You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 477
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 477: Tiểu Diệp viện trưởng có là có chủ ý!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Tăng cường uy danh của hiệp hội y sư,chấn hưng thanh thế?Nói nghe dễ dàng nhỉ?
Một giọng nói lạnh lùng cất lên,Diệp Thanh nhìn lại,chỉ thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ,hơi có vẻ buồn bã,người đàn ông này đúng là quản lý thường trực Lý Thanh Bình,nghe đồn là một trong những ứng cử viên có triển vọng nhất cho chức Phó trưởng ban thư ký.
Tất cả mọi người đều dừng lại,muốn xem xem Diệp Thanh trả lời ra làm sao.
Diệp Thanh không mảy may tức giận,khẽ mỉm cười,cao giọng nói:
- Tôi nói câu này không được khách khí cho lắm, hiệp hội y sư này của chúng ta suy yếu đã lâu rồi,không có lửa làm sao có khói,cho dù không có Tần Hoài Y Minh chen ngang,quấy rối,cạnh tranh ác liệt,sức ảnh hưởng cũng sẽ vẫn yếu dần…”
Nói xong,liền liếc sang nhìn Chương Ngọc Tân một cái,lời này tuy rằng giọng điệu thản nhiên,nhưng ít nhiều có ý chỉ trích,Chương Ngọc Tân là hội trưởng,thì chính là chỉ trích ông rồi,không trách được người ta phải đập bàn tức giận:
- Người mới đến như ngươi cũng dám giáo huấn ta sao?
Tuy nhiên,dễ nhận thấy,đúng như Diệp Thanh đã liệu trước,Chương Ngọc Tân không phải hạng người nhỏ nhen,hẹp hòi đó,cũng không phải người thích bọn xu nịnh bợ đỡ cấp trên,mà là một người vô cùng rộng rãi,có thể thẳng thắn phê bình và biết tiếp thu phê bình,cũng biết lắng nghe ý kiến của người khác,huống hồ,ông ấy cũng biết rằng lời Diệp Thanh nói là sự thật.
Chương Ngọc Tân sắc mặt bình tĩnh, không tỏ rõ ý kiến.
Diệp Thanh tiếp tục nói:
- Bởi vậy,chúng ta cần cố gắng tích cực làm một số việc,xem xét và khắc phục những điểm yếu kém của hiệp hội,còn hơn là không làm gì cả.
Tôi cho rằng,trước mắt có thể làm theo vài cách sau,thứ nhất là triệu tập các y sỹ trong hội,tiến hành hoạt động công ích chữa bệnh từ thiện,ví dụ như trên các quảng trường lớn trong nội thành,trong vườn trường,hoặc viện dưỡng lão,tới tận nơi xem bệnh miễn phí cho các cụ già,chăm sóc sức khỏe,hay có thể đi xa hơn một chút,tới vùng sâu vùng xa nơi có điều kiện khám chữa bệnh còn yếu kém,việc phục vụ bà con nông dân như vậy,trước kia khi tôi còn ở bệnh viện Ngô Đồng đã tiến hành rất nhiều lần rồi,thu được kết quả rất tốt đẹp, bệnh viện Ngô Đồng có thể có được sức ảnh hưởng như bây giờ,hoạt động chữa bệnh từ thiện là không thể thiếu được.
Lý Thanh Bình cười nhạo nói:
- Nói nghe dễ dàng nhỉ,vậy tôi hỏi cậu,chữa bệnh từ thiện đều là tặng thuốc miễn phí,theo như ngươi nói,quy mô chữa bệnh từ thiện như vậy cần ít nhất cũng phải tốn kinh phí tiền triệu,tiền đó lấy ở đâu ra?Không phải lại bắt chúng tôi bỏ tiền túi ra đấy chứ?
Diệp Thanh nghĩ thầm,tự mình bỏ tiền túi ra cũng không phải là không thể,tuy nhiên đây là việc của cả hiệp hội, bắt tôi một mình bỏ tiền ra là điều không thể,trừ khi quyên tiền,góp vốn.
Không phải là anh keo kiệt,mà là người nào cũng có mặt ích kỷ,Diệp Thanh còn chưa tiến hóa tới mức thánh nhân chí công vô tư,hơn nữa,cần gì phải bỏ tiền thay hiệp hội này chứ?Chi bằng lấy danh nghĩa của bệnh viện Ngân Hạnh,hay danh nghĩa của công ty mỹ phẩm.mình cũng không phải hạng người coi tiền như cỏ rác!
Một bác sỹ họ Đàm nói:
- Cũng không phải là không thể bỏ tiền túi ra,chỉ có điều số lượng có hạn,dù sao bác sỹ chúng ta cũng là người,cũng phải nuôi cả nhà sống qua ngày,nhất là những người trung niên như chúng tôi,trên có người già,dưới có trẻ nhỏ,áp lực không giống như các thanh niên,không thể so sánh với cậu được.
Không ít thầy thuốc tuy rằng im lặng,nhưng nhìn sắc mặt của bọn họ,Diệp Thanh cũng có thể nhìn ra hơn nửa là tán thành hai người này.
- Vấn đề kinh phí,tôi có thể liên hệ với Phó chủ tịch tỉnh,chi ra vài ba trăm ngàn không thành vấn đề,nhưng nếu nhiều hơn thì chắc là không được.
Chương Ngọc Tân gật gật đầu,rất khen ngợi ý tưởng của Diệp Thanh,nói:
- Bác sỹ chúng ta,chữa bệnh cứu người,nếu ngay cả chữa bệnh từ thiện cũng không tham gia thì không xứng đáng làm thầy thuốc.Tôi biết,tất cả mọi người đều có áp lực về kinh tế,việc quyên góp tiền tuyệt đối không miễn cưỡng,có tiền thì giúp tiền,có người thì giúp người thôi.Mọi người đều là nhân tài kiệt xuất chuyên khoa,các chuyên gia,chỉ cần mỗi người bỏ ra một ngày đến tọa chẩn miễn phí,cũng đã có giá trị rất lớn rồi.
Lời này vừa nói ra,đã có rất nhiều người tán thành rồi,tỏ ra phấn khởi,thật lòng muốn góp chút sức lực,dù sao,những bác sỹ có lòng nhân ái cũng không phải là ít,cũng không thiếu những người không đạt tới cảnh giới ấy,đi theo phụ họa,trong lòng vẫn còn cân nhắc.
- Hội trưởng,bác sỹ Tiểu Diệp,việc này hoàn toàn không có vấn đề gì cả,khi nào bắt đầu chữa bệnh từ thiện,tổ chức ở đâu,chỉ cần thông báo cho tôi biết là được.
- Đúng vậy,hội trưởng Chương,tới lúc đó,chỉ cần có thời gian,tôi nhất định sẽ đến.
- Việc quyên tiền tính thế nào,tôi tình nguyện trích từ tiền hút thuốc ra vài trăm,tận lực giúp đỡ.
Lý Thanh Bình ngẫm nghĩ một chút,cũng giơ tay lên nói:
- Tôi toàn lực ủng hộ.
Nghĩ thầm,tỏ thái độ thì ai mà chả làm được,cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì,lại còn có thể lấy được tiếng tốt,đối với việc lên chức Phó trưởng ban thư ký cũng có ích.Còn việc chữa bệnh từ thiện rốt cuộc có tiến hành hay không,còn phải xem sự sắp xếp của hiệp hội,cho dù mình có không tham gia thì trước tiên nhất định cứ phải tỏ thái độ đã.
Có một nữ bác sỹ tuổi trung niên,tóc xoăn xoăn đã đốm bạc đứng lên nói:
- Tôi nghĩ chúng ta còn có thể tổ chức cho các y sĩ đến các hợp tác xã tiến hành y học lưu động,tọa đàm phổ cập tri thức khoa học,chủ yếu lấy dự phòng làm chính,ví dụ như các bệnh AIDS,Viêm gan,ung thư,cảm mạo thông thường,bệnh thường gặp ở trẻ nhỏ,có thể chia làm rất nhiều chuyên đề.
- Ý tưởng này hay lắm,tôi đồng ý!
Diệp Thanh vui vẻ cười nói,không quên liếc mắt nhìn sang vị nữ bác sỹ này một cái,bởi vì,lời này cũng là lời anh đang muốn nói.
Chương Ngọc Tân nói:
- Nếu tất cả mọi người có lòng,vậy chúng ta lập tức thành lập một tổ lãnh đạo chuyên môn phụ trách việc này,Trưởng ban thư ký Phí Tiêu Vân dẫn đầu,Diệp Thanh là phó tổ trưởng,tất cả mọi người phải tích cực phối hợp,có ai có ý kiến gì không?
Hầu hết mọi người không có ý kiến gì,chủ ý này vốn là do Diệp Thanh đưa ra,hắn làm phó tổ trưởng là hợp lý rồi,tuy nhiên trong lòng Lý Thanh Bình vẫn có chút không phục,nhưng vừa nghĩ tới chỗ kinh phí lớn còn thiếu,đã không có ý định bỏ tiền tiêu của mình ra rồi,chữa bệnh từ thiện chỉ là một câu nói suông!
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lát,mở miệng nói:
- Về phần kinh phí,ngoài số tiền từ chính phủ mà Chương hội trưởng đã nói tới,tôi nghĩ còn có vài cách nữa!
Ngay lập tức mọi người ồn ào,xôn xao hết cả lên.
- Vài cách nữa?thật không tin được!
- Tôi thấy tên tiểu tử này nói khoác mà không biết ngượng mồm,ngân hàng là của nhà hắn mở ra chắc,kiếm tiền dễ dàng như vậy sao?
- Nghe tạm đã,nghe tạm đã,thật nực cười mà.
- Tuổi trẻ bốc đồng là đúng thôi.
- Suy nghĩ của trẻ con rất khờ khạo,tiếc rằng sự thật thì lại quá phũ phàng,mọi người không thể cho là thật được,không thể cho là thật!
- Tuy rằng là vụng chèo nhưng lại khéo chống,khiến mọi người đứng ngồi không yên.
Một nữ bác sỹ trẻ tuổi đang rất hiếu kỳ,mắt sáng lên nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh giác quan nhạy bén,tất nhiên nghe rõ ràng những lời bàn tán này,cao giọng nói:
- Thứ nhất,chúng ta có thể lôi kéo tài trợ,tìm một số nhà cung ứng thuốc có danh tiếng,lý lịch hùng hậu,lấy thuốc của họ đi chữa bệnh miễn phí,như vậy trong quá trình chữa bệnh từ thiện đã nhận tiện làm quảng cáo!
- Cười khúc khích ~,tôi còn tưởng là cao kiến gì,hóa ra là loại biện pháp bình thường này.
Lý Thanh Bình cười cười,vô cùng khinh thường nói;
- Bác sỹ Tiểu Diệp,cậu có biết rằng,điều đó khiến cho hoạt động từ thiện vốn rất cao thượng này mang màu sắc buôn bán,tạo ra một số ảnh hưởng tiêu cực.
Diệp Thanh nói:
- Đương nhiên là tôi biết,chẳng qua,chỉ cần người dân có thể hiểu được, có thêm một chút sắc thái buôn bán thì cũng có sao,nhà cung cấp thuốc cung cấp vật lực, thì không thể không cho một chút ngon ngọt nào chứ!c.
Chương Ngọc Tân gật đầu đồng ý,nghĩ thầm,đầu óc của Tiểu Diệp thật linh hoạt,nhìn nhận vấn đề cũng không hề câu nệ khuôn sáo,là một mầm mống tốt,liền ngay lập tức chấp nhận ý kiến đó,chỉ đạo trưởng ban thư ký Phí Tiêu Vân đi chứng thực,định ngày hẹn một số nhà cung ứng thuốc,ngoài ra,còn cẩn thận dặn dò:
- Nhất định phải coi trọng chất lượng,tuyệt đối không thể vì tài trợ nhiều mà xem nhe chất lượng sản phẩm,mạng người quan trọng,mọi người phải cẩn trọng một chút.
Lời nói thành khẩn này,tuyệt đối không phải mang tính chất thể hiện thế nào là y đức,mà là trách nhiệm của y đức như thế nào?Đây chính là lòng trách nhiệm,Diệp Thanh trong con mắt của Chương Ngọc Tân lại cao hơn một bậc,gật gật đầu,khẽ cười nói:
- Phương pháp thứ hai là,chúng ta có thể tổ chức hội đấu giá lấy tiền làm từ thiện,mời một vài minh tinh…
- Minh tinh giá đắt như vậy,ai mời được đây?Cậu đi mời à?
Tiếng nói này lại phát ra từ tên Lý Thanh Bình kia,Diệp Thanh liền nghiêng người quay lại.
- Cứ cho là không có minh tinh,chúng ta đều là bác sỹ,lại đều là những người không còn trẻ trong hội,chắc sẽ có một phương thuốc,đan hoàn bí mật nào đó,có thể đem ra đấu giá,cũng có thể tiến hành hợp tác với một số nhà máy dược,góp cổ phần,cùng mở rộng sản xuất sản phẩm,tóm lại,phương pháp thì nhiều,lợi nhuận thu về,ngoài một phần lớn thuộc về người cung cấp phương thuốc ra,hoàn toàn có thể điều động một phần nhỏ để thành lập quỹ chữa bệnh miễn phí của hiệp hội y sỹ Ninh Thànhcủa chúng ta,giúp đỡ những gia đình khó khăn,hoặc những địa phương còn thiếu thốn về cơ sở vật chất…..vân vân
Đây cũng là một cơ hội, tương đương với một bình đài công tư…..
Ngay lập tức có rất nhiều người đã động lòng,nhất là những người đang nắm giữ phương thuốc bí truyền nào đó,đang muốn tìm nhà xưởng để hợp tác,vẫn chưa có cách nào,nếu có thể tận dụng cơ hội này để đấu giá,sẽ nhanh chóng mở rộng được phạm vi làm ăn,vậy thì về sau nhà lầu xe hơi hoàn toàn không thành vấn đề rồi.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười,tiếp tục nói:
- Hơn nữa,có kinh phí chúng ta có thể thu hút nhiều nhân tài hơn,dù sao thầy thuốc thì cũng phải ăn cơm,nuôi cả nhà sống qua ngày,càng có thể sẽ phản chủ,Tần Hoài Y Minh có thể thu nhận những kẻ phản bội của hiệp hội chúng ta,lẽ nào chúng ta lại không thể dồn đối phương vào góc tường sao?
Lời nói của Diệp Thanh,giống như ánh bình minh soi sáng màn đêm u tối,bất chợt xuất hiện nơi đường chân trời,trong nháy mắt,chiếu rọi mặt đất,núi cao,biển rộng.Những người tham gia hội nghị thì cảm thấy được mở mang tầm mắt,để chấn hưng hiệp hội y sỹ này hóa ra còn có nhiều biện pháp như vậy,hơn nữa còn có rất nhiều cơ hội nghe chừng đơn giản,nhưng bản thân thì không hề ngờ được tới những biến động phía trước.
Lý Thanh Bình thở dài,ôi,danh tiếng đều đã bị tên tiểu tử họ Thanh này qua mặt rồi sao,mình là người sắp lên chức Phó trưởng ban thư ký rồi mà giá trị lại không thể so bì được với hắn.
Chương Ngọc Tân không kìm nổi,nhìn Diệp Thanh một cái,gật gật đầu,thật sự vui mừng,nghĩ thầm,bây giờ đúng là thiên hạ của người trẻ tuổi rồi,hiệp hội y sỹ này cũng đã tới lúc thổi vào luồng sinh khí mới.Trong lòng đã có dự tính,nếu Diệp Thanh biểu hiện tốt,công lao cũng đủ,chức hội trưởng hiệp hội y sư này,tôi không đủ sức nên nhường cho hắn.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo