People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 523
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 523: Tiểu Linh lột xác!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Sao thế, lại ngủ không ngon à?
Mã Tiểu Linh đẩy cửa sắt đi ra, quả nhiên trông thấy Diệp Thanh đang ngồi ở trên nóc nhà, ngắm các vì sao, bất giác cười duyên, hỏi:
Cô cô, mặc áo blue cộc tay, dáng người rõ ràng yểu điệu phá lệ, hai bàn tay mềm mại để trong túi, trên mặt lộ rõ nụ cười thản nhiên cho dù gặp bất kỳ khó khăn gì, khiến trước mắt Diệp Thanh sáng ngời, tinh thần hoảng hốt.
Tuy nhiên hắn đã thấy Mã Tiểu Linh không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi lần gặp cô, đều sẽ hơi choáng và mê hoặc, Tiểu Diệp Thanh đều rung động, nội tâm của mình đều có cảm giác nóng rực, dường như huyết quản sôi trào.
Chẳng lẽ, đây chính là sức mạnh của tình yêu?
Đối với người con gái mà mình yêu dấu, nam nhân nhìn thế nào cũng không chán.
-ừ, anh còn đang suy nghĩ về bệnh tình của hai cha con.
Diệp Thanh đứng lên, tiến lên trước, kéo hai tay Mã Tiểu Linh ôm cô vào lòng, cùng lúc đó, hôn một cái thật tình cảm trên tóc cô.
-Làm gì hả?
Cẩn thận bị người khác nhìn thấy đấy.
Mã Tiểu Linh hơi xấu hổ lườm hắn, mắt phượng cười, trong sáng như nước, thầm toát ra hạnh phúc khiến người khác ngưỡng mộ.
-Tối thế này, làm gì có người hả.
Diệp Thanh mới bỏ qua, kéo cô ngồi xuống.
-Đã lâu lắm không như thế với em rồi, kề vai sát cánh, gió đêm thổi, ngắm trăng, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Mã Tiểu Linh duỗi đôi chân dài, dựa vào người Diệp Thanh, khẽ cười nói.
-Khà khà, nếu có thêm một chút đồ ăn vặt và đồ uống thì tốt mấy, vậy mới có chút cảm giác yêu nhau.
Diệp Thanh cười nói. Hắn trong trường đại học chưa được thử nghiệm qua, cho nên đặc biệt ngưỡng mộ.
-Có thể, cái này hoàn toàn có thể có!
Mã Tiểu Linh gật đầu cười nói, sau đó liền đứng dậy, chạy ra ngoài.
-Anh đợi nhé, em đi lấy ngay.
-Nè, anh chỉ thuận miệng nói thôi….
-Lập tức là có ngay, anh ngồi đợi là được
Mã Tiểu Linh xua xua tay.
Diệp Thanh ở phía sau lập tức cảm động, cái gì gọi là nữ nhân, đây chính là được gọi là nữ nhân, dường như loại việc này phải là nam nhân làm mới đúng.
Diệp Thanh ngượng rồi.
Rất nhanh, Mã Tiểu Linh liền cầm lấy một túi khoai, một túi kẹo vui vẻ, hai hộp sữa:
-Không có nước trái cây rồi, dùng sữa thay thế nhé.
Lần nữa ngồi bên cạnh Diệp Thanh, đưa đồ ăn cho hắn.
-Anh đút cho em nhé.
Diệp Thanh xin lỗi, xé túi kẹo vui vẻ ra, bóc một viên đưa nhân kẹo lên miệng của Mã Tiểu Linh.
-Vâng.
Mã Tiểu Linh cười ăn, cắn “ lách ta lách tách” vang lên, như tâm trạng của cô hiện nay, vui vẻ, hạnh phúc.
-Nào, thêm miếng khoai sấy nữa
Diệp Thanh vô cùng vui sướng vô cùng dịu dàng đưa thêm đồ ăn ngon.
-Tại sao bất ngờ tốt với em như vậy, chắc là làm việc gì có lỗi với em phải không?
Mã Tiểu Linh mím miệng, khẽ đưa miếng khoai sấy vào, vừa ăn vừa hỏi.
Cô vốn chỉ đùa, không ngờ, Diệp Thanh chột dạ liền nói lắp.
-….
-Hừ, em biết mà, anh bên ngoài còn có người khác, hơn nữa không chỉ một người đâu.
Mã Tiểu Linh kêu lên.
-Làm gì có, tuyệt đối không có việc đó.
Diệp Thanh vội vàng thề thốt phủ nhận, lúc này, ai thừa nhận, thì người đó là kẻ ngốc, tuy chỉ số EQ của hắn thấp, nhưng chút đạo lý này vẫn biết, lúc này sống chết không nhận.
-Thực sự không có?
-Thực sự không có?
-Thực sự không có?
-Anh thề, tuyệt đối không có.
-Thôi đi, lời thề của nam nhân giống như lời mật ngọt của họ vậy.
-Anh thực sự không có mà….
Diệp Thanh nói xong vẫn chột dạ.
-Hừ, không thèm so đo với anh người lăng nhăng.
Mã Tiểu Linh hừ nhẹ một tiếng, ra vẻ tức giận quay mặt đi.
Hi hi, Diệp Thanh cười mỉa hai tiếng, nhanh chóng tiếp tục thực thi chính sách lấy lòng, lập tức lần nữa đưa hai viên kẹo vui vẻ đã bóc vỏ qua.
-Không ăn nữa, ai thèm ăn chứ.
Mã Tiểu Linh bĩu miệng nói.
-Vậy em đút cho anh đi.
Diệp Thanh mặt dày nói.
-Đút cái đầu anh.
Mã Tiểu Linh bắt đầu không thèm phản ứng lại, sau đó hét lên:
- Cái gì cơ? Em đút cho anh đi? Anh nghĩ mới tuyệt làm sao.
-Thôi mà, dùng đầu của em để đút cho anh, cái đầu kia kìa.
Diệp Thanh tiếp cận lại, một tay ôm eo cô, hai bàn tay lớn, gian manh luồn vào trong áo blue của cô, đi sờ hai hai cặp tuyết lê kề sát tai cô thủ thỉ:
-Nếu được ăn hai nhũ hoa này, dùng hai quả nho này để ăn anh nhé,chất lỏng bên trong ăn ngon hơn sữa bò nhiều.
-Chết đi, giở trò lưu manh hả, người ta làm gì có sữa, phải đợi sau khi có con chứ….
Mã Tiểu Linh ngượng ngùng đẩy hắn ra, tuy nhiên, làm sao đẩy được, không khỏi mắng lên:
-Sao anh lại bỉ ổi như vậy, ngày càng bỉ ổi, thành thực nói đi rốt cuộc đã sờ ngực của bao nhiêu cô gái rồi?
-….
Diệp Thanh cuối cùng mặt dày bị khiển trách như vậy, vừa trêu chọc, lòng thì chột dạ, mặt thì đỏ lên, tay không dám động nữa, vội vàng thu tay về.
Mã Tiểu Linh chép chép miệng, quay đầu đi, tiều tử này nhiều lúc cũng thật buồn cười, có lúc lưu manh vô cùng, có lúc lại thẹn thùng như vậy.
….
-Tiểu Linh à, cho em một thứ này.
Im lặng rất lâu, Diệp Thanh đập tan ngượng ngùng này.
-Cái gì?
Mã Tiểu Linh hiếu kỳ quay đầu lại, chớp mắt hỏi.
-Nè.
Diệp Thanh mở hai tay ra, lập tức, một viên đan hoàn xuất hiện trong tay, lòng bàn tay vừa rung, lớp xác bên ngoài bị tách ra, sau đó, một mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía.
-Wa.. thơm quá, Trú Nhan Đan.
Mã Tiểu Linh ra sức hít vào, thốt lên.
-Hả? Em làm sao mà biết được?
Diệp Thanh ngạc nhiên, thầm nói, mình còn chưa giới thiệu.
-Thiết, em sao không biết, trước khi anh tổ chức phiên đấu giá rất nhiều đài truyền hình đều phát sóng trực tiếp, em sớm đã nhìn thấy rồi.
Mã Tiểu Linh chép chép miệng, thật ra, cô sớm cũng muốn rồi, chỉ là không tiện nói với Diệp Thanh, tuy cô là bạn gái chính thức của Diệp Thanh, nhưng trong lòng vẫn còn có sự kiêu ngạo và danh dự của các cô gái, không muốn tùy tiện muốn đồ của Diệp Thanh, đương nhiên, nếu tiểu tử này chủ động vậy khỏi phải bàn nữa.
-Khà khà, tặng cho em đấy, mau nuốt đi.
Diệp Thanh chân thành nói, trong mắt lộ rõ tình cảm nồng nàn.
-Đến bây giờ mới tặng?
Mã Tiểu Linh không nhận, tim đập loạn nhịp, thử hỏi, loại Trú nhan đan này, thứ đồ trong thần thoại truyền thuyết cô gái nào không muốn chứ? Nói thật, so với lực sát thương của kim cương đều gấp vô số lần, mặc dù là xinh đẹp tự nhiên như Mã Tiểu Linh cũng không phải là ngoại lệ, huống hồ, còn là người đàn ông mình yêu tặng nữa.
Quả thực vô cùng hạnh phúc.
Người này cuối cùng cũng nghĩ đến mình rồi, ngươi chẳng lẽ không biết, chị đây rất cần loại linh đan này? Hơn ngươi gần năm tuổi, đến lúc già hơn ngươi, lần này tốt rồi, sau này càng hợp với hắn rồi.
Diệp Thanh nói:
-Vẫn luôn muốn tặng cho em, chỉ là không tìm được lý do thích hợp.
-Vậy, sao bây giờ lại tặng?
Mã Tiểu Linh hỏi.
-Anh nghĩ thông rồi, muốn tặng thì cứ tặng thôi, bạn trai tặng quà cho bạn gái còn cần phải suy nghĩ nhiều gì, muốn lí do đều là xấu hổ không dám chủ động thể hiện.
Diệp Thanh cười sang sảng nói.
-Cuối cùng anh cũng thông suốt rồi.
Mã Tiểu Linh nhìn viên linh đan kia, vẫn không nhận, quay đầu đi, cười nói:
-Nhớ lại lần đầu tiên anh tặng quà cho em, không ngờ là một đan dược nâng ngực, vừa đi vừa chạy, quả thực dường như chạy nạn, thật sự làm em cười chết.
Diệp Thanh cười mỉa nói:
-Lúc đó không phải quan hệ của chúng ta còn chưa thân mật như vậy, hơn nữa, anh tặng đan dược nâng ngực cho em, còn sợ em mắng anh nữa.
Nhìn Trú nhan đan trong tay, thầm nghĩ, Tiểu Linh à, em còn không nhận, tác dụng của thuốc sẽ không phát được bao nhiêu, nhưng đan dược này vô cùng quý báu, chỉ phát huy một chút tác dụng cũng tổn thất vô cùng lớn.
Đang muốn câu này, nhìn vành tai thanh tú của Mã Tiểu Linh đột nhiên phúc đến tâm linh, tự mắng mình vụng về, vội vàng xuyên linh dược vào, đưa vào bên tai Tiểu Linh:
-Cưng à, nào, anh ăn em.
-Vâng
~Mã Tiểu Linh cười quay trán lại, môi đỏ khẽ mở, mê hoặc vô hạn.
Diệp Thanh lập tức không chống nổi, thầm nói, ăn như thế, làm gì có ý nghĩa chứ, hay là lấy một cốc giấy thơm, từ trước đến nay vẫn chỉ có nữ nhân làm cốc giấy cho nam nhân, hôm nay anh phá lệ một lần, phục vụ cho Tiểu Linh yêu dấu một lần, hi hi.
Diệp Thanh cười quái dị hai tiếng, một tay thu lại, Trú nhan đan tản ra hương thơm vô tận, liền bỗng chốc ném vào trong miệng.
Sao lại thế, Mã Tiểu Linh lập tức ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn tên khốn đáng chết này, liền biết đã bị đùa.
Còn chưa kịp phản ứng, miệng Diệp Thanh nhanh chóng áp lại, bỗng chốc quấn ở đôi môi anh đào gợi cảm của Mã Tiểu Linh, ngay sau đó, một đầu lưỡi nóng bỏng liền cuốn viên Trú nhan đan tỏa hương thơm ngát vô tận, xâm nhập vào trong, vừa đưa vào viên bảo đan kia đã đưa sâu vào yết hầu Mã Tiểu Linh.
Sâu trong cổ họng.
Diệp Thanh này không ngờ dùng đầu lưỡi đều có thể làm được động tác vô cùng khó này, đầu lưỡi cũng không dài như vậy, không khéo léo như vậy đúng không?
-Đừng đừng….
Mã Tiểu Linh lập tức không chịu được rên lên tiếng, sau đó, được Diệp Thanh kích thích, bắt đầu nuốt nước bọt, để nước miếng của mình, viên đan hoàn kia vẫn còn lượng lớn nước miếng của Diệp Thanh toàn bộ đều nuốt xuống.
Diệp Thanh tham lam liếm hương ngọt ngào của Mã Tiểu Linh, liền buông cô ra, bởi vì, hắn cảm thấy được, da của Mã Tiểu Linh phải bắt đầu lột xác da cũ thì lớp da non mới sinh ra.
Diệp Thanh ôm ngang Mã Tiểu Linh lên, đi về phòng của mình.
Vào phòng khóa xong cửa, đặt cô trên giường, sau đó, bắt đầu cởi từng lớp quần áo của cô, đến khi không còn bất kỳ cái nào.
Hai mắt Mã Tiểu Linh nhắm chặt, không dám nhúc nhích, mặc cho Diệp Thanh lăn qua lăn lại.
Diệp Thanh vô cùng cẩn thận, tự mình động thủ, thay cô bóc toàn thân, từng mảng da chết ra.
Đặc biệt là chỗ bí mật, hai bộ vị nhạy cảm nhất trên người nữ nhân, Diệp Thanh dùng tay đi bóc, Mã Tiểu Linh không chịu được cả người rung lên, cùng lúc đó, trên cơ thể mềm mại của cô, từng mảng hồng hồng.
…..
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo