Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1160 / 3
Cập nhật: 2015-07-10 14:01:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Thằng Đầu Bò
ưng không, Toàn trở thành văn sĩ, đồng thời cũng trở thành thằng...! Tại chị nhà báo Mộng Tuyết cả, chuyện chẳng có gì mà cũng thành ầm ĩ.
Số là vào cuối năm học, nhà trường mở cuộc thi sáng tác văn thơ và bắt buộc tất cả học sinh trong trường đều phải tham dự. (Eo ơi!). Thầy chủ nhiệm lớp Toàn giải thích:
- Ở tuổi các em nếu để cho các em tự do thì khó có việc gì thành. Dĩ nhiên nhà trường cũng biết là không nên bắt buộc các em, nhưng trong cuộc thi này, thực chất cũng chẳng khác một lần kiềm tra khả năng diễn đạt bằng quốc văn cộng với sự tưởng tượng của các em. Thôi thì các em nên nhiệt liệt hưởng ứng tự giác một cách... bắt buộc!
Toàn nặn óc cả tuần lễ không đươc câu chuyện tưởng tượng nào. Cháy nhà mới ra mặt chuột. Thế mới biết Toàn chẳng có cái gọi là sự tưởng tượng phong phú, bay bổng chi cả. Tới giờ chót, bí quá, Toàn bèn kể chuyện hồi nhỏ mình là một thằng nhóc hết sức bướng bỉnh nên từng bị nhiều trận đòn ra đòn. Chuyện có thật lại của chính mình nên Toàn viết ra khá dễ dàng. Chú chàng đặt tựa là "Thằng đầu bò", giống cái tên mà cả nhà gọi mình hồi ấy.
Ít lâu sau, ban giám khảo công bố kết quả và... "Thằng đầu bò" trúng giải cao nhất! Ban giám khảo đúng là những người có con mắt xanh! Toàn nghĩ thế sau mấy phút chết đứng như trời trồng vì bất ngờ. Được thưởng năm mươi ngàn đồng, Toàn đem về nộp ba má bốn mươi ngàn, còn mười ngàn dẫn đám bạn thân đi ăn kem, suýt phải năn nỉ một đứa nào đó bù thêm.
Lẽ ra chuyện chỉ có thế nếu không có sự xuất hiện của chị Mộng Tuyết. Chị nhà báo đến làm việc với thầy hiệu trưởng, rồi Toàn được gọi lên văn phòng. Chị Mộng Tuyết khéo chọn tên, chị có làn da trắng như trứng gà bóc, ăn nói thì ngọt ngào như trong mộng. Chị phỏng vấn Toàn:
- Em viết "Thằng đầu bò" trong trường hợp nào?
Toàn ngay thật đáp:
- Dạ thưa chị, trường bắt buộc phải tham dự cuộc thi mà em thì không biết tưởng tượng, bí quá em bèn đem chuyện thật của chính mình ra viết.
- Hau quá! Thế ra trước đây đã có một thời em là "thằng đầu bò".
Toàn gãi đầu ngượng nghịu:
- Thưa chị, đúng như vậy... Nhưng... chuyện ấy đã qua rồi ạ.
- Chị cũng nghĩ như thế - Chị Mộng Tuyết cười thông cảm với Toàn, ôi chao, nụ cười duyên hết ý! - Chị thấy thế này, cái chú nhóc "đầu bò" trong truyện tuy có bướng bỉnh, tuy bị phạt đòn, nhưng một đôi lần thực ra là chú nhóc ấy đã bị phạt oan và chú nhóc vẫn lấp lánh những đức tính của một đứa trẻ ngoan... Phải không em?
Toàn sướng phồng mũi. Nhà báo họ nói năng có khác... Lấp lánh những đức tính... Ôi! Rõ ràng là xuất khẩu thành thi.
Sau đó ít hôm, trên trang báo của tờ "học sinh hôm nay" xuất hiện bài viết của chị nhà báo Mộng Tuyết với cái tựa đề khá hấp dẫn: "Thằng đầu bò kể chuyện mình". Nội dung bài báo không có gì khiến Toàn phải buồn lòng mà trái lại, đôi chỗ còn làm cho chú chàng ngượng đỏ mặt vì chị Mộng Tuyết bốc lên!
Một tháng sau nữa thì trên trang sáng tác của báo "Học sinh hôm nay" có in truyện ngắn "Thằng đầu bò" với tên tác giả in trang trọng: Nguyễn Minh Toàn, bên dưới ghi chú thêm: học sinh lớp 8 trường Văn Lang.
Đó cũng là những ngày sắp nghỉ hè. Toàn đến trường, trong đầu đang nghĩ về những chuyến picnic vui vẻ với bạn bè sắp tới thì nghe tiếng ai đó gọi:
- Ê! Chào Giăng sĩ Nguyễn Minh Toòng!
Toàn đỏ mặt. Văn sĩ ư? Ngượng lắm! Nhưng phải công nhận là nghe cũng khoái!
Đi một quãng, lại có tiếng gọi:
- Ê! Chào thằng đầu bò!
Lần này thì Toàn tái mặt. Thằng đầu bò? Đúng rồi đấy, nhưng chuyện ấy đã qua rồi. Ôi! Không biết đứa nào trong đám đông kia ác mồm ác miệng đến thế!
Gần tới lớp thì Toàn nghe một giọng con gái, giọng nói vui chứ không có gì ác ý, nhưng cái giọng ấy lại gọi Toàn thế này:
- Chào văn sĩ đầu bò!
Toàn dễ dàng nhận ra người thốt ra câu chào đó là Mỹ, cô bạn cùng lớp, nhà chung xóm với mình, cũng là bạn khá thân. Toàn đỏ mặt rồi tái mặt, rồi lại đỏ mặt. Thế này thì quá lắm rồi!
- Nè Mỹ, tôi không muốn bị gọi nhạo báng như vậy đâu!
Mỹ có lẽ đã nhận ra mình làm cho Toàn phật ý, liền nói:
- Mỹ xin lỗi Toàn vậy. Mỹ chỉ đùa gọi như vậy thôi chứ đâu có ý nhạo báng Toàn...
- Có ai lấy thước mà đo lòng người!
Toàn buột miệng. Ôi chao! Sao lại thế nhỉ! Mình mà cũng xuất khẩu là thành thi liền sao!
- Bộ Toàn giận Mỹ hả?
- Tất nhiên không thể vui rồi!
- Mỹ đã xin lỗi!
- Chửi người ta rồi xin lỗi thì dễ ợt, ai làm không được!
Mỹ giận, bực, tức, run, mất bình tĩnh. Rồi Mỹ không kiềm chế được mình:
- Đúng là... là... thằng... đầu bò!
Toàn cũng nổi xung thiên; giận mất khôn luôn:
- Còn ai đó là gì? Là... là... đế quốc Mỹ xâm lược! À mà không... Mỹ nhè! Mỹ nhè! Tưởng tôi không biết chuyện hồi đó hả?
Chưa hết giận, về nhà hôm ấy, Toàn lấy giấy bút ra viết luôn một mạch chuyện hồi nhỏ Mỹ là một cô nhóc hay nhè, lấy nước mắt cá sấu để vòi tiền ông nội, có lần bị ba đánh cho một trận nên thân. Toàn đặt tựa là "Mỹ nhè".
Văn sĩ Nguyễn Minh Toàn coi vậy mà có giá. Truyện gửi đi chưa đầy một tháng đã được đăng. Cái tựa giữ nguyên xi "Mỹ nhè". Nội dung đăng nguyên xi. Nhưng, sự bực tức trong lòng Toàn thì không còn nguyên xi nữa. Toàn thấy mình phản ứng thô bạo quá! Đúng là hành động của một thằng đầu bò.
Nghỉ hè, có lắm trò vui vậy mà Toàn cứ ra vô băn khoăn khó chịu mãi từ khi cái truyện "Mỹ nhè" được đăng. Một hôm Toàn quyết định qua nhà Mỹ để xin lỗi.
Toàn đã gặp Mỹ. Nhưng Mỹ thụt vào trong nhà, đóng cửa lại và nói vọng ra:
- Con nhỏ Mỹ đi vắng rồi!
° ° °
Lên lớp 9, Toàn vẫn học chung với Mỹ. Nhưng hai đứa đã "gần mặt cách lòng" rồi! Đúng ra, trong lòng Toàn không ngơi ân hận. Lên lớp 9, sắp thi tốt nghiệp, rồi lên 10 đã thành học sinh cấp 3 như ai, người lớn rồi, nghĩ lại chuyện năm trước mới thấy là mình con nít quá! Đã mấy lần Toàn tìm cách làm quen để xin lỗi Mỹ, nhưng Mỹ đều lánh mặt.
Buồn quá, Toàn lại viết truyện. Lần này là chuyện "thằng đầu bò" trả thù, nói xấu "Mỹ nhè", sau đó chú chàng ân hận tới nhà bạn xin lỗi. Khác với thực tế đã diễn ra, Toàn viết đoạn kết thế này: Thằng đầu bò hồi hộp gõ cửa. Cửa mở. Mỹ nhè vừa trông thấy bạn đã vội đóng cửa lại. Thằng đầu bò nói ngay: "Mỹ! Tôi qua xin lỗi Mỹ mà", Mỹ nhè đứng sau cửa im lặng một lát. Cuối cùng nó nói vọng ra: "Con nhỏ Mỹ đi vắng rồi! Thôi! Vô nhà đi!". Cửa lại mở!
Truyện ngắn "Cửa lại mở" của Nguyễn Minh Toàn lại được đăng. Chắc chắn là Mỹ có đọc nó trên báo "Học sinh hôm nay". Toàn hồi hộp chờ hiệu quả của văn chương. Cầu trời cho bữa nào "thằng đầu bò" tới gõ cửa nhà Mỹ, mọi chuyện sẽ diễn ra y hệt như trong truyện!
Thằng Đầu Bò Thằng Đầu Bò - Nguyễn Thái Hải