Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 486
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 486: Nguyên nhân thực sự của chiến thắng! (1+2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Trung tâm quảng trường, hiện trường chữa bệnh từ thiện của Y Minh Tần Hoài.
Do người bệnh càng ngày càng ít,trước tình hình đó, rất nhiều bác sĩ liền rỗi rãi, không có việc để làm, nói chuyện phiếm, nói khoác.
- Tôi thấy thật không còn thiên lí gì nữa, chữa bệnh từ thiện miễn phí, không ngờ còn không có người đến khám.
- Đó phải để tôi nói, những người này những ngày thường, họ đi viện, người nào không đưa phong bì cầu xin chúng ta khám bệnh cho họ chứ.
- Này, hiện giờ không phải bị người bên đó có thể sánh bằng sao?
Một Bác sĩ chỉ vào đội ngũ dài không xa, vô cùng tức giận.
- Không ai khám cũng tốt, chúng ta có thể nghỉ ngơi chút, khám bệnh cũng rất mệt, mọi người hút thuốc, nói chuyện, đợi có cơ hội chúng ta lập tức tỏa sáng.
- Lão Cách, ngày mai không không bao giờ đến nữa thật mất mặt, ở Bệnh viện còn có thể kiếm thêm chút thu nhập ngoài.
- Đúng vậy, dù sao chúng ta đều là Bác sĩ tinh anh của Bệnh viện, thường ngày đều là các bệnh nhân nịnh nọt chúng ta, hôm nay lại ngược lại phải nịnh Bệnh nhân, người khác còn không thích thấy các loại nhụt khí này, ái chịu nổi.
- Phải để tôi nói, nếu Lãnh đạo của Y Minh không có động lực, chỉ biết thuận theo thời thế, được rồi, sẽ làm đệm cho hiệp hội y sư, không biết các nhóm khác thế nào?
- Còn có thể thế nào nữa, chắc đều không khác lắm, gấp gáp ứng chiến, người khác sớm đã có chuẩn bị, tuyên truyền sự việc trước đều xong rồi, chúng ta tất nhiên không cạnh tranh được, ngày mai nhất thành trò cười, không chừng trên báo còn đăng lên.
- Hừm, nói nhỏ chứ, đừng để tên béo họ Kim nghe thấy!
- Nghe được thì sao chứ, có thể làm thành như thế, lại không phải một mình ông sai, mọi người không chứ, đều như thế khám bệnh cả, bình thường ở Bệnh viện đều không xảy ra các vấn đề như thế này.
- Hừm, Kim béo kia là thủ hạ của Lý Quốc Lương bệnh viện Hoa Đống, Lý Quốc Lương biết không, viện trưởng của Bệnh viện Hoa Đống, hội trưởng y minh Tần Hoài đểu hắn nghe được, cậu nói xấu lớp lãnh đạo Y Minh, cậu chịu không nổi phải chạy.
- …
- Trưởng khoa, người của chúng ta bên này đều bị Hiệp hội Y sư kéo lại rồi, ý kiến mọi người đều rất lớn vậy.
Một bác sĩ trẻ trong mắt lộ ra rất nhiều gian trá nhìn Kim Đại Lương bên kia, cậu cũng là Bác sĩ của Bệnh viện Hoa Đống, đang là người dưới quyền của Kim Đại Lương.
- Ý kiến nhiều, tôi vẫn còn ý kiến.
Kim Đại Lương thầm nói, ông trở về lại bị Viện trưởng mắng ông mới thực sự phiền, đám người các ngươi, lương cứ thế mà lấy, phiền cái rắm.
- Trưởng khoa, tôi đoán Diệp Thanh của hiệp hội y sư kia, chắc chắn giở thủ đoạn ty tiện gì, cạnh tranh không chính đáng, nếu không thì, các bệnh nhân sao đều chạy tới đó?
Kim Đại Lương chép chép miệng, đỡ đỡ cái kính gọng vàng, vô cùng khinh thường nói:
- Ông sớm đã đoán được, còn cần ngươi phải nói ra sao, phải điều tra cho ta, qua bên kia nghe ngóng, xem rốt cuộc chúng giở thủ đoạn gì?
- Trưởng khoa, không thể chứ?
Người kia tất nhiên không muốn đi, thầm nói, việc mất mặt này, sao ngươi không đi làm đi.
- Cậu có đi hay không?
Kim Đại Lương trầm giọng hỏi, trong ngữ khí lộ ra chút linh hoạt.
Ông còn đang đợi tin này, trở về nói lại với viện trưởng đối phương sử dụng âm mưu quỷ kế, vậy, sai lầm không phải là của ta nữa rồi, ít nhất trách nhiệm không thể trút hết lên người ta, ngươi không đi ông cắt thưởng của ngươi.
Bác sĩ trẻ kia quan sát thấy sát khí trong mắt Kim Đại Lương, không khỏi rùng mình, liên thanh nói:
- Tôi đi, tôi đi được chưa hả?
Nói xong liền đứng lên, cởi áo Blue, hướng đi vào Hiệp hội y sư, định đảm đương nằm vùng, xem có chút “ đầu mối”, vì sao chủ thấy hiệp hội y sư đều không đến Y Minh Tần Hoài khám bệnh.
- Bác sĩ, xin hỏi nơi này của các người có khám bệnh miễn phí không?
Kim Đại Lương thả một làn khói, cúi đầu, vừa hút một hơi dài, bên tai truyền đến thanh âm mạnh mẽ như thế, suýt nữa khiến y sặc khói, không khỏi tâm trạng ngày càng không tốt, mẹ kiếp, ông lén hút thuốc đều không yên.
Hóa ra, Y Minh Tần Hoài có quy định, lúc khám bệnh từ thiện không được hút thuốc, đó cũng là quy tắc các Bác sĩ thường ngày khám bệnh phải tuân thủ, tuy nhiên, hiện nay mọi người đều hút thuốc, Kim Đại Lương tâm trạng phiền não, cũng không chịu nổi muốn hút thuốc, nhưng, y là lãnh đạo, cũng không tiện dẫn đầu không tuân thủ quy định này, cho nên nén đến bây giờ, nào ngờ, vừa mới rít có mấy hơi thì có bệnh nhân đến.
- Đúng vậy, chúng tôi khám bệnh miễn phí, từ thiện, xin hỏi anh không khỏe ở đâu?
Kim Đại Lương khó chịu, nhưng có Bệnh nhân đến, nói chung cũng tốt, lúc này vội vàng bóp tàn thuốc, quăng trên mặt đất, dẫm chân lên, ngẩng đầu hỏi, lời này vừa thốt ra, liền khẽ nhíu mày, vì, y thấy người đối diện không ngờ là một tên ăn mày.
Ăn mặc rách nát, lưng quấn cái chăn bông rách bẩn đưa cho y đều không cần, chống một cây gậy không phải là ăn mày còn là ai được?
Càng muốn chết đó là một cơn gió thổi qua, trên người đối phương lập tức tỏa ra mùi hôi thối khiến người khác muốn nôn, giống cảm giác giống như mùi tinh dịch?
- Người như thế nào đều chạy đến cũng được, chúng tôi đến chữa bệnh từ thiện ở khu dân cư nhỏ gần đây, cũng thúc đẩy kinh doanh, đồng thời cũng đả kích vào dáng vẻ bệ vệ của hiệp hội y sỹ, nhưng không phải loại chó mèo nào cũng đều có thể xem bệnh.
Kim Đại Lương tức giận, cau màu lại, vuốt mũi, trong lòng oán thầm, Tuy nhiên, hiện nay tốt xấu đều trước mọi người, ngoài miệng cũng khó nói ra, càng không thể trực tiếp để người ta chạy.
- Bụng tôi không thoải mái lắm, mấy hôm nay luôn bị tiêu chảy, các người có thể kê cho tôi ít thuốc không?
Ông cụ này hành lý sau lưng rách nát, cả người bẩn thỉu có chút lo lắng hỏi.
- Tiểu Lý, lấy cho ông cụ ít thuốc tiêu chảy.
Kim Đại Lương cũng không thèm khám cho đối phương, trực tiếp chỉ bảo cấp dưới, khẩn trương lấy thuốc, còn ở đây thối chết rồi.
- Đây, cầm đi.
Tiểu Lý kia lập tức ném lại hai vỉ thuốc, cũng bịt mũi, không muốn lại gần.
- Ồ, cảm ơn, cảm ơn.
Tuy thái độ của đối phương không tốt, nhưng dù sao đã nhận đồ của người ta rồi, ông cụ vẫn vô cùng cảm kích nói, không ngừng khom người kính lễ, sau đó quay người đi.
Nào ngờ, mới đi được vài bước, sau lưng truyền đến tiếng bàn luận.
- Tôi, thèm vào, thế giới gì vậy, ngay cả ăn mày cũng đến xin chúng ta
- Đúng vậy, thuốc này bán cũng có chút tiền, tôi nói, tên ăn mày này chắc chắn là không có bệnh gì giả vờ ốm, đơn giản là đến lừa thuốc của chúng ta.
- Tôi choáng, sao người thường không đến, lại là tên ăn mày đến? Này, cậu nói có phải chúng ta chọn nơi này phong thủy không tốt đúng không?
….
- Này, lão già, ông muốn gì.
- Còn không mau cút đi, còn không đi, cẩn thận chúng ta báo cảnh sát đuổi ông đi.
Trong mắt ông cụ còn bốc ra lửa, khóe miệng run run, cuối cùng còn kìm mắng lại, chỉ run rẩy thân hình tiến lại, hung hăng nhìn trừng trừng đám người đó một cái, sau đó, giơ tay lên, nặng nề đặt hai vỉ thuốc đi ngoài kia lên bàn, tiếp đó chẳng nói gì, quay người bỏ đi.
Thầm nói, ta còn không phải là ăn mày, nếu ăn mày thực sự đến đây? Còn thái độ như thế nào, quả thực là chữa bệnh từ thiện làm nhục người, tôi thấy các người căn bản không có từ từ thiện này cũng xứng làm bác sĩ của chó.
Thực ra “ ông lão này” là thợ làm thuê đến từ trong làng, chỉ có điều mấy ngày gần đây không tìm được việc làm thuê mà thôi, tuổi tác thực sự của ông, trẻ hơn bề ngoài rất nhiều, chẳng qua là thường ngày lao động chân tay vất vả, nặng nhọc, các cơ năng của cơ thể thoái hóa nhanh chóng, lại thêm ăn mặc không gọn gàng bị đám người Kim Đại Lương “ kỳ thị”.
Ông cụ, ồ, không phải gọi là đại thúc, tất nhiên tức giận vô cùng, chúng ta tuy nghèo, nhưng chí không ngắn, lòng tự trọng vẫn có.
- Thiết, lão già kia còn làm cao, không cần liền không cần, chúng ta càng tiết kiệm được tiền thuốc.
Một gã Bác sĩ trẻ mắng sau lưng.
Đại thúc ăn mày lập tức chấn động cơ thể, tuy nhiên lần này cũng không quay đầu lại, chỉ bước nhanh hơn, hướng đi ra bên ngoài quảng trường, so đo với đám người này không đáng.
Ngoài mấy mét, có mấy bệnh nhân cầm bọc thuốc lớn thuốc bé vui sướng bước qua, đại thúc ăn mày không khỏi ngưỡng mộ nhìn, đồng thời bên tai truyền đến lời bàn tán của đối phương.
- Tiểu Lưu, hiệp hội bác sĩ Ninh Thành thật tốt, dù thái độ chữa bệnh từ thiện hay trình độ đều đáng khen.
- ừ, đúng vậy, cậu thấy, lần này chúng ra được phát miễn phí bao nhiêu thuốc, đây nếu phải đến Bệnh viện, không có năm sáu trăm chắc chắn không cầm được.
- nhanh chóng về nhà để người trong nhà đến đây, khám bệnh miễn phí, không có bệnh cũng có thể phòng trước.
- đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.
Đại thúc ăn mày lập tức dừng bước, quay đầu nhìn đội ngũ dài dài bên kia quảng trường, đi được vài bước, lại chần chừ:
- thôi, hay là không đi nữa, tiêu chảy thì tiêu chảy, tiêu chảy không chết là được, đi đến đó, không tránh khỏi bị người Thành phố đó kì thị, làm sao xem trọng đám nhà quê.
Tuy nhiên, cứ như thế bỏ đi, ông cũng có chút không cam lòng, tại sao người khác có thể hưởng thụ, ta không thể hưởng thụ chứ? Chính vì ta ăn mặc rách rưới hơn họ, nghèo hơn người khác sao? Nhưng, họ là từ thiện mà, không được phân biệt nam nữ, già trẻ, giàu nghèo chứ…
….
Hiệp hội y sư đang là Diệp Thanh đang giảng giải bệnh tình cho người bệnh, thực ra sớm đã quan sát thấy đại thúc ăn mày này, cũng nhìn thấy hết cảnh tượng xung đột phát sinh bên Y Minh Tần Hoài, lúc này, thấy ông lão cô đơn, bàng hoàng, bất lực, muốn đến lại không dám đến, không khỏi chua xót, nhìn Bác sĩ thực tập phía sau Liễu Yên Nhi ngoắc ngoắc ngón tay, Liễu Yên Nhi vội vàng bật người tiếp cận.
- Trưởng Ban, có gì dặn dò hả?
Diệp Thanh chỉ chỉ bác dáng vẻ ăn mày bên kia quảng trường, lập tức kề sát nói vài câu, tùy cơ hành động.
- A, như thế, được, em lập tức đi.
Liễu Yên Nhi gật mạnh đầu,tiếp đó tựa như chim sơn ca, vui mừng chạy đến bên ông cụ kia.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, tiếp tục giảng giải cho bệnh nhâ, tuy nhiên thỉnh thoảng lại liếc về phía Liễu Yên Nhi, muốn xem công việc của cô tiến triển thuận hay không.
Chỉ thẩy, Liễu Yên Nhi vô cùng nhiệt tình chạy đi, đại thúc kia không khỏi lùi lại mấy bước, sợ cách Liễu Yên Nhi gần quá.
Diệp Thanh liền lắc đầu, thầm nói, như Bác sĩ nữ Liễu Yên Nhi xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, không biết bao nhiêu chàng trai cố ý tiếp cận, nhân cơ hội tán tỉnh, đại thúc này ngược lại, sợ Liễu Yên Nhi chiếm tiện nghi của ông.
Thật ra, Diệp Thanh biết, đại thúc này tự trần du, sợ cách gần Liễu Yên Nhi, cô sẽ khinh thường, ruồng bỏ.
Một là Diệp Thanh dặn dò, hai là Liễu Yên Nhi nhân phẩm của cô gái này vô cùng tốt,, tấm lòng vô cùng lương thiện, chỉ thấy cô rất nhiệt tình, mặt cười thân thiết, vất vả khuyên đại thúc kia khoảng 3p, đại thúc kia cuối cùng động lòng, đi theo Liễu Yên Nhi tiến lại Hiệp hội y sư bên này, gia nhập đội ngũ sếp hàng đợi.
Tuy đại thúc này đau bụng, nhưng trong nhiều bệnh nhân này cũng không coi là bệnh nặng gì, cho nên, Diệp Thanh chưa thể tạo cơ hội tốt cho ông được, ưu tiên khám chữa trước, đây cũng phải suy xét tâm lý cảm nhận của vị đại thúc này, vì có lúc, đối đãi bệnh nhân quá đặc biệt kết quả lại ngược lại, để lại dấu ấn, sẽ khiến đối phương càng thêm tự ti không thoải mái.
Tuy nhiên, góc của quảng trường có nhà vệ sinh công cộng miễn phí, lúc đại thúc sếp hàng đợi hoàn toàn không cần lo lắng, có thể bất cứ lúc nào đi bất cứ lúc nào lại mà, hiệp hội y sư có người chuyên duy trì trật tự đội ngũ, có việc có thể dời hàng một lúc, chỉ cần hỏi, sẽ không xảy ra xung đột.
Hơn nữa, người hiền lành thật ra cũng rất nhiều,đặc biệt là các người dân đến khám bệnh từ thiện này, hầu hết đều là người nghèo.
..................
Cùng lúc đó, các quảng trường lớn, khu vui chơi, viện dưỡng lão của Ninh Thành, rất nhiều địa điểm từ thiện đều đang diễn ra cảnh cạnh tranh đội ngũ chữa trị hai nhánh, tuy, các nhóm từ thiện của các nơi khác của hiệp hội y sư của Ninh Thành không phải là chi Diệp Thanh dẫn dắt, có thể có ưu thế tuyệt đối áp đảo Y Minh Tần Hoài, nhưng cũng cũng không kém, đều thu được thắng lợi.
Đó là vì, sức chiến đấu của đội ngũ y sư, chủ yếu vẫn do y đức y phong quyết định, đó giống như hành quân đánh giặc, quân kỷ, sĩ khí, phối hợp … của quân đội, tính trọng yếu khác thường xuyên chuẩn bị mạnh hơn.
Hơn chục năm trước, đói ăn súng trường vẫn có thể đánh đuổi xe tăng đại pháo đó là chứng cứ rõ ràng.
Càng huống các Bác sĩ của hiệp hội y sư Ninh Thành y thuật hoàn toàn hơn hẳn Y Minh Tần Hoài, thường xuyên bồi đắp thêm.
Đó hoàn toàn không phải nói Y Minh Tần Hoài toàn bộ là bác sĩ y đức bất lương, cũng có vài người nhân phẩm vô cùng đáng khen, nhưng một con sâu làm giầu nồi canh, huống chi, các con sâu trong Y Minh Tần Hoài không chỉ là một, hai, ba con…
Nhóm này, gấp gáp thành lập, vốn chưa khảo ngạch y đức của thành viên, có rất nhiều còn thành viên bị tiền bạc hấp dẫn, thử hỏi, có thể Bác sĩ có thể bị tiền mua có thể có tư cách y đức không?
Còn hiệp hội y sư Ninh Thành khác hẳn, cam tâm tình nguyện ở lại, đều có chút “ sức vật chất” không mạnh lắm, còn bản thân Diệp Thanh lại cực kỳ coi trọng chữa bệnh từ thiện lần này, sau khi được sự đồng ý của Trưởng ban thư kí và tân trưởng hội Tiêu Vân, đối với đội ngũ nhân viên khám chữa từ thiện lần này đích thân phỏng vấn và kiểm tra nghiêm ngặt, cảm thấy trình độ hoặc nhân phẩm không được đều bị gạch bỏ, có thể nói toàn bộ đội tinh anh có thể giành được thắng lợi lần này cũng đương nhiên.
Còn khám chữa từ thiện của Y Minh Tần Hoài hoàn toàn là gió thoảng, vì ứng phó, chèn ép sự “ nổi bật” của hiệp hội y sư Ninh Thành lần này, tạm thời nảy sinh ý tưởng, căn bản không có thời gian nhiều chuẩn bị như vậy, đó tương đương với một bên binh hùng tướng mạnh, chủ mưu đã lâu, bất ngờ tấn công, còn một bên là đám ô hợp vội vàng ứng chiến, có lý nào không bại được.
Tuy nhiên nói lại, dù Y Minh Tần Hoài có thời gian chuẩn bị, đoán chừng cũng không thể lấy y đức làm tiêu chuẩn kiểm tra.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo