We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạt Táo Xanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 577 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Chương 67
iệp Khê bị tiếp vào cung ở trong vườn Ngự Uyển của Phượng Nhược Liễu, được nuôi dưỡng đều là thịt ngon món ăn ngon, có cung thị gã sai vặt hầu hạ. Phượng Nhược Liễu còn mời thái y mỗi ngày đến bắt mạch cho Diệp Khê, lại mời ổn công* chuyên dụng trong cung đến chăm sóc, mọi thứ đều an bài thỏa đáng.
(*Ổn công: ông đỡ đẻ.)
Cứ như thế nhưng Diệp Khê vẫn khóc, khóc thật sự đau lòng. Hắn không rõ, rõ ràng là Tiên tử ca ca rất xinh đẹp sao lại đột nhiên liền biến thành Hoàng tử, còn là muốn cướp lấy thê chủ của hắn. Đây cũng không phải là vấn đề quan trọng nhất, vấn đề quan trọng nhất chính là Hoàng tử này lại xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt như thế, ngay cả đối với phu lang của thê chủ là hắn cũng tốt như vậy, bản thân cũng không nhịn được muốn thích y, thê chủ không có lý do không thích y.
Diệp Khê đang ô ô khóc đột nhiên dừng tiếng lại, cung thị hầu hạ một bên vội vàng đưa khăn lụa lau nước mắt cho hắn: “Diệp trắc phu......”
Diệp Khê không trả lời, lại bắt đầu khóc oa oa, hắn nhớ tới những người bên ngoài đều nói thê chủ nhất kiến chung tình với Hoàng tử. Bởi vậy có thể thấy được, thê chủ nhất định là thích y.
Hắn mặc dù không biết nhiều chữ lắm, nhưng bốn chữ nhất kiến chung tình này hắn biết. Hắn đọc sách tranh minh hoạ bên trong có vẽ rất nhiều tài nữ đều nhất kiến chung tình với nam tử xinh đẹp.
Thê chủ nhất kiến chung tình với Hoàng tử vậy thì hắn phải làm sao bây giờ? Diệp Khê đau lòng ô ô oa oa khóc, một đám cung thị bị phái lại đây chăm sóc cho hắn cũng đi theo tim gan run sợ: “Diệp trắc phu, ngài đừng khóc, ảnh hưởng đến thân thể cũng không tốt.”
“Diệp trắc phu, ngài cứ khóc như vậy, ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng cũng không tốt đâu.”
“Diệp trắc phu......”
Nhìn xem, nhìn xem, hắn rõ ràng là chính phu, bây giờ lại bị người ta kêu là trắc phu. Hắn rõ ràng không muốn thê chủ cưới phu thị, bây giờ hắn lại thành phu thị của thê chủ. Ô ô…. Diệp Khê khóc đỡ bụng đứng lên, bộ dáng thật cố sức làm cho một đám cung thị kia công thêm ổn công đều bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Phải biết rằng Hoàng tử đã nói, nếu Diệp trắc phu có một chút sơ xuất gì thì bọn họ sẽ dùng đầu bồi thường. Thật không hiểu rõ Hoàng tử đang nghĩ cái gì, phu lang trước kia của Phò mã bất quá là tiểu nam nhân ở nông thôn, có cần thiết phải đối xử tốt với hắn như vậy không? Nhưng Hoàng tử đã hạ lệnh như vậy bọn họ cũng không dám không nghe theo, chuyện rơi đầu ở trong cung không ít, bọn họ cũng không nghĩ thật sự đầu phải chuyển nhà.
Nhưng Diệp trắc phu này từ cỗ kiệu đi xuống đến bây giờ chính là khóc, khóc mãi không ngừng. Nếu khóc bị tổn thương đến thân thể, bọn họ bị giáng tội chẳng phải là bị chết oan uổng ư?
“Ô ô….” Diệp Khê một tay ôm bụng một tay lau nước mắt ở trong cung to như vậy đi từng phòng từng phòng như tìm cái gì. Một đám cung thị đi theo phía sau hắn hỏi: “Diệp trắc phu, ngài muốn tìm cái gì?”
“Diệp trắc phu, ngài nghĩ muốn cái gì? Ngài nói cho bọn nô tì thì được rồi, bọn nô tì đi lấy cho ngài.”
“Diệp trắc phu, ngài không phải là đói bụng chứ, hay là mệt mỏi?”
Diệp Khê đi vòng vo vài phòng cũng chưa tìm ra nơi muốn, đành phải lau nước mắt nhả ra một chữ: “Giường.”
Cuối cùng cũng nói ra một câu, mặc dù những lời này chỉ có một chữ. Đám cung thị mừng rỡ: “Diệp trắc phu mệt mỏi à? Bọn nô tì mang ngài đi nghỉ ngơi.” Nói xong liền dè dặt cẩn trọng đưa hắn vào một gian phòng ở, đã có cung thị chuẩn bị xong nước ấm rửa mặt. Đám cung thị cùng tiến lên lập trận, người thì giúp cho Diệp Khê rửa mặt, người thì giúp rửa tay, người thì giúp rửa chân. Sau đó thay quần áo, chải tóc...... Hoàng cung luôn luôn nhiều quy củ, Diệp Khê là dựng phu lại càng phải cẩn thận để tránh va chạm đến hắn, chờ bị một đám cung thị dè dặt cẩn trọng hầu hạ xong dời đến trên giường, đã là chuyện hơn nửa canh giờ sau. Diệp Khê bị ép buộc đến độ không còn sức lực để khóc.
Diệp Khê xoa xoa đôi mắt sưng đỏ bởi vì khóc quá nhiều, hỏi một cung thị gần mình nhất: “Vị ca ca này, ta đói bụng, có cái gì ăn hay không?”
Cung thị kia ngẩn người, vội quỳ xuống gật đầu nói: “Có, Diệp trắc phu muốn ăn cái gì cứ việc dặn dò bọn nô tì, nhưng mời không cần kêu nô tỳ là ca ca.”
Diệp Khê chớp mắt mấy cái, trả lời “À”, nhỏ giọng nói: “Ta muốn ăn cháo gạo kê, còn có canh gà, còn có rau xanh.”
“Diệp trắc phu muốn ăn cháo gạo kê, canh gà và rau xanh?”
“Ừ.” Diệp Khê sờ sờ bụng: “Thê chủ nói phối hợp ngũ cốc và rau xanh thịt cá mới có dinh dưỡng, cục cưng mới có thân thể tốt.”
Cung thị nhìn nhìn Diệp Khê rồi lui xuống, Diệp Khê ngồi ở trên giường, nhìn vào trong giường có một cái đệm dựa thật to đã nghĩ đi qua lấy, mới quỳ đứng lên cong eo thì dọa một đám cung thị đổ mồ hôi lạnh: “Diệp trắc phu!”
“Hả?” Diệp Khê bị bọn họ dọa sợ tới mức rụt lui, không thể lấy cái đệm dựa kia sao? Vậy hắn không cần là được.
“Diệp trắc phu muốn làm cái gì?”
“Không có gì.” Diệp Khê lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi ổn định. Cung thị kia nhìn hắn im lặng, cũng đều im lặng đứng ở một bên, bất quá ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm hắn. Nói đùa, không nhìn kỹ, vạn nhất Diệp phu thị thiếu một sợi tóc bọn họ cũng phải mất đầu đó.
* * *
Phượng Nhược Liễu tắm rửa xong đi ra, chỉ thấy cung thị phái đi hầu hạ
Thanh Dương Khê Ca Thanh Dương Khê Ca - Hạt Táo Xanh