"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 679
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 679: Tiếu Trúc, tối nay cậu lưu lại đi, cùng ngủ với tớ!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
- Đừng đùa nữa, cẩn thận không em lấy muôi nện cho anh một trận đấy!
An Tiếu Trúc ngoảnh đầu lại trợn mắt nhìn hắn, nghiến răng nói. Cô một tay cầm lọ gia vị, tay kia cầm chiếc muôi, nên chẳng có tay mà đẩy hắn ra!
- Bạo lực thế cơ à?
Diệp Thanh cười nói, tay thì trườn từ chóp bú xuống ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ, còn miệng hôn vào vành tai cô.
- Háo sắc!
An Tiếu Trúc chửi lên một tiếng, thầm nói anh chỉ biết bắt nạt em, ngoài kia có bao nhiêu người đấy, chẳng may mà có ai xông vào, thì em đây còn dám nhìn mặt ai nữa chứ! Lúc này liền tức khắc né ra, sau đó hai hàm răng nhe ra, tựa như con cá mập, hung hăng ngoạm tới!
Diệp Thanh đương nhiên vội vàng né tránh.
Con nha đầu này, cái tật cắn người sao chẳng thay đổi gì thế! Phỏng chừng lại giống như mình thích cưỡng hôn vậy, tật xấu có ngay từ lần đầu tiên! Xem ra, lần đầu tiên quan trọng ra phết!
An Tiếu Trúc lần đầu không cắn được, lại cắn thêm lần nữa, không biết là Diệp Thanh cố ý, hay tránh không kịp, liền bị An Tiếu Trúc cắn vào cằm, đau tới mức nhe răng trợn mắt!
- Em không cắn nhẹ hơn được một chút à, lần nào cũng cắn thật!
Diệp Thanh tuy đau nhưng vẫn sướng, chẳng những không tức giận mà lại còn có một thứ cảm giác hạnh phúc, sau đó đột nhiên thấy sợ hãi, không phải chứ, chẳng nhẽ anh đây thực sự có khuynh hướng bạo lực rồi?
An Tiếu Trúc cắn một lúc lâu mới nhả ra:
- Đồ xấu xa nhà anh, không cắn thì không ngoan ngoãn, đúng là ba ngày không cắn thì đã muốn trèo lên mái ngói nhà người ta rồi!
- Này, chỉ có chó mới thích cắn người đấy biết không hả!
Diệp Thanh đáp.
- Cái gì? Anh dám nói em là chó á?
An Tiếu Trúc tức giận, không nói thêm nửa lời, lại xông lên ngoạm cắn, thiếu chút nữa là cắn đứt cả tai của Diệp Thanh!
- Đau đau đau, mau nhả ra...., nhanh lên, đại tiểu thư, thức ăn trong chảo khét lẹt rồi kia kìa!
Diệp Thanh tay chỉ chiếc chảo nói.
Quả nhiên, trong chảo khói bốc lên nghi ngút, một miếng thịt cực lớn bị cháy tới mức trông không thành hình dáng gì!
- Đều tại anh đấy, hỏng hết cả danh tiếng của người ta!
- Cái gì với cái gì thế, sao anh lại làm hỏng danh tiếng của em được?
Diệp Thanh oan uổng chết được, thầm nói, tuy là anh “thịt” em rồi, nhưng việc này chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, em biết, cũng có truyền ra ngoài đâu!
An Tiếu Trúc liếc xéo hắn một cái, hậm hực nói:
- Anh nghĩ đi đâu thế, em là nói anh hại em rán cháy miếng thịt rồi, em lúc trước còn bốc phét, nói thịt sườn đông em làm là ngon nhất đấy, giờ cháy thế này rồi thì biết ăn nói thế nào chứ?
- Thì em nói là tại anh, anh làm cháy cũng được mà!
- Thế cũng phải có người tin mới được chứ!
An Tiếu Trúc mím miệng, đột nhiên cười nói:
- Hay anh ăn hết đi!
Diệp Thanh nói:
- Anh ăn em vậy! Vẫn là em ngon nhất!
- Cút, ai cho anh ăn em chứ, mỡ mà húp!
Hai người đương liếc mắt đưa tình, bên ngoài liền truyền vào tiếng của Diệp Tĩnh:
- Anh, Tiếu Trúc, hai người đang làm gì thế, sao có mùi khét vậy!
Diệp Thanh sợ tới mức vội vàng dời An Tiếu Trúc ra.
- Đồ nhát gan!
An Tiếu Trúc nhỏ tiếng cười mắng, sau đó, quay trái quay phải chân tay liến thoắng, vô cùng thành thạo đảo lật miếng thịt trong chảo. Còn chưa nói, ngay cả là một miếng thịt cháy, dưới bàn tay khéo léo của An Tiếu Trúc cũng tản ra một mùi thơm ngào ngạt!
Diệp Thanh không khỏi tò mò:
- Tự khi nào tay nghề nấu ăn của em lại giỏi như vậy?
An Tiếu Trúc nói:
- Học cô Chung đấy!
Diệp Thanh liền cười.
- Anh cười cái gì chứ?
An Tiếu Trúc bực bội, nhóc con, dám giễu cợt em? Đợi đó em cắn chết anh.
- Em ngày trước chẳng phải ghét cô ấy lắm sao? Cảm thấy cô ấy đã phá hoại gia đình em. Hơn nữa mẹ kế chẳng có bà nào tốt cả!
- Cái đó cũng phải tùy người biết không hả, nói thế nào nhỉ, Gì Chung cũng được, đối với em cũng tốt! Hơn nữa từ ngày gì ấy bước chân vào cửa nhà An gia chúng em, bố em dường như trông trẻ đi rất nhiều, cả ngày tinh thần vui vẻ, công việc cũng hài lòng hơn, dạo này còn có tin, nói là sắp tiến thêm một bước nữa đấy!
- Tiến thêm một bước, thế thì là làm Bí thư thành ủy rồi!
- ừ, đúng!
Diệp Thanh cười nói:
- Theo anh thấy, chủ yếu chắc là do em lên đại học, không ở nhà cả ngày làm phiền bác ấy đấy! Hai người họ là vợ chồng đã lâu rồi, tác dụng này cũng chỉ là thứ yếu thôi!
- Cút! Dám chế nhạo em thế à!
An Tiếu Trúc trừng mắt nhìn hắn, sau đó thề thốt nói:
- Em ngày trước ở nhà cũng là con gái ngoan đấy, từ trước tới nay đều chưa để phụ huynh phải tức giận lần nào biết không hả!
Nhưng, nói xong, bản thân còn không nhịn được bật cười trước cả Diệp Thanh.
- Em thấy chưa, bản thân còn không tin lời mình nói!
An Tiếu Trúc ngang bướng đáp:
- Thế chẳng phải là học theo anh cả sao, anh là một người dối trá như vậy cơ mà!
- Choáng, anh đây dối trá lúc nào chứ!
- Oa, đồ ăn lại cháy rồi, em bảo anh đừng có chọc em nữa rồi mà, hại em chẳng nấu ngon được! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!
An Tiếu Trúc lại dùng chân đá hắn một cái, đá đến lúc Diệp Thanh cách cô tầm hai ba mét mới thôi. Thằng cha này, sao mà dâm dê đến thế, không ngờ lại dám thò tay vào trong tạp dề của mình, mà bản thân lại không phát hiện ra! Nếu ra ngoài móc trộm, thì tuyệt đối là một tên lão luyện!
Chỉ chốc lát sau, mấy người bạn của Diệp Tĩnh liền đi vào, Diệp Thanh vội vã giả vờ như đang giúp An Tiếu Trúc rửa rau, nhìn mấy người bạn học đó cười nói:
- Gì thế, mọi người ra ngoài đợi đến lúc ăn cơm là được rồi, ở đây có anh với Tiếu Trúc là được.
Nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc của mấy người này, Diệp Thanh liền nói:
- Tay nghề của Tiếu Trúc cũng khá lắm, lúc trước ở Phù Liễu, bọn anh thường xuyên ăn cơm cô ấy nấu, đều khen không dứt miệng đấy!
Ý là muốn nói, bản thân với An Tiếu Trúc quen thân lâu rồi, đồng hương mà, cô nam quả nữ ở trong một phòng cũng chẳng làm sao, là việc rất đỗi bình thường, ngoài ra cũng tiện thể nịnh An Tiếu Trúc một chút.
An Tiếu Trúc lại chẳng hé răng nói nửa lời, còn chẳng ngoảnh đầu lại chỉ chuyên tâm nấu nướng, thầm nói, thằng cha xấu xa này, càng ngày càng xấu mà, nói dối mà mặt còn chẳng đỏ lên một chút, có điều câu này sao nghe xuôi tai thế chứ! Haha!
Mấy người bạn đó thấy không giúp được gì, liền bưng mấy đĩa thức ăn đã nấu xong, ra ngoài!
Tuy đã mua rất nhiều đồ ăn lạnh, vịt nướng, gà nướng vv, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng lên là được, nhưng nói cho cùng cũng là thức ăn cho hơn hai mươi người, một mình An Tiếu Trúc tuyệt đối không cáng đáng nổi, sau khi làm được bảy tám món, liền đổi cho một người bạn khác của Diệp Tĩnh vào nấu, Diệp Thanh lại cùng An Tiếu Trúc ra ngoài nghỉ.
Bận rộn mất chừng hai ba tiếng, mới dọn được cơm, bữa ăn này quả thực náo nhiệt phi phàm, cuối cùng, còn cắt một chiếc bánh rất lớn, nhưng mỗi người chỉ ăn được một miếng con con, tại người đông quá!
Đợi đến lúc đêm đen buông xuống, đám bạn học mới lưu luyến ra về, các cậu con trai thì lưu luyến chia tay với Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc, thấy hai cô nàng này thực sự rất xinh đẹp, còn các cô gái thì lại liên tục ném những ánh mắt quyến rũ về phía Diệp Thanh, có điều Diệp Thanh đều coi như không nhìn thấy gì, giả vờ ngốc nghếch!
Trò cười, lúc này còn dám có ý định mờ ám sao? An Tiếu Trúc còn đang đứng bên cạnh nghiến răng kia kìa!
- Tiếu Trúc, tối nay cậu ở lại nhé, ngủ cùng với tớ!
Diệp Tĩnh nói.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo