Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 586
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 586: Ngồi chồm hỗm!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
.
-Cái gì, hóa ra là gã đó? Diệp Thanh vừa nghe, lập tức buồn cười, trên thực tế, hắn cũng quả thực không kìm nổi, bỗng chốc cười ra tiếng.
Tôi còn tưởng là ai cơ, xem tiểu tử cậu nói đến lão đại của mình, giống như nói đến cha mình vậy, lâu như vậy, không ngờ là Nhiêu Thiên Truân đồ rác rưởi đó, xin người đấy, có chút tiền đồ hơn được chứ,.
Ôi, thực sự cái cần học không học, cậu nói cậu đi theo một người cầu tiến một chút, năng lực mạnh hơn một chút, làm người đứng đắn, ví dụ như Nhiễm Vân Phi, cũng được, đằng này làm một đàn em của kẻ ăn chơi trác táng, gần mực thì đen, công tử bột này chắc cũng là đồ chẳng ra gì.
Diệp Thanh không khỏi khinh miệt.
-Ngươi cười cái gì! ta nói cho ngươi biết, Nhiêu lão đại không dễ chọc vào đâu, hôm đó ngươi đánh hắn ta trong hôn lễ, sau này sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu, không khiến cho ngươi chết cũng thành tàn phế.
Công tử bột kia cắn răng hừ hừ nói.
-Nè, gã đó mãi mãi không thể là đối thủ của anh đâu nhé!
Diệp Thanh xua xua tay, không thèm để ý, cười to nói:
-Hắn ta chẳng lẽ không nói cho cậu, sau đó dẫn thêm mười mấy cao thủ đến tìm ta, còn không phải bị tôi đánh như đầu lợn sao? Ồ, đúng là, đúng là việc mất mặt, gã đó sẽ giữ bí mật, một chút cũng không dám tiết lộ ra ngoài, nếu không thì còn mất mặt chết được! ha ha!
-Ngươi nói bậy, sao có thể thế? Hi hi, tiểu tử, người nói khoác cũng phải xem kỹ nhé? Chỉ dựa vào mình ngươi gầy gò yếu đuối, bản thiếu gia có thể xử lý được ngươi!
Người đó xem xét Diệp Thanh vài lần, tràn đầy thần sắc không tin tưởng.
Thầm nói, lần trước trên hôn lễ Mộc gia, ta không tận mắt thấy, nhưng có thể lường được, cũng không quá đáng như tiểu tử ngươi.
Ngươi đánh lén lão đại ta, làm cho Nhiêu lão đại bị thiệt thòi mà thôi, sau đó Mộc lão gia đến, Lão đại ta không dám xử lý ngươi mà thôi.
-Ngươi tin không không, không tin đi hỏi Nhiêu Thiên Truân đi!
Diệp Thanh bĩu môi, không thèm giải thích.
Người kia cười khinh một tiếng, chửi ầm lên mắng:
-Hỏi cái rắm, ngươi đánh Lão đại ta chính là đắc tội với ta rồi, còn không mau cút khỏi tầm mắt của ông! Hi hi, muốn gặp bác cả ta, không có cửa đâu.
-Ngươi!
Diệp Thanh có chút tức giận, không kìm nổi giáo huấn nói:
-Người cũng không ít tuổi rồi có chút cầu tiến đi được chứ, nếu không cả ngày đến tối đều gây gổ chờ chết.
Nói xong chính mình liền sửng sốt chẳng lẽ, mình thực sự coi mẫu thân mình là người Tằng gia rồi sao? Cho nên mới từ trong tiềm thức muốn nhắc nhở tiểu tử này một chút, mình sao vậy, việc đều chưa làm rõ ràng! Lúc này lắc lắc đầu, bỏ tạp niệm này đi.
Công tử bột đó lại càng thêm tức giận, hét to nói:
-Chỉ dựa vào đồ rác rưởi ngươi cũng dám giáo huấn ta! Mẹ mày ông chỉ coi là cọng hành thôi, còn không mau cút đi! Muốn gặp bác cả ta, mẹ kiếp ngươi có tư cách sao? Ngươi coi Tằng gia ta là chợ rau à, ai đều có thể đến viếng thăm sao?
-Bạch!
Diệp Thanh thân hình lóe lên, một cái tát hung hăng đập vào! Công tử bột đó lập tức choáng!
Vốn dĩ, hắn đến cần người, hỏi thăm tin tức của Thần y và Tằng Vũ Lạc của nhà đối phương, không nên tùy tiện tức giận, nhưng, tiểu tử này thực quá vô lễ, không ngờ dám mắng Bản viện trưởng rác rưởi, còn kêu mình cút đi?
Bị gọi là rác rưởi, có thể không khiến người ta tức giận sao?
Cái này, như động vào tổ ông rồi, công tử bột đó đột nhiên cao giọng, thét lên, ôm mặt, tiếng vang lên, chói tai, rất giống tiếng của cá heo, dường như vừa bị loại bỉ ổi làm nhục, hoặc như con mèo con phát dục bị giẫm lên đuôi, nhảy hét lên:
-Ngươi ~ ngươi ~! dám ở trong nhà ta đánh ta? Ông sống chết với ngươi
!
Nói xong liền giương nanh múa vuốt vồ lên!
Diệp Thanh chỉ khẽ đạp, liền đá văng tiểu tử kia ra, hung hăng nhào trên đất!
Loại người này, cũng chỉ loại ỷ vào thế trong nhà mà đi bắt nạt mọi người, mới dám tức giận với mình, thật sự ra ngoài xem hắn ta còn dám kiêu ngạo vậy không?
Diệp gia thôn có câu phương ngôn gần như người An Huy coi “ Ngồi chồm hỗm” còn người Sơn Đông nói “ nam tử ngồi xó bếp”, Ngôn ngữ của Hoa hạ rộng lớn thâm thúy, dường như mỗi địa phương đều có từ riêng để hình dùng loại “ sói” căn bản không thể coi là “ sói”
Đây coi như cửa sói nào có loại nhà ngươi ở bên ngoài cũng như vậy hả!
Quả nhiên, công tử bột kia “ đằng” một cái bỗng chốc leo lên, lần này cũng không dám vồ tới, hơn nữa nhảy lên nhìn xung qunh rồi hô lên:
-Bảo vệ, bảo vệ, mau đến đây, bắt tiểu tử này cho ta!
Ngồi chồm hỗm!
Lập tức, có bảy tám bảo vệ cao lớn mang theo côn điện lại.
-Thiếu gia, có chuyện gì vậy?
-Thiếu gia, tiểu tử này dám đánh cậu?
Công tử bột đó lập tức chỉ Diệp Thanh, cắn răng nói:
- Đánh chết hắn cho ta! Đánh chết hắn ta Việt
Chương 586: Ngồi chồm hỗm!
-Cái gì, hóa ra là gã đó? Diệp Thanh vừa nghe, lập tức buồn cười, trên thực tế, hắn cũng quả thực không kìm nổi, bỗng chốc cười ra tiếng.
Tôi còn tưởng là ai cơ, xem tiểu tử cậu nói đến lão đại của mình, giống như nói đến cha mình vậy, lâu như vậy, không ngờ là Nhiêu Thiên Truân đồ rác rưởi đó, xin người đấy, có chút tiền đồ hơn được chứ,.
Ôi, thực sự cái cần học không học, cậu nói cậu đi theo một người cầu tiến một chút, năng lực mạnh hơn một chút, làm người đứng đắn, ví dụ như Nhiễm Vân Phi, cũng được, đằng này làm một đàn em của kẻ ăn chơi trác táng, gần mực thì đen, công tử bột này chắc cũng là đồ chẳng ra gì.
Diệp Thanh không khỏi khinh miệt.
-Ngươi cười cái gì! ta nói cho ngươi biết, Nhiêu lão đại không dễ chọc vào đâu, hôm đó ngươi đánh hắn ta trong hôn lễ, sau này sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu, không khiến cho ngươi chết cũng thành tàn phế.
Công tử bột kia cắn răng hừ hừ nói.
-Nè, gã đó mãi mãi không thể là đối thủ của anh đâu nhé!
Diệp Thanh xua xua tay, không thèm để ý, cười to nói:
-Hắn ta chẳng lẽ không nói cho cậu, sau đó dẫn thêm mười mấy cao thủ đến tìm ta, còn không phải bị tôi đánh như đầu lợn sao? Ồ, đúng là, đúng là việc mất mặt, gã đó sẽ giữ bí mật, một chút cũng không dám tiết lộ ra ngoài, nếu không thì còn mất mặt chết được! ha ha!
-Ngươi nói bậy, sao có thể thế? Hi hi, tiểu tử, người nói khoác cũng phải xem kỹ nhé? Chỉ dựa vào mình ngươi gầy gò yếu đuối, bản thiếu gia có thể xử lý được ngươi!
Người đó xem xét Diệp Thanh vài lần, tràn đầy thần sắc không tin tưởng.
Thầm nói, lần trước trên hôn lễ Mộc gia, ta không tận mắt thấy, nhưng có thể lường được, cũng không quá đáng như tiểu tử ngươi.
Ngươi đánh lén lão đại ta, làm cho Nhiêu lão đại bị thiệt thòi mà thôi, sau đó Mộc lão gia đến, Lão đại ta không dám xử lý ngươi mà thôi.
-Ngươi tin không không, không tin đi hỏi Nhiêu Thiên Truân đi!
Diệp Thanh bĩu môi, không thèm giải thích.
Người kia cười khinh một tiếng, chửi ầm lên mắng:
-Hỏi cái rắm, ngươi đánh Lão đại ta chính là đắc tội với ta rồi, còn không mau cút khỏi tầm mắt của ông! Hi hi, muốn gặp bác cả ta, không có cửa đâu.
-Ngươi!
Diệp Thanh có chút tức giận, không kìm nổi giáo huấn nói:
-Người cũng không ít tuổi rồi có chút cầu tiến đi được chứ, nếu không cả ngày đến tối đều gây gổ chờ chết.
Nói xong chính mình liền sửng sốt chẳng lẽ, mình thực sự coi mẫu thân mình là người Tằng gia rồi sao? Cho nên mới từ trong tiềm thức muốn nhắc nhở tiểu tử này một chút, mình sao vậy, việc đều chưa làm rõ ràng! Lúc này lắc lắc đầu, bỏ tạp niệm này đi.
Công tử bột đó lại càng thêm tức giận, hét to nói:
-Chỉ dựa vào đồ rác rưởi ngươi cũng dám giáo huấn ta! Mẹ mày ông chỉ coi là cọng hành thôi, còn không mau cút đi! Muốn gặp bác cả ta, mẹ kiếp ngươi có tư cách sao? Ngươi coi Tằng gia ta là chợ rau à, ai đều có thể đến viếng thăm sao?
-Bạch!
Diệp Thanh thân hình lóe lên, một cái tát hung hăng đập vào! Công tử bột đó lập tức choáng!
Vốn dĩ, hắn đến cần người, hỏi thăm tin tức của Thần y và Tằng Vũ Lạc của nhà đối phương, không nên tùy tiện tức giận, nhưng, tiểu tử này thực quá vô lễ, không ngờ dám mắng Bản viện trưởng rác rưởi, còn kêu mình cút đi?
Bị gọi là rác rưởi, có thể không khiến người ta tức giận sao?
Cái này, như động vào tổ ông rồi, công tử bột đó đột nhiên cao giọng, thét lên, ôm mặt, tiếng vang lên, chói tai, rất giống tiếng của cá heo, dường như vừa bị loại bỉ ổi làm nhục, hoặc như con mèo con phát dục bị giẫm lên đuôi, nhảy hét lên:
-Ngươi ~ ngươi ~! dám ở trong nhà ta đánh ta? Ông sống chết với ngươi
!
Nói xong liền giương nanh múa vuốt vồ lên!
Diệp Thanh chỉ khẽ đạp, liền đá văng tiểu tử kia ra, hung hăng nhào trên đất!
Loại người này, cũng chỉ loại ỷ vào thế trong nhà mà đi bắt nạt mọi người, mới dám tức giận với mình, thật sự ra ngoài xem hắn ta còn dám kiêu ngạo vậy không?
Diệp gia thôn có câu phương ngôn như người An Huy coi “ Ngồi chồm hỗm” còn người Sơn Đông nói “ nam tử ngồi xó bếp”, Ngôn ngữ của Hoa hạ rộng lớn thâm thúy, dường như mỗi địa phương đều có từ riêng để hình dùng loại “ sói” căn bản không thể coi là “ sói”
Đây coi như cửa sói nào có loại nhà ngươi ở bên ngoài cũng như vậy hả!
Quả nhiên, công tử bột kia “ đằng” một cái bỗng chốc leo lên, lần này cũng không dám vồ tới, hơn nữa nhảy lên nhìn xung qunh rồi hô lên:
-Bảo vệ, bảo vệ, mau đến đây, bắt tiểu tử này cho ta!
Ngồi chồm hỗm!
Lập tức, có bảy tám bảo vệ cao lớn mang theo côn điện lại.
-Thiếu gia, có chuyện gì vậy?
-Thiếu gia, tiểu tử này dám đánh cậu?
Công tử bột đó lập tức chỉ Diệp Thanh, cắn răng nói:
- Đánh chết hắn cho ta! Đánh chết hắn t chịu trách nhiệm!
Các bảo vệ nhất tề rống to lên, cùng chồm lên, như sói như hổ.
Diệp Thanh tuy là cầu mà đến, nhưng không có ý khác, người khác bắt nạt đến tận cửa rồi, hắn không không trả đòn, khoanh tay chịu chết! lúc này cười hi hi, cơ thể chuyển động, tay áo tung bay, như gió như điện, như ảo như ảnh, chăn như roi, căn bản liên thủ cũng không dùng đến, trực tiếp gạt ngã các bảo vệ dũng mãnh tay cảm côn điện.
Đánh cái đám ô hợp này, còn dùng tay sao, các bảo vệ tuy tinh thông các ngón vật lộn, lại có binh khí sắc bén trong tay, nhưng đối diện với kết hợp y võ của Diệp Thanh, bất kể là y thuật hay võ công đều tiến triển cực nhanh, mỗi ngày đều có tiến bộ, làm sao có thể chống được, gần như không phải là địch thủ.
Tằng Ngọc Hiên cũng chính là công tử bột ban nãy, Nhị thiếu gia của Tằng gia, lập tức sợ ngây người, tiểu tử này còn là người không. Hắn ta chẳng qua vừa nãy chớp chớp mắt, chuối thật, không ngờ đều ngã hết rồi, phải biết rằng, hắn thường xuyên sai khiến các bảo vệ trong nhà ra ngoài đánh người, chưa từng vô dụng như hôm nay! Thân thủ của các bảo vệ này, hắn đều biết, tuyệt đối đều năm ba người đều không thể địch lại được.
-Ngươi, ngươi, ngươi.
Tằng Ngọc Hiên tay chỉ vào Diệp Thanh, lắp ba lắp bắp có chút run run, hắn hiện nay thật sự sợ rồi, thầm nói, tiểu tử này không chừng thật sự đánh Nhiêu Thiên Truân thành đầu heo rồi, nếu không thì, mấy ngày nay Nhiêu thiếu gia làm sao đều không thấy ra ngoài, gọi hắn đi chơi gái đều không có hứng thú.
Lập tức lại nghĩ, người này ngay cả Nhiêu Thiên Truân đều dám đánh, vậu đánh mình càng không kể làm gì, lúc này lùi một bước, Tuy nhiên, vừa nghĩ đến mình đang ở trong nhà chính mình, dũng khí lại lớn hơn chút.
-Ta như thế nào?
Diệp Thanh tiến lên một bước hỏi.
Lập tức, Tằng Ngọc Hiên xấu hổ một chút dũng khí đều biến mất, không kìm nổi bỏ chạy.
-Hiên nhi, sao vậy? Hoảng hốt rối loạn còn ra gì nữa?
Một người đàn ông trung niên quát lên, Tằng Ngọc Hiên lập tức như thấy được cứu tinh, trốn sau người đó, kêu rên nói:
-Cha, hắn, hắn đánh con.
Diệp Thanh lập tức cười nhạt, người này cũng quá nhát gan! Xảy ra chuyện rồi, liền tìm người nhà cáo trạng! Con cháu của Tằng gia đức tính đều như thế sao? Không khỏi lắc lắc đầu, lập tức liếc người đàn ông trung niên một cái.
Người này hơn năm mươi tuổi, mặt tròn bụng béo, vừa nhìn chính là loại sống an nhàn sung sướng, hơn nữa, từ bề ngoài có thể nhận ra, người này cũng giống như Tằng Ngọc Hiên, đều là không học vấn không nghề nghiệp, toàn thân đều tràn đầy lưu manh, khí chất này chính là thời gian dài không làm việc đàng hoàng, đắm chìm trong bia rượu giá gú mà có được.
Cư di khí, dướng di thể chính là giọng điệu nói khí chất vốn là của thứ của sau này, đức tính già liền có thể nuôi dưỡng ra khí chất đó! Ngoài cái loại chuyên đi lừa gạt người khác mới có thể có mô phỏng được các loại này.
Diệp Thanh trông thấy người này cũng là cái loại bao che cho con không nói lý gì, nhíu nhíu mày, quay người định đi, việc đều đã thế rồi, chắc ở đây cũng không đi được, chẳng lẽ đợi người ta tiếp tục bao vây mình, còn mình tiếp tục phản kích lại? nếu như thế, sự việc sẽ ngày càng xấu thêm, trước tiên đi đã, mới nghĩ cách.
Cho dù, đối phương thông tình đạt lý, mình đánh con trai người ta, chắc người ta sẽ không có lời hay cho mình! Điều này cũng quan hệ đến vấn đề thể diện nữa!
Thật là buồn phiền, thành tâm đến thăm hỏi, chính chủ không gặp, liền gặp ngay cái loại ăn chơi trác táng này.
-Đứng lại đấy cho ta!
Đánh người rồi còn muốn bỏ đi sao?
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Thanh chằm chằm, quát lên, cùng lúc đó, có rất nhiều bảo vệ và vệ sĩ đều chạy lại đó, rầm rầm khoảng bốn năm mươi người!
Chuối thật, xã hội đen chắc, sao nhiều người như vậy! mắt Diệp Thanh nhíu lại, thật ra, hắn cũng hiểu lầm Tằng gia rồi, Hôm nay là họp đại gia tộc, các con cháu đều từ bên ngoài vội về, bàn vấn đề chia lợi nhuận của tài sản gia tộc, liên quan đến tiền bạc, có thể không đến sao? Có không ít người dẫn theo lái xe hoặc vệ sĩ.
Tằng gia tuy suy sụp, sức ảnh hưởng trong vòng tròn cao cấp không lớn, nhưng các ban ngành, doanh nghiệp nhà nước cấp thấp vẫn còn không ít người.
-Người đâu, tóm tiểu tử này cho ta! Không ngờ đam đến Tằng gia ta gây rối, còn thực sự coi trời bằng vung rồi!
Cha của Tằng Ngọc Hiên Tằng Thụy Lâm vung tay lên, các bảo vệ và vệ sĩ đều tụ lại.
Không ít người của Tằng gia cũng quát lên, uy hiếp, có một người hét to lên:
-Chú hai, tóm lấy đưa cho công an, thật sự quá láo rồi.
Lập tức có một thanh niên không tán đồng nói:
-Đưa đến đồn công an gì chứ, đánh cho chết cho tàn phế, thật sự coi Tằng gia ta sẽ bắt nạt hả!
-Đúng vậy!
Diệp Thanh đứng yên bất động, chỉ cau mày quát:
-Các người thực sự muốn động thủ sao?
Thanh âm lanh lảnh, nhanh chóng áp mọi tiếng rầm rĩ, chửi bậy khác.
-Tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi, các người còn không động thủ, còn thất thần làm gì!
-Lên hết cho ta!
Diệp Thanh thở dài, đang muốn thi triển thủ đoạn, đánh cho các người này để họ biết, việc gì không thể dựa vào vũ lực cứng rắn, nếu không thì sớm muộn sẽ chịu thiệt! Đây dù sao cực có khả năng là nhà mẹ đẻ của mẹ mình, mình phải cảnh tỉnh, mình đến cảnh tưởng sẽ mạnh hơn người khác.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, một người đàn ông trung niên khoảng sáu mươi tuổi và cô gái trẻ khoảng ba mươi tuổi liền cùng chạy lại, vừa chạy vừa kêu lên:
-Dừng tay, dừng tay lại!
Các bảo vệ vừa nhìn, lập tức dừng tay lại! Bởi vì, người đến chính là Đại lão gia của Tằng gia Tằng Thụy Tường, và đại tiểu thư Tằng Mẫn San.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo