With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 387
hần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 387: Trách nhiệm! (1,2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
......
- Thật hay giả vậy? Nói khoác chứ gì? Thập niên 90 sớm đã quá hạn rồi.
- Thuốc Đông y sao có thể quá hạn, dùng vàng miếng bọc lại, lại có sáp bảo vệ kín, thời gian sử dụng dài vô cùng, tôi cũng nhận ra vàng lá đó, mới hiểu được thuốc như vậy, sao có thể dùng vàng lá để bọc? Tôi cũng là trước đó vài lần, muốn cất giữ: Cổ động đan hoàn” mới có chút nghiên cứu đấy.
- Đó là vàng thật sao?
Không sai chứ.
- Đương nhiên rồi, nếu là An cung ngưu hoàng hoàn chính tông nhất định sẽ dùng vàng lá, theo màu sắc ánh vàng vừa nãy tuyệt đối không thể là vàng giả được.
- Tôi chẳng tin, khó trách quý như vậy, chỉ là giá trị thực của vàng lá chứ?
- Choáng, một chút vàng lá mỏng manh như vậy, có thể có giá trị bao nhiêu tiền chứ?
- Nhưng, vàng lá có thể ăn sao?
Rất nhiều người đều tò mò.
Sau đó, người được coi là hiểu việc nhất cũng suy ngẫm, hắn đối với cái này thực ra không có nghiên cứu gì, chỉ ngẫu nhiên nghe nói, lúc này mới nói khoác cất giữ gì “ Cổ đổng cấp sổ đan hoàn” đều là tự miệng nói ra lừa thôi.
Vì thế, mỗi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ hướng về Diệp Thanh đang cứu chữa.
- Ăn vàng? Làm như các đạo sĩ cổ đại không bằng, Hoàng đế ngày xưa vì muốn cầu trường sinh bất lão, đám đạo sĩ liền mù quáng luyện các thứ khống vật, gọi là kim đan, lừa gạt hoàng đế dùng, dùng nhiều thường xuyên sẽ như người bệnh trúng động nặng hiện giờ, không ngờ ăn giấy tráng vàng cũng không trúng độc? Bác sĩ nhỏ này, chẳng lẽ là loại bịp bợp giang hồ?
- Ừ, nhất định là cứu sống khẳng định hung hăng lừa gạt một món lớn, cậu thấy, tôi dùng ngân lượng thực sự, “ kim đan”.
Thật ra, bọn họ nào biết, viên đan hoàn này chính là đổi được từ Y linh bảo tháp, tuy không tiêu hao giá trị y linh gì, vô cùng bình thường, nhưng lấy ra bên ngoài cũng có thể coi là linh đan cực phẩm rồi.
Giấy tráng vàng kia tất nhiên cũng là vàng thật, lại là vàng mỏng, tất nhiên vàng sinh vàng vẫn là dùng vàng rèn thành các miếng mỏng, vất vả, nhập tâm, can kinh có tác dụng bình tĩnh, an thần, giải độc.
An cung ngưu hoàng hoàn xuất phát từ quyển thượng “ Ôn bệnh điều biện” của Ngô Cúc Thông do mười hai vị thuốc hợp thành, trong đó có vàng lá cụ thể phối hợp là Ngưu Hoàng 1 lạng, Úc kim 1 lạng, sừng tê giác ( dùng loại nhất phẩm” 1 lạng, Hoàng liên 1 lạng, Chu sa 1 lạng, Mai phiến 15g, Chu sa 15 gr, Ngọc Trai 3 g, Sơn chi 1 lạng, Hùng hoàng 1 lạng, lá vàng, hoàng cầm 1 lạng.
Vì cực kỳ nhỏ, luyện sệt thành hoàn, Mỗi hoàn 6g, vàng lá làm áo, sáp bảo vệ, những người mạch hư dùng thang nhân sâm, người mạch thực dùng thang Ngân hoa, Bạc hà, mỗi lần uống một hoàn, người lớn bệnh nặng, mỗi ngày hai lân, thậm chí một ngày ba lần, trẻ nhỏ uống nửa viên, không biết, thêm nửa viên thuộc đơn Khai khiếu tề thuộc đơn thuốc của Bác sĩ Đông y, một loại thuốc pha sẵn cực kỳ quý.
Có người lúc uống An cung ngưu hoàng hoàn sẽ bóc lớp vàng lá đi, thật ra, đó rất đáng tiếc, vàng lá không phải là để bọc lấy bên trong cho đẹp mắt mà có thể có hiệu quả trị liệu đặc biệt cho các chứng an thần trấn tĩnh.
Võ Đại Dũng nằm ngang thấp, tinh thần hôn mê bất tỉnh, sắc mặt đỏ, tiếng hơi thở kéo dài, tứ chi mạnh mẽ co giật bị Diệp Thanh vừa đưa vào An cung ngưu hoàng hoàn mùi hương thơm ngát bốn phía qua một lát, liền dừng co giật, thân thể dần dần trấn tĩnh lại, thần trí cũng thoáng tỉnh táo, trong thời gian ngắn mở mắt một chút, nhưng không nhìn thấy rõ Diệp Thanh đang cứu y, Vậy nên không hiểu được.
Viên đan hoàn này, chính là “ cấp cứu tam bảo” của Đông y, có rất nhiều công dụng thanh nhiệt hóa độc, thông đờm, nếu dùng y học hiện nay để giải thích, là tác dụng trấn tĩnh, chống ngất, chống tổn thương não, thúc đẩy tỉnh táo, bảo vệ cơ tim tổn thương thiếu máu, giải nhiệt, kháng viêm, và kháng sốc… Là thuốc chữa nhiều chứng bệnh, Võ Đại Dũng có được một viên đan hoàn liền từ cõi chết tìm được đường sống, một chút cũng không ngạc nhiên.
Diệp Thanh thoáng yên tâm, để Giang Lỵ khẽ thêm cho y một chút nước, để thúc đẩy hấp thu thuốc, đồng thời bổ xung tình trạng mất nước nghiêm trọng khác, lúc này mới ngẩng đầu lên, giải thích với mọi người một lần như thế nào:
- An cung ngưu hoàng hoàn là gì? Vàng lá là gì?
Lúc Diệp Thanh nói lên, bên trong dược thiện cũng có vàng lá, mọi người đều ríu rít lấy làm lạ.
Ví dụ, có một “ lá vàng cài thịt” nếu như ngủ không ngon giấc, khả năng của tim không khỏe mạnh, thì có thể ăn một chút đừng ăn sạch thịt, nhất định phải ăn hết lá vàng.
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cũng chạy lại, ở trong đám người yên lặng nghe hắn chậm dãi nói, mắt của hai cô đều sáng lấp lánh, thần thái vút bay, như đang có gió bay trên đầu hai cô vậy.
- Bác sĩ, anh thật lợi hại!
- Bác sĩ, chẳng lẽ anh là Diệp Thanh của Diệp gia thôn?
- Ái chà, tôi nói ai đâu, trừ Diệp Thanh ra, ai còn có y thuật cao minh như vậy.
- Ái chà, Bác sĩ Diệp, không tốt rồi, Đại Dũng y, y lại hôn mê rồi.
Đang nói chuyện, bên cạnh liền vang lên tiếng kêu cứu của Giang Lỵ.
Mọi người lại lo lắng, tuy nói Võ Đại Dũng này dung mạo hung tợn, thô bỉ vô lễ, nhưng bệnh tình người ta phát tác, thuộc về “ kẻ yếu” được đồng tình, hung ác sớm đã giảm bớt ba phân, Hơn nữa, cũng không thể lấy trông mặt mà bắt hình dong, bọn họ lại không biết Võ Đại Dũng người này đã từng làm qua chuyện xấu gì?
An Tiếu Trúc liền chép chép miệng, kéo Mã Tiểu Linh thì thầm:
- Diệp Thanh người này sao thế nhỉ, cái gã kia ác độc như thế, sao lại cứu y hả?
Mã Tiểu Linh liền cười cười, vỗ vai cô, tỏ ý bảo cô hãy bớt giận.
- Tôi thấy, hắn chính là không qua ải mỹ nhân, có người đẹp cầu xin hắn, hắn liền nhận lời.
An Tiếu Trúc tức giận, cũng phát hiện thân hình Giang Lỵ cũng rất đẹp, vừa nãy không sao, hiện giờ đã ghen chút.
- Khà khà.
Dù sao Mã Tiểu Linh cũng lớn tuổi hơn, không có nhỏ mọn, lập tức an ủi cô nói:
- Trị bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ, lấy khoa cấp cứu của chị để nói nhé, vẫn thường xuyên có vài phạm nhân được đưa tới, còn không phải như thế cứu sao?
- ….
An Tiếu Trúc tức giận một trận, liền cười, người này, nếu không phải hắn lương thiện như vậy, mình cũng sẽ không thích hắn đúng không? Vì thế, không nói nữa cùng với người xung quanh, chăm chú quan sát Diệp Thanh chữa bệnh.
Chỉ thấy hai tay Diệp Thanh sát châm, một bó cực kỳ nhỏ khoảng năm cây, hình hoa mai, đang ở trên người Võ Đại Dũng châm đi châm lại, lập tức hiếu kỳ vô cùng, đại khái trước kia chưa thấy qua ngân châm nhỏ như vậy, hơn nữa còn buộc thành bó đồng thời cùng nhau châm.
Mã Tiểu Linh hiểu đôi chút về Đông y cũng biết, liệu pháp Hoa mai châm đã có hơn ngàn năm lịch sử, lại châm da thịt, bên ngoài trẻ nhỏ hoặc Thất tinh châm.
Trong “ Linh xu kinh” có miêu tả “ mao thứ” và “ Dương thứ”, có rất nhiều chỗ giống với Mai hoa châm trong tay Diệp Thanh, nếu trói năm châm thành một bó, rất giống hình hoa mai, nên gọi là “ Mai hoa châm”, nếu buộc 7 châm thành một bó sẽ gọi là “ Thất tinh châm”. Ngoài ra, bởi vì đâm nông nên gọi “ đâm da không thương thịt” lại gọi là “ Bì phu châm”.
Sắc mặt Diệp Thanh lạnh lùng, Thương lê chân khí bám vào trên Mai Hoa Châm, vận chỉ như bay, lúc nhanh lúc chậm, khi phóng khoáng khi ngưng trọng, cực kỳ có cảm giác nghệ thuật đẹp, chia ra đâm vào Huyệt Hoa Đà giáp tích Huyệt, Phế du, Tỳ du, Di du, Thận du… các chỗ trên hai sườn của Võ Đại Dũng
Khoảng một tiếng sau, lại đổi một cây châm dài ba thốn sáu phân, lấy các Nội quan, Khúc Trì, Túc tam dặm, Trung quản, Đại chuy ngũ Huyệt, lại đổi cây châm ngắn, đâm vào các huyệt vị ở tai: Huyệt di, Bình gian, Thận, Tam tiêu, Can thần môn, Tâm nhĩ, Mê căn… cũng gọi là “ Nhĩ Châm”.
Ba loại châm pháp này của Diệp Thanh luân phiên theo thứ tự, thành thạo vô cùng, thực giống như chơi đùa, nhìn thấy mọi người như say như mê, vui tai vui mắt, cảm khái có dư, không khánh khỏi nhấp nghé.
- Lâu nay nghe tiếng Diệp nhị lang ở Diệp gia thôn y thuật siêu quần, hôm này thấy được, quả nhiên không phải danh bất hư truyền, tuyệt kỹ châm cứu đó, chu vi vài trăm dặm chắc chắn không ai bì kịp.
- Đúng đấy y thuật này, bất luận hiệu quả chữa trị, chỉ thủ pháp đẹp mắt kia cũng cao vô biên rồi.
Một tiểu cô nương mặc trang phục bơi đáng yêu, quấn khăn tắm dầy dầy không kìm nổi tán thưởng nói.
Một nam sinh bên cạnh nghe thấy cũng không phục, quả thực muốn hộc máu, phản bác nói:
- Y thuật cao với thủ pháp đẹp có quan hệ gì, nhiều lắm thuần thục một chút thôi?
Nam sinh kia liền câm mồm không nói được gì, thực ra các thứ y học này nọ chính là một môn học cần năng lực động thủ và tính thực tiễn cực nhanh, vận động nhiều, bản thân ở một trình độ nhất định đại diện cao thấp của Y thuật rồi.
- Tôi cảm thấy Ôn tuyền sơn trang này nên làm một trạm y tế, mời một hai bác sĩ trình độ cao như Bác sĩ Diệp này về mới được, nếu không thì, rất dễ xảy ra chuyện, trước không thôn sau không có cửa tiệm nào chắc đợi xe cứu thương đến cũng phỏa một tiếng sau.
- Người ta làm kinh doanh, rõ ràng không có khả năng?
- Mở phòng khám nhỏ cũng là kinh doanh hả?
- Nơi này không có khả năng mỗi ngày đều có bệnh nhân.
- Cũng phải.
Sau mũi châm cuối cùng của Diệp Thanh kích ra, Võ Đại Dũng liền từ từ tỉnh dậy, có chút mê man nhìn Diệp Thanh, lại nhìn người nữ nhân của mình Giang Lỵ, lập tức có chút chẳng hiểu gì cả.
- Toi…., Tôi sao nằm ở đây hả? Vừa nãy chẳng phải đang thưởng thức ở trong suối nước nóng sao? Ý, tiểu tử này sao quen mặt vậy?.... Á
~Võ Đại Dũng như gặp phải ma vậy, đột nhiên nhảy dựng lên, cũng trong lúc đột nhiên đó nhận ra Diệp Thanh, lập tức nhớ tới cảnh tượng bị hắn đánh đau, dọa khiến cho vẻ mặt phải đề phòng, sợ Diệp Thanh lại đánh y, nhưng y sợ bị Diệp Thanh đánh sợ đó.
Nhưng thân thể bệnh tật cũng chưa bình phục, chỉ được Diệp Thanh cứu tỉnh mà thôi, làm sao có thể đứng thẳng được, lập tức ngã nhào xuống.
- Đại Dũng, anh vừa nãy đột nhiên sốc co giật, là Bác sĩ Diệp không tính toán trước đây cứu anh.
Giang Lỵ tất nhiên đỡ y, kiên nhẫn giải thích nói.
- Hắn?
Võ Đại Dũng nghi hoặc nhìn lại.
- Vâng, đúng vậy.
Giang Lỵ nặng nề gật gật đầu, lập tức đẩy hắn một chút, nói:
- Còn không mau cảm ơn Bác sĩ Diệp đi?
- Ta…
Võ Đại Dũng có chút không muốn, tiểu tử này, trước đây hung hăng đánh mình, sau đó lại giẫm đám bạn mình, cắt mất thể diện của mình, hiện nay lại cứu mình nhiều nhất cũng hòa nhau, mướn mình xin lỗi hắn! Còn lâu nhé.
- Được rồi.
Diệp Thanh rộng lượng xua tay, khiêm tốn nói:
- Trị bệnh cứu người là bổn phận của thầy thuốc chúng tôi, Diệp gia tôi hành y cứu tế, chưa bao giờ cần người khác báo đáp.
Lời này vừa nói ra, lập tức chiếm được thiện cảm của mấy chục người ở đó, tiếng vỗ tay vang lên mạnh mẽ như thủy triều.
An Tiếu Trúc cũng ra sức vỗ tay:
- Anh Diệp Thanh quả thực uy mãnh, quả thực đẹp trai, ừ, sau khi ta trở về, sẽ lấy đề tài này viết một bài văn, đưa lên tập san của trường
Nhưng là phóng viên nhí của trường cô, còn thực tập ở đài truyền hình Phù Liễu, nếu không phải nhiệm vụ học tập cấp tốc, ta đều có tư cách làm biên tập viên của tập san của trường kiêm phát thanh viên, không hoàn toàn là dựa vào quan hệ trong nhà, còn là năng lực thực của cô.
- Người này, lúc nhiều người đều khiêm tốn lễ độ, nho nhã thanh tú, nếu có người biết hắn xốc người như man thú, không biết sẽ cảm tượng như thế nào đây.
Mã Tiểu Linh lắc đầu cười, thầm khen Diệp Thanh chí lớn, đồng thời không khỏi oán trách tiểu tử này có chút giảo hoạt.
