Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 384
hần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 384: Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ vậy thôi... (1,2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Trong chốc lát, thân hình Diệp Thanh lay động, tựa như ảo mộng, mấy gã đàn ông vẫn chưa nhìn rõ được những động tác của Diệp Thanh, liền nằm sấp hết xuống đất.
Nhưng, Diệp Thanh hạ thủ cũng rất có chừng mực, cậu cũng là người có thân phận, là ông chủ của một bệnh viện lớn, hành y tế thế, không phải những loại giang hồ vớ vẩn gì, đánh những đám côn đồ này chết hoặc tàn phế thì cũng không hay lắm, hơn nữa, người bác sĩ cũng cần phải có nhân tâm nữa mà.
- Á..., đau quá trời ơi.
Một gã tay ôm đũng quần, nhảy dựng lên, hiển nhiên là bộ phận quan trọng đó đã bị đả thương.
- Trời ạ, sao mà đau đớn khó chịu thế, tôi cảm thấy như ngàn vạn con kiến đang cắn mình vậy.
Một gã đàn ông nằm bò ra đất kêu thảm thiết, như muốn cào xé thân thể mình vậy, hắn bị Diệp Thanh đả vào một huyệt đạo rất độc đáo, rất ngứa và khó chịu, đúng là sống không bằng chết.
- Cứu mạng với, ôi trời ơi...
Một gã đàn ông bò lăn khắp mặt đất, tay chân đạp loạn lên, kêu rên thảm thiết.
- Ôi ma quỷ ơi, người đừng hành chúng tôi nữa.
Gã đàn ông này thật vô dụng, không ngờ kêu khóc thản thiết và rất ẻo lả, khiến những đám đồng bọn mất mặt, trong đó có những đồng bọn nữ của chúng vừa sợ lại vừa tỏ ra kinh miệt.
Mấy người con gái này, không biết là sợ thật hay là cố ý tỏ ra sợ sệt, nhìn dạng bọ giống như những con mèo nhỏ nhắn, rất đang thương, đều co cụm lại trong góc phòng, không dám nói lớn, có mấy người thận chí còn run rẩy lên, không biết là hưng phấn hay là sợ hãi nữa.
Nhưng, từ ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thanh có thể đoán được rằng, phần lớn đều rất hưng phấn, có người con gái nào không thích anh hùng chứ, đối với mấy gã đàn ông khác, cũng chỉ sống trên tiền bạc của người ta nên cũng chẳng có chút tình cảm sâu đậm nào cả.
...
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc liếc nhau, rồi không ai bảo ai đều quay người đi, thấy những bộ dạng của những gã đàn ông này, đúng là chẳng thèm nhìn làm gì.
- Cái tên này, lại dùng bạo lực rồi, nhưng, hắn cũng được đấy chứ, trong lúc phẫn nộ còn biết khắc chế, không hạ thủ giết bọn họ.
Mã Tiểu Linh lắc lắc đầu, rồi cười bất đắc dĩ.
- Anh Diệp Thanh giỏi quá, quả nhiên uy mãnh tuyệt vời.
Ánh mắt An Tiếu Trúc bừng sáng lên, bừng sáng như hai viên bảo thạch vậy, tỏ vẻ rất sùng bái Diệp Thanh.
Những nữ nhân viên phục vụ có thái độ rất tốt với Diệp Thanh thì đều há hốc mồm ra, dường như không hiểu vấn đề gì xảy ra nữa, thầm nói, anh chàng đẹp trai này, sao mà uy mãnh vậy chứ?
- Mau mau, mời anh Dũng tới đây.
- Mau đi gọi anh Dũng tới đây.
Trong đó có hai gã đàn ông vô cùng phẩn nộ, vừa kêu thảm thiết vừa kều đám nữ phục vụ đi gọi lão đại của bọn họ tới.
Diệp Thanh uy mãnh như vậy, bọn họ đoán rằng, chắc cũng chỉ có lão đại của bọn họ Dũng ca mới có thể địch nổi.
Sáu đó, trong đó có một nữ nhân việt gọi điện, nói đi nói lại mấy lần, đại ý rằng, Dũng ca, anh mau tới đây đi, mấy huynh đệ của anh đang ở Nhã gian bị một tên công tử bột đánh rồi, mong lão đại mau tới cứu.
Diệp Thanh cũng chẳng cần phải ngăn lại, tới một người thì đánh thêm một người, tới hai người thì đánh luôn cả hai người, đánh mấy đám này xong thì mới yên tâm mà tắm suối nước nóng được, nếu không, bao nhiêu đám vớ vẩn này cứ đến huyên náo chắc chẳng còn tâm chí nào tắm nữa.
An Tiếu Trúc cười khúc khích một tiếng, ghé sát tai Mã Tiểu Linh nói:
- Tự nhiên em lại nghĩ tới phim Tây Du Ký, lúc Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, Ngọc Hoàng Đại Đế phải tránh dưới cái bàn, kêu lớn, mau mới tây phương Như Lai Phật Tổ tới.
- Quỷ nha đầu này.
Mã Tiểu Linh nghĩ một lát thấy cũng giống thật, liền cười rồi mắng yêu.
Môt lát sau, liền bước tới một gã mặt mày dữ tợn, dáng người cường tráng, cao lớn vô cùng, chỉ có điều mặt mày có vẻ như bị sưng phù lên vậy, phía sau còn có một người con gái xinh đẹp nữa, thân hình rất xinh đẹp quyến rũ, đôi măt đen nháy, cổ thon dài, cũng là một cô bé xinh đẹp mỹ miều đó chứ.
- Hóa ra cái tên Dũng ca gì đó lại là cái tên này, buồn cười chết đi được.
Diệp Thanh nhìn thấy đại ca của bọn chúng tới, rồi bĩu bĩu môi, hóa ra, người này gọi là Dũng ca sao, chẳng phải cái tên mà đụng phải lão Nghiêm ở thôn Nghiêm Gia đó sao, rồi muốn quỵt tiền bồi thường, sau đó bị mình đánh cho một trận, tên đầy đủ là Vũ Đại Dũng, tên thường gọi là Dũng ca, hố hố.
Thầm nói, lúc đó mình nhìn thấy tên này, đã biết là không phải người tốt rồi, quả nhiên, không ngờ còn thu phục nhiều đàn em như vậy, tác oai tác quái, mẹ kiếp, đúng là bọn rẻ rách.
- Mong Dũng ca cho hắn một bài học đi.
- Anh Dũng đánh cho tên nhãi này tan như mướp đi, mẹ nhà nó chứ, dám đánh anh em chúng tao sao?
- Anh Dũng, anh phải đứng ra lấy lại công bằng cho anh em, anh xem, Trùng Tử bị đánh thành như thế kia rồi.
Gã đàn ông kia nói Trung Tử, chính là gã có cậu nhỏ vô cùng khiêm tốn đó nên gọi là Trùng ca.
- Anh Dũng, đánh chết hắn đi.
- Anh Dũng tiên phúc vĩnh hưởng, uy mãnh như hùng, trên giường công phu vô song.
Mấy gã đồng bọn thấy lão đại của mình tới kịp thời, ai nấy đều phấn chấn tinh thần hẳn, vừa nãy còn lăn lốc dưới đất bây giờ đều bò lên, rồi hô quát không ngừng, rồi nghĩ tới cảnh Diệp Thanh phải quỳ xuống cầu xin bọn họ rồi phải liếm đế giày cho bọn họ nữa.
Đâu ngờ rằng, nếu không phải Diệp Thanh nhẹ tay thì làm sao bọn họ còn có thể bò lên được nữa chứ.
Hơn nữa, cái tên công phu vô song trên giường kia thì liên quan gì tới đánh nhau ngoài đời này chứ, cho dù tỉ thí trên giường, gặp phải Diệp Thanh cũng tắt điện hết.
- Sao thế? Sao thế? ai mà ăn phải gan hùm vậy, dám bắt nạt anh em của lão Vũ này sao?
Vũ Đại Dũng vênh váo tự đắc, vừa vào tới cửa, thấy anh em của mình bị đánh thảm như vậy, không khỏi giận tím mặt, lớn tiếng quát.
Người con gái phía sau hắn, tên là Giang Lỵ, đúng là ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt đã nhìn thấy Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc đang dưới hồ, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra rồi, bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng lên, không khỏi kinh ngạc đến cực điểm.
Thầm nói, đúng là oan gia ngõ hẹp à, cái ánh chàng gày go đẹp trai kia sao mà lại uy mãnh thế nhỉ? Làm sao mà đánh cho đám đàn em hùng hổ của Đại Dũng thảm hại thế chứ? Oa hình như cậu nhỏ phía dưới đang phình phình lớn dần kia, chắc cũng chẳng thua kém ai.
Lúc đó có chút ngượng ngùng rồi đưa ánh mắt ra chỗ khác, rồi giơ tay lôi lôi tay áo của Vũ Đại Dũng, ra hiệu cho hắn kiềm chế một chút, gặp phải khắc tinh rồi kìa, ở đây đàn em của anh ấy nhiều như vậy, nên cũng không tiện nói thẳng ra, ít ra cũng phải để lại cái sĩ diện cho anh ấy nữa chứ.
- Em làm cái gì thế? đừng lôi anh chứ, anh em của anh đều bị đánh thế này rồi, anh là một đại ca sao có thể đứng nhìn được chứ.
Vũ Đại Dũng dường như tỏ ra rất khó chịu, khẽ ngoảng mặt lại lườm Giang Lỵ một cái, rồi tỏ ra vô cùng nghĩa khía nói.
Lập tức, mấy gã đàn em kia cảm động đến rơi nước mắt, cùng kêu lên:
- Mong anh Dũng trả thù cho bọn em.
- Anh Dũng, chính là hắn, cái thằng công tử bột kia.
- Anh Dũng, lên nào.
- Anh DŨng, đánh hắn đi.
Mấy gã đàn em đều kêu gào lên, nhưng đâu ngờ rằng, lúc Dũng ca của bọn họ nhìn thấy Diệp Thanh, giống như thấy quỷ vậy, lập tức rùng mình lên, sau đó, mặt từ đỏ bừng biến thành trắng bệch, run run, những khí thế trước kia dường như tan biến hết.
Như một con sói dũng mãnh, muốn lao lên cắn chết bảy tám con dê, nhưng gặp phải con dê đầu đàn uy mãnh hơn cả sư tử vậy.
- Anh Dũng, sao anh còn chưa ra tay vậy?
- Anh Dũng, anh mau lên đi, anh em đợi anh cho thằng nhãi này tan như mướp đây.
- Anh Dũng, anh làm sao thế?
- Anh Dũng? Anh Dũng?
...
- Ha ha ha ha, đừng làm bừa nãy, lập tức cút hết đi.
Vũ Đại Dũng ngây ngô cười, sau đó định lại thần, quay người rồi đi luôn, không để ý tới sự kinh ngạc của đám đàn em.
Lúc vào thì oai phong thế mà lúc đi ra lại lầm lũi như vậy.
Những tư thế bước ra khỏi phòng này, dường như còn lưu luyến điều gì đó nữa.
Giang Lỵ đi phía sau cũng vội đuổi theo, quay đầu liếc nhìn Diệp Thanh một cái, ánh mắt có vẻ phức tạp vô cùng.
Những đám đàn em thấy vậy, không khỏi câm khẩu, liếc nhau rồi vội vàng cúi đầu xuống, giống như đám cháu chắt rời khỏi đây vậy, vừa sợ hãi, buồn bực với uy thế của Diệp Thanh...
- Haizz, Trùng ca, anh còn có thể nói chuyện được không vậy?
- Mẹ kiếp, mày trù ông mày đó hả, có mày bị đánh không nói lên lời ý.
Trùng ca tức giận, nếu không phải vai hắn đau không thể làm gì được, không thì đã cho tên kia một cái bạt tai rồi, dám trêu đùa ông mày à.
- Trùng ca, em không có ý đó, em chỉ muốn hỏi anh thôi mà, sao cái tên tiểu tử đó lại uy mãnh như vậy chứ?
- Đúng đó, cái tên tiểu tử đó rốt cuộc là người như thế nào, ngay cả Dũng ca cũng không dám vuốt râu hùm vậy?
- Mẹ kiếp, bọn mày hỏi tao, thì tao hỏi ai hả?
Trùng cà vô cùng buồn bực, thầm nói, nếu tao mà biết hắn lợi hại như vậy, thì tao tới gặp hắn gây sự làm gì chứ, mẹ kiếp, hôm nay đúng là đen đủi, mẹ nhà nó chứ, đau quá đi mất, chắc cả tuần này không lâm trận trên giường được rồi.
- Haizz, bọn mày chú ý thấy chưa, hai bên vai của Dũng ca đều đã sưng vù lên kìa, không phải cũng bị tên tiểu tử đó đánh đấy chứ?
Một ả có vẻ tinh ý nhìn thấy vậy nói.
- Nói bậy, Dũng ca lợi hại như vậy, làm sao bị người khác đánh chứ, chắc chắn là bị con tiện nhân Giang Lỵ kia hành rồi, không biết chừng là cắn sưng lên ý chứ.
Một ả khác cười nói.
Trùng ca có vẻ hứng thú kêu lên:
- Sai, sai rồi, bọn mày phải dùng từ bị kẹp mà sưng mới đúng chứ.
- Thế à?
- Mẹ kiếp, mày không biết sao, đúng là tiếc cho thân phận đàn ông của mày.
- Quả thật em không biết mà...
- Thôi đừng nói linh tinh nữa, bọn mày xem có phải anh Dũng bị tên tiểu tử đó đánh hay không, dường như nhìn thấy hắn như nhìn thấy cọp vậy.
- Ai dà, đúng như vậy đó.
- Đừng nói nữa, cẩn thận bị Dũng ca nghe thấy, thì sẽ xé xác bọn mày đấy.
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây ạ?
- Nhã gian không còn rồi, tất nhiên là cùng Dũng ca đi tắm ở suối nước nóng bình thường rồi.
- Ở suối lớn cũng hay mà, ở đó nhiều mỹ nữ hơn mà.
Một ả có vẻ ghen tị, nũng nịu nói:
- Sao các người xấu xa thế hả, có những mỹ nữ chúng em thế này rồi, còn muốn có người đẹp khác nữa sao?
- Con gái mà, tất nhiên càng nhiều thì càng tốt rồi, lát nữa chúng ta chém gió với nhau, thì càng nhiều người hùa vào càng vui chứ sao, càng nhiều người cùng ấy ấy chẳng phái vui sướng biết nhường nào sao.
Những người con gái đi theo tất nhiên là mặc kệ rồi, dù sao cũng thấy chút thẹn thùng, một ả quát lớn:
- Đi chết đi, mấy gã đàn ông các người định làm việc đó quần thể sao?
- Đúng đó, các người thật là hết chỗ nói.
Một ả khác phụ họa.
- Vậy các nàng cùng hợp sức nào.
Một gã đàn ông phản bác.
- Choáng, sao các người lại nghĩ như vậy chứ, có thể không nói những chuyện sắc dục như vậy được không hả.
Một ả tỏ vẻ rất ngượng ngùng, không biết là thật hay không những hay là cố ý tỏ ra mình là người thuần khiết.
...
Sau khi đám người đó rời đi, nữ nhân viên phục vụ kia mới hoàn hồn, miệng há hốc ra, vội gật gật đầu với Diệp Thanh, sau đó cười và rời đi:
- Mọi người tiếp tục tiếp tục đi nhé, có chuyện gì cứ gọi tôi nhé.
Đi được vài bước, lại quay đầu lại liếc nhìn Diệp Thanh một cái, nói:
- Gọi lúc nào là tới lúc đó.
Nói xong, liền ngượng ngùng mà rời đi.
“...”
Diệp Thanh lúc đó toát mồ hôi hột, gọi lúc nào là tới lúc đó là sao? Sao mà nghe thấy thế nào ý, như là đang mơi hàng vậy.
Trong phòng lại tiếp tục trở nên yên tĩnh, Diệp Thanh lại lần nữa xuống nước, rồi bơi ra chỗ Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc.
Ba người cùng tắm trong một hồ, hai người đều đã thấy sự việc đó rồi, làm sao mà không thấy vui sướng được chứ.
- Oa, thoải mái quá à.
Toàn thân An Tiếu Trúc đỏ bừng lên, đây là do suối nước nóng bừng lên, khẽ nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói:
- Cái cảm giác này thật thích, ngâm người càng lâu thì càng thấy thích thú, dường như làn da được trăm ngàn cây châm cứu châm vào ý, thích thật.
- Từ lúc nào em giống như Diệp Thanh vậy, nói câu nào cũng phải nói tới nghề, em đã châm cứu qua chưa vậy?
Mã Tiểu Linh cười rất sang khoái, lộ ra hàm răng trắng ngần, nói.
Mái tóc ngắn của cô rất xinh đẹp, với vẻ ngũ quan rất bắt mắt này, khiến Diệp Thanh nhìn mà ngây ngất.
Thảo nào đàn ông thường nói, đàn bà đã qua tắm gột thì có sức hấp dẫn hơn cả.
- Không có bệnh thì có thể châm cứu được không ạ?
Ánh mắt An Tiếu Trúc sáng bừng lên, hiếu kỳ hỏi, nói thật, lúc này cô cũng quả thật cô cũng có chút động lòng, cô cũng đã từng thấy Diệp Thanh châm cứu rồi, những động tác thần ký đó quả thật vô cùng hiếm gặp, nếu mà châm cứu cho mình thì sướng phải biết, hơn nữa, cô thích những người đàn ông mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng hi vọng, đàn ông cũng phải đối xử với cô dịu dàng như nước vậy, như người anh yêu thương và bảo vệ cho em gái vậy, những cái đó Diệp Thanh đều hội tụ đủ cả.
Mã Tiểu Linh nói:
- Tất nhiên là có thể dùng những liệu pháp của đông y để dự phòng bệnh tật rồi, có thể tăng tiến sức khỏe nữa chứ. Thế kể thứ 7 thứ 8 trước công nguyên, trong “ Kinh Dịch” đã nhắc tới: quân tử phải biết phòng bị, hai từ phòng bị kia đã có từ thời cổ rồi.
Ngoài ra trong cuối” Hoàn Nam Tử” đã nói: Người hành nghề y, thường chữa khi chưa có bệnh, đó mới gọi là thần y. Những điều trên đều chứng tỏ người xưa cũng đã biết dự phòng bệnh tật rồi.
An Tiếu Trúc nói:
- Chị Tiểu Linh, chị lợi hại thật, những câu trong sách cổ thế mà chị cũng trích dẫn ra được.
Mã Tiểu Linh cười cười, có chút ngượng ngùng nói:
- Chị là bác sĩ của khoa cấp cứu mà, ở khoa này yêu cầu phải biết nhiều biết rộng, cho nên khoa nào chị cũng biết một chút, nên đông y cũng có chút nghiên cứu.
Thực ra, cô vẫn còn một câu chưa nói, bởi vì Diệp Thanh giỏi về đông y, cho nên cô mới chú ý nhiều về đông y hơn.
Diệp Thanh lấy chai nước trên bờ ngửa cổ lên uống, để bổ sung lượng nước mất đi khi tắm suối nước nóng này, gật đầu nói:
- Không ngờ Tiểu Linh cũng tinh thông châm cứu như vậy, quả thực cũng biết dự phòng đấy, nhất là trong việc giảm béo, cai thuốc, làm đẹp, nói chung châm cứu liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, chỉ vì hai người đều là đại mỹ nhân, thân hình rất yểu điệu, không cần phải giảm béo rồi thẩm mỹ làm gì nên không chú ý tới thôi.
- Hừ, mồm mép cũng ngọt ghớm.
- Mồm mép cũng trơn tru đấy, anh Diệp Thanh, anh lại không thành thật rồi.
- Ha ha, anh nói đều là sự thật mà, lẽ nào hai em không thừa nhận như vậy sao?
Diệp Thanh mặt dày mày dạn nói.
Mã Tiểu Linh ha ha cười nói:
- Coi như qua quan, thêm 10 điểm.
An Tiếu Trúc thầm nói, anh Diệp Thanh, em cũng tặng thêm cho anh 10 điểm nữa.
Diệp Thanh cũng chỉ nịnh bợ vài câu thôi, không ngờ hai người đẹp này lại phấn khởi đến thế.
Diệp Thanh ngượng ngùn cười, rồi chuyển chủ đề, tiếp tục nói:
- Trong “ Linh Khu” có nói: thượng công thứ kỳ vị sinh giả dã, kỳ thứ, thứ kỳ mạt thịnh giả dã... cổ viết: thượng công trị vị bệnh, bất trị dĩ bệnh, thử chi vị dã.
Ý nói là, phàm là lương y thì nên chữa bệnh khi người ta chưa có bệnh, hoặc bệnh mới trong giai đoạn đầu phải tiến hành châm cứu rồi, cho nên lương y coi trọng việc dự phòng hơn là chữa bệnh.
“ Tố vấn” cũng đã nhấn mạnh đến việc tăng cường sức khỏe bằng châm cứu.
Ngoài ra trong” Kim quỹ yếu lược”, “ Thiên kim phương” vân vân đều đã nhắc tới những hiệu quả của châm cứu mang lại.
Diệp Thanh nói có sách mách có chứng, thao thao bất tuyệt, khiến hai người nghe mà cứ ngẩn ngơ ra, An Tiếu Trúc liền nói:
- Hai người đều là những người có học thức, em cũng kể một câu chuyện có liên qua tới y học đó là tổ y của hai người Biển Thước, không biết hai người đã nghe thấy tên này chưa.
- Ố?
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đều tập trung có vẻ đang chờ mong.
An Tiếu Trúc liền cười nói:
- Trong “ Sử ký” của Tư Mã Thiên đã nhắc tới truyền kỳ của Biển Thước, trong đó đáng chú ý nhất chính là việc chữa bệnh cho Tề Hoàn Hầu, trong sách giáo khoa của chúng em đều có, nhắc tới một đoạn dã sử khác, cũng rất đáng để xem, truyện kể Ngụy Văn Vương hỏi Biển Thước: ba anh em nhà ngươi, y thuật của ai là cao nhất?
Biển Thước đáp:
- Anh trưởng xem bệnh như thần, chưa có bệnh đã biết trừ bệnh, nhưng chỉ nổi tiếng ở quê nhà. Còn anh hai chỉ chữa những bệnh ngoài da nên cũng không nổi tiếng lắm, còn Biển Thước ta, bệnh gì cũng chữa, bệnh gì cũng mó tay vào nên tiếng tăm nổi hơn.
Ý nói rằng, trong ba anh em tôi, anh cả tiếng tăm cũng chỉ ở thôn quê thôi, bởi vì khi bệnh tình của người ta chưa hình thành đã biết phòng ngừa rồi, không để bệnh hình thành, anh hai tôi thì tốt hơn chút, trong địa phương cũng có chút tiếng tăm, bởi vì anh ấy có thể chữa được những bệnh vặt vãnh, không để những bệnh đó phát triển thêm, tôi không có khả năng khám chữa bệnh thần thông như hai anh của tôi, đều chờ bệnh phát triển rồi mới bắt đầu dùng thuốc để chữa trị nên tiếng tăm nổi hơn thôi.
Mã Tiểu Linh hiếu kỳ hỏi:
- Vậy em có biết anh cả và anh hai của Biển Thước tên là gì không?
......
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo