Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 113 - 116
13-Tôi không phải mèo mà là Hồ vương tử
Nguyễn Miên Miên mang theo lo lắng lờ mờ đi ngủ.
Nhưng mà đến buổi tối,cô bị một cái gì xù lông làm co thức tỉnh, cô mở đèn bàn trước giường, nhìn thấy trước ngực mình có một con vật nhỏ bé trợn tròn hai mắt….
“Mèo…… mèo con……” Nguyễn Miên Miên cảm thấy rợn tóc gáy.
Cô rõ ràng không có mang con mèo này đến đây nhưng mà nó lại làm sao có thể xuất hiện ở trong này?! Thật đáng sợ……
Nguyễn Miên Miệt thật sự nghĩ mình đang nằm mơ ……
Mà con mèo này một chút giác ngộ cũng không có, ngược lại dùng sức chui vào trong lòng cô, dùng sức chà chà hai điểm trước ngực cô, hắn ỷ vào cô không có phát giác sự tồn tại của hắn, cho nên, mới dùng sức chiếm tiện nghi của cô……
Mà Nguyễn Miên Miên có chút kỳ quái, suy nghĩ của cô cũng không biết bị mang về phía nào,vừa rồi cô còn cảm thấy thực quỷ dị, hiện tại…… Hiện tại…… người cô không hiểu sao lại choáng váng ……
Sau đó, trước mắt của cô xuất hiện một mảnh quỷ dị không gian, cả người cô như là bị hút vào một không gian khác.
Tất cả đồ vật trong phòng gì đó đều không thấy ……
“Meo meo……” Khi Nguyễn Miên Miên tỉnh táo lại phát hiện không thấy mèo con ……
Nguyễn Miên Miên nhìn cảnh sắc chung quanh núi xanh nước biếc, cảm thấy rất quỷ dị, mà nơi này cũng có núi thật sự bởi vì cô nhìn tường rào cách đó không xa….
Giống như cái cung điện mà cô đang bị lạc trong đó……
Nguyễn Miên Miên bừng tỉnh cơn mộng bất lực đi phía trước ……
Sau đó đột nhiên nhìn đến hai người con gái đi về hướng này,Nguyễn Miên Miên ngây ngẩn cả người, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, bởi vì hai cô gái kia trên đầu, rõ ràng có một đôi lỗ tai thỏ và một đôi lỗ tai mèo……
Cô kinh ngạc tiêu rồi, hai người kia cũng là nhìn cô chằm chằm sau đó liếc mắt một cái, khinh thường bĩu môi, cô gái thỏ nhìn cô gái mèo nói:“Loại giống như bà lão này, vương tử sẽ không coi trọng, nhất định là nhầm rồi……”
Nguyễn Miên Miên như lọt vào trong sương mù.
Bà lão…lão?! Là nói cô sao?!
Điên rồi……
Miêu nữ khinh thường ngắm cô liếc mắt một cái,“Cô năm nay bao nhiêu tuổi?! Muốn làm vương phi của vương tử chúng ta, phải trẻ tuổi xinh đẹp……”
“Tôi, tôi hai mươi sáu……” Nguyễn Miên Miên trả lời qua loa, lập tức lo lắng hỏi,“ Vương tử các người là ai?! Tôi vì sao lại ở chỗ này?!”
Miêu nữ cũng không trả lời lời của cô, chẳng qua phối hợp với cô gái thỏ nói:“Nói như vậy, hai mươi sáu tuổi đã rất lớn, ít nhất ở trong loài người là như thế…… Thật là không hiểu, vương tử điện hạ làm sao có thể coi trọng một bà lão loài người nhỉ?!”
Nguyễn Miên Miên nổi giận, bà lão, bà lão…… Cứ kêu cô là bà lão là có ý gì chứ?!
Nhưng mà cô ráng nén cơn giận giữ,không mở miệng.
Cô gái thỏ lại liếc mắt cô thêm một cái,“Cô đi theo chúng ta……”
Nguyễn Miên Miên do dự một chút rồi theo đi.
Đi theo các cô ấy, cảnh tượng đột nhiên trong nháy mắt biến hóa, gian phòng cung đình đã không thấy, trong vòng một giây nơi này thế nhưng lại biến thành giống như một hang động thần tiên, Nguyễn Miên Miên chốc lát hoảng hốt……
“Cô đi vào đi, vương tử ở bên trong chờ cô……” Cô gái thỏ và cô gái mèo nói xong liền bỏ đi.
Nguyễn Miên Miên quay đầu nhìn, lại phát hiện đã s ớm không thấy bóng dáng hai người đó……
Cô đành phải kiên trì đi vào, đèn hai bên hai bên đều rất sáng, cô đi xuống mấy bậc thang, sau đó mới nhìn đến một bãi đá thật lớn, phía trên thạch đài treo một viên dạ minh châu cực lớn làm trong sơn động càng sáng rực hơn.
Trên thạch đài có một người, thân thể đang nghiêng ở trên đó ăn nho, thấy không rõ mặt lắm……
“Anh,anh là ai……” Nguyễn Miên Miên nuốt nuốt nước miếng,“Vì sao muốn dẫn tôi tới nơi này?!”
Người nọ đột nhiên ngồi dậy,từ trên giường làm bằng ngọc thạch nhảy xuống, gương mặt tà mị…… Rất quen thuộc nha…… A a…… Nguyễn Miên Miên che miệng lại, kêu sợ hãi một tiếng, lui về phía sau từng bước, là, là Lam Dạ Ảnh……
Nhưng mà quần áo của hắn thật kỳ quái……như là ở trang phục cổ trang thường thấy ở tivi……
Ánh mắt tà mị kia,cô đương nhiên nhận ra……
“Anh,anh……” Nguyễn Miên Miên đầu lưỡi giống như thắt lại, nói không nên lời ……
“Ái phi của ta,gọi cô đến đương nhiên là cùng ta song tu……” Lam Dạ Ảnh tà mị cười xấu xa,từng bước một tới gần cô……
“Song, song tu?!” Nguyễn Miên Miên ngẩn ngơ, bị từ này làm cho trợn tròn mắt, giống như trong phim…… gặp quỷ a, nam nữ song tu, người đàn ông đến hấp hết tinh lực của người nữ…… Cuối cùng khô héo mà chết……
Thật đáng sợ, Nguyễn Miên Miên muốn quay đầu bỏ chạy nhưng mà chân đột nhiên ngừng lại, cố gắng mấy cũng không động đậy,cô muốn khóc cũng khóc không được,“Sao lại thế này?!”
Ngón tay tà ác của Lam Dạ Ảnh nâng cằm của cô nói:“Đương nhiên là muốn cô và tôi song tu, yên tâm đi,tôi sẽ không hút khô máu của cô nhưng song tu là rất có lợi cho công lực tăng nhiều nha……”
“Anh, anh cuối cùng là cái gì a, là quỷ hay là yêu quái……” Nguyễn Miên Miên bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh đều rơi xuống, cả người đều hiện ra trạng thái ngu ngơ…..
“Tôi sao…… Ha ha……” Lam Dạ Ảnh cười cực tà ác,“Tôi là mèo, cô không phải thường xuyên gọi tôi là mèo sao?!”
“Miêu, Miêu vương?!” Cả người của Nguyễn Miên Miên đổ mồ hôi lạnh.
“Trên thực tế,cô lầm rồi……” Lam Dạ Ảnh nâng cằm của cô lên để sát vào môi của hắn,cảm giác lạnh lẽo như băng xâm nhập vào làm Nguyễn Miên Miên rợn tóc gáy,“Nguyễn Miên Miên, cô không được chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tôi, hiểu chưa?! Không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Hồ vương tử được……”
Hồ, hồ ly?!
Hồ vương tử?!
Trò chơi giả dối như vậy a……
Trời ơi, Nguyễn Miên Miên xém chút ngất xỉu,khi hắn nói xong môi của hắn vững vàng mút chặt cánh môi của cô, nhưng cô lại không động đậy, không động đậy …… Không động đậy ……
“Anh,a…a…… anh là tên bị viêm cánh, đáng ghét, buông……” Nguyễn Miên Miên không lựa lời nói, trên thực tế, hắn chẳng những không có mùi lạ, trên người ngược lại rất thơm.
Những bất mãn còn lại của Nguyễn Miên Miên đều bị hắn hút vào miệng,người cũng không biết xảy ra chuyện gì, đã bị hắn ôm lên giường đá rồi……
Sương khói mờ mịt phát tán ra làm Nguyễn Miên Miên có loại cảm giác rất quen thuộc, ngoại trừ cảnh tượng không giống thừơng ngày,thân thể bọn họ dường như rất quen thuộc, giống như vô cùng thuần thục đã làm vô số lần ……
“A…… a a……” Thân thể của Nguyễn Miên Miên đều mềm nhũn, cả người xụi lơ ở dưới thân hắn, giống như gối lên trên bông, loáng thoáng nghe thấy hắn nỉ non,“Miên Miên…… Làm bạn gái của tôi…… Ở ta bên người tôi làm vương tử phi…… Ta thề, sau này chỉ có một mình cô là người phụ nữ của tôi, được không?!”
Hắn thuần thục đưa dị vật vào thân thể cô làm Nguyễn Miên Miên cả người mềm nhũn……
Cô không phải vừa mới thật sợ hãi sao?! Nhưng mà, vì sao đụng đến nơi quen thuộc và cùng hắn kích tình, cô không hề sợ hãi?!
Thật sự là chuyện tình quỷ dị……
Nguyễn Miên miên mơ hồ ngồi xuống phía trên đám mây, một lần lại một lần,cô chỉ nhớ rõ chính mình lao lên trên người đàn ông, giống như dây leo quấn lên thân cây tử đằng, thật thoải mái, thật thoải mái……
Sau đó, ở lại trong tiên cảnh dường như không muốn tỉnh lại……
114.Nhiều năm như vậy…
Nguyễn Miên Miên mở mắt, sau đó liền ngây ngẩn cả người, nơi này…… Là căn phòng hiện đại, không sai,hôm qua cô ngủ ở đây…
Nhưng mà cảnh tượng kia giống như hiện rõ trước mắt, rõ ràng không giống như là cảnh trong mơ…… Chẳng lẽ cô nằm mơ thật sao?! Thật sự là kì quái……
Nguyễn Miên Miên há hốc mồm bởi vì cô vừa nhấc chân, phát giác có phía dưới rất đau giống như là mới quan hệ xong……
Cô lập tức ngẩn ngơ, tối hôm qua…… Rõ ràng cô…… Nhưng mà, nếu là không có kịch liệt vận động,cô tại sao lại đau như vậy?! Ngủ riêng một mình không có thể đột nhiên đau chân nha?!
Sau đó,cô thử chuyển động toàn thân, thật sự vừa chua xót vừa đau, cô vuốt đầu tóc mình, xốc chăn lên đi tìm mèo con lại phát hiện,căn bản là không có con mèo nào hết……
Nguyễn Miên Miên ngẩn ngơ, nói về con mèo kia thật là vô cùng quỷ dị……
Không hiểu làm sao sau khi cô nhặt được, sau đó thường xuyên mất tích không rõ lý do, nghĩ đến lời nói tối hôm qua của Lam Dạ Ảnh, còn có kia lời nói của cô gái thỏ và cô gái mèo, cái gì hồ vương tử, cái gì không phải mèo……
Cô mặc xong quần áo đi ra, liền nhìn thấy tư thế kỳ quái của hai người đàn ông ngồi trên sô pha, đang ngồi xem xem tivi?!
Cái gì?! Xem tivi?!
Nguyễn Miên Miên con ngươi thiếu chút nữa phóng ra, xem ra hai người bọn họ cũng không phải trời sinh đối địch, chỉ cần không có cô ở đó……
Hai người đồng thời nhìn đến cô,Lam Dạ Hiên lập tức nói:“Miên Miên đến ăn bữa sáng,tôi vừa gọi là bữa sáng tới,cô thích ăn món trung hay món tây,tất cả đều có……”
Nguyễn Miên Miên lại nhìn sang ánh mắt của Lam Dạ Ảnh đang ngồi đối diện, hắn nhìn cô mỉm cười quỷ dị, vẻ mặt thỏa mãn còn cười tủm tỉm làm Nguyễn Miên Miên ngẩn ngơ……
Nhìn kỹ cô thật sự phát hiện, ánh mắt của hắn và con mèo kia rất giống nhau đều màu xanh biếc……
Rất quỷ dị……
Nguyễn Miên Miên một đầu mồ hôi lạnh xuống dưới.
Lam Dạ Ảnh đi lại kéo cô,“Cô ngốc, đến ăn bữa sáng……”
Nhìn một màn hài hước vừa rồi, Nguyễn Miên Miên cảm thấy vô cùng khủng bố, thật sợ bên trong có máu tanh chờ cô.
Cô nhịn không được tò mò hỏi,“Các anh tối hôm qua ngủ như thế nào?!”
Lam Dạ Hiên ngắm cô liếc mắt một cái,“Còn cô?Cô ngủ ngon không?!”
“Ack, tốt lắm……” Nguyễn Miên Miên dùng sức gật đầu, đâu chỉ là ăn no a, ăn ăn ăn no……rất rất rất là no….
Lam Dạ Ảnh cúi đầu không nói chỉ tiếp tục ăn bữa sáng, trên miệng mang theo nụ cười quỷ dị, hắn phát hiện từ sau khi ở cùng với cô một chỗ, tu vi của cô thật sự tinh khiết, xem ra, song tu là thật có hiệu quả ……
Nguyễn Miên Miên nhìn Lam Dạ Ảnh vừa nhìn sang Lam Dạ Hiên, cuối cùng không nói gì, đem lời nói nuốt vào trong bụng, hỏi,“Chúng ta hôm nay cần phải trở về sao……”
Rất xấu hổ!!
Tình trạng như vậy!!
“…… Ừm.”
“Phải……”
Hai người đồng thời trả lời, mồ hôi lạnh của Nguyễn Miên Miên chảy ròng ròng,cô hiện tại đột nhiên rất muốn nhào vào trong lòng của An Tiểu Mễ cùng cô trò chuyện.
Nhanh chóng sắp xếp hành lý, hành trình quỷ dị ba người là ngồi cùng chiếc xe lần trước, chỗ ngồi cũng rất kỳ lạ, bởi vì mặc kệ là ai lái xe, Nguyễn Miên Miên đều không thể ngồi kế bên người lái, cuối cùng tình trạng còn kinh hơn, hai người đàn ông ngồi ở phía trước, cô ngồi một mình ở phía sau……
Cô thật ra rất mệt mỏi, sau đó thấy bọn họ đều mặt lạnh cho nên không nói lời nào,cô cũng đỡ phải dong dài, bởi vì tối hôm qua không ngủ được chỉ chốc lát sau liền nằm ở chỗ ngồi ngủ mê.
Lam Dạ Ảnh lái xe rất chậm, không để cô thức tỉnh.
Lam Dạ Hiên nhíu mày, Miên Miên mệt lắm sao?! Không hiểu……
Hai người đàn ông nhìn nhau liếc mắt một cái, Lam Dạ Hiên theo dõi hắn, nói:“Công bằng cạnh tranh đi, tốt nhất là không nên giở thủ đoạn, sẽ làm Miên Miên khó xử……”
Lam Dạ Ảnh lại cười quỷ dị, công bằng?! Tình yêu có hai chữ công bằng sao?!
Nhưng vẫn đáp ứng trước, ngầm nhớ đến tối hôm qua, cũng không sai…… Hắn lập tức nở nụ cười tà tà, nói:“Đượct, tôi không ngại nhưng cậu phải hiểu, trong lòngcủa Nguyễn Miên Miên tôi đã có một vị trí rất quan trọng, chỉ là cô không chịu thừa nhận mà thôi……”
Sắc mặt của Lam Dạ Hiên trong nháy mắt u ám……
Biểu tình khác nhau, tâm tư hai người cũng không giống nhau……
Ước chừng đây là lần đầu tiên ngồi ở cùng trên một chiếc xe, hơn nữa còn lấy thân phận tình địch, bọn họ luôn đối địch từ mọi phía……
Hai giờ sau, cuối cùng cũng về tới.
Nguyễn Miên Miên không bao giờ nghĩ đều ngu ngốc đó nữa, vội vàng múôn tìm An Tiểu Mễ, cùng cô ấy đi ăn cơm chiều. Đối mặt hai người kia,cô thật là có chút đau đầu……
Lam Dạ Ảnh nhìn thấy cô bỏ chạy, lập tức nói,“Đừng đi chơi muộn, phải nhớ về nhà sớm một chút……”
Sau cái ót của Nguyễn Miên Miên lập tức rớt xuống một loạt hắc tuyến,cô dường như muốn điên mất, hắn sợ thiên hạ không loạn sao,cô cũng không quay đầu lại nhanh chóng chui vào xe An Tiểu Mễ.
Sắc mặt Lam Dạ Hiên thoáng lạnh đi, bọn họ…… Ở cùng một chỗ?!
An Tiểu Mễ cười hắc hắc,“Cậu thật là diễm phúc nha?! Có hai mỹ nam làm bạn còn cùng cậu đi công tác, cậu chiếm tiện nghi cả hai……”
“Cái này không phải diễm phúc a, mà là múôn lấy mạng già của mình……” Nguyễn Miên Miên xoa lên cái trán, sau đó hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
An Tiểu Mễ nhíu mày, nghiêng người nhìn cô,“Cậu còn chưa cùng Lam Dạ Hiên lên giường sao? Bằng không cả hai cũng……”
Nguyễn Miên Miên thóang cái rùng mình,“An Tiểu Mễ, cậu thật đáng ghét,đáng ghét, mình mỗi ngày đối mặt với hai người bọn họ, một ngày nào đó đầu hói hết sau đó thì chết, ngày nào cũng tra tấn làm mình tổn thọ mười năm a……”
“Khanh khách……” An Tiểu Mễ cười khoa trương,“Có nghiêm trọng như vậy không? Ha ha, xem ra, cậu và Lam Dạ Hiên không có tiến triển……”
“Tôi không muốn có tiến triển, hận không thể rời đi anh em bọn họ……” Nguyễn Miên Miên cắn răng nói,cô thật sự là chịu đủ, ánh mắt bọn họ dường như múôn ăn thịt người……
An Tiểu Mễ nhíu mày từ chối cho ý kiến,“Đáng tiếc, mình thấy hai người bọn họ sẽ không có ai buông tay, cậu khiến cho bọn họ tranh giành đi, ai thắng thì cậu với người đó……”
“Mình là phần thưởng sao?!” Nguyễn Miên Miên trừng cô.
An Tiểu Mễ cười khanh khách,“Chẳng lẽ không đúng sao?! Nếu cho cậu chọn, cậu sẽ càng đau đầu, không bằng đem vấn đề này giao cho bọn họ, dù sao một mình cậi cũng không xong……”-
_-|||
Nguyễn Miên Miên quyết định cái gì cũng không nói, cô bạn này…… Thật sự là làm cho cô có đôi khi không thôi, có đôi khi, lại làm cho cô đau lòng không thôi.
“Đúng rồi, còn người tên Lam Tư Thần có còn quấn lấy cậu không a?!” Nguyễn Miên Miên nói:“Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng xem như cũng tốt lắm, cậu cũng nên lo lắng một chút,tuổi con người trôi qua rất nhanh,cậu cũng không thể khống chế…”
“Miên Miên……” sắc mặt An Tiểu Mễ trầm xuống “Không được nhắn tới hắn nha?!”
Không khí có chút cứng ngắc, Nguyễn Miên Miên từ đầu đến cuối chỉ là thở dài một hơi, thật là đáng tiếc, lại thêm một tiếng thở dài:“ chuyện xảy ra nhiều năm như vậy, cậu cần gì ấm ứccho đến bây giờ?!”
An Tiểu Mễ không hé răng nhưng mà ánh mắt đau buồn của cô không thể che giấu.
Nhiều năm như vậy vẫn chưa thoát khỏi sao?! Nguyễn Miên Miên thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng đáng tiếc……
115-Đồng ý nghe chuyện xưa sao
Cùng An Tiểu Mễ ăn cơm tối, tuy rằng nói nói cười cười nhưng mà Nguyễn Miên Miên có thể cảm giác được đến bi thương của cô,cô không lừa được người khác mà Nguyễn Miên Miên cũng biết mình khó có thể bị lừa ……
Cô rất hiểu tính cách của An Tiểu Mễ,bất luận xảy ra chuyện gì đều thích giấu ở trong lòng không chịu nói ra,nếu cứ như vậy có ngày sẽ bị bệnh thôi…
Không phải thân thể bệnh mà là trong lòng của cô đang bệnh,càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến cô căn bản không có năng lực tự chữa lành, hoặc là nói căn bản là không thể khỏi hẳn ……
Nguyễn Miên Miên trong lòng như là thêm buồn phiền,cô và An Tiểu Mễ tình huống có chút tương tự, An Tiểu Mễ là vì trong lòng một vết thương từ hồi xưa lưu lại cho đến bây giờ, cô không chịu nói rõ ràng nguyên nhân, đến tột cùng là lựa chọn của mình quá cao hay là vẫn không có người thích hợp……
Bất kể như thế nào,còn sót lại thì là còn sót lại, không thể viện cớ……
Nguyễn Miên Miên cuối cùng thở dài một hơi, không có nói gì thêm.
“Buổi tối không có việc gì sao!?” An Tiểu Mễ nhìn cô cười nói:“Không bằng đi tham gia buổi tiệc gặp mặt đi……”
Nguyễn Miên Miên kinh ngạc trành liếc mắt cô một cái, cười cười, nói:“Được……”
Mỗi khi trong lòng của An Tiểu Mễ đau khổ cô đều muốn đến một nơi thật náo nhiệt.Có một câu nói rất đúng,chỉ có ở trong lòng khổ sở mới muốn đến nơi vui vẻ. Một câu nói rất đúng,hoan lạc là một cái nhóm người cô đơn, cô đơn là một nhóm người hoan lạc……
Nhưng mà có phải là trải qua náo nhiệt thì không cảm thấy cô đơn?!
Cô thật ra muốn hỏi An Tiểu Mễ, nhưng mà ở trong lòng cô đã muốn có đáp án……
Đi phòng lớn ktv bình thường, thật nhiều nhiều người đã đứng ở nơi đó, cả trai lẫn gái, đều là những người tốt nghiệp đại học,mấy người này cũng không giống như học ở trường học bình thường, cô và An Tiểu Mễ chỉ là uống lên chút rượu, An Tiểu Mễ lên hát, sau đó nghe các cô gái khác tán gẫu công việc của mình, chồng và con trong gia đình
“Miên Miên……” Một cô gái cuối cùng chú ý rốt đến cô, mọi người đều biết, Nguyễn Miên miên là có tiếng tính tình dịu dàng có thể nói chuyện, mà An Tiểu Mễ không chỉ là cọp mẹ, không có người con gái nào dám trêu cô,bằng không, nếu chọc giận cô, An Tiểu Mễ thật sự một lấy ly rượu quăng lên người đối phương, đừng nhắc tới phụ nữ,ngay cả đàn ông cũng không chịu nổi……
Nguyễn Miên Miên ngước lên,nhìn thấy cô gái ngày trước ở đối diện phòng cô, nhìn cô nói tọac móng heo,“Hiện tại có bạn trai chưa?! Khi nào thì kết hôn a?!”
Nguyễn Miên Miên cười nhẹ,cô ghét nhất bị người khác hỏi cô câu có, chỉ là cô không múôn kết hôn?!Cô chừng nào thì kết hôn? Cô có đàn ông không……
“Không có……” Nguyễn Miên Miên giận giữ, nếu không phải vì An Tiểu Mễ, cô sẽ không đến nơi này, cô chán ghét các buổi gặp gỡ của bạn học cũ,nhất là cố ý một khoe sự nghiệp của mình và chồng con của họ….
“Ha ha……” Cô gái kia quả nhiên cười đến run rẩy hết cả người, nhìn chằm chằm cô nói:“Tính đi tính lại thì Miên Miên cô cũng coi như nhập vào hàng ngũ thừa nữ, tại sao lại không có đối tượng? Không gặp được người thích hợp sao?! Có muốn giới thiệu cho không……”
An Tiểu Mễ bình tĩnh, một dây thần kinh bị động vào,cô khó chịu cằm một ly rượu liền hắt lên trên mặt cô ta, cười lạnh nói:“Ngươi nha chẳng qua chỉ là nói chuyện một người đàn ông héo tàn, sinh một đứa con sứt môi, có một xí nghiệp bán sản phẩm trong nước gần phá sản, dựa vào cái gì mà dám so với Miên Miên, thừa nữ thì làm sao?! Thừa nữ ít nhất có tiền so với cô tối ngày ở nhà sinh đứa nhỏ,ít nhất Miên Miên chọn quyền lực cô đừng không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh……”
Tất cả mọi người kinh hãi, căn bản không biết thần kinh của An Tiểu Mễ bị va chạm vào chỗ nào, căn bản không có chọc tới cô ta?!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đi lên khuyên, nhưng mà cô gái kia làm sao có thể chịu được tức giận như vậy, không chịu ngồi xuống muốn ra tay,“An Tiểu Mễ,tôi nhịn cô thật lâu rồi nha ……”
Cô gái kia bối rối nghiêm mặt, trừng mắt nhìn cô,vẻ mặt càng dữ tợn hơn……..
Cô quơ móng tay muốn cào mặt,“Tôi và Nguyễn Miên Miên nói chuyện thì có liên quan gì đến cô?! Cô đừng động bất động liền cho ta giả bộ trinh tiết liệt nữ, cô lúc trước gây ra tai nạn xe cộ cho Vĩ cũng không phải là như vậy sao,cô bị mẹ Vĩ ột cái tát cũng không phải là như vậy sao ……”
Nguyễn Miên Miên vừa nghe cũng giận,cô vốn là người có tính tình dịu dàng, vừa nghe thấy cô gái kia dám mắng bạn mình, bị chọc tức, khí huyết dâng lên, tiến lên cho cô ta một cái tát,“Đó là ngoài ý muốn, cô nhắc lại thử xem……”
Cô gái kia chóang váng, có chút nổi điên muốn đi lên đánh nhau cô,“Tôi và các cô liều mạng……”
Mọi người khuyên cũng khuyên không được, ba cô gái ở trong phòng đánh ngổn ngang, ít nhiều đều bị chút thương…… Thật vất vả mọi người khuyên được, lớp trưởng trước kia khó xử nói:“Ở đây rối loạn quá, các bạn…… Hay là đi về trước đi, chúng ta sẽ khuyên nhủ cô ta……”
Nguyễn Miên Miên gật đầu, An Tiểu Mễ chỉ là bình tĩnh quay đầu bước đi……
Cô biết tính cách mình bất thường, không làm cho người ta vui, An Tiểu Mễ đã sớm biết……
Nguyễn Miên Miên vội vàng theo đi ra, giữ chặt tay cô liền đem cô ôm vào trong lòng mình“Lời của cô ta cậu không cần để ý, không cần tức giận, không phải lỗi của cậu,không phải lỗi của cậu nha……”
An Tiểu Mễ tiếng khóc do đè nén cảm xúc,cuối cùng lại từ từ lớn tiếng, nước mắt giống như mưa không ngừng chảy ra ngoài, Nguyễn Miên Miên đau lòng giống có cái dùi đâm vào trong lòng.
An Tiểu Mễ khóc mệt mỏi, Nguyễn Miên Miên đỡ cô lên xe đưa cô trở về nhà, cho cô nằm xuống nghỉ ngơi, buổi tối còn uống nhiều rượu,men rượu bốc lên làm cô ngủ say…..
Nguyễn Miên Miên lau mặt cho cô, ngồi trong chốc lát, đang chuẩn bị về nhà thì chuông cửa lại đột nhiên vang.
Cô vội vàng mở của ra, vừa vặn nhìn thấy mắt đỏ hồng của Lam Tư Thần đi vào, nhìn thấy cô cũng sửng sốt.
“Tiểu Mễ sao rồi?!” Lam Tư Thần nhìn thoáng qua bên trong.
“…… Ừm,cô ấy say.” Nguyễn Miên Miên gật đầu, lại thêm một người si tình nhưng mà tim của Tiểu Mễ không biết bao giờ mới được giải thoát đây?
Lam Tư Thần lén lút đi vào phòng ngủ, nhìn cô một cái rồi nhỏ giọng nói:“Tôi bị cô ấy tra tấn điên rồi……”
Ánh mắt chứa chan tình cảm, giọng nói ai oán có chút tủi thân……
Nguyễn Miên Miên sửng sốt, không tiếng động lui đi ra ngoài, thật lâu sau Lam Tư thần mới đi ra, Nguyễn Miên Miên nhìn hắn cười nhẹ,“Anh đối với cô ấy thật lòng sao?!”
Lam Tư Thần gật đầu,“Trong lòng của tôi cũng rất phức tạp, tôi nghĩ…… lúc tôi đi không thể vào nhà,nhất định không thể nhìn thấy cô……
“Tôi kể cho anh nghe chuyện xưa, anh có đồng ý nghe không?!” Nguyễn Miên Miên dịu dàng hỏi hắn.
Lam Tư Thần cảm thấy chuyện đó có liên quan đến An Tiểu Mễ, cho nên chủ động gật đầu.
Ánh mắt của Nguyễn Miên Miên trở nên bi thương nhìn về phía xa,giọng nói thản nhiên kể lại tình hình lúc đó……
116.Hồ vương tử chủ động
Ánh mắt của Lam tư thần dần dần không nhìn xe chạy, bị Nguyễn Miên Miên đem vào một đoạn tình cảm ngây ngô lưu luyến.
Nguyễn Miên Miên nhìn thẳng phía trước nhưng mà ánh mắt cũng là không có đích, giọng nói có chút thản nhiên đau thương.
“Tiểu Mễ vàVĩ là cặp tình nhân người người hâm mộ,nhưng mà sau đó không lâu bởi vì một hiểu lầm, chỉ là có một cô gái xen vào, làm cho trong lòng Tiểu Mễ sinh ra oán hận, mà Vĩ cũng không giải thích,hoặc là nói căn bản xử lý việc này không thành thục,trong lúc tức giận Tiểu Mễ nói chia tay với Vĩ………….” Nguyễn Miên Miên dừng một chút, lại nói:“Vĩ đương nhiên rất đau đớn,bí mật tìm tôi, kêu tôi giải thích với Tiểu Mễ nhưng mà Tiểu Mễ lại quyết tâm không quay đầu lại…… Sau đó……”
Lam Tư Thần dừng một chút giống như có thể cảm nhận được đau thương vô hình của An Tiểu Mễ……
“Sau đó,Vĩ bởi vì thương tâm quá độ,gây ra tai nạn xe cộ…… qua đời……” Nguyễn Miên Miên đột nhiên cúi đầu thấp xuống,“Tiểu Mễ vẫn không thể tha thứ chính mình…… Cô cảm thấy chính mình gây nên nhưng mà chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, nhiều năm như vậy nhưng cô ta không chịu buông tha chính mình…… Tự dày vò lòng mình,nhưng mà tôi lại không thể thay thế được……”
“An Tiểu Mễ……”Trong lòng Lam Tư Thần đau xót, rốt cục hiểu được vì sao cô ấy vẫn đẩy hắn ra rất xa, trong lòng của cô có nhiều vết thương,tự trách và thương tâm, thậm chí hy sinh nữa đời hạnh phúc của mình, để gánh vác tội lỗi không phải do chính mình gây ra…..
“Sau đó, mẹ Vĩ đến đây tát Tiểu Mễ vài cái tát, rồi đi……” Nguyễn Miên Miên thở dài,“Cô cho rằng chính mình gây nên,Tiểu Mễ thật sự cho rằng mình phải chịu tất cả tội lỗi,cô phải gánh vác cho đến già…… Cô ta thường nhìn tôi nói,cô chỉ là đang chờ già đi, đang chờ thời gian trôi qua mà thôi, cô thường nói…… Vì sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy?!”
Lam Tư Thần hốc mắt hơi hơi ươn ướt, cắn răng,“Cô gái này quả thật rất ngốc……”
Nguyễn Miên Miên lắc đầu, vẻ mặt có chút đau thương,“Tôi có lúc nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy cô đã lớn tuổi, rõ ràng khát vọng hạnh phúc, lại luôn đẩy người đó ra xa, lòng tôi rất đau…… Lam thiếu gia, anh thật lòng sao?Sẽ yêu thương cô ấy sao?! Lúc cô ấy kháng cự từ chối,anh có thể bao dung cho cô hay không?Cô ấycó chút quật cường, thậm chí xấu tính nhưng mà lòng của cô ấy rất tốt, cô ấy là một người đáng giá nhất trên thế giới……”
“Tôi sẽ……” Lam Tư Thần gật đầu,“Tôi không để cô gái ngốc này tiếp tục đau khổ nữa……”
Đặc biệt là loại người đần độn thích tự trừng phạt chính mình, nhiều năm như vậy cũng nên buông xuống rồi.
Nguyễn Miên Miên và hắn đều trầm mặc một hồi lâu, Nguyễn Miên Miên mới nói:“Anh hôm nay ở chỗ này sao?! Tôi về nhà trước……”
“…… Ừm, cô đi thong thả.” Trong con ngươi của Lam Tư Thần đau xót và đau lòng.
Nguyễn Miên Miên do dự một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói, mặc vào giầy đi xuống thang máy về nhà.
Cô thật ra vừa rồi muốn nói, tình cảm của hai người không cần quá kịch liệt,cô sợ Tiểu Mễ sẽ phản kháng càng mạnh mẽ hơn, ngược lại sẽ làm bị thương lẫn nhau, nhưng mà…… Có lẽ,chỉ có mãnh liệt mới biết được An Tiểu Mễ có còn năng lực yêu hay không……
Nguyễn Miên Miên đứng trong thang máy, gửi tin nhắn cho An Tiểu Mễ,“Cậu thật ngốc, đã lớn tuổi như vậy, buông đi.Bên cạnh cậu lại có một người đàn ông tốt, cậu hãy quý trọng……”
Cửa thang máy vừa mở, lời nhắn vừa gửi xong, đầu cũng không ngẩn lên liền đụng vào ngực của một người và ngửi thấy hơi thở nam tính của người đó.
Nguyễn Miên Miên nhíu mày, đành nhìn hắn một cái, nói:“Anh như thế nào lại tới nữa?!”
Sắc mặt của Lam Dạ Ảnh có chút nham hiểm,“Cùng cô gái kia chơi đến bây giờ mới trở về?!”
“…… Ừm,cô ta uống rượu,tôi đưa cô ấy về nhà.” Nguyễn Miên Miên vòng qua hắn,mở cửa ra,Lam Dạ Ảnh đương nhiên thoải mái đi vào, Nguyễn Miên Miên liếc một cái, nói:“Tôi thật ra muốn hỏi anh, hiện tại đã trễ thế này,anh chạy đến nhà của tôi làm cái gì?!”
Lam Dạ Ảnh cười lưu manh,“Đương nhiên là cùng nhau ngủ với cô, tôi rất muốn ngủ……”
“Anh……” Nguyễn Miên Miên tức giận dậm chân,“Nhà anh không phải rất lớn sao? Cố tình chạy đến nơi này làm gì nha?Có ý gì nha!”
“Có ý ôm cô ngủ, cực kỳ muốn……” Lam Dạ Ảnh ngáp một cái, ngồi xuống trên giường, sau đó nghiêng mình nhìn cô.
Nguyễn Miên Miên chán nản, không để ý tới hắn,vội đi thay quần áo, hai người cũng không nói gì, hồi lâu Nguyễn Miên Miên mới hỏi hắn,“Đợi bao lâu rồi?!”
“…… Thật lâu, đau lòng không?!” giọng nói của Lam Dạ Ảnh cực lỳ du côn làm cho Nguyễn Miên Miên muốn đánh hắn.
Người đàn ông đó ngáp một cái, cũng thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào.
Nguyễn Miên Miên cũng ngồi vào trên sô pha,nhìn mắt hắn,hồi tưởng lại cảnh tối hôm qua, đột nhiên bất ngờ hỏi hắn,“Tối hôm qua, anh có nằm mộng hay không?!”
“Sao?!” Lam Dạ Ảnh cười hắc hắc,“Cô nói cái gì mộng, mộng xuân sao?! Nam nhân vật chính nhất định là tôi……”
“Xấu xa, tôi có hỏi anh đâu……” Nguyễn Miên Miên ghét nhất là dáng vẻ du côn không đứng đắn của hắn.
“Nếu……” Ngón tay của Lam Dạ Ảnh quấn sợi tóc của cô, xấu xa hỏi cô“Nếu, không phải mộng thì sao?!”
Nguyễn Miên Miên sửng sốt, đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy,“Nói hươu nói vượn! Nhất định là mộng……”
“Vậy cô nói xem, trong mộng đã xảy ra chuyện gì?! Tối hôm qua kịch liệt như vậy,hôn nhiều như vậy, chân có đau không?!”
[⊙o⊙] a!
Miệng của Nguyễn Miên Miên há to, cô che miệng lại theo dõi hắn, nhìn chằm chằm hắn giống như quái vật,“Anh, anh nói là…… Cô gái thỏ và cô gái mèo là có thật anh là…… Hồ ly?! Là con mèo mà tôi nhặt được?!”
Trời ơi, hiện tại Nguyễn Miên Miên cảm thấy khí huyết của mình đang dâng lên,xúc động muốn học máu.
Cô không phải là…… Cùng một động vật…… Yêu quái?!
Khóc ròng
~~Muốn chết quá……
“Đúng vậy, nhưng tôi nói lại lần nữa,tôi là hồ vương tử, không phải mèo nha……” Lam Dạ Ảnh khinh thường bĩu môi,“Đừng đem tôi và cái giống đê tiện đó gộp chung làm một………..”
Đẳng cấp…… Giống?!
Nguyễn Miên Miên mở to hai mắt, hoàn toàn nghẹn lời, thật sự, dĩ nhiên là thật sự……
Lam Dạ Ảnh thấy cô bị dọa liền muốn bỏ chạy, nhanh chóng giữ chặt tay cô, kéo lại trong lòng mình, thấp giọng nói:“Làm vương tử phi của tôi đi, thế nào?! Hồ ly cũng không dọa người đâu nha?!”
“Anh,anh……” Nguyễn Miên Miên cảm giác cả người phát run,cô thế nhưng…… và hắn lên giuờng vô số lần, như vậy, dĩ nhiên là hắn là một động vật nhỏ, thật sự muốn chết a……
“Tôi không tin, ngươi biến cho ta xem……” Nguyễn Miên Miên quát.
Lam Dạ Ảnh buồn bực bĩu môi, đoán chừng cũng chỉ có cô mới dám ra mệnh lệnh với hắn, nhưng hắn cũng chỉ nguyện ý bị cô mắng, tất nhiên là tự ngược bản thân……
Lam Dạ Ảnh mặc dù không cam lòng, đành phải biến thân thành hồ, bởi vì muốn cho cô biết người đàn ông trong lòng cô rốt cuộc là ai?! Hắn muốn đem cô vào thế giới riêng của hồ ly……
Thặng nữ PK Tổng tài lưu manh Thặng nữ PK Tổng tài lưu manh - Ánh mưa phiêu linh