Đại khái, bốn phương tám hướng là quần chúng, ngũ hồ bốn bể, vừa đi, nhất định sẽ huyên náo, sự việc hôm nay đến lúc, danh vọng của Diệp gia khẳng định càng lên thêm tầng nữa, thằng nhãi này quá giảo hoạt.
Mặt Diệp Thanh thản nhiên cười, không quan tâm hơn thua, khí độ phi phàm, không thể không cảm thấy mình mới là nhân vật chính.
- Bác sĩ Diệp, người mắc bệnh tiểu đường không thể ngâm suối nước nóng?
Tiếng vỗ tay trầm xuống, Giang Lỵ hướng vào Diệp Thanh hỏi, Diệp Thanh đã nói, Đại Dũng y bệnh tiểu đường trúng độc gì đó.
Diệp Thanh gật gật đầu:
- Đúng vậy, bệnh nhân tiểu đường nếu đường huyết không ổn định, trong suối nước nóng rất dễ dàng chảy mồ hôi, gây ra mất nước, dẫn đến sự thay đổi của đường huyết. còn bệnh nhân tiểu đường tiêm Insulin hấp thu nhanh hơn, càng nghiêm trọng hơn bệnh tiểu đường.
Lại nói với Võ Đại Dũng:
- Người mắc tiểu đường hôn mê, có ba nguyên nhân thường thấy nhất:
1 là hôn mê đường huyết thấp, một loại là đường niệu tham số cao
Còn một loại là bệnh đái tháo đường trúng độc hôn mê, ngươi chính là loại sau cùng.
Bệnh đái tháo đường trúng độc, vẫn là chứng bệnh thường thấy trong khoa nội, chủ yếu bệnh nhân tiểu đường insulin không đủ gây nên, đường thay thế hỗn loạn phát triển đến mỡ phân giải nhanh chóng, nồng độ đồng thể huyết tương vượt quá mức bình thường hình thành nên đồng chứng, từ đó dẫn đến đồng thể đồng chất.
Cùng lúc đó, protein phân giải, axit thay thế kết quả tăng nhiều, giá trị máu hạ xuống, lực kết hợp máu rõ ràng xuống thấp, gây ra hỗn loạn chất điện phân, dẫn đến thay thế axit trúng độc mất nước nghiêm trọng, hơi thở có mùi táo dập, đồng chứng, đường huyết rõ ràng tăng cao, sau thời kỳ hôn mê vì đặc điểm thường thấy bệnh tiểu đường hình 2.
Diệp Thanh coi như là hết bổn phận thầy thuốc, lại tỉ mỉ giảng giải cho y hiểu một chút về nguyên nhân bệnh lý, cũng dặn dò sau này các việc cần chú ý về sau, ngôn ngữ chân thành, không hề có ý khinh thường, Võ Đại Dũng bất giác có chút cảm kích, ngập ngừng một lúc, muốn nói lời “ cảm ơn” nhưng, thói quen luôn luôn ngang ngược của y, trong thế lực ngầm của tỉnh thành cũng là nhân vật có máu mặt, thực nói không nên lời.
Giang Lỵ cũng là người hiểu chuyện, nhìn Diệp Thanh, lấy ra một một xếp nhân dân tệ dày cộp, đưa cho Diệp Thanh nói:
- Bác sĩ Diệp, thực sự rất cảm ơn anh, một chút tấm lòng, mong anh đừng từ chối.
Diệp Thanh nói:
- Quá nhiều rồi, quá nhiều rồi, tôi chỉ nhận tiền thuốc.
Lúc đó từ bên trong lấy ra năm tờ đỏ đỏ, Giang Lỵ vẫn muốn đưa thêm, nhưng Diệp Thanh kiên quyết không nhận, cô cũng đành bó tay.
Người có mặt xung quanh, lập tức lần nữa nhiệt liệt vỗ tay, đặc biệt là người nói khoác hiểu về thuốc Đông y trước đó, lúc này đầy vẻ tiếc nuối, thầm nói, An cung ngưu hoàng hoàn quý báu như vậy, chỉ ngửi hương chắc chắn là thuốc quý, lấy đi bán tuyệt đối có thể đầu cơ với giá trên trời, Bác sĩ Diệp này không ngờ bán với giá bèo bọt, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Ừ, hắn là người của Diệp gia, đan hoàn này Diệp gia chắc chắn còn rất nhiều, sao ta không đến cửa cầu xin? Bỏ số tiền lớn mua tất cả chứ? Lưu lại một ít về sau dùng để cấp cứu cũng tốt, cần phải biết An cung ngưu hoàng hoàn này và Tủ tuyết đan, Chí bảo đan đều được gọi là “ cấp cứu tam bảo” đều là thuốc cấp tốc có tác dụng lớn, khó cầu được.
- Bác sĩ Diệp, trừ người mắc bệnh tiểu đường ra, còn có người như thế nào không được tắm suối nước nóng?
Có người lo lắng hỏi, làm không tốt mình cũng như gã nam đen đủi lúc nãy, té xỉu xuống hồ nước nóng, thật sự lần nào cũng may mắn như vậy, có thể gặp được Tiểu thần y Diệp Thanh.
Sau đó, Diệp Thanh liền cẩn thận giảng giải các việc cần chú ý, ví dụ như, huyết áp cao, bệnh động mạch vành mãn tính, người già, lúc ngâm suối nước nóng phải chú ý, không thể quá độ, tốt nhất không nên vượt quá mười lăm phút, nước nóng cũng không thể quá cao, tốt nhất là khoảng 34-37oC, nếu không rất dễ dàng khiến tim đập nhanh, huyết áp tăng cao, áp lực lên tim càng nặng hơn, rất dễ phát bệnh, đối với sức khỏe thân thể bất lợi.
Đồng thời phải luôn theo dõi tình hình thân thể, một khi xuất hiện tim đập nhanh, ví dụ quá 140 nhịp/ phút, hoặc cảm thấy váng đầu, hoảng hốt, tốt nhất nhanh chóng ra khỏi nước nóng.
Cũng đã dạy mọi người một tiêu chuẩn phán đoán rất tốt, đó chính là, lúc ngâm nước nóng thân thể khẽ toát mồ hôi, nếu chảy quá nhiều mồ hôi, thậm chí đầm đìa đã nói rõ ngâm “ quá chừng” rồi.
Ngoài ra, chế độ dinh dưỡng không hợp lý,sau khi mắc bệnh cơ thể cực kỳ suy nhược, quá lao lực, ăn quá no, quá đói, uống rượu quá lượng đều không thích hợp để ngâm suối nước nóng.
Trong cách nói, cực kỳ nhiều điều.
Diệp Thanh nói rất êm tai, như đang ngồi tuyên truyền kiến thức phổ cập khoa học vậy, lập tức nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay, thậm chí, Diệp Thanh còn cảm giác được, giá trị y linh của mình đang từ từ tăng lên, không khỏi mừng rỡ.
Sự tăng trưởng này khác với 12 điểm giá trị y linh phần thưởng khi cứu Võ Đại Dũng, có một đạo lý huyền ảo ẩn chứa trong đó, Diệp Thanh nhất thời cũng không hiểu, chỉ biết, cảm giác này, trước kia hắn chưa từng có.
Chẳng lẽ, giáo hóa cũng khiến Giá trị y linh tăng trưởng? Chưa nghe Tiểu Vũ Nhi đề cập qua.
Sau đó, Võ Đại Dũng mặc xong quần áo, nhìn Diệp Thanh gật gật đầu, dẫn vài bạn nhậu và các người đẹp rời đi.
Đám lưu manh kia lúc này quả thực rất buồn bực, thầm nói, sau này muốn tìm cảnh này nhưng khó khăn âm kém dương suy, không ngờ để tiểu tử đó cứu Dũng ca một lần, theo tính tình của y, sau này sao đối nghịch với người này đây?
Bọn chúng biết, Võ Đại Dũng tuy thô lỗ, hạ lưu, nhưng cũng cực kỳ nghĩa khí, Diệp Thanh nếu đã cứu y, tuy y bề ngoài không phục nhưng trong lòng lịa tuyệt đối khắc sâu ân đức này.
Không nghĩ, dù bọn chúng muốn làm đúng, cũng cần thực lực kia.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo