Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1160 / 3
Cập nhật: 2015-07-10 14:01:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Khỏe Như Ý Muốn
hí kềnh mới chuyển trường lên thành phố học chung lớp chúng tôi từ đầu năm học này. Cái tên Chí chính thức trong khai sinh của nó được chúng tôi nhất trí gan thêm chữ "kềnh" vào, là căn cứ vào thân hình chắc khỏe cúa nó. Nó rất khỏe! Nó gạ kéo tay với cả lớp và thắng tuyệt đối chúng tôi, trở thành vô địch kéo tay lớp 8A12. Trong một cuộc tỉ thí kéo tay liên lớp 8 và 9, nó chỉ chịu thua một "vận động viên" của lớp 9B6. Nhưng anh này cao hơn nó một cái đầu và từng đoạt giải ba đẩy tạ toàn thành.
Chí kềnh học khá. Nó nhanh chóng được xếp vào "tứ trụ triều đình 8A12" cùng với "tam kiệt" trước đây là Long nhốp, Hà hột mít và tôi, tút Vinh ca rô. Càng chơi thân với nhau, chúng tôi càng khám phá thêm nhiều tài năng đặc biệt của Chí kềnh. Chẳng hạn tài kể chuyện của nó. Ôi! Thật là tuyệt! Chuyện của Chí kềnh kể bao giờ cũng hấp dẫn chúng tôi, lại lạ nữa, toàn những chuyện chúng tôi chưa hề được đọc trên sách báo. Thêm một điều đặc biệt nữa, trong các câu chuyện, bao giờ Chí kềnh cũng là một nhân vật trong đó.
Dưới đây là một câu chuyện do Chí kềnh kể mà nó là nhân vật chính...
° ° °
Chí kềnh kể:
Năm lớp 6, tôi là một học sinh vóc dáng cũng không đến nỗi tệ lắm nhưng phải cái rất yếu đuối, rất đúng với câu nói của ông bà ngày xưa là "trói gà không chặt". Hồi ấy, chỉ có mỗi việc học là làm tôi say mê. Đến trường, giờ nghỉ giữa buổi trong khi các bạn đều ra sân đùa nghịch giái trí thì tôi vẫn ngồi trong lớp cắm cúi ôn bài hoặc tranh thủ giải một bài toán. Còn ở nhà, ngoài thì giờ phải phụ giúp ba má, tôi cũng vùi đầu vào sách vở mà học. Bài tập toán trong sách làm hết, tôi dựa vào đó bịa ra những đề bài tập khác rồi giải, vừa làm thầy vừa làm trò. Nhờ vậy, tôi luôn luôn dẫn đầu lớp.
Trường tôi hồi ấy có một nhóm học sinh hay quậy phá bạn bè, do Thuật kều học lớp 7 cầm đầu. Nhóm này đã vài lần chọc phá tôi. Hôm ấy, chúng lại chận tôi trên đường từ trường học về nhà, quãng vắng vẻ. Thoạt tiên, Thuật kều bước ra giữa đường giơ tay thổi còi miệng: "T...o...é...t" giống như mấy chú cảnh sát giao thông ngăn xe ở ngã tư đường phố vậy. Tôi dừng lại, lo lắng. Nó nói:
- Ê! Chí thư sinh! Tụi tao nghe đồn mày có tài đi bốn chân rất tuyệt có đúng thế không?
Tôi đã đoán được ý định của bọn Thuật kều. Mặt tôi vừa tái đi vì sợ, lại đỏ lên vì mắc cỡ khi tưởng tượng rằng mình sẽ phái bò cho chúng nó xem. Tôi ấp úng:
- Ai... ai nói gì kỳ cục vậy?
Thuật kều phẩy phẩy ngón tay trỏ trước mặt:
- Tụi tao nghe tin đài phát thanh B... Ê tụi hay, B gì hà? À đúng rồi, BBC.
Cả bọn hùa theo:
- Đúng rồi! Đài phát thanh BBC.
- Các bạn muốn gì? - Tôi sợ hãi hói.
- Thân thiện thôi mà! Tụi tao muốn được xem mày biểu diễn cái tài đi bốn chân ấy. Nào! Bỏ cặp xuống! Bắt đầu đi!
Tôi dáo dác nhìn quanh rồi liều bỏ chạy. Nhưng bọn Thuật kều nhanh hơn, mấy đứa cùng chạy theo nắm áo tôi kéo lại:
- À! Mày định đào thoát há? Đâu có dễ!
- Diễn viên xiếc! Mày biểu diễn đi rồi tụi tao bồi dưỡng cho.
Thuật kều nắm ngực áo tôi:
- Mày không đi bốn chân, tao cho ăn tát!
Tôi vùng thoát khỏi tay Thuật kều, một lần nữa lại bỏ chạy. Bọn Thuật kều hò reo đuổi theo. Tôi chạy, luống cuống thế nào vấp phải một cái rễ cây gồ lên ven đường, ngã sấp. Bọn kia reo lên:
- Chúng mày coi kìa, Chí thư sinh nó bắt đầu biểu diễn tài đi bốn chân kìa!
- Hay lắm! Biểu diễn đi!
Tôi vừa đau vừa tức, ứa nước mắt. Bàn tay tôi bấu vào cái rễ cây quái quỷ muốn bóp nát nó để trả thù. Một mảng vỏ rễ cây bong ra, nằm gọn trong tay tôi, rất lạ, nó có một mùi thơm thoang thoảng, cái mùi thơm ấy lại lan ngay vào mũi tôi khiến tôi thấy dễ chịu hẳn. Bọn Thuật kều vẫn ôn ào:
- Sao lâu thế Chí thư sinh? Đi bốn chân đi chớ! Nhớ kêu ẳng ẳng nữa mới hay.
- Ồ chẳng lẽ đài ABC, à không, BBC hả chúng mày? Nó lại loan tin vịt cồ sao?
Tôi liên tục phát hiện ra một điều khác thường. Tôi dễ chịu hẳn, chưa hết, lại thấy khoan khoái, rồi lại có cảm giác là trong người mình đang có một nguồn năng lực rất mạnh. Tôi đứng bật dậy, quay lại nhìn bọn Thuật kều. Nhanh như sóc, Thuật kều nhảy đến bên tôi, lấy tay ấn vai tôi buộc tôi phải quỳ xuống đất. Tôi chống lại, đứng thẳng dậy, rồi lấy tay đẩy Thuật kều một cái. Bất ngờ quá! Tôi thấy nó lảo đảo rồi ngã ngửa xuống đất. Tôi kêu lên:
- Xin lỗi... tôi... tôi không cố ý...
Thuật kều đỏ mặt, nó lồm cồm đứng dậy, khoát tay bảo đồng bọn:
- Thằng này dám cãi lệnh tụi mình. Anh em! Tất cả xông vô cho nó một bài học. A lê! Một! Hai! Ba!
Năm sáu đứa xông vào đánh tôi. Tôi hoảng quá, quơ hai tay chống cự theo bản năng. Lại một lần nữa tôi bị bất ngờ. Bọn Thuật kều đứa nào bị tôi đánh trúng cũng kêu la í oái vì đau. Một đứa chợt kêu lên:
- Nó có võ tụi bay ơi! Chạy thôi!
- Đúng rồi! Nó có võ mà lâu nay nó giấu. Chạy! Chạy thôi tụi bay...
Mấy đứa nhặt cặp bỏ chạy trước. Thuật kều còn chưa tin, nó xông tới bên tôi một lần nữa. Tôi đá một cái. Thuật kều kêu lên "Ối" rồi ôm người nhăn nhó. Bấy giờ nó mới chịu nhặt cặp, ba chân bốn cẳng chạy theo các bạn.
- Nó có võ thật tụi bay ơi!
Tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì. Chẳng lẽ cái mùi thơm của vỏ rễ cây kia lại có phép mầu làm cho tôi có một sức mạnh như thế? Ôi! Nếu đúng như thế thì thật tuyệt. Từ nay tôi đã có trong tay cái bí quyết giúp mình chẳng còn sợ đứa nào ăn hiếp. Tôi bỏ mảnh vỏ rễ cây vào cặp, đem về định làm một vài thí nghiệm...
° ° °
Nghe xong đoạn đầu câu chuyện, Long nhốp có ý kiến:
- Chuyện của mày sao "thần thoại" quá, Chí kềnh ạ.
Hà hột mít thêm:
- Chắc là mày bắt chước phim truyện "Chú bé biết bay" chứ gì. Ở trong phim ấy thì nhân vật chính ngửi hoa thần, mày bịa là ngửi vỏ rễ cây!
Chí kềnh một mực đính chính:
- Không! Chuyện của tôi có thật mà! Nếu các bạn không tin thì tôi sẽ không kể nữa...
Tôi giảng hòa:
- Long nhốp và Hà hột mít góp ý thế thôi, có đứa nào nói là không tin đâu. Mày cứ kể tiếp đi Chí kềnh.
Sau đó cả Long nhốp lẫn Hà hột mít cùng phải tuyên bố rút lại ý kiến của mình, Chí kềnh mới chịu kể tiếp.
° ° °
Chí kềnh kể:
Tôi đã làm một số thí nghiệm như sau:
Thí nghiệm 1: Một buổi chiều, tôi lấy mảnh vỏ cây ra hít nhẹ mùi thơm của nó rồi ra sau vườn chẻ củi. Thật thú vị, tôi đã "thanh toán" nhẹ nhàng ba khúc củi ba tôi đang chẻ dở. Tiếp đó, tôi xách nước giếng đổ đầy hồ trước khi tắm rửa, trong người vẫn chẳng thấy mệt mỏi chút nào.
Thí nghiệm 2: Tôi đi lấy thâm một đoạn vỏ rễ cây khác về hít thở. Nó không có mùi thơm và kết quả tôi chỉ xách được tám thùng nước đổ vào hồ đã mệt bở hơi tai!
Kết luận sau 2 thí nghiệm: Mảnh vỏ rễ cây tôi tình cờ có được, chỉ mảnh vỏ đó, là một vật nhiệm mầu có thể giúp tôi sức khỏe mỗi lần hít mùi thơm của nó!
Câu hỏi: Mùi thơm của mảnh vỏ rễ cây có còn mãi không? Hay là nó sẽ mất dần tác dụng?
Thí nghiệm 3: Chiều thứ sáu, tôi hít thử mùi thơm trong 15 giây rồi thử hít đất. Tôi hít được một trăm lẻ sáu lần. Thật là kinh khủng!
Thí nghiệm 4: Chiều thứ bảy, tôi hít mùi thơm cũng trong 15 giây nhưng chỉ còn hít đất được chín mươi tám lần.
Thí nghiêm 5: Chiều chủ nhật, tôi hít mùi thơm trong 20 giây, hít đất được bằng hôm trước.
Kết luận: Mùi thơm của mảnh vỏ rễ cây sẽ bớt dần theo thời gian, tác dụng của nó yếu dần và nhất định một lúc nào đó sẽ không còn tác dụng. Vậy, tôi phải tiết kiệm, chỉ sử dụng phép mầu khi thật cần thiết.
° ° °
Long nhốp, cũng vẫn là nó, mở đầu bình luận:
- Các kết luận mày rút ra từ các thí nghiêm là rất chính xác.
Hà hột mít thì lại thắc mắc:
- Thế hiện nay mày hít đất được bao nhiêu lần?
- Tao ấy à, tao chỉ hít được mười lần là hết hơi rồi.
Tôi gạt cả hai đứa bạn vì nôn nóng nghe tiếp câu chuyện:
- Thôi đi, nghe Chí kềnh nó kể sẽ biết, cứ hỏi, hỏi mãi..
° ° °
Chí kềnh kể tiếp:
Sau lần ra oai ngoài ý muốn với bọn Thuật kều, tôi bỗng nổi tiếng với những lời đồn. Nào là thằng Chí thư sinh có võ mà nó giấu. Nào là thằng Chí có tài nhảy xa mười thuớc, nhảy cao vượt khỏi hàng rào trường. Bạn bè lớp 6 và các lớp trên đều tò mò hỏi tôi chuyện có thật không? Tôi trả lời bằng những câu khiêm tốn, không xác nhận mà cũng không phủ nhận. Đại loại như:
- Thế bạn có tin đó là sự thật hay không?
- Lời đồn mà bạn!
Cứ thế, cho đến một hôm nọ...
Trên đường đi học về, tôi tình cờ chúng kiến thầy Xuân dạy lớp 9 bị một nhóm thanh niên chặn lại gây sự. Tôi nấp một chỗ nghe chuyện và được biết thầy Xuân đề nghị kỷ luật một học sinh lớp 9, anh ta cậy nhóm thanh niên nọ uy hiếp buộx thầy phải hứa bỏ ý định ấy. Thầy Xuân cương quyết không đồng ý. Lập tức bọn lưu manh vây lấy thầy.
Tôi vội lấy mảnh vỏ rễ cây thân ra hít một hơi dài - phải một hơi dài vì bây giờ nó đã bớt thơm so với trước kia - rồi tôi xông ra đám đông.
- Yêu cầu các anh dang ra để thầy giáo ra về.
Bọn thanh niên nhìn tôi cười hô hổ. Một đứa nắm cổ tôi hỏi:
- Ê nhóc! Mày có bị bệnh tâm thần không? Mày anh hùng đấy! Nhưng để tao xem cái đầu mày cứng đến đâu!
Cánh tay của thằng lưu manh ấn cổ tôi xuống, tưởng sẽ buộc tôi phải làm trò cười cho cả bọn. Nhưng tôi đã đấm một cú vào giữa ngực nó. Nó hự lên một tiếng, loạng choạng suýt té! Tôi bồi thêm cú đấm thứ hai. Thế là nốc ao một đứa. Đứa thứ nhì xông vào thử sức, tôi phóng ra một cú đá. Chỉ cú đá đó đã kết thúc trận so tài. Cả bọn kinh hoảng, chẳng cần tìm hiếu vì sao lại có một đứa bé khỏe mạnh đến thế, kéo nhau bỏ chạy!
Ngày hôm sau, chuyện tôi trừng trị bọn lưu manh cứu thoát thầy Xuân được thầy kể cho cả trường biết. Giờ ra chơi, bọn Thuật kều kéo tôi ra một góc sân trường:
- Nè Chí, mày dạy tụi tao đánh võ đi.
- Mày giỏi quá, đúng là văn võ song toàn. Dạy tụi tao đánh võ nghen!
Tôi lắc đầu:
- Nhưng tôi có võ nghệ gì đâu!
- Với tụi tao mày cũng giấu à?
Tất nhiên là tôi vẫn cương quyết từ chối vì sự thật là tôi nào có võ vẽ gì!
° ° °
Lại Long nhốp ngắt ngang câu chuyện:
- Hồi hộp nhỉ! Mày chẳng có võ mà cái mảnh vỏ rễ cây thì lại càng ngày càng mất tác dụng.
Hà hột mít:
- Thế mày có tính được kế gì giải quyết về lâu dài không?
Lần này tôi thấy Chí kềnh không còn tỏ ra bực bội vì bị ngắt lời nữa. Chắc là nó đang khoái chí vì Long nhốp và Hà hột mít đã tin chuyện nó kể là có thật. Chí kềnh bèn hăng say kể tiếp...
° ° °
Hẳn là tôi phải tìm cách bảo vệ các thành tích của mình chứ. Trước hết là để bọn Thuật kều khỏi ăn hiếp. Tôi nghĩ đến nước này thì chỉ còn một cách là tôi phải có võ thật. Nghĩa là tôi phải tập võ. Khổ một nỗi, nếu tôi xin ba cho đi học võ thì lộ hết, chỉ còn cách tự học. Nhưng... lại nhưng.. Tự học gì còn được chứ chưa ai tự học võ bao giờ. Nghĩ mãi tôi mới tìm ra một cách giải quyết: mỗi buổi sáng sớm, tôi thức dậy tập thể dục theo các bài thể dục ở nhà trường, sau đó tôi tự sáng tạo ra những "thế võ" dựa vào các động tác thể dục.
Trong khi đó...
Một buổi chiều ba tôi bị mệt, tôi phải thay ông xách nước đổ vào hồ. Tôi hít một hơi rõ dài mùi thơm rất nhẹ của mảnh vỏ rễ cây thần kỳ, xách nước được hai phần ba hồ thì mệt: phép mầu hết hiệu nghiệm. Một phần ba hồ nước còn lại, tôi phải dùng đến sức mạnh thật của mình. Những buổi sáng tập thể dục và tập võ xem ra cũng khá kết quả; cứ như trước kia thì tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ.
Ba hôm sau tôi lại phải xách nước đổ vào hồ. Tôi lấy mảnh vỏ rễ cây ra thì hỡi ơi, nó đã hết mùi thơm. Tôi phái đổ nuớc vào hồ bằng sức thật của mình. Tôi đổ được nửa hồ nước.
Một hôm đến trường, bọn Thuật kều vây lấy tôi, nhao nhao nói:
- Nè Chí, tụi tao đã "bật mí bí mật" của mày rồi. Đúng là mày có võ. Sáng sớm nào mày cũng tập võ cả.
Thuật kều múa một đường võ mà nó học lóm được của tôi cho tôi xem. Nó nói:
- Thấy chưa! Mày nhận ra thế võ của mày chưa?
Một đứa khác nói:
- Nhưng tụi tao vẫn muốn được mày dạy. Rình xem tập, khó học lắm!
Tôi nín cười khi nhận lời dạy võ cho bọn Thuật kều!
° ° °
Trên đây là toàn bộ chuyện kể của Chí kềnh. Long nhố và Hà hột mít đã tỏ ra nghi ngờ ở đoạn đầu câu chuyện, tới đoạn cuối thì cả hai quên bẵng điều nghi ngờ của mình, lại còn đòi Chí kềnh dạy mình học... võ!
Phần tôi, tôi vẫn chẳng sao tin được cái phần thần thoại của câu chuyện. Tôi chắc chắn Chí kềnh bị ảnh hưởng bộ phim "Chú bé biết hay". Nhưng với tôi, điều ấy chẳng quan trọng. Bởi vì có một điều quan trọng hơn sau đó đã xảy ra. Đó là tôi thích tập thể dục mỗi buổi sáng hơn. Cả Long nhốp và Hà hột mít cũng thế. Thú thật, trước khi nghe câu chuyên của Chí kềnh, ba đứa chúng tôi rất lười rèn luyện thân thể.
Còn bạn, bạn nghĩ gì về câu chuyện của Chí kềnh?
Thằng Đầu Bò Thằng Đầu Bò - Nguyễn Thái Hải