anh, mắt đầy lệ.
Cô cũng không biết, anh cũng đã nghe thấy lời nói của cô.
Đồ ngốc, nếu như, nếu như em làm chuyện khiến anh không vui, không sao cả, anh vẫn luôn ở đây…
Nhưng cũng không có ai nói, ai cũng không có nói.
Kinh Thi nói, nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già, lại quên mất một chữ trong đó.
Nắm tay nhau cả đời, sẻ chia với nhau đến già.
Thanh Xuân Thanh Xuân - Diệp Thất Nhĩ