Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 - 36
3-Mẹ ơi,mẹ lo lắng con không thể gả ra ngoài sao?
Cô cắn môi trừng mắt liếc hắn một cái, lại nghe được đầu bên kia điện thoại mẹ cô hét toán lên,“Nha đầu chết tiệt kia,con tại sao đổi chìa khóa thế kia? Cũng không cần tuyệt tình như vậy?!”
Nguyễn Miên Miên kinh ngạc“Mẹ,mẹ đang ở nơi nào?!”
“Ở trước của nhà con đấy!……” Mẹ Nguyễn tức giận quát lên.
“A……” Nguyễn Miên Miên yếu ớt đáp một tiếng, mới nhớ tới buổi sáng hôm nay vừa ra khỏi cửa liền gọi cho người đến đổi ổ khóa,còn chìa khóa mới thì…….
“Mẹ,mẹ đừng tức giận nữa……” Nguyễn Miên Miên cười gượng hai tiếng nói:“Con không muốn gặp Dương Kiến Trữ mới đổi ổ khóa chứ không phải nhắm vào mẹ……….”
“Hừ……” Mẹ Nguyễn hiển nhiên không hơi đâu hờn giận chỉ nhíu mày “Con đối với hắn có đều không hài lòng cũng không cần tuyệt tình như vậy?”
Nguyễn Miên Miên bất đắc dĩ nói“Mẹ,tại sao lúc nào mẹ cũng chỉ biết là con không đúng,còn hắn có đúng hay không sao mẹ không hỏi hắn đi…….”
Mẹ Nguyễn không nói lời nào hừ hừ,bà lo cho con gái lớn tuổi của bà sẽ không ai thèm lấy là sai sao.
“Mẹ……” Nguyễn Miên Miên bất đắc dĩ nói:“Chìa khóa mới nằm ở công ty dưới lầu,mẹ đi xuống lấy,được không?!”
Mẹ Nguyễn căm giận nói:“Con mau trở về nhanh chút, ta nấu cơm chờ con trở về ăn, ta còn có chuyện cần xét hỏi con……”
Cả người Nguyễn Miên Miên run rẩy, mẹ thế nào cũng không buông tha mình a,cứ tưởng mình nói linh tinh mẹ cô sẽ quên ai ngờ…….,cô thật muốn điên rồi….
Mẹ ơi,mẹ lo lắng con không thể ra ngoài sao? Không bằng gả con ông lão bán rau đầu đường cho rồi hu …hu hu…
Nguyễn Miên Miên trong lòng buồn bã,tiếp nữa thì tức giận cúp điện thoại.
Tuy rằng mẹ Nguyễn quả thật rất tức giận, nhưng mà lại đến đây mua đồ nấu cho cô ăn,bà biết Nguyễn Miên Miên không thích tranh đoạt, về sau này sẽ không ai lấy……
Nguyễn Miên Miên run rẩy một chút,không lâu sau lại nhẹ nhàng thở phào,nhưng nghĩ đến chút nữa về nhà sẽ bị mẹ giáo huấn một trận,lòng cô rơi xuống đáy cốc,chau mày lên vừa vặn nhìn thấy gương mặt Lam Dạ Ảnh kề sát mình,cô chán ghét hắn liếm ngón tay mình,cô chán ghét đến cơm cũng không muốn ăn,rút ngón tay về,rồi năm ngón tay hướng về phía má hắn in lại năm dấu “Tránh ra,thích liếm người khác như vậy anh là chó sao?”
[⊙o⊙] a!
Hắn thề,đây là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân ghét bỏ như vậy, còn lấy phương thức này……
Lòng hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu,bĩu môi nói:“Nghe điện thoại xong liền giận như vậy,mẹ cô đáng sợ vậy sao? Còn run rẩy nửa?Có phải đang phiền về chuyện không ai thèm lấy cô không? A……” Hắn nhíu mày “Có muốn tôi giúp một chút không…… Tôi có thể giả mạo bạn trai của cô, giúp cô giải quyết bớt phiền toái……”
34-Không thu chi phí nha!
Nguyễn Miên Miên liếc mắt xem thường,im lặng đến cực điểm “Không cần, cám ơn ý tốt của anh……”
Hắn muốn giúp cô giải quyết chuyện phiền toái sao? Hừ! Tăng thêm phiền toái thì có….
Người đàn ông này chỉ biết làm rối tung mọi chuyện,đến cuối cùng không biết giải quyết như thế nào cho xong……
Lam Dạ Ảnh nhíu mày,“Tôi tuyệt đối không phiền toái,tôi chỉ lo lắng cho cô một chút thôi,dù sao lại không thu chi phí nha……”
“Tôi ngại phiền toái được không?!” Nguyễn Miên Miên thật sự là tức giận đến điên rồi hét lớn trước mặt hắn. Còn thu chi phí sao? Miệng cô bất giác co rút lại….
Nếu là hắn thật sự thu chi phí,cô liền cảm thấy người đàn ông này tuyệt đối là có vấn đề,chỉ có tiểu mỹ nam trong quán bar mới muốn thu chi phí….
Lam Dạ Ảnh cười nhẹ có một chút tà khí hiện lên trong con ngươi.
Thu phục cô gái này xem ra tốn chút thời gian, nhưng, hắn có thời gian chinh phục cô…..
Nguyễn Miên Miên đẩy hắn ra nói:“Tránh ra,tôi muốn đứng lên về nhà ……”
“Tôi đưa cô……” Lam Dạ Ảnh thản nhiên nói.
“Không cần……”Cả người Nguyễn Miên Miên kích động, cảm thấy tên này đàn tuyệt đối không có lòng tốt như thế.
“Dĩ nhiên là phải đưa cô về,nếu không với quần áo như thế cô làm sao có thể đi trên đường?”Lam Dạ Ảnh đắc ý nhìn cô cười xấu xa.
“Anh……” Nguyễn Miên Miên đỏ mặt cắn môi có chút bất đắc dĩ, cô bị người đàn ông này nắm đuôi rồi!
Nhưng mà lỡ như đến trước cửa nhà hắn muốn đi lên phải làm sao đây?!
Cô chẳng phải sẽ bị kẹp giữa mẹ và hắn ở trong tình trạng khó xử sao?
Lam Dạ Ảnh nhíu mày, cười xấu xa nói:“Chỉ cần cô chấp nhận yêu cầu của tôi,ngày mai đi đi làm thì tôi sẽ không cùng cô lên nhà,cũng không phiền mẹ cô………..”
Nguyễn Miên Miên sửng sốt, một đầu hắc tuyến rơi xuống dưới, hắn…… Quả nhiên không có lòng tốt nha.
“Vì sao kêu tôi đi làm trở lại? Anh có lòng tốt gì nửa sao?!” Nguyễn kéo dài căm giận quát.
Lam Dạ Ảnh nhíu mày cười xấu xa,“Cô dù sao cũng phải đi làm? Tôi cho là? Tôi sợ cô sẽ chết đói…… Không bằng như vậy, tôi tăng tiền lương cô lên gấp hai lần, mặt khác, tôi có thể cho cô tùy ý nghỉ phép thư giản,cô còn có yêu cầu gì cứ việc nói ra……”
Mẹ ơi!Tên đàn ông chết tiệt này đem việc đi làm biến thành việc nuôi cô sao…
Cô cắn răng,“Tôi không bị đói chết đâu anh yên tâm đi,còn lòng tốt của anh tôi sẽ ghi nhận……….”
Ánh mắt tên đàn ông này như có ý xấu a…
Lam Dạ Ảnh cười nhạt,ngại hắn phiền toái cô sao?Chỉ sợ về sau càng có nhiều chuyện phiền toái hơn…
“Cô xác định…… Không quay về sao?Vậy? Tôi có thể…… lên nhà gặp mẹ cô một lần ……” Lam Dạ Ảnh thản nhiên uy hiếp, làm cho Nguyễn Miên Miên dường như nghiến răng nghiến lợi không thôi……
35.Vẻ mặt lo lắng
Cô hung hăng trừng mắt hắn,con ngươi của hắn rõ ràngcó ý trêu trọc,cô hận đến nổi muốn nhe răng cắn hắn..
Hắn cố ý ……
Cô không ngờ mình bị hắn nắm đuôi, tức chết người ta a a……
Nhưng mà,hiện tại cô phải về nhà gấp….
“…… Được,tôi chấp nhận là được chứ gì, nhưng mà anh không được đến trước nhà tôi” Nguyễn Miên Miên bất đắc dĩ thỏa hiệp với hắn.
Lam Dạ Ảnh được như ý nên nở nụ cười,thân thể nhích đến gần cúi xuống hôn lên môi của cô nói…… nói:“Thế này mới ngoan ……” Giọng nói nuông chiều cực điểm,con mẹ nó,làm cho cả người Nguyễn Miên Miên không thoải mái.
Trong lòng nàng thầm tính toán,hôm nay đồng ý là một chuyện,ngày mai lại là một chuyện,cô cứ không đi làm đấy để xem hắn có thể làm gì cô chứ?
Hừ, Nguyễn Miên Miên quyết định chiều hắn một chút……
“Tránh ra,tôi muốn mặc quần áo ……” Nguyễn Miên Miên thật sự muốn về nhà nhanh ……
Lam Dạ Ảnh tốt bụng đem quần áo đưa cho cô, Nguyễn Miên Miên lại trợn tròn mắt,quần áo rách như thế này làm sao mặc TT_TT?Váy bị xé làm hai,áo thì cũng rách te tua,nội y thì…. Cô nhìn quần áo mình rồi trừng mắt sang người đã làm nên việc này,hôm nay thật là một ngày xui xẻo quá đi a……
Lam Dạ Ảnh đột nhiên nở nụ cười,đưa cho cô một cái khăn, ngắm sơ qua ngực cô,cười tủm tỉm nói:“36C, được rồi,đợi lát nữa tôi mua quần áo cho cô, giờ tạm thời lấy cái khăn đó che đỡ……”
Nguyễn Miên Miên xấu hổ mặt đỏ bừng trừng liếc hắn một cái.Mẹ ơi!Hắn chỉ là sờ qua một chút mà biết số đo ngực cô, chán ghét a……
Lam Dạ Ảnh càng vui vẻ hơn nở nụ cười tươi rói, nheo mắt lại:“Trước tiên che lại,tôi cũng không muốn tình nhân của tôi đi trên đường bị người ta nhìn trộm……..”
_-|||
Nguyễn Miên Miên đổ mồ hôi lạnh,cô thật sự là không biết khi nào cô thành tình nhân của hắn rồi???? =_=
Đối với người đàn ông này, cô thật là không biết nói gì nên quyết định…… Không để ý tới hắn……
Nàng căm giận nhìn cái khăn,bĩu môi, đầu chuyển hướng ngoài cửa sổ, nàng cau mày,vẻ mặt khó khăn a, tuyệt không muốn nhìn hắn khuôn mặt đắc ý của hắn.
Gío biển thổi đến tóc cô, trong xe tràn đầy mùi dục vọng giờ theo gió bay ra,làm cho Nguyễn Miên Miên đột nhiên mặt đỏ tai hồng….
Buổi chiều chết tiệt này, thế nhưng cộ thật sự cùng hắn dã chiến…
Cô cắn răng, thật muốn cách tên đàn ông này càng xa càng tốt……
Lam Dạ Ảnh vui vẻ bận lại quần áo,a quần áo của hắn vẫn hoàn hảo như cũ,hắnnhíu mày,phát động xe rời khỏi bờ biển, chạy về đường chính……
Mặt trời chiều ngã về phía tây, phong cảnh đẹp. vô cùng…..
Nhưng mà,Nguyễn Miên miên mặt có chút khó hăn, khóe miệng co rút…… Thế nhưng…… Suốt một buổi chiều, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, đói chết cô a……
36-Mẹ cô cằm cái nồi gõ chết cô a….
Nguyễn Miên Miên kinh ngạc nhìn hắn vào cửa hàng mua quần áo,cô nói không nên lời,tên đàn ông xấu xa này mua quần áo thật sự là vừa người a, chết tiệt……
Chính cô cũng không biết những việc vặt vảnh đó,thế nhưng tất cả hắn đều biết,điều này làm cho Nguyễn Miên Miên cảm thấy tức giận cô nhìn sang hắn cau mày lên……
Nguy hiểm,tên đàn ông này quá nguy hiểm!Nếu còn như vậy đi nửa,lòng của cô sẽ không phải là của mình nữa nha!.
Đàn ông quá mức ưu tú…… sẽ làm phụ nữ vui lòng……
Nguyễn Miên Miên cau mày,cỡi chiếc khăn quấn quanh người ra,cô quay lưng lại bắt đầu mặc quần áo,gài xong nút áo,kéo váy lên,cô quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Lam Dạ Ảnh như phóng ra lửa nhìn chằm chằm vào cô,cô kinh ngạc vội vàng kéo khóa váy lên: “Đi thôi….”
Hô hấp của cô có chút loạn,vẻ mặt có chút kích động,sắc mặt hồng hào,đôi môi sưng đỏ hé ra nhấp nháy,cô thật sự sợ tên háo sắc đó lại tiếp tục…..
Mắt Lam Dạ Ảnh nheo lại cười xấu xa“Không sai,rất vừa người……”
Vẻ mặt của hắn như lang sói nhìn chằm chằm ngực của cô,dường như muốn nhìn thấu thân thể của cô
Nguyễn Miên Miên cực thẹn nhìn hắn quát to “Mau lái xe,tôi muốn về nhà gặp mẹ muốn chết nha!……”
Nếu còn không trở về,mẹ cô sẽ cằm cái nồi gõ chết cô a…
Lam Dạ Ảnh thấy thế mới thu hồi nụ cười và ánh mắt mê hoặc của mình,chuyên tâm ngồi lên xe……
Mãi cho đến dưới lầu,cô không hề quay đầu lại mở cửa xe liền chạy thoát như điên,được vài bước liền bị hắn kéo trở về nói:“Khoan đã,còn hôn từ biệt thì sao?”
“Anh……” Nguyễn Miên Miên tức giận thở gấp lấy hơi,sau đó vất vả cúi xuống hôn phớt qua môi hắn,không ngờ lại bị hắn ngồi trong ghế đưa tay giữ chặt đầu môi hắn như ngấu nghiến môi cô,hôn một cách mãnh liệt….
Nguyễn Miên Miên mặt đỏ hồng thở gấp lấy hơi,cố gắng mãi mới đẩy được hắn ra,đang chuẩn bị chạy tiếp thì nghe Lam Dạ Ảnh lo lắng nói:“Ngày mai…… Cô phải đi làm đấy……”
Ánh mắt hắn tràn đầy uy hiếp a…
“Ừ……” Nguyễn Miên Miên trả lời đại một tiếng vội vàng chạy đi.
Tốc độ rất nhanh giống như một con sói đang di chuyển …..
Lam Dạ Ảnh bật cười,bàn tay thật to che đôi môi đỏ tươi,nơi đó còn rất rát,hôn…… Thật sự vẫn muốn hôn tiếp a……
Nguyễn Miên Miên bối rối chạy lên lầu đang muốn giải thích với mẹ thuận tiện ăn cơm chiều, kết quả lại phát hiện mẹ cô thật sự cầm cái nồi đứng phía sau cửa chờ cô, thấy cô vừa đi đến cái nồi liền ập lên người cô……
“Mẹ……” Nguyễn Miên Miên chạy lòng vòng,khó khăn đến cực điểm.
Hu Hu…… Cô rốt cuộc có phải do mẹ sinh ra không a, đánh thật ác liệt a…… Cô hai mươi sáu không phải sáu tuổi nha? Vì còn đánh, vì sao a?
Thặng nữ PK Tổng tài lưu manh Thặng nữ PK Tổng tài lưu manh - Ánh mưa phiêu linh