Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 676
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 676: Y quán Hán Phương.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Diệp Thanh vốn muốn hỏi hắn, rốt cuộc đã được người nào sai khiến, có điều, suy cho cùng mình đang đứng trên địa bàn của người ta, hơn nữa thằng cha này cũng chỉ nể mặt cái lệnh bài này, chứ không phải cực kỳ sợ hắn, không hẳn hoi lần sau nó lại chặn hỏi thì mệt, thôi thì tránh xảy ra những phiền phức lớn hơn, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là, vì trong lòng hắn đã tính toán đâu ra đấy rồi! thầm nói, hôm nay nếu không nhờ miếng lệnh bài này, lão đây đã khốn khổ ở đây rồi!
Cánh cửa phòng “phịch” một cái đóng vào.
Cổ tay của tên cảnh sát Tiểu Lý đã bị gãy lại bị Diệp Thanh túm chắc, lúc này có chút bối rối, cũng không khóc nữa, mà bắt đầu cầu khẩn Diệp thanh, thỉnh cầu hắn ban phát chút từ bi, coi hắn như quả rắm mà thả ra!
Diệp Thanh tức khắc thấy khinh miệt vô cùng, quát mắng:
- Uổng mày còn là cảnh sát nhân dân đấy, có chút khí phách cho tao nhờ!
Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San cũng vô cùng khinh thường, đều không biết thằng cha này rốt cuộc làm thế nào mà được làm cảnh sát, thứ tố chất này, quá kém!
Kỳ thật, người này cũng đúng là nhờ quan hệ với vào được, hơn nữa còn chưa vào biên chế!
Diệp Thanh có lệnh bài Viêm Hoàng trong tay, đương nhiên không sợ mấy người này làm càn, nên cũng thả hắn ra!
Tên cảnh sát Tiểu Lý vừa có được tự do, liền tức khắc hét lên chói tai tựa như con lợn lòi bị cắt tiết, gọi với theo tên cảnh sát cầm đầu đó:
- Sếp, sếp, sao lại thế này chứ, mấy người đều không cứu tôi! Sao không giải quyết tên tiểu tử đó chứ? Chỉ vì một lệnh bài đen thui thôi sao?
Lập tức tên sỹ quan tức giận lườm xéo hắn một cái, thấp giọng quát:
- Mày ầm ỹ cái quái gì thế, còn chê chưa đủ mất mặt sao? Không mau đi bệnh viện băng bó đi!
Gã cảnh sát Tiểu Lý ngay tức khắc câm họng lại, không cam tâm mà rời đi, miệng còn lầm bầm:
- Chẳng phải chỉ là một tấm thẻ nhỏ xíu sao, mấy người đã sợ tái xanh rồi!
Lúc này lại ngoạc miệng lên gào, chạy thùng thục như thằng điên đến bệnh viện, chắc do cánh tay bị gãy lại bắt đầu đau nhức!
Hồn nhiên không biết, đó là vì hắn không hiểu ý nghĩa của lệnh bài Viêm Hoàng, cũng không biết căn cứ Viêm Hoàng này rốt cuộc là một nơi như thế nào.
Cùng lúc đó, Diệp Thanh liền đưa Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San nhanh chóng về nhà.
Buổi tối, Nhiễm Vân Phi tới chơi, hỏi thăm chuyện ban sáng của Diệp Thanh.
Diệp Thanh liền mời Nhiễm Vân Phi vào, cười nói:
- Không ngờ thông tin của cậu lại nhanh nhạy thế, biết nhanh như vậy!
Nhiễm Vân Phi dương dương tự đắc:
- Cái này còn phải nói, không biết anh đây làm nghề gì à! Ban sáng cậu nên gọi tôi, đảm bảo không chỉ bẻ gãy một tay của đối phương!
Diệp Thanh liền dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh.
- Đám nhóc ở phân cục Đông Thành đó đều có quan hệ quen thuộc với nhà Vương gia, nhân cơ hội trị cậu một trận cũng là chuyện bình thường, về phần tên sát thủ Ninja kia, lai lịch cũng chưa thăm dò ra được.
Nhiễm Vân Phi nói xong, liền có chút cảm giác xấu hổ, nói:
- Tôi đến lần này, chủ yếu là muốn hỏi thăm một chút tình hình cụ thể của đối phương, chẳng hạn ban sáng nó đã dùng thân pháp, chiêu thức gì vv, mấy thứ này đều là những tài liệu vô cùng quan trọng, có thể dựa vào nó để thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.
Diệp Thanh liền cẩn thận nhớ lại, miêu tả cho Nhiễm Vân Phi nghe một lượt, còn Nhiễm Vân Phi cũng tương đối chuyên nghiệp, vừa nghe vừa ghi chép, phán đoán của anh kỳ thực cũng gần giống với Diệp Thanh, hoài nghi là tàn dư của Hà gia, hoặc Nhiêu gia, hoặc Vương gia, nếu không thì chính là Dược thần cốc thần bí, thuê sát thủ chuyên nghiệp, rồi bày tỏ bản thân nhất định sẽ để ý chặt chẽ mấy đối tượng này, nhưng nếu có bất kỳ biến động nhỏ nào, đều sẽ thông báo cho Diệp Thanh đầu tiên.
Đồng thời cũng cam đoan với Diệp Thanh, nếu mấy thằng cha đó dám manh động, nhất định sẽ không tha cho chúng, dám chọc vào bạn của Nhiễm Vân Phi ta, thì chính là không coi ta ra gì!
Hai người lại làm vài món, nhâm nhi rượu một lúc, Nhiễm Vân Phi liền cáo từ ra về. Người làm cơm đương nhiên là Ninh Não Nhi, lúc Nhiễm Vân Phi ăn cơm còn luôn miệng khen:
- Em dâu đúng là khéo tay, đúng là vừa giỏi việc nước lại đảm việc nhà!
Khiến Ninh Não Nhi thích chí vô cùng! Thầm nói, Mã Tiểu Linh tuy ở Phù Liễu, ở Ninh Thành, luôn chiếm được ưu thế, thuộc vào loại chính cung, nhưng hiện tại, ở Kinh Thành, chị đây mới là chính cung! Chẳng ai dám tranh với tôi, Chu Vi cũng thi thoảng với đến vài lần, hoàn toàn có thể không tính đến, hơn nữa, sau này Diệp Thanh phải ở Kinh Thành lập trường học, chắc chắn sẽ ở đây lâu dài, cùng mình chung sống, đầu kề má ấp, biết đâu, có một ngày, địa vị của mình có thể hoàn toàn vượt qua Mã Tiểu Linh ý chứ!
Kỳ thật, trong lòng Diệp Thanh, các cô đều như nhau, cô nào hắn cũng rất thích, không có chuyện ai là số một ai là số hai! Cho nên mưa móc sẽ tưới đều thôi!
...............
Cùng lúc đó, trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, một y quán mới mở, kinh doanh ảm đạm.
Không ảm đạm mới lạ, ở một nơi hẻo lánh như vậy, tên lại rất khác thường – Hán Phương y quán! Nếu có người am hiểu Nhật Bản, mới nhìn thấy bảng hiệu này, nhất định sẽ biết ngay được, đây là y quán đông y của người Nhật mở tại Hoa Hạ!
Y học Hán Phương, hay y học Đông Phương, chính là nền y học truyền thống của Nhật Bản, có thể ngược dòng thời gian đến cuối đời Minh và đời Thanh, lúc đó, là thời kỳ Nhật Bản nằm ở Giang Hộ, giới y học Nhật Bản dấy lên làn sóng nghiên cứu y học trọng cảnh, đồng thời hình thành phái cổ truyền của y thuật, cũng chính là dòng chảy chính của y học Hán Phương, còn nảy sinh tranh luận với trường phái hậu thế về y thuật, khiến y học Hán Phương tại Nhật Bản đạt được sự phát triển nhanh chóng.
Y quán này tên là Hán Phương y quán, thì nhất định do người Nhật Bản mở.
Đến Hoa Hạ mở y quán trung y, nếu không có tuyệt bí gì, người bình thường ai dám đi chứ! Y quán này mới mở, vị trí địa lý hẻo lánh như vậy, lại còn có tuyết rơi, trước cửa không giăng lưới bắt chim được thì mới lạ!
- Kanako, Tam Lang chết rồi!
Trong một căn phòng bố cục theo phong cách Nhật Bản, một thanh niên da ngăm đen, mặc trang phục võ sỹ quỳ gối xuống nền, bẩm báo với một cô gái nhật đang khoác trên mình bộ kimono.
- Chết rồi?
Trên tay cô gái có dung mạo xinh đẹp đó đương cầm một bức hình, đương thận trọng ung dung, nghe vậy liền cả kinh, tấm hình còn thiếu chút nữa rơi xuống đất:
- Tam Lang là cao thủ có số trong gia tộc Đồng Tuyết chúng ta, không chỉ tinh thông Ninjutsu, mà còn đặc biệt đi bái một vị truyền kỳ sát thủ vương phương tây làm thầy, luyện tập kỹ thuật bắn tỉa nghìn mét vô cùng lợi hại, như thế mà còn không giải quyết được tên thầy thuốc tép riu Hoa Hạ đó? Đối phương có trợ thủ không?
Gã võ sĩ trẻ tuổi có gương mặt sắc nét, thân thể cường tráng, da ngăm ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, trông tựa như một khối tháp đen, nói:
- Điều này thì không biết, có điều theo tôi đoán thì nhất định có trợ thủ, nếu không cũng chẳng bức nổi Tam Lang uống thuốc độc tự vẫn!
Nói xong, liền vô cùng thống khổ nhoài người trên nền, bả vai nhẹ run, rõ ràng đương khống chế hết sức nỗi bi thương và phẫn nộ trong thâm tâm của bản thân!
Cô tiểu thư dịu dàng mặc bộ kimono cũng không hé răng nửa lời, trong phòng,nhất thời chìm vào yên lặng.
- Có lẽ, không có trợ thủ...
Một lúc lâu sau, Kanako Đồng Tuyết nhẹ nhàng xoay tấm ảnh trên tay, trầm ngâm nói.
Bức ảnh này, chụp hình một loại đồ cổ, chính là một bảo tháp vô cùng hoa lệ. Cả tòa tháp này được làm bẳng đá bạch kim, đục khắc hoa Po cha, hoa văn vân mây, ngoài ra còn khắc thêm chi chít kinh văn.
Phần vai tháp, có bốn mặt thú mạ vàng, các dây nối và vòng kết Hoa Cái phân biệt được chế tạo từ trân châu, ngà voi, đá thanh kim, mặt trước có bàn thờ phật, trước có hố Phỉ Thúy điêu khắc bậc thang, cửa hố được mạ vàng, có khắc hình hai con rồng đang múa, trong hốc khắc một pho tượng, toàn tháp được phân ra 13 tầng, được trang trí bằng vân hoa sen, Hoa Cái được khắc bằng vàng, trân châu rủ xuống, chuỗi ngọc bằng đá lục tùng, bích tỷ ở góc. Trên đỉnh tháp có ngày, tháng, ngọn lửa, rồi bảo châu, phân biệt dùng đá ru bi hồng, bích tỷ đá lục tùng, trân châu khảm thành.
Cả tòa bảo tháp trông vô cùng mỹ lệ, kỹ thuật thủ công mỹ nghệ tinh tế tỉ mỉ, nhưng nếu nhìn kĩ, người trong ngành sẽ phát hiện, bảo tháp này nhất định là đồ dởm! Bởi vì những chất liệu này đều là giả! Hơn nữa, bệ và mặt thân tháp có chút không hài hòa, phát ra một loại màu trắng kỳ quái, còn hơi có một chút màu vàng cũ kỹ, chất liệu cổ quái mà kỳ bí!
Nếu Diệp Thanh ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, tòa tháp này chính là cái tháp dởm mà hắn từng nhìn thấy ở tiệm đồ cổ siêu cấp đó, sau đó Hứa Tinh Tinh mới tặng cho hắn, coi như hoàn trả ân tình trị liệu cao siêu của hắn, còn Diệp Thanh lại đập vỡ tòa tháp này rồi, tháo rời bệ ra, lắp vào Bạch Tháp Diện vật gia truyền của gia đình, hai cái khớp nhau như một, lập tức hoàn mỹ không tỳ vết!
- Không có trợ thủ?
Gã võ sĩ trẻ tuổi cường tráng ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ không tin!
Đồng Tuyết Kanako gật đầu, nói:
- Ta đã đọc trong sách cổ, vô tình đọc được tùy bút của ông tổ mấy trăm năm trước, nói về thần vật và người đạt được thần vật này, ngoài y thuật cao cường ra, nhất định công phu cũng vô song, tên tiểu tử đó có được cơ duyên này, có thể đánh bại Tam Lang cũng chẳng có gì lạ!
- Kanako...
Gã võ sĩ trẻ tuổi đầu óc choáng váng, còn không biết cô đang nói cái gì.
- Thôi được, để ta nói cho ngươi biết, mục đích đến Hoa Hạ của chúng ta!
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo