In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 382
hần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 382: Làm sao để cậu nhỏ không lộ ra đây (1,2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Nhưng... cứ như vậy nhận thua, thì bản thân mình quá mất mặt quá rồi, Giang Lỵ sẽ nghĩ mình thế nào đây?
Nào ngờ, Giang Lỵ cũng khuyên bảo nói:
- Đại Dũng, đừng cương quá, chúng ta đụng vào người ta, nhẽ ra phải bồi thường ít tiền, hơn nữa, tám ngàn tệ cũng không nhiều nhặn gì, anh ăn bữa cơm với đám bạn cu bơ cu bất của anh cũng không chỉ tám ngàn thôi đâu.
Diệp Thanh liếc nhìn người phụ nữ nói giúp mình một cái, thấy vẻ rất thanh xuân xinh đẹp, phong tư uyển điệu, dáng vẻ rất thanh lịch, làn da trắng ngần, tuy không thể bằng Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc được, nhưng cũng được xếp vào hàng mỹ nhân đó chứ, trong lòng tự nhiên thấy có gì đáng tiếc, đúng là bông hòa nhài cắm bãi cứt trâu rồi, cái hạng đàn ông này chắc nhân phẩm cũng chẳng ra gì.
- Lão tử...
Gã đàn ông kia định chửi ầm lên, nhưng nhìn về phía Diệp Thanh, liền bị ánh mắt sắc bén ghê sợ đó làm sợ mất mật rồi, tim cũng đập nhanh hơn hẳn, như đang đối diện với một con rồng vô cùng to lớn thời cổ đại vậy, dường như chỉ cần mình to tiếng cái là chắc bị một đớp là cái chắc, chắc lúc đó nuốt luôn cả mình ý chứ.
- Vậy, vậy sáu ngàn, cậu thấy thế nào?
Gã đàn ông kia có vẻ đuối ý, có chút lắp bắp nói.
Diệp Thanh bĩu bĩu môi, chỉ ngước mắt lên nhìn trời, thản nhiên nói:
- Nhẽ ra tôi định đánh anh chừng bốn mươi chín cái, nhưng tiếc là mới đánh có mười tám cái, ừ, thôi ưu đãi một chút vậy, thôi đánh thêm dăm ba cái nữa, thế nào?
- Cậu, sao cậu lại như vậy chứ?
Gã đàn ông lúc đó liền nóng nảy, mẹ kiếp, đánh mình mười mấy cái thì mặt mình đã sưng như mặt lợn rồi, nếu mà đánh liền năm chục cái, chẳng phải mình..., lúc này vô cùng nghẹn uất, không dám tưởng tượng lúc đó thế nào nữa.
Diệp Thanh vẻ không còn kiên nhẫn nữa, cười nhạo nói:
- Anh cũng biết vậy sao? Vậy chuyện này cũng phải mặc cả sao? Tám ngàn tệ đã là thấp nhất rồi, thiếu một xu cũng không được, nếu không tôi còn tăng thêm nữa đó.
- Hiện tai tôi không có nhiều tiền mặt như vậy.
Gã đàn ông có chút không khách khí nữa, nhưng, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, trong lòng lại có những mưu đồ, sau này phải tìm một tình cảnh nào đó để trị tên này mới được, nhìn vẻ ngoài thì nhãn nhặn thế mà lại khó chơi vậy.
- Thật là không có không?
Diệp Thanh hỏi lại, trong lòng thấy rất khinh miệt, cái tên nhu nhược như mi còn đòi tinh tướng sao? Ông mày sớm đã biết rồi, vừa nãy mi vừa mở cửa xe ra, trong túi của mi ông mày đã nhìn thấy mấy tập tiền đỏ đỏ rồi, không tới trăm ngàn tệ thì ít nhất cũng phải năm chục ngàn tệ, không trả tiền, đừng tránh ông mày lại cho một bài học đó.
Mẹ kiếp, mang theo nhiều tiền vậy, thế mà không lỡ bỏ ra ít để bồi thường tiền thuốc men, nếu không phải gặp người chữa bệnh miễn phí như ta, thì cả nhà ông Nghiêm đã bị phá sản rồi ngộ độc rượu, phát điên rồi ý chứ, đâu phải chỉ có đơn giản như thế này được.
- Được rồi, ta đưa là được chứ gì.
Gã đàn ông thấy trong ánh mắt của Diệp Thanh có vẻ sắn bén và uy thế nên sợ, thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ, tránh voi chẳng xấu mặt nào, cứ nên nhẫn nhịn rồi tính sau, cứ coi như bỏ chút tiền chơi gái đi, tám ngàn thì đáng bao nhiêu chứ.
Sau đó, được Giang Lỵ nâng lên, liền chạy về xe lấy ra một xấp tiền, liền đưa ra hai mươi tờ, đem chỗ thừa tầm tám ngàn tệ đưa cho Diệp Thanh.
- Tám ngàn như này là đã quá may cho anh rồi đó, anh không hề thiệt thòi đâu, sau này lái xe thì chú ý một chút nha.
Diệp Thanh rời đi, rồi nói vài câu răn dạy hắn.
Gã đàn ông đó quả thực vô cùng buồn bực, thầm nghĩ, lần này đúng là quá xui xẻo, lúc ở thành phố trên tỉnh ông mày đã phải chịu cảnh này bao giờ đâu cơ chứ, đúng là thuyền mắc cạn trên mương, dù sao đây là thành phố Phù Liễu, không phải đại bàn của hắn.
Người tình Giang Lỵ của gã đàn ông vội vàng khuyên ngăn, sau đó, rồi giúp hắn cởi áo ra, rồi thay luôn quần áo trong xe, dù sao, kính xe cũng dán kính màu rồi, người bên ngoài khó có thể nhìn rõ hiện trạng bên trong xe thế nào.
Diệp Thanh liền chạy về phía Mã Tiểu Linh và mọi người, đưa tiền cho bà Nghiêm Lục, nói:
- Tiền thuốc men cũng phải đồi lấy, bác à, bác cầm lấy đi, mua ít thuốc rồi bồi bổ cho bác Nghiêm, mua thuốc thì phải đến những hiệu thuốc đàng hoàng mà mua nhé, đừng có tham rẻ mà mua linh tinh, hàng rẻ là không có đồ thật đâu.
Thuốc bắc giả tạo, từ xưa tới nay cũng chưa bao giờ thiếu cả, mà bây giờ còn nghiêm trọng hơn nữa.
Bà Nghiêm Lục tất nhiên là không nhận rồi, vội vàng nói:
- Vậy sao được chứ? Số tiền này coi như là tiền khám chữa bệnh đi, vẫn mong cậu nhận cho chúng tôi.
Ông Nghiêm Lục cũng nói:
- Cậu cứu mạng cho lão, lại giúp chúng tôi lấy lại được ít tiền thuốc men, khiến hai lão rất cảm kích rồi, Tiểu Diệp à, cậu nghe lão một câu đi, cứ nhận lấy cho hai lão vui.
Diệp Thanh làm sao mà dám nhận số tiền đó chứ, cho dù hồi cậu còn nghèo cùng, cũng sẽ không nhận đâu, nhưng hiện tại cậu cũng đã trở thành một đại gia rồi, nên cũng không màng tới số tiền này, nên vội từ trối, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cũng nói chêm vào.
Hai bên khách khí một hồi lâu, bà Nghiêm Lục và ông Nghiêm Lục không nói lại được, lúc này mới cười ngượng ngùng nhận tiền, tiếp theo, Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc liền từ biệt mà rời đi.
- Đúng là người tốt.
Nghe thấy xe rời đi, ông bà Nghiêm Lục đứng bên đường hồi lâu, rồi mới cảm thán mà vẫy tay chào.
......
Trúc Diệp Sơn, là một sơn mạch có phạm vi chừng mười dặm, vì hình thù hẹp giống lá trúc nên có tên như vậy, đương nhiên, nơi này cũng là nơi sản xuất cây trúc.
Trúc Diệp Sơn còn có hai ngọn núi cao to nhất là Thanh Hải Lĩnh và Trúc Mã Phong, sơn thế hiểm trở, kỳ thạch san sát, là một khu du lịch mới được khai phá ra, trước kia vì giao thông không được thuận tiện, lại ở một vùng hẻo lánh, rất nhiều trang thiết bị còn thiếu thốn, nên lượng khách du lịch còn thưa thớt.
Hiện tại, Thanh Trúc sơn trang được dựng lên, nên cũng khiến kinh tế địa phương phát triển theo, rất nhiều người từ tỉnh thành thậm chí từ kinh thành tới đây du lịch và tham quan.
Tuy Diệp Thanh sinh sống ở thị trấn Liễu Nhứ hơn chục năm, nhưng từ hồi học trung học thì học ở thành phố Phù Liễu và sau đó học một trường cao đẳng, là những nơi Diệp Thanh được đi xa nhất, ngoài ra vẫn chưa tới những nơi nào khác xa hơn.
Thanh Trúc sơn trang được xây dựng kề sát vào núi, có nghĩ là Thanh mai trúc mã, khắp núi đồi đều một màu xanh của trúc, hơi nước bốc lên ngùn ngụt từ những suối nước nóng, khiến cảnh tượng rất thanh u, cũng có thể nói đây là một cõi tiên cảnh.
Lúc Diệp Thanh dẫn Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc vào, đã cảm thấy, dường như nhập vào một ngoại thế đào nguyên vậy.
Sau khi An Tiếu Trúc nghe Diệp Thanh giảng giải về địa lý đại thế, cũng có chút hoảng, thầm nghĩ, thanh trúc, thanh trúc, mà mình cứ tưởng là Diệp Thanh và Tiếu Trúc chứ, ngay cả cái ý nghĩa thanh mai trúc mã cũng có tên của hai người Diệp Thanh và Tiếu Trúc, nếu mình và anh ấy mà là thanh mai trúc mã có phải là tốt biết bao không.
An Tiếu Trúc chỉ nghĩ những điều đó trong lòng thôi, rồi đảo mắt nhìn xung quanh, thấy cảnh sắc rất đẹp, không khí trong lành, không khỏi kêu lên khen ngợi:
- Đúng là quá đẹp, mình còn tự cho mình là người đại diện cho du lịch nữa chứ, ngay cả những chỗ ngay gần chỗ mình thế này còn chưa tới bao giờ, đúng là phí phạm quá.
Mã Tiểu Linh cười nói:
- Những nơi em tới đều là những địa điểm nổi tiếng, như Tam Á a, Hạ Môn a, Hoàng Sơn a, Lệ Giang a, lại còn Hawaii nữa chứ, làm sao mà để ý tới những địa điểm du lịch của Phù Liễu này chứ, hơn nữa, người cũng là một động vật kỳ quái, đều cho rằng những địa điểm du lịch càng xa nhà thì càng có ý nghĩa.
Mã Tiểu Linh cũng đã nghe qua địa điểm này rồi, không tới được vì công việc bận quá, mà có mỗi mình cô nên cũng lười tới.
Có thể ba người quá may mắn, hay là tới sớm nữa, lại còn một “ Nhã gian” là một trong những địa điểm đắt nhất tốt nhất của khu suối nước nóng này, nguồn nước đi dẫn trực tiếp từ một suối nước nóng riêng biệt, cũng chính làn ngọn nguồn, cô cùng sạch sẽ và vệ sinh.
Cái cửa suối nhỏ này nằm ngay trong gian phòng này, dưới đáy của hồ nước nóng, cũng có những bãi đá cuội còn nguyên sinh, bốn phía đều có rất nhiều cây cỏ và bồn hoa, lại còn có một cái nhà vệ sinh và phòng tắm riêng biệt nữa chứ.
Cái “ Nhã gian” này, cả Thanh Trúc sơn trang này chỉ có ba cái, nằm trên ba dòng suối nước nỏng nhỏ và tương đối vòn nguyên sinh, căn cứ vào địa hình ở đây mà xây dựng lên, không giống như những gian phòng khác.
Những nơi này, những ngọn nguồn của suối nước nóng đều bắt nguồn từ dòng suối nước nóng chủ mạch của sơn trang, được phân ra làm hơn chục dòng suối nhỏ và có những chức năng riêng biệt, để thỏa mãn nhu cầu của khách du lịch.
Những chỗ này tương đương với phòng Vip ở khách sạn vậy.
Đương nhiên, giá phòng cũng khác một trời một vực, giá phòng của “ nhã gian” là 5000 tệ một ngày, dù sao, hiện tại tên nhãi Diệp Thanh cũng là người có tiền rồi, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cũng không cần khách khí với cậu làm gì, lúc đó liền chọn vị trí đẹp nhất đó.
Tới” nhã gian” đặt đồ uống và những đồ ăn xuống, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc đi vòa nhà vệ sinh, rồi thay quần áo, còn Diệp Thanh, thì vô cùng tốc độ, vì cậu cũng chẳng mặc gì phức tạp cho lắm, chỉ mặc chiếc áo cánh ngoài và chiếc áo lót, chỉ cần cởi áo ngoài và áo lót ra, sau đó thay vào một bộ quần áo bơi màu lam, rồi nhảy xuống nước.
Lần này bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ, nhất là nước tinh khiết, mang đi tận mấy bình liền, vì ngâm dưới suối nước nóng, do nhiệt độ tương đối cao nên dễ dẫn tới mất nước, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đều là bác sĩ, nên đối với những vấn đề này rất thông thạo.
Diệp Thanh xuống hồ, vừa ngâm mình vừa đợi Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, cái cảm giác đó, nhưng mình đã cởi sạch quần áo nằm trên giường đợi người đẹp vậy.
Oa, đúng thật là quát kích thích rồi, Diệp Thanh chỉ có nghĩ ngợi một chút thôi, thế mà cậu nhỏ đã quật khởi rồi, cũng may dưới nước thế này, cho dù cậu nhỏ của Diệp Thanh có vẫy vùng như nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai nhìn thấy, chiếc quần bơi thì bó sát, mà cậu nhỏ thì cứ ngồn ngộn thế kia, nếu để người khác thấy chắc ngất luôn ý chứ.
- Sao lại như vậy được chứ?
Diệp Thanh tiện tay gõ nhẹ cậu nhