Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 439
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 439: Cứu người, thiên mệnh bệnh viện Ngân Hạnh
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
... Hỏng rồi! Nhà máy hóa chất Thái Xương ở khu kinh tế mới phát nổ rồi! Thế này, không biết tử thương bao nhiêu mạng người đây!
Diệp Thanh trong nháy mắt đã phản ứng kịp thời, lập tức lòng như lửa đốt, người nhảy lên đã nghĩ phải chạy nhanh đến cứu người!
Đúng lúc đó, một chiêu “ Trăn dài nuốt nguyệt” của Thú Vương nhân cơ hội bay tới, đem một chút mùi vị đánh lén, thêm vào đó Diệp Thanh trong lòng lại đang lo lắng cho sự cố của nhà máy, bất ngờ không kịp phòng ngự, vội vàng vung quyền đánh trả, bùm Diệp Thanh tức khắc giống như diều đứt dây, bị đánh bay ra ngoài.
- Haha, tên tiểu tử, chịu chết đi.
Thú Vương một chiêu đắc thủ, liền vui mừng hả hê, đối với sự cố nổ nhà máy hóa chất gần trong gang tấc lại không mảy may quan tâm, đạp liền tám bước thi triển sát thủ, muốn một chưởng giết chết Diệp Thanh!
- Anh đây hiện đang bận, chẳng thèm đấu đá với mi nữa!
Diệp Thanh phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy lục phủ ngũ tạng hình như đã bị một chưởng hung mãnh lúc nãy của đối phương đả thương, ngay tức khắc phóng một cây tuyên châm vào huyệt Ấn Đường của Thú Vương.
Anh nhận biết tinh chuẩn, thủ pháp như điện, tuyên châm lao nhanh trong không trung, phía đuôi đem theo vệt lửa xán lạn, đây là tốc độ quay cực nhanh, ma sát với không khí sinh ra nhiệt lượng lớn, hiện tượng dị biệt được sinh ra đó, một châm phóng ra, quả thực người chắn giết người, phật chắn giết phật!
Thứ giác Thú Vương muốn tránh cũng không kịp tránh, trong lúc gấp gáp, cũng coi như hắn có chút khôn lỏi, rống mạnh một tiếng, lúc đó nói cũng không kịp, liền lôi một con lão quy ô ( rùa vàng trăm năm) thường mang theo bên người ra, ném về phía trước.
bùng
Tha là maicủa lão quy ô trăm năm vô cùng cứng, thoáng cái đã bị tuyên châm kèm theo những vòng xoắn ốc lợi hại của Diệp Thanh phóng vào làm toác ra trăm mảnh, sương máu và thịt tươi bay vãi khắp nơi, “phập” tuyên châm xuyên thấu lão ô quy, tiếp tục phóng về phía Thú Vương.
Có điều, trải qua vật cản như vậy, sức mạnh của tuyên châm ít nhiều cũng bị giảm đi, ít nhất không còn đuôi lửa kinh khủng đó. Mà Thú Vương tranh thủ chút thời gian cỏn con, thân hình không ngừng rung chuyển bảy tám lần, vất vả lắm mới tránh được phi trâm truy sát kình lực độc đáo của Diệp Thanh!
Đợi đến lúc hắn hoàn hồn lại, lục tìm bóng dáng của Diệp Thanh, làm sao còn thấy nữa! Có điều con người được xưng là vua của vạn thú này có thể hiểu được ngôn ngữ của thú, sai khiến được vạn loài đông vật, xung quanh đây một dăm đã sớm bố trí rất nhiều tai mắt, chỉ trong chốc lát nữa là có thể tìm được tung tích của Diệp Thanh, hóa ra anh đang tiến về phía nhà máy hóa chất, cấp tốc chạy trốn, vừa hay thân hình lại được công trình kiến trúc to lớn che chắn!
- Hì hì, nhãi con, thừa dịp ngươi bệnh ta sẽ lấy mạng ngươi! Vất vả lắm bị ngươi đả thương, lần này sao ta có thể buông tha cho ngươi được!
Thú vương nhe nanh cười, lập tức thân hình như phi tiêu, đạp đạp đạp.., đạp vỡ bao nhiêu là đá, nhanh chóng đuổi theo hướng của Diệp Thanh.
Diệp Thanh chạy một mạch đến, nhìn thấy rất nhiều cửa kính của phòng ốc gần đó đều bị vỡ, trên đường toàn là mảnh kính vụn, rất rõ ràng là vừa bị nổ tả tơi, một số phòng ốc chất lượng hơi kém xung quanh đều bị đổ sập như là có động đất đi qua.
Nhà máy Thái Xương khói đặc cuồn cuộn.
Diệp Thanh vẫn còn chưa tới, đã nghe thấy vô tận những tiếng kêu rên, kinh hoảng, trung tâm vụ nổ, khu phân xưởng 3 tầng rộng vạn mét vốn dĩ cao lớn là thế, bây giờ gần như bị san bằng, tại điểm trung ương của vụ nổ xuất hiện một hố sâu đường kính mấy chục mét, khắp chốn tàn lụi, chân tay đứt gãy, máu, thịt tươi lẫn lộn, thảm thiết đến cực điểm, cảnh tượng giống như nơi chiến trường thảm khốc.
- Cứu người, cứu người!
Diệp Thanh mồ hôi trên trán nóng hổi từng hạt từng hạt túa ra, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nhưng đương lúc anh định xông lên, đột nhiên cảm thấy y thuật của bản thân quá ít ỏi, người chết thực sự quá nhiều, hoàn toàn không cứu lại được, hơn nữa trung y vỗn không hữu dụng đối với loại cấp cứu da thịt bị thương này, cũng may tức khắc phản ứng kịp thời, tự trách bản thân sao lại bị dọa đến mức mất cả đầu óc chứ!
Bình tĩnh lại một chút, Diệp Thanh rút điện thoại ra lập tức gọi điện cho Mã Tiểu Linh, kêu cô đem tất cả người của bệnh viện triệu tập lại, bất luận là đang trực ban hay chưa trực ban, kể cả là được nghỉ đang ở nhà ngủ, thông báo với hết thảy nhân sự, vận dụng tất thảy vật lực, tài chính, tận tâm tận lực, trước hết là phải vượt qua được cửa ải khó khăn này rồi tính tiếp, nói cho cùng, muộn một khắc có thể sẽ thiệt hại vô số mạng người.
Mã Tiểu Linh đang trực ban, cũng vừa mới nghe thấy thông tin nhà mấy hóa chất bị nổ, khi Diệp Thanh gọi điện cho cô, cô cũng đã sắp xếp sự việc gần như hoàn chỉnh rồi, lúc này, đang ngồi trên xe cứu thương, đem theo đại đội ước chừng sáu xe cấp cứu, mang theo vô số thuốc giảm nhiệt, thuốc cầm máu, băng cứu thương, cáng... cấp tốc chạy về hướng hiện trường.
Cùng lúc đó, Diệp Thanh gọi điện cho trung tâm phòng cháy chữa cháy, tàn lửa vẫn đang hừng hực, hơn nữa rất nhiều tàn tích đất cát, tường đá đổ vỡ đè lên những người sống, đang cần sự giúp đỡ của lực lượng dũng mãnh của đội phòng cháy.
Làm xong mọi việc, Diệp Thanh lập tức xông lên, tay cầm một cây ngân châm dài ba tấc sáu phân, gặp người chảy máu thì dùng kim ngân cầm máu, gặp người sốc bất tỉnh liền kịp thời cứu tỉnh, gặp người gãy xương bèn tìm những cây que, song cửa sổ...vương vãi trên nền đất cố định chỗ gãy cho đại bộ phận những người bị thương, anh cũng không tự tiện dời họ ra chỗ khác mà vẫn để họ nằm tại chỗ cũ, an ủi họ không cần hoảng sợ, xe cứu thương sẽ đến ngay, gần như chỉ trong nháy mắt, anh đã cứu được rất nhiều người.
- Wa wa
Bất thình lình, mơ hồ nghe được âm thanh của một em bé, hình như ở cách đó không xa, ở một phân xưởng đã sập hơn nửa, tiếng khóc thảm thiết, Diệp Thanh thoáng ngoảnh người, linh cảm nhạy bén như loài báo, nhảy về phía đó.
Vừa đến được phân xưởng sập đổ đó, bốn phương còn đan bốc ra từng cụm khói nồng nặc, đặc sệt, không biết còn chỗ nào sẽ đột nhiên phát nổ, Diệp Thanh cẩn thận từng bước từng bước định tiến vào bên trong, đúng vào lúc này, một trận gió lạnh mưa đao từ sau lưng đánh úp tới, hung dữ mạnh mẽ!
- Tiểu tử, tiếp một chiêu “ Thuồng luồng xé ngưu” của ta đây
Đôi tay như quạt hương bồ của Thú Vương co lại thành trảo, giương cao bay lên, phía sau sát khí đằng đằng, phật phật cuồn cuộn, cả người thoạt nhìn giống như một con thuồng luồng khổng lồ thời viễn cổ, co người lên, muốn xé tan con tê giác đang đứng bên bờ uống nước ra mà ăn! Quả thực vô cùng hung hãn!
- Đang là lúc nào rồi mà mày còn muốn đánh nữa?
Diệp Thanh nhất thời nổi giận, mẹ nó chứ người gì không biết, không có tình lòng đồng cảm à, nhiều người bị thương như thế này, không đi cứu người lại còn quấn lấy ta mà đòi đánh với đấm à?!
Nhưng đối phương đã hạ sát chiêu, anh chỉ có thể bị động ứng chiến, lập tức đánh trả lại một quyền, chân khí Thương lê phát ra, hóa giải được lực cắn hung hãn của con thuồng luồng của đối thủ!
- Những người đó giống như con kiến, chết cũng đã chết rồi, làm gì mà phải cứu chứ, tiểu tử, mày cũng sắp chết đến nơi rồi mà còn lo nghĩ cho người khác à, đúng là trò cười!
Thú Vương cười ha ha, không ngừng tay, các chiêu hung ác bắt trước các loài động vật xuất ra ùn ùn, trên miệng lại châm biếm Diệp Thanh không ngớt, hòng quấy nhiễu tinh thần của anh.
- Tao cho mày đi chết nhé!
Diệp Thanh phẫn nộ, bất thình lình một chiêu, đánh bay Thú Vương, rồi lập tức vội vàng chạy đi cứu người, đúng lúc hai người đang đánh nhau, lại có vài chỗ tàn tích khác phát nổ, bên trong truyền đến tiếng hét thê thảm của các công nhân.
- Tên khốn, tao cho mày biết thế nào là lợi hại, mày coi lão phu vạn thú Hỗn Nguyên Kính này là để trang trí chắc!
Thú Vương bị văng vào vách tường, tức giận, lập tức đạp mạnh vào tường, bức tường xi măng đó lập tức đổ sụm, thân thể mượn lực thình lình bay lên đuổi theo, cùng lúc đó, vạn thú Hỗn Nguyên bạo phát khí công, xuất một chiêu hắn cất giữ bấy lâu trong hòm sát thủ “ Thú ma diệt thế”.
Đùng đùng đùng
Tiếng khí nổ dữ dội liên tiếp vang lên, xung quanh người Thú Vương tuôn ra từng luồng từng luồng, thậm chí ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy những sóng khí trong suốt, bên trong, hoặc treo lơ lửng hoặc chìm xuống, tất cả đều là mãnh thú, còn trên đầu tên Thú Vương lại hiện ra một quái vật ba đầu, tám mặt, sáu tay đầu thú hình người, toàn thân nồng nặc hơi thở hung ác, dường như đang muốn hủy diệt cả thế giới!
Con đầu thú ma quái đó, dưới sự bảo vệ của vô số những mãnh thú xung quanh, đạp trên sóng máu lao tới, sáu cánh tay, ba cái miệng rộng toang hoác, đồng loạt hướng nhào vào Diệp Thanh mà bắt lấy, mà cắn xé!
Lần này, nếu như bị bắt được, bị cắn phải, Diệp Thanh đoán chừng ngay cả linh hồn của mình sợ là cũng sẽ bị đối phương xé nát, quả thực hung ác vô biên!
- Thương lê thần châm, thiên hạ không bệnh!
Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Thanh sử dụng một chiêu vẫn còn chưa thuần thục lắm, thậm chí ý nghĩa thực sự của nó cũng chỉ hiểu lơ mơ, sát chiêu xuất ra, tức khắc bang bang bang, chân khí vận chuyển kịch liệt, đến ngay cả kinh mạch của bản thân Diệp Thanh còn có chút không chịu được, bắt đầu nứt ra, lấy tay thay châm, một quyền đánh ra!
- Đùng, đùng..
Dòng khí nổ tung, Thú Vương văng ra nhẹ như tên bù nhìn cỏ, liên tiếp đâm vào 3 vách tường, bay ra xa mấy chục mét, đập mạnh một cách không thương tiếc lên trên mặt của một cái tháp phản ứng lớn!
Diệp Thanh lại chỉ lùi liền tám bước, liên tiếp phun ra ba ngụm máu, tuy có thất thành nhưng do vận công quá mạnh, chân khí phản lại, chỉ có tam thành, là bị tên Thú Vương vạn thú Hỗn Nguyên Kính đả thương.
Khá lắm Thú Vương, mi vẫn chưa chết, bình thường như trẻ con rơi xuống đất được mụ đỡ vậy, phun ra một ngụm máu lớn, mặc dù bị thương vô cùng năng, ngay cả xương tay cũng nứt từng tấc, từng tấc ra, nhưng vẫn rất nganh tàng, nhe răng cười độc ác, phảng phất như ma quỷ, vẫn còn muốn lao vào Diệp Thanh!
Diệp Thanh hoảng sợ, thầm nói anh đây vừa nãy quả thực đã hao hết sức lực, nếu còn đánh tiếp, thì thực sự không liều được nữa rồi! Đương lúc suy xét có nên chạy trốn hay không, đột nhiên, đài phản ứng sau lưng Thú Vương nổ tung, gang khối bắn tung tóe, bao nhiêu chất hóa học nguyên chất phun bắn ra, gặp gió liền nổ, gặp lửa liền cháy!
Đùng đùng, ầm ầm, đùng đùng...
Ánh lửa ngút trời, lại xảy ra một vụ nổ nữa! Mặc dù cái nấm vân màu trắng không bằng vụ nổ trước đó, nhưng vẫn có những căn nhà lớn nhỏ bị chấn động mạnh, tên Thú Vương bi thương lại vừa hay đứng bên cạnh, lần này tức thì đến hài cốt cũng không còn!
Diệp Thanh lại thở dài, những cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có hơi hồi phục lại chút tinh lực, liền đi tìm cháu bé không biết còn sống hay đã chết ban nãy!
Cùng lúc đó, rất nhiều, rất nhiều bộ đội cứu viện, trước sau, từ bốn phương tám hướng đổ đến, bệnh viện Bạch Qủa đương nhiên là đội ngũ cứu viện đến trước tiên, không có ai khác! Còn đến trước cả đội cứu hỏa, nhanh hơn bệnh viện Hoa Đống cả bốn mươi phút đồng hồ, hiệu xuất không thể không cao!
Đương đội ngũ thứ hai, cũng là khi đội phòng cháy chữa cháy chạy đến hiện trường, xe cứu thương bệnh viện Bạch Qủa đã cứu được hơn sáu mươi ba người bị thương, đưa về bệnh viện, đây còn là những người bị thương khá nghiêm trọng! So với số người bị thương thì chỉ là một con số quá nhỏ nhoi!
Mã Tiểu Linh kéo tay áo, trên người, trên mặt toàn là vết máu, mồ hôi, xách theo hòm thuốc, đưa theo vài hộ lý, đang chạy khắp nơi cấp cứu, sau khi cứu được mấy chục mạng người, lúc các đơn vị cứu viện khác chạy đến nơi, công việc của cô cũng vì thế mà nhẹ đi phần nào, đột nhiên nghĩ tới, Diệp Thanh đâu? Sao lại không nhìn thấy hắn, hắn không phải đến nhà máy hóa chất sớm hơn ta một bước sao? Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?!
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo