If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 542
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 542: Lẻn lên tàu.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-aaaaaaaaaaaaa
Tức khắc, Hà Trung liền cảm thấy, hình như có một con rồng lửa hung ác đang hoành hành trong cơ thể mình, lồng lộn, tàn sát bừa bãi, thực sự muốn xé vỡ, đốt cháy lục phủ ngũ tạng, lúc đó liền không chịu nổi hét thảm lên!
Đáng tiếc, cổ họng của hắn bị Diệp Thanh bóp chặt, mặt dù thân thể đau đớn cực độ, dường như đang phải chịu đựng sự tra tấn dã man ở mười tám tầng địa ngục, nhưng, hét gào thế nào cũng không ra tiếng, ú ú ớ ớ, khỏi phải nói là khó chịu, thống khổ tới mức nào!
Trong giây phút này, Hà Trung thậm chí còn nghĩ mình sẽ chết!
Chỉ muốn ngoạc miệng mà thét:
-ngươi giết ta đi!
Đáng tiếc, gào thế nào cũng không gào nổi, muốn tự sát lại càng không thể.
Cái gì gội là “cầu sống không được cầu chết cũng không xong” hơn nữa đây lại là chiêu nhẹ nhất rồi!
-Trả lời thành thực cho ta, đừng giở trò đùa bỡn, ông đây sẽ cho mi đau đớn gấp trăm lần, gấp vạn lần, cho mi biết thế nào mới thực sự là cầu sống không được cầu chết cũng không xong!
Diệp Thanh dứt lời, liền buông lỏng tay ra!
Tức khắc Hà Trung dường như được giải thoát một nửa, mồ hôi đầm đìa, nếu không phải Diệp Thanh túm lấy phần áo ở ngực hắn, hắn căn bản đứng không nổi, mềm nhũn mà bổ nhào xuống đất! Trận đau đớn vừa nãy, đúng là đau đớn cực độ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, cõi lòng tan nát, tựa hồ như đốt cháy hết sức lực trong người hắn, thứ cảm giác này, e rằng sau này cả đời cũng không thể nào quên được! Cũng chẳng có người nào khác có thể cho hắn nếm thử một lần nữa!
-Sáu, sáu mươi ba người.... không hơn... không kém..., bốn người con gái mà ngài nói, đều cùng..... cùng bị đưa lên chiếc thuyền đó!
-Con tàu đó đỗ ở đâu?
Diệp Thanh trong lòng thất kinh, không chỉ có bốn người Mã Tiểu Linh, Ninh Não Nhi, Ngô Viện Viện, Trần Du, không ngờ lại có thêm hơn năm mươi người khác, việc này tuyệt đối không hề đơn giản! Hơn nữa con tàu đó, sao lại giống với con tàu mà Hải đảo thần bí chiêu mộ nhân viên y tế như thế chứ?
Nên biết rằng, mặc dù là Ninh Thành ở Trường Giang cũng có vài cảng, bình thường cũng rất ít khi có những con tàu lớn như thế xuất hiện! Những du thuyền nhỏ thì còn tạm!
Có một con tàu duy nhất xuất hiện, lại là mấy hôm trước, chiếc thuyền của viện nghiên cứu y dược thần bí phái đến! Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm cũng đã hỏi thăm qua, đối phương chiêu mộ nhân viên, có thủ tục đàng hoàng, toàn bộ đều là chứng minh của chính phủ Mỹ phát, loại chứng minh này, căn bản rất khó làm giả!
Cũng có nghĩa là, hoặc là thế lực của đối phương hùng mạnh, ngay cả chính phủ Mỹ cũng có thể thâm nhập được, hoặc là trình độ làm giả của chúng vô cùng cao siêu, đã đạt được cảnh giới làm giả như thật! Bất luân là thuộc loại nào, cũng đều khủng bố đến cực điểm!
-Dừng, dừng trên sông Trường Giang, gần Yến tử cơ, e là sớm đã khởi hành rồi, nói không chừng đã đến biển rồi!
Hà Trung nói xong, hết sức lo sợ, sợ là sẽ chọc tức đối phương, rồi lại một châm nữa chọc nát huyệt thái dương của mình.
“bịch” một cái, Hà Trung chỉ cảm thấy một nắm đấm hung hăng giã vào đầu hắn, ngay sau đó, hai mắt tối sầm lại, ngã rầm xuống!
Diệp Thanh lại lần nữa phóng tiểu phi thuyền ra, bay lên không trung!
Ngay tức khắc, căn cứ không quân lại thu được tín hiệu, rất nhiều người đều hưng phấn hét rầm lên, tuy nhiên lập tức, tín hiệu của chiếc vật thể bay không rõ ràng đó lại lần nữa biến mất, cũng chính là do Diệp Thanh cuối cùng cũng cảnh tỉnh lại, khởi động trang bị ẩn hình!
Hắn cũng không ngờ được đã bị radar bắt được tín hiệu, mà chỉ là lo lắng những vệ tinh trong không gian, có thể chụp được hình ảnh của phi thuyền, lúc này, hắn hoàn toàn không muốn bí mật của bản thân bị lộ, nói cho cùng, chắc sẽ long trời lở đất mất, không phải sao?
Gần như còn chưa vượt quá năm phút, Diệp Thanh đã tìm thấy cái gọi là Yên Tử Cơ!
Nơi này, là một trong ba cảng lớn của Trường Giang, một nhánh của dãy núi đông bắc, mực nước biển 26 mét, thượng nguồn núi đá cao thẳng tắp, ba mặt là khoảng không, tựa như hình con chim Yến đang giang rộng đôi cánh chuẩn bị bay lên, cổ nhân đặt tên là “ Yến Tử Cơ”, từng có người hiểu chuyện, đã dùng chiếc xích sắt thật lớn, khóa ngọn núi này lại, ý là sợ ngọn núi này hóa thành chim yến bay đi, đủ thấy hình dáng của ngọn núi này sinh động như thật!
Dưới mỏm đá, những con sóng lớn vỗ đập, mãnh liệt ào ào!
Thời cổ đại đây là bến cảng trọng yếu, hai vị hoàng đế Thanh Khang Hi và Càn Long khi bình định Giang Nam đều dừng lại ở nơi này.
Vua Càn Long có cuốn sách “ Yến tử ki ki tịch chiếu” là một trong 48 cảnh Ninh Thành thời Thanh sơ. Thời chiến tranh nha phiến, quân đội Anh đổ bộ vào từ Yên tử cơ, chiến tranh thế giới thứ hai, quân đội Nhật làm trại tập trung ở đây, giết hại mấy vạn nhân dân Ninh Thành.
Tuy nhiên, Diệp Thanh trên không trung nhìn xuống, tìm nửa ngày trời, cũng chẳng phát hiện bóng dáng của con tàu đó đâu, lúc này liền dọc theo dòng nước sông cuồn cuộn, bay xuống đuổi theo!
Cái bọn khốn khiếp này, không ngờ sớm đã rời đi, còn không biết là đã đưa mấy người Mã Tiểu Linh đi đâu nữa?! Có điều, hắn cũng không lo lắng lắm, tốc độ của chiếc tiểu phi thuyền này cực nhanh, nếu như điều chỉnh tới tốc độ cao nhất, trong một tiếng đã có thể làm một vòng quanh trái đấy cơ đấy!
Nhưng, bay cả một chặng đường, lục tìm, ngay cả một chút bóng dáng lấp ló cũng không thấy, trái tim Diệp Thanh không khỏi nhảy loạn lên! Theo lý mà nói, chiếc tàu đó rất lớn, tốc độ nhất định không cao, nói không chừng vẫn ở trên sông Trường Giang! Suy cho cùng từ Ninh Thành đến Biển Đông cũng phải có đến vài trăm dặm!
Diepj Thanh hãm tốc độ lại, cẩn thận tìm kiếm, cứ thế cho đến lúc bay ra biển, tỉ mỉ kỹ lưỡng tìm đi tìm lại mấy lần, đến vùng biển quốc tế, lúc đó mới phát hiện ra mục tiêu!
Con thuyền này cừ thật, kiểu dáng khổng lồ, vượt gió đạp sóng, phăng phăng mà đi! Khiến người ta ngạc nhiên ở chỗ, tốc độ của nó còn nhanh hơn cả tàu quân hạm! Cái này chắc chắn là có sự bất thường rồi, không hổ là vũ khí lợi hại chuyên dùng để bắt cóc và buôn người!
Có điều, tuy tốc độ của nó khá nhanh, nhưng nếu so sánh với chiếc tiểu phi thuyền của Diệp Thanh đương nhiên là không bì được, gần như chỉ với khoảng thời gian của một lần hít thở, Diệp Thanh đã đứng ở trên chiếc tàu đó, tìm một góc bí mật, hạ cánh xuống, thu lại phi thuyền, lặng lẽ ẩn náu!
Bây giờ đã là đêm khuya, rất nhiều người đã ngủ rồi, chí có trong đại sảnh trung tâm, vẫn còn đang tổ chức một bữa tiệc tối náo nhiệt, ước chừng có tầm trăm người tham gia, Diệp Thanh đứng ở một nơi bí mật nhìn vài lần, không khỏi lắc đầu, than thở không ngừng, những người này không ngờ vẫn còn ở đây ca hát nhảy múa, một chút nguy hiểm cũng không phát hiện được! Có điều, cái này cũng không thể trách bọn họ, muốn trách, chỉ có thể trách thủ đoạn lừa gạt quá cao minh!
Diệp Thanh đương nhiên cũng không lập tức hồ đồ mà xông lên, nói cho họ biết sự thật, đến lúc ấy, không bị người ta đánh chết, thì cũng bị nói là mắc bệnh thần kinh, một chút tác dụng cũng không có, đấy là còn chưa nói, làm thế sẽ để lộ thân phận!
Ít nhất, phải tìm được bốn cô Mã Tiểu Linh, Ninh Não Nhi, Ngô Viện Viện với Trần Du đã!
Quan sát một hồi, không phát hiện ra gương mặt quen thuộc nào, Diệp Thanh tiếp tục đi tìm kiếm, thân hình linh động, nhanh nhẹn như báo, hơn nữa lại yên lặng không một tiếng động, hoàn toàn không có bất kỳ người nào phát hiện ra hắn!
Điều đáng tiếc là, tìm rất nhiều căn phòng và hành lang rồi, đều không thu được kết quả gì!
-Rốt cuộc Mã Tiểu Linh các cô bị nhốt ở đâu chứ?
-Chiếc thuyền này lớn như vậy, cứ tìm từng phòng từng phòng một không phải là cách hay, xem ra phải bắt được một người của bọn họ, dùng thủ đoạn thôi miên để thu thập tin tức!
Nói cho cùng bây giờ thân trong sào huyệt của kẻ thù, cái kiểu nghiêm hình bức cung đó không thích hợp lắm, làm không tốt một tẹo thôi, là đứt dây động rừng, thì việc cứu người sẽ khó khăn hơn rất nhiều!
Diệp Thanh nói làm là làm, lập tức khi hành khách còn chưa đến, liền tóm lấy một đầu bếp bên trong, đáng tiếc, đối phương lại là đầu bếp thật 100%, một chút chân tướng cũng không biết, Diệp Thanh đành phải tạm thời tha cho hắn!
Châm cứu thôi miên cũng là có cái lợi này, đó chính là, người bị thôi miên sau khi tỉnh lại, không hề nhớ một chút nào việc xảy ra lúc trước! Đây là thủ pháp độc môn của Diệp Thanh, cao siêu gấp vạn thủ pháp thôi miên của Tây y!
Diệp Thanh đành phải tiếp tục lùng sục.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng bí ẩn trên chiếc thuyền, Hà Minh Sơn đang đưa mấy người của Hà Gia như Hà Minh Thủy, Hà Diễm Xung vv, báo cáo tình hình với Liệt Cương, thái độ vô cùng cung kính!
Liệt Cương nghe xong cười ha ha:
-Hà Minh Sơn việc này các ngươi làm tốt lắm! Lần này các ngươi cứ cùng ta về Dược Thần Cốc, tiện thể áp giải lũ nô lệ, phạm nhân này, nói cho cùng, thuộc hạ của ta không có nhiêù!
Hà Minh Sơn hiển nhiên gật đầu như gà con mổ thóc:
-Tất cả đều làm theo sự sai bảo của Liệt thiếu gia!
Liệt Cương nói:
-Các người yên tâm, việc này làm xong, cũng sẽ ghi công cho các ngươi, trước mặt tiền bối ở Thần dược cốc ta sẽ nói tốt cho các ngươi vài câu, đến lúc đó địa vị Hà gia các người nhất định sẽ không giống với bình thường, hoàn toàn có thể đưa con cháu đến Thần dược cốc mà mà làm đệ tử rồi!
Lời này vừa dứt, mấy người Hà Minh Sơn không khỏi vui mừng khôn xiết, đặc biệt là Hà Diễm Xung, đưa con cháu đến Thần dược cốc làm đệ tử? Cả nhà Hà gia, ngoài hắn ra, còn có ai có đủ tư cách hơn chứ!
-Cảm ơn Liệt thiếu gia, cảm ơn Liệt thiếu gia!
Hà Minh Sơn luôn miệng cảm tạ, hắn biết đệ tử chính cống của Thần dược cốc, không giống với những bác sỹ khổ luyện, kiểu như là một kẻ là nô lệ, và một người trông coi giám sát số nô lệ này, địa vị đương nhiên không thể so sánh nổi!
Hơn nữa, cái Thần dược cốc này vô cùng thần bí, nội tình phong phú, ngay cả học được một nửa chiêu thức, hay cách chế tạo một loại thuốc mới thôi, cũng đương đối có lợi.
-Được rồi, các người đi nghỉ ngơi đi, chỉ cần phái vài người đến trông coi mấy người phạm nhân kia là được rồi, biển rộng mênh mông mờ mịt thế này, cứ cho là chúng nó có muốn nhảy xuống, cũng hoàn toàn không thoát đi đâu được!
Liệt Cương phất tay, Hà Minh Sơn cùng mấy người liền cáo từ rời đi, sau đó, Liệt Cương liền đi vào một căn phòng bên trong, đẩy cửa ra, nói với một cô gái trẻ mặc một bộ váy màu đỏ:
-Cửu sư muội, vừa rồi những lời của Hà Minh Sơn em cũng nghe thấy rồi chứ, thấy thế nào, thủ đoạn này của sư huynh được chứ? Dễ như bỡn liền thu được không ít những bác sỹ tinh anh!
-Cái kế không lâu dài này của anh, đến lúc sớm muộn gì cũng có ngày bị bại lộ, Thần dược cốc sẽ bị trở thành thù địch của mọi người, rồi bị các quốc gia truy sát!
Niếp Tiểu Ẩn không phục nói.
-Ha ha, truy sát thì đã làm sao? Ông Thần dược sớm đã từng nói, Thần dược cốc của chúng ta làm việc, trước nay không kiêng nể gì, hoàn toàn không cần phải để ý đến những suy nghĩ tép diu đó!
Liệt Cương lớn tiếng cười to, giống như là đương nghe được một câu chuyện cười hay ho nào đó.
Niếp Tiểu Ẩn nhẹ tiếng hừ một cái, ngoảnh người đi, chỉ yên lặng nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, biển lớn phát ra từng lớp sóng ánh sáng lân lân, hun hút tầm mắt, bầu trời đêm quang đãng, một vành trăng sáng trên cao treo lơ lửng, cảnh vật đẹp tựa như ảo mộng.
-Được rổi, cửu sư muội, thời gian không còn sớm nữa, em cũng đi nghỉ sớm đi, dù sao bây giờ việc cũng đã làm rồi,em có tức giận nữa cũng chẳng có tác dụng gì, thôi thì cứ cố gắng giúp sư huynh hoàn thành nhiệm vụ là được rồi!
Niếp Tiểu Ẩn không thèm để ý tới hắn.
Liệt Cương lắc lắc đầu, cười khẽ rồi rút lui, không quên đóng cửa lại!
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo