Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 465
hần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương thứ 465:Viện trưởng Diệp anh dũng vô địch không ngờ lại bị người ta đánh à?
Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenYi
Sưu tầm:
Nguồn truyện: qidia
Cùng lúc đó,hai y tá sợ hãi hô lên:
- Tim đập yếu hơn,mạch đập thấp hơn 50!
- Huyết áp giảm xuống!
- Nhiệt độ cơ thể cũng giảm!
- Hô hấp yếu đi!
Các chỉ số khám bệnh đều mau chóng giảm xuống!
Đông!Đông!Đông!
Không nói những người khác, ngay cả trái tim Diệp Thanh, cũng đập lên dồn dập, thực sự như đang muốn nhảy lên cổ họng!
Thất bại trong gang tấc?
Thất bại trong gang tấc?
Trong lòng Diệp Thanh liền giống như bị dội một gáo nước lạnh vậy!Bỗng chốc vỡ mộng!
Tuy nhiên,anh dù thế nàovẫn tiếp tục chiến đấu,nhanh chóng phản ứng lại,hít một hơi thật sâu,cẩn thận kiểm tra lại tình trạng của bà Nhan!
Ngay tức khắc,chưa tới ba giây,anh đã phát hiện ra chỗ của vấn đề!
Thì ra,vừa rồi thương lê chân khí đâm vào tế bào não,lúc sinh ra dòng điện sinh học,có lẽ là thắng lợi đang trong tầm tay thì mình lại có chút sơ suất,có lẽ thân thể của bà cụ quá mức suy yếu,mà huyết quản não lại là bộ phận trọng yếu,yếu như vậy không biết là do nguyên nhân gì,kết quả,liền làm cho huyết não quản của bà Nhan,có một đoạn,bị vỡ ra!
Trong não,lại sinh ra vài khối máu đọng!Có thể nói,bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng!
- Cầm máu,cầm máu!
Phản ứng đầu tiên của Diệp Thanh là cầm máu,tuy nhiên hiện tại lại là chảy máu trong,những phương pháp cầm máu thông thường không thể dùng được,Diệp Thanh chỉ còn cách điều khiển thương lê chân khí,đem chân khí luyện thành giống như một sợi tơ tằm nhỏ,đi vá lại đoạn huyết quản bị vỡ kia!
Tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng! Còn Nhan Tuyết Khâm thì nước mắt rơi lã chã!
Nhan Tuyết Minh không nén nổi hét lên:
- Tôi đã nói là đừng cho tên tiểu tử kia đụng vào rồi mà,mọi người không nghe,giờ thì tốt rồi,lẽ ra bà còn có thể sống thêm mấy tháng nữa….
- Câm miệng cho ta!
Còn chưa nói xong đã bị một giọng nói uy nghiêm chặn lại,chính là phụ thân hắn Nhan La Thâm.
Nhan Cảnh Thâm trừng mắt nghiêm nghị, Nhan Tuyết Minh lập tức câm như hến,không dám nói lại dù chỉ một tiếng,dù không phục nhưng cũng chỉ dám để ở trong lòng.
-Mọi người giữ trật tự,đừng gây trở ngại cho tiểu Diệp chữa trị!
Nhan Cảnh Sâm quay đầu lại liếc nhìn một cái rồi thản nhiên nói,tiếng náo động đằng sau lập tức ngừng lại,lặng như tờ,ai cũng không dám tiếp tục nhỏ giọng bàn tán!
Diệp Thanh cô đọng một sợi tơ chân khí,ít một,ít một giống như làm giải phẫu ngoại khoa bình thường vậy,dính hợp xuất huyết não,độ khó trong đó không cần nói cũng có thể hiểu được,tuyệt đối là gấp trăm ngàn lần giải phẫu ngoại khoa!Nếu không phải Diệp Thanh mấy ngày nay nghiên cứu kỹ lưỡng “Huyền linh y kinh”,y thuật tiến bộ không ngừng,chỉ sợ ứng phó không kịp!
Mặc dù hiện tại,vẫn vô cùng gượng gạo,có thể nói là tâm lực đã quá mệt mỏi!
Cuối cùng đã cầm được máu!
Cùng lúc đó,Diệp Thanh cũng dò xét làm rõ chỗ bị tụ huyết,lúc này không chút do dự,rút ra cái “rỗng ruột ngân châm” lần trước,dùng phương thức tiêu độc độc đáo “Diệt khuẩn chân khí” của mình,sau đó,vèo một cái,một châm quyết đoán nhanh chóng cắm vào “Ấn đường huyệt” của bà Nhan!
Chân khí thôi động,chỉ thấy một lượng máu đọng được lấy ra theo ruột cây châm,một côy tá khẩn trương dùng băng gạc.Tiếp đó tim bà Nhan đã đập,mạch đập,nhiệt độ cơ thể,huyết áp,các chỉ số theo dõi đều đã bắt đầu tăng trở lại!
Nhìn thấy điện tâm đồ còn có tiếng “tích tích”,mọi người ở đây,cuối cùng cơn thịnh nộ cũng hạ xuống!
Ngay cả Nhan Cảnh Sâm cũng không khỏi một phen toát mồ hôi hột!
-Cuối cùng cũng không phụ sự trọng vọng của mọi người,giải phẫu thành công cho bà nội,về sau chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng,sức khỏe sẽ dần dần bình phục,dựa vào tình trạng của bà cụ,nếu điều dưỡng tốt,sống thêm năm sáu năm cũng không thành vấn đề!
Diệp Thanh đứng dậy,toàn thân ướt đẫm,nhưng vẫn có cảm giác vô cùng vui vẻ,cười nói.
-Cảm ơn anh,Diệp Thanh!
Nhan Tuyết Khâm không kìm nổi nước mắt,vui phát khóc!
Sau đó,Diệp Thanh còn giải thích những việc cần chú ý,giới thiệu một số tổ hợp hoàn mỹ liên quan đến bệnh đãng trí ở người già,đó là “Mười uống trà,mười ăn hạnh đào,mười rèn luyện thường xuyên và mười phơi nắng!”
Bà Nhan tuy rằng đã được chữa trị,nhưng cũng không dám nói về sau tuyệt đối không tái phát,lúc này,dự phòng là điều vô cùng quan trọng.Đem bệnh tật chưa phát ra dự phòng cũng là phương pháp cao minh của một thầy thuốc!
Bệnh viện Bạch Quả,khoa cấp cứu.
-Cái bác sỹ này,óc lợn à,sao lại chuyển qua đây,lại còn không cho tôi uống thuốc nữa chứ,tôi lại hất cái bàn làm việc của ông đi bây giờ!
-Bác à,bác phải nói có lý một chút chứ,cháu là vì muốn tốt cho bác thôi mà!
-Tốt cái***,không phải vì muốn thu thêm chút tiền sao!
Diệp Thanh trở lại bệnh viện,vừa mới bước vào cửa,đã nghe thấy tiếng một lão bá đang kịch liệt tranh cãi với bác sỹ tọa chẩn,Diệp Thanh khỏi nhíu mày,vội vàng đi tới!
-Bác sỹ Hoàng,sao lại thế này?
Tọa chẩn là một nữ bác sỹ mới tới,tầm ba bảy,ba tám tuổi,tên là Hoàng Minh Hà,đối với mọi người vô cùng hiền lành,y đức và thái độ không có vấn đề gì,tuy nhiên Diệp Thanh thân là viện trưởng,không thể có quan niệm lấy ấn tượng ban đầu làm chủ đạo được, vẫn phải hỏi rõ ràng.
Hoàng Minh Hà nhìn thấy là Diệp Thanh,ngay lập tức chào nói:
-Viện trưởng Diệp,là như vậy,bác này huyết áp cực cao,cũng phải đến hơn 35,hơn nữa lại trúng gió,tôi nghĩ nên để bác ấy nằm viện để theo dõi thêm một thời gian,nhưng bác ấy lại không muốn.
-Cái gì?
Diệp Thanh ngạc nhiên,loại tình huống này giống như mang trên mình một quả bom hẹn giờ vậy,bất kỳ lúc nào cũng có khả năng phát nổ mà chết!
Lão bá kia râu tóc đều đã bạc phơ,nghe thấy vậy liền cụt hứng,nổi giận đùng đùng la lên:
-Cái gì mà ở lại viện chứ,tôi làm gì có thời gian mà nằm viện,sức khỏe của chính mình chẳng lẽ tôi lại không rõ,có thể chạy nhảy rồi,cái gì mà trúng gió cơ chứ!Nói cho cô biết,cô mà còn nguyền rủa tôi nữa,cẩn thận tôi đánh cô đấy!
Lão bá nói xong,liền giơ giơ nắm đấm,thị uy!
Trẻ con, trẻ con,quả thật không sai, ông già này, cũng khá nóng tính một chút,Diệp Thanh cười khổ một tiếng,lúc này mới khuyên giải:
-Lão bá,huyết áp của bác rất cao,lại dễ bị trúng gió,bây giờ mà ra ngoài,không chừng có thể phát tác bất cứ lúc nào,đến lúc đó không nhân viên ở đó chăm sóc,e rằng sẽ nguy hiểm tới tính mạng!
Hắn vừa dùng chiếc đồng hồ công nghệ cao nhẹ nhàng quét qua,,là lập tức biết được tình trạng sức khỏe của lão bá này,biết được những lời bác sỹ Hoàng nói không sai.
-Nguy hiểm cái đầu mày!Dám đe dọa ta hả?!
Lão bá này nhảy dựng lên mắng,bắt đầu ăn nói thô tục!
-Lão bá,không phải tôi có ý đó!Diệp Thanh nói.
-Không phải ý đó thì là ý gì!Luôn miệng nói tao nằm viện,không cần tiền chắc?Mày cho tao ở miễn phí à?!
Lão bá này thật lớn giọng,giống như cái chuông lớn vậy,lập tức có rất nhiều người chú ý sang bên này,Mã Tiểu Linh nghe thấy cũng chạy lại,đứng sau Diệp Thanh,giúp đỡ khuyên giải lão bá kia!
-Bác à,nếu thật sự kinh tế của bác khó khăn,sau khi chúng tôi xác minh,có thể sẽ điều trị miễn phí mà!
Mã Tiểu Linh cười nói.
-Ở lại cái đầu ngươi ý,loại bệnh viện rác rưởi này,thường xuyên chết người,mời ông ở lại miễn phí,ông cũng không ở! Làm nhanh lên cho ông,nếu còn khôngkê đơn thuốc,ông sẽ đi sang bệnh viện khác!
Ông lão kêu gào nói,không có chút cảm tình nào cả,không có hứng thú đối với việc nằm viện miễn phí! thực ra lànhân vật khá có cá tính!!
Hoàng Minh Hà nhìn về phía Diệp Thanh,Diệp Thanh bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý,sau đó Hoàng Minh Hà vừa mới đưa đơn thuốc ra,đã bị ông lão giật lấy rồi quay đi!
-Cái gì?Năm trăm sáu mươi chín?hai hộp thuốc mà bằng ấy tiền sao?Còn nói không phải là hắc điếm sao!Ta không mua ở đây nữa,ra ngoài mua thôi!Lão bá nói xong,cầm đơn thuốc,vẻ mặt nổi giận đùng đùng đi ra ngoài!
Diệp Thanh vội vàng kéo lại:
-Bác à,bác nghe cháu nói một câu thôi,bệnh của bác thật sự rất nghiêm trọng,không cẩn thận còn nguy hiểm tới sinh mạng.Chi bằng bác để con châm cứu đi!
-Châm cứu cái***!Không cần tiền chắc?!
Lão bá vung tay lên,giãy ra,đương nhiên,Diệp Thanh không thật sự muốn bắt lấy tay lão,nếu không chỉ sợ một trăm lão bá này cũng không tránh ra được!
-Thật sự không cần tiền!Hoàn toàn miễn phí!
Diệp Thanh vội vàng nói,tự nghĩ trong lòng,y thuật này của mình cũng là thứ rẻ tiền, thực sự không cần thu tiền!!
-Miễn phí cũng không làm,tự ông ở nhà uống thuốc không được à,ông không có thời gian tán gẫu với mày,ông muốn nhanh chóng đi mua đồ ăn!Lão bá nói xong liền không chút do dự đi ra ngoài!
Diệp Thanh nhất thời buồn bực,ca này thật là khó,chữa bệnh không cần tiền,chu cấp miễn phí người ta cũng không cần!Choáng quá đi!
Nhưng mà,bệnh tình của lão bá này quả thật không thể bỏ qua,Diệp Thanh khẽ nhíu mày,lại tiến lên trước một bước,lại một lần nữa tận tình khuyên bảo ông lão tính khí nóng nảy,tính tình cổ quái:
-Bác ơi,tự mình uống thuốc không tốt đâu ạ,huyết áp hạ xuống,lượng thuốc cũng phải điều chỉnh cho thích hợp,bác làm sao nắm chuẩn được đây?
-Ông đã nói tự mình uống thuốc được rồi,mày còn lằng nhằng cái gì nữa thế,thật là còn dài dòng hơn cả người già!
Ông mày còn phải đi mua đồ ăn đây,buông tay ông ra!
Tay trái của ông lão bị Diệp Thanh kéo lại, lần này không ngờ lại không hề giãy dụa,lão lại đang vội đi mua đồ ăn,không nén nổi,máu nóng dâng lên,đột nhiên ra một quyền liền hướng mặt Diệp Thanh mà đánh vào.
“Phịch”
Được một quyền,bất ngờ đánh trúng vào mắt trái của Diệp Thanh,Viện trưởng trẻ tuôi đau đớn da mặt giật giật, luôn miệng hít hơi lạnh!
Lần này,tất cả mọi người đều đứng đơ ra, có chút phản ứng không lại!
-Ôi trời ơi,tôi vừa nhìn thấy cái gì thế này?
Diệp viện trưởng lúc nào cũng anh dũng vô địch không ngờ bị một người bệnh già đánh thành ra mắt gấu trúc!
Đây là sự thật à?tôi khẳng định là không hoa mắt mà,Diệp viện trưởng không ngờ lại bị người khác đánh!Lại còn là một ông lão bay tám mươi tuôi đánh nữa chứ!
Kính mắt rơi xuống đất!Nhiều người đứng ngồi không yên!
Củ chuối thật,lão bá này nhất định là một tuyệt thế cao thủ còn ẩn dật,nếu không sao một viện trưởng Diệp thân thủ,võ nghệ cao cường,công phu thần y như thế lại không tránh được cơ chứ?
Âu Dương Ninh Ninh đưa mắt xác nhận mí mắt Diệp Thanh đã đen lại, bắt đầu sưng múp lên, không khỏi bắt đầu tưởng tượng!
Trong cảm nhận của anh ấy,lão bá này nhất định là một cao thủ võ thuật Trung Quốc đang mai ẩn giang hồ,hơn nữa còn là loại công phu tinh thâm, ánh mắt giống như đang thần thánh hóa vị lão bá này lên vậy!
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo