Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 607
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 607: Kiếp lược giả tiến hóa
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Cũng chẳng phải là người này xinh đẹp tới mức chim sa cá chết, hay quái dị tới mức nào, mà là, hắn hoảng sợ phát hiện, miếng thịt huyết ma thú đặc biệt trong chiếc lọ của hắn, không ngờ đối với bọn “kiếp lược giả” trong cơ thể của người phụ nữ này lại không hề có một chút sức hấp dẫn nào!
Hơn nữa điều khiến người ta càng thêm run sợ nhất là, chiếc đồng hồ công nghệ cao phân hình tức thì của hắn, không ngờ lần đầu tiên không có tác dụng! xưa nay chưa từng thấy, phải biết được, trước kia đều là trăm trận trăm thắng!
Chẳng nhẽ, bà ấy hoàn toàn không bị lây bệnh sao?
Diệp Thanh lập tức liền lắc lắc đầu, bây giờ, kinh nghiệm của hắn vô cùng phong phú, vọng, văn, vấn, thiết – tứ chẩn (bốn cách khám bệnh của đông y), chỉ cần nhìn ánh mắt, sắc mặt, nhịp tim và mạch đập và các phương diện khác của đối phương, là đã có thể lập tức xác định được đối phương có phải bị mắc bệnh hay không! Hơn nữa, Diệp Thanh y võ kết hợp, sáu giác quan nhạy bén vô cùng, độc nhất vô nhị, chỉ cần hơi vận chuyển thương lê chân khí, ngay cả cách tận mấy mét, cũng có thể nghe được một cách rõ ràng nhịp tim nhỏ yếu của người bình thường, đương nhiên, nếu người này biết quy tức thần công, hoặc nội lực thâm hậu gần bằng hắn, thì mới không dễ dàng bị hắn phát giác! Cũng chỉ là không dễ dàng mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì người phụ nữ da đen này nhất định đã bị lây nhiễm, chỉ có điều, mấy con “kiếp lược giả” đó còn trong thời kỳ ủ bệnh, chẳng nhẽ sẽ tiến hóa sao? Diệp Thanh cười với người phụ nữ này, giơ tay ra, người phụ nữ này chắc cũng có nghe qua lễ nghi “hôn tay chào”. Thầm nói người lạ này, chẳng nhẽ lại muốn hôn tay mình, cũng liền cười cười, tay ôm con, giơ tay ra!
Không ngờ, Diệp Thanh lại hoàn toàn không hôn tay bà, mà là dùng một kiểu tư thế cực kỳ cổ quái, lấy ngón tay đặt lên trên cổ tay của mình, người phụ nữ đó không khỏi vô cùng tò mò, bu lu bu lu hỏi mấy câu. Bất lực, thằng cha Diệp Thanh này lại chẳng biết nửa câu ngoại ngữ, ngay cả từ cấp hai đã chỉ học một loại ngoại ngữ duy nhất – tiếng anh, ấy thế mà từ lúc thi đại học đến tốt nghiệp toàn bộ đều vứt hết vào trong sọt rác rồi, sau này cũng mãi chẳng có cơ hội nhặt lại, nên cũng chẳng tinh thông gì mấy, hơn nữa, kể cả hắn nói tiếng anh, đối phương chắc chắn cũng chẳng hiểu.
Diệp Thanh chỉ mỉm cười, thông qua ánh mắt trong suốt, truyền lại thiện ý và sự chân thành, người phụ nữ đó biết đám người Diệp Thanh đến là để cung cấp viện trợ, lúc trước đã có người phát cho bà một ít thức ăn, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng bà đã rất cảm động rồi!
-Kỳ lạ, kỳ lạ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ?
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lúc, liền vận chuyển thương lê chân khí, chậm rãi thuận theo cổ tay đối phương, xâm nhập vào sâu bên trong cơ thể của người phụ nữ, nghe ngóng một lúc,cuối cùng, ước chừng hai phút sau, Diệp Thanh liền phát hiện, trên trung khu thần kinh của người phụ nữ này, hấp thụ rất nhiều rất nhiều dày đặc chi chít những “độc chướng”, so với những “kiếp lược giả” của trên người những bệnh nhân khác, không hoàn toàn giống, bất kể là hình thái, tính ẩn náu, hay năng lực cắn nuốt sinh mạng tinh nguyên, đều có sự thay đổi rất lớn! Tính ẩn náu thậm chí còn tăng cao tới cảnh giới chiếc đồng hồ công nghệ cao của bản thân còn không phát hiện ra!
Nhưng, so với loại “kiếp lược giả” trong cơ thể của Dương Lãng ở căn cứ Viêm Hoàng, ít nhất cũng có chín phần không giống, thậm chí còn không cùng một loại!
Trong sinh vật học, phân loại sinh vật bình thường đều dựa vào hình thức “Giới môn cương mục khoa chúc chùng” từng bậc từng bậc đi xuống, cùng một “chúc” (loài), tức là tương đương với cùng một tộc đàn, hai loại “kiếp lược giả”, à, không, phải nói là ba loại “kiếp lược giả”, chỉ có thể quy về cùng một “khoa” (chủng loại), thậm chí còn không thể quy về cùng một “chúc”! cùng một “khoa”, hiển nhiên tuyệt đối không có khả năng! Diệp Thanh đương nhiên không phải là chuyên gia chuyên môn phân loại vi sinh vật, nhưng riêng điểm này cũng dám chắc chắn!
Nói cách khác, loại “kiếp lược giả’ này có thể tiến hóa, nếu nói loại “kiếp lược giả” trong người Dương Lãng ở căn cứ Viêm Hoàng, thuộc vào loại vi khuẩn nguyên sinh, nếu mệnh danh là “kiếp lược giả bậc không”, thì hiện tại loại “kiếp lược giả” đang tàn sát bừa bãi trong một tiểu bộ lạc ở châu Phi lại không biết đã tiến hóa lên bao nhiêu bậc, ít nhất, thời gian ủ bệnh đã rút ngắn lại rất nhiều, mà chỉ cần bạo phát ra, sẽ khiến cho người bệnh già cỗi mà chết là việc chỉ trong một nháy mắt!
Trong một nháy mắt cướp đi một sinh mạng, ác tợn đến cực điểm! Làm cho người ta cứu cũng cứu không kịp!
Diệp Thanh trầm ngâm một hồi, tạm thời đem hai loại “kiếp lược giả” mà người bình thường bị lây nhiễm, mệnh danh là “kiếp lược giả bậc một” cùng “kiếp lược giả bậc hai”, thu thập một chút mẫu trước, đây đều là loại “kiếp lược giả cấp một”, còn loại đang trong cơ thể của người phụ nữ này lại thuộc vào loại cao cấp “kiếp lược giả bậc hai”, chúng thậm chí đã trốn tránh được sự dò xét của chiếc đồng hồ công nghệ cao! Không cần nghĩ cũng biết, loại “kiếp lược giả” này, nhất định là thời gian ủ bệnh càng ngắn, lúc bạo phát lại càng dữ dội!
-Tiểu Vũ Nhi!
Diệp Thanh hiệu triệu trong đầu, Tiểu Vũ Nhi tức khắc bay ra, có điều, là trong trạng thái ẩn hình, Diệp Thanh vị chủ nhân này có thể thông qua ý niệm mà cảm nhận được, nhưng người bên cạnh lại không nhìn thấy bất cứ điều gì, giống như là người trong suốt vô hình vô chất vậy!
Kỳ thật, Tiểu Vũ Nhi vốn dĩ chính là sinh mạng trí năng vô hình vô chất, tương đương với một dòng sóng điện từ vô cùng độc đáo, bình thường biến hóa thành hình tượng của một thiếu nữ, chẳng qua là thuận theo sở thích của Diệp Thanh.
-Chủ nhân ca ca, có chuyện gì vậy?
Tiểu Vũ Nhi vừa bay ra, đã vui vẻ lạ thường, tuy rằng, tinh cầu băng tuyết chỗ đó phong cảnh tuyệt mỹ, nhưng thật thiếu hơi người, không thể nào bì được sự phồn hoa của trái đất, ở lâu trong đó rồi tự nhiên cũng cảm thấy nhàm chán cô độc, Tiểu Vũ Nhi tuy là sinh mạng trí năng, nhưng dần dần cũng tiến hóa có được hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục như con người, cũng cảm nhận được sự cô đơn quạnh quẽ!
-Vật mẫu của loại vi khuẩn gây bệnh này, em đem đi phân tích giúp anh, không ngờ chiếc đồng hồ của anh còn không thăm dò được điều gì!
Diệp Thanh ý niệm hơi động, chân khí thương lê trong cơ thể người phụ nữ đó liền biến thành một bàn tay ảo, liền nhúp một ít “kiếp lược giả bậc hai” cưỡng chế lôi ra ngoài!
Sau đó, nhét vào trong bình sứ nhỏ, đưa cho Tiểu Vũ Nhi!
Nếu loại “kiếp lược giả bậc hai” này thực sự có được trí tuệ cao cấp, thì chắc chắn là sẽ bực chết mất, chắc chắn nó sẽ nghĩ, mẹ nó, rốt cuộc tao là “kiếp lược giả”, hay mày là “kiếp lược giả”, không ngờ kiếp lược giả cao quý tung hoành ngang dọc không biết bao nhiêu nơi mà lại bị loài người tầm thường cướp lại! đúng là không còn trời đất gì nữa!
-Vâng ạ!
Tiểu Vũ Nhi lập tức vui vẻ trả lời, cầm vật mẫu chui vào trong linh y bảo tháp, ở tế thế cảnh, trong tòa thành băng tuyết, Diệp Thanh có xây một phòng thí nghiệm y học cực kỳ tiên tiến, ở đó, các loại dụng cụ nghiên cứu công nghệ cao đều có, toàn bộ đều lấy từ linh y bảo tháp, các thứ đồ đó có gần như chín phần, trái đất bên ngoài đều chưa từng gặp qua, không biết đã dẫn đầu bao nhiêu năm!
Còn Tiểu Vũ Nhi, chính là nhân viên quản lý của phòng thí nghiệm này kiêm chức trợ lý của Diệp Thanh, được Diệp Thanh trao quyền, có thể tùy ý sử dụng vô điều kiện.
Nếu là mấy vị giáo sư, tiến sỹ, trong đại học đó, biết được Diệp Thanh đương sở hữu một phòng thí nghiệm tiên tiến như thế, phỏng chừng đều ghen tỵ đến đỏ mắt lên mất!
Diệp Thanh đương định nghiên cứu một chút vi khuẩn gây bệnh trong cơ thể của người phụ nữ trung niên đó, đúng lúc này, Liễu Yên Nhiên của Bách niên y gia liền xuất hiện, còn cách tận mấy trăm mét, đã ngoạc cái miệng nhỏ hét lớn:
-Đội trưởng Diệp, đội trưởng Diệp, chúng tôi ở đây đã có một cậu bé xuất hiện triệu chứng biến già, sư phụ nói một chút nữa thôi bệnh sẽ bạo phát, bảo anh nhanh đến đây xem thế nào!
-Được!
Diệp Thanh cũng ngoảnh đầu nói lớn, sau đó quay đầu lại cười với người phụ nữ da đen trung tuổi cười cười, liền chạy nhanh như bay về phía Liễu Yên Nhiên.
Người phụ nữ da đen ngay tức khắc trợn to hai mắt, có lẽ là do quá kinh ngạc, chàng trai da vàng, toc đen trước mắt sao lại có thể chạy nhanh như thế, quả thực đã đuổi kịp tốc độ của báo săn trên thảo nguyên châu Phi rồi!
Bà hoàn toàn không biết, nếu Diệp Thanh dùng toàn lực, thì tốc độ của một chú báo làm sao có thể so sánh được với hắn?
-Cát tiền bối, tình hình thế nào rồi?
Diệp Thanh chạy nhanh tới, hỏi.
Cát Liên Khôi nói:
-Chính là cậu bé này, đoán chừng thời gian ủ bệnh đã qua, vừa nãy mới chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã già đi đến vài chục tuổi, phỏng chừng bất cứ lúc nào đều có thể dầu hết đèn tắt!
Nói xong, liền chỉ cậu bé da đen đang nằm không ngừng run rẩy, cậu bé này, mái tóc đã biến thành mầu muối tiêu, trên mặt trên người da dẻ nhăn nheo, từng nếp từng nếp, gầy tới mức xương bọc da, nhìn thấy đã ghê người, mà chính cậu bé này, mấy phút trước, còn cầm thanh chocolate nhét vào miệng, tràn đầy sự đáng yêu và sức sống!
Đương nhiên, sức sống đó là so sánh với tình hình hiện tại!
-Không sao, đây chỉ là kiếp lược giả sơ cấp!
Diệp Thanh gật gật đâu, ngón tay đặt trên mạch tay của cậu bé hơi bắt một chút, tiếp theo liền kiểm tra đồng tử, bựa lưỡi, nhịp tim vân vân các bệnh trạng khác của cậu bé, liền cười nói.
Cùng lúc đó, lại tháo bình sứ thanh hoa nhỏ ngay lúc ban đầu dùng ra, để ngay trước mũi của cậu bé, sau đó, bàn tay vận chuyển thương lê chân khí, chậm rãi thúc đẩy, đả thông kinh mạch cho cậu bé, tiện thể cũng đem lũ virut bệnh tật này đẩy hết ra ngoài!
Hổn hển ~ hổn hển
~Cuối cùng, cậu bé cũng hít thở nặng nề trở lại, sau đó, sắc mặt bắt đầu hồng hào, chỉ có điều, cậu bé thực sự quá đen, cho nên gương mặt hồng trông có vẻ lại là màu tím, màu của màu đen và màu hồng đan xem mà thành! Nhịp tim, mạch cũng dần dần hồi phục lại mức bình thường!
Chỉ có điều, tóc của cậu bé, da, vân vân, đều không có cách nào lập tức phục hồi trở lại, nói cho cùng, sau khi sinh mạng tinh nguyên bị cướp đi, muốn làm cho nó quay lại, thì có chút khó khăn!
Giống như Dương Lãng của căn cứ Viêm Hoàng, cũng y như thế, tuy rằng được Diệp Thanh châm cứu, còn có một số phương thuốc cẩn thận điều dưỡng, nhưng cuối cùng cũng chỉ hồi phục được về trạng thái tầm năm mươi tuổi, cậu đáng nhẽ không cần đến châu Phi, nhưng Dương Lãng kiên quyết đòi đi, nói trước kia tốt xấu gì cũng từng sống tại châu Phi vài năm, quen thuộc với tình hình bên này, làm người dẫn đường thì thừa sức, Nhiễm Vân Phi mới đồng ý để anh đi.
Tâm trạng Diệp Thanh nhất thời có chút nặng nề, một cậu bé nhỏ tuổi như vậy, còn chưa phát triển được hết, mà đã già cỗi ra nông nỗi này, sau này bảo nó làm sao mà sinh tồn đây?
Có điều, sự kinh ngạc trong lòng những người khác, lớn gấp mấy lần so với nỗi sầu lo trong lòng của Diệp Thanh!
Liễu Yên Nhiên trợn tròn hai mắt, cho dù, cô không chỉ một lần nghe sư phụ nhắc qua, Diệp Thanh chữa được căn bệnh này, nhưng nghe là một chuyện, còn tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác! Lúc này lực đả kích sinh ra, quả thực là không gì sánh kịp, trong lòng không khỏi sửng sốt, chẳng nhẽ, hậu nhân của Y thần lại lợi hại tới như vậy? Tuổi còn trẻ măng, y thuật đã cao hơn cả sư phụ ta, khiến người ta nhìn mà cũng chẳng nhìn ra, còn không biết y thuật hắn dùng là gì!
Đôi mắt đẹp của Triệu Tiêu Tinh chớp chớp, cười dịu dàng, rất có hứng thú cầm lấy chiếc lọ sứ nhỏ của Diệp Thanh:
-Diệp đội trưởng, anh thu hết những vi khuẩn gây bệnh vào chiếc lọ này rồi? có thể lấy một ít vật mẫu không, để tôi làm giám định một cái, phân tích một chút thứ tự gen của nó?
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo