With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 505
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 505: Anh làm rách quần áo của em rồi!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Nào ngờ, vừa ngẩng đầu lên, một hơi thở nóng bỏng ập đến, cái miệng rộng tràn trề sức lực vô tận, liền che trời phủ đất ấn chặt lại, ngậm chặt lấy miệng anh đào nhỏ xíu của cô, khiến cô không thể né tránh.
- đừng đừng~~ không được, không được...
Nhan Tuyết Khâm mơ hồ không rõ, cố gắng tránh né sự công kích chiếc lưỡi của Diệp Thanh, trán lui về phía sau, liền bị một bàn tay lớn giữ vững.
Năm ngón tay khéo léo thon dài, tràn đầy phong độ của người trí thức, thanh tú giống như ngón tay thiếu nữ, nắm chặt lấy gáy cô, còn nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc,chạm phải da đầu, những nơi tiếp xúc, giống như đang có bàn ủi điện, phát ra từng từng dòng từng dòng nhiệt lượng và điện năng cổ quái, cảm giác tê dại sung sướng bùng phát giần giật giần giật, khiến cô càng thêm mê muội, đầu óc đã hơi choáng váng, đất trời cuồng quay, quả thực không phân rõ đâu là đông, tây, nam, bắc đâu là trên, dưới, trái, phải.
Trong khi đó, môi, lưỡi của đối phương lại càng mạnh mẽ tấn công tới.
- Người này rốt cuộc là có biết hôn hay không thế? Không biết để chị đây dạy ngươi.
Nhan Tuyết Khâm trong lúc ra sức kháng cự, không ngờ trong đầu lại nảy ra ý nghĩ phóng đãng như vậy, lập tức càng thấy giận với chính mình, sao lại có thể như thế chứ? Không được, không thể để tên tiểu tử này đạt được mục đích.
Nhan Tuyết Khâm đẩy sống đấy chết, nhưng, cô nào có hay, thằng nhãi Diệp Thanh cưỡng hôn quen rồi, thói quen xấu xa này có từ hồi làm cái đó với An Tiếu Trúc, người con gái ôm trong lòng càng cự tuyệt thì hắn lại càng hưng phấn, càng hăng hái, đầu lưỡi dài dài, tựa như con cá đang bơi lội, lúc nhanh lúc chậm, khi mạnh mẽ như kình ngư khi lại dịu dàng như nàng sứa, đang vẽ ra một quỹ đạo duyên dáng, linh hoạt, run rẩy, vòng vòng xoắn ốc, dùng hết khả năng chòng ghẹo, trêu đùa...
Khiến người ta muốn chết nhất nhất là, thằng nhãi này, cứ không cẩn thận mắc bệnh vào bệnh nghề nghiệp một cái là lại coi lưỡi là kim châm cứu, xuất ra thương lê chân pháp tuyệt thế, lại giở ra không ít tuyệt chiêu quy xà thần bí, hỗn tạp đi vào, tan hòa cùng nụ hôn, trong tức khắc, một tiếng rên “a” làm quỷ thần chao đảo, hai hàm răng trắng như tuyết đang ngậm chặt của Nhan Tuyết Khâm, làm thế nào cũng không khép lại được nữa, trong nháy mắt đã bị đầu lưỡi của Diệp Thanh công vào bên trong, cùng với đầu lưỡi thơm của cô, quấn vào với nhau thật chặt.
….
Cô nàng Nhan Tuyết Khâm đáng thương, bao năm nay không hôn hiếc gì, nói “cực kỳ lâu” cũng chưa chắc đã diễn tả hết, nhưng đàn bà 30 như sói, 40 như hổ mà, cô vừa mới đầu 30, người lại thanh xuân mỹ miều, đương lúc tinh lực tràn trề, lần này, lập tức liền rơi vào thế tấn công của Diệp Thanh.
- Không được....
Nhan Tuyết Khâm có chút sợ hãi, suy nghĩ rối loạn như nai con lạc mẹ, trong lòng thực sự muốn đẩy Diệp Thanh ra, tên vô lại này đúng là biết lợi dụng thời cơ.
Nhưng, bản năng và dục vọng của cơ thể lại bị nam nhân này khơi gợi làm cho trỗi dậy, không tự chủ được bản thân bỗng trở nên mềm nhuyễn như bùn, để Diệp Thanh tùy ý hung hăng đè xuống ghế tựa, mặc ý cưỡng hôn.
Ánh trăng như làn nước, mãi nơi xa, mới thỉnh thoảng, mơ hồn vọng lại âm thanh huyên náo chốn đô thị phồn hoa, chiếc Infiniti đỗ bên ven đường, dưới gốc một cây ngân hạnh, cành lá lắc lư, dường như đều đang ngại ngùng không dám nhìn xuống hai bóng người trong xe đang quấn chặt lấy nhau, hay là cái cây này bị tình cảm mãnh liệt của đôi trai gái kia chọc ghẹo đến đỏ mặt không dám nhìn rồi?
Diệp Thanh đang vô cùng phấn kích, nhiệt huyết sôi trào, tiểu Diệp Thanh lại càng hung hăng tạo phản, quả thực như muốn chọc rách quần, Diệp Thanh tham lam dũng mãnh như hổ báo hút chiếc lưỡi mềm mại, đầy hương của đối phương không biết chán, mặc sức tùy tiện nuốt từng miếng lớn nước bọt mà Nhan Tuyết Khâm đang liên tiếp tiết ra, cảm giác, đây thực sự là viên kẹo ngọt ngào nhất trên thế giới này, khiến cho người ta hạnh phúc, vui vẻ mà chấp nhận, muốn mãi mãi vĩnh viễn ăn tiếp, sự khoái cảm mà nó đem đến cho người ta, không thua kém so với chất độc lợi hại nhất thế gian này làm người ta nghiện, làm người ta sa ngã.
Cùng lúc đó, đôi tay ma thuật của Diệp Thanh không thể kiềm chế được nữa, trong nháy mắt đã thọc vào trong lớp áo sơ mi của Nhan Tuyết Khâm, không thể đợi chờ được, vội vã chụp lên khắp nơi, liền cố gắng bao chặt lấy cặp tuyết lê xinh đẹp mềm mại đến vô cùng ở trước ngực của đối phương.
Thả sức nắn bóp.
Tuy nói, bàn tay to bản của hắn cũng chỉ gắng gượng bao phủ được một phần ba khu vực, ngay cả một nửa bán cầu còn không tính đến.
Diệp Thanh quả thực như muốn phát điên.
- Đừng...
Nhan Tuyết Khâm giãy dụa một trận, khu cấm địa bị đánh chiếm, mơ hồ vượt qua gianh giới trong lòng cô, khiến cô càng thêm hoảng loạn, muốn đẩy Diệp Thanh ra, nhưng tên tiểu tử lăng nhăng này lại quá mạnh mẽ, ghì lấy cô chặt đến mức quả thực không thở nổi.
Không biết hắn đối với những người con gái khác có phải cũng dã man như vậy không, cậu là con trâu đực hả!
- Phù…
Diệp Thanh thấp giọng gầm mạnh một tiếng, đến chiếc xe cũng phải lay động, trong lúc kích động, một bàn tay to khác đã ngang nhiên thọc vào trong quần của Nhan Tuyết Khâm, trong chớp mắt đã bắt được đôi cánh hoa mềm mềm, âm ấm bên đưới đó của cô, cánh hoa này khác với cánh hoa bên trên, càng thêm ướt át, bên trên còn dính những hạt sương dinh dính, giống như nhị hoa, hình dạng giống như cánh bướm, Diệp Thanh hơi nhẹ vân vê, liền không kìm nổi khí huyết trào dâng, lại “hự” một tiếng, tích tắc nóng ruột, liền lấy ngón tay giữa dài dài thọc vào bên trong.
Lần này, Nhan Tuyết Khâm thật sự gần như sắp ngất đi.
- A....
Cùng với âm thanh rên rỉ kéo dài, sự buông lơi của thiên thần sa ngã, trái tim Nhan Tuyết Khâm đập mạnh tới mức như sắp nhảy ra ngoài, hơi thở dồn dập lợi hại, bộ ngực phập phồng mãnh liệt,trên gương mặt xinh đẹp, đỏ bừng từng trận từng trận.
Diệp Thanh động động thọc vào tận cùng bên trong, cảm thấy một dòng chất ướt ướt trơn trơn âm ấm khó mà miêu tả bằng lời được,đánh úp chính mình, còn nhẹ nhàng kẹp xuống một lúc, cảm giác thật tuyệt vời, khiến người ta như bị hút vào bên trong.
Thân thể mềm mại của Nhan Tuyết Khâm run rẩy, trong phút chốc, không biết một luồng khí lực từ đâu tới, một nắm đấm nhỏ ra sức đẩy Diệp Thanh, Diệp Thanh trong chớp mắt đã bị đẩy ra ngoài.
Kỳ thực, nếu Diệp Thanh kiên quyết đè lên cô, thì bất luận thế nào cô cũng không đẩy được hắn ra, chỉ là tự bản thân Diệp Thanh cũng thấy hắn có phần hơi quá đáng, từ hôn, đến sờ ngực, lại đến chỗ đó, rồi lại lấy tay thọc vào, mới vỏn vẹn chưa đến mười phút ngắn ngủi, như thế là cũng quá nhanh một chút, chẳng trách con gái nhà người ta cũng không muốn.
Bình thường mà nói, cái gì cũng phải có quá trình mà, chẳng hạn, lần hẹn hò đầu tiên, phải biết phân biệt thời cơ nhân cơ hội mà nắm tay, lần thứ hai gặp mặt, thì có thể phát triển đến mức, mượn cớ mà dựa vai, lần thứ ba mà, mới.., lần thứ tư, mới làm chuyện đó, đương nhiên, nghiêm túc mà nói đây cũng được coi là tiến độ cực kỳ nhanh rồi, càng không nói đến Diệp Thanh làm như thế này, lần đầu tiên đã muốn đạt đến đích rồi, Nhan Tuyết Khâm ưng thuận theo mới lạ đấy, nói cho cùng người ta cũng là con gái con nhà ngoan ngoãn, lại là thiên kim tiểu thư của Bí thư Tỉnh ủy, bình thường còn cao ngạo như là công chúa nữa là!
- Sao cậu lại như thế, chẳng may..., chẳng may làm người ta ngã bệnh thì làm thế nào?
Qua một hồi lâu sau, mãi đến khi mà Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm đều khẽ lấy lại nhịp thởi bình thường, Nhan Tuyết Khâm mới hơi có vài phần u oán nói.
Diệp Thanh lúc này mới biết, người con gái này khả năng thích sạch sẽ, có điều, bản thân mình dùng tay làm cái đó, tay cũng chẳng rửa qua, cũng thực sự là sẽ sinh ra nhiễm trùng đấy.
- Xinh lỗi, anh...
Diệp Thanh thấy hổ thẹn, không khỏi thầm chửi mắng bản thân, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, phải biết là, nóng vội thì cũng không ăn được đậu phụ nóng!
- ….
- Anh làm hỏng quần áo của tôi rôi!
Nhan Tuyết Khâm cắn cắn đôi môi đỏ, khẽ nhíu mày vào, nói.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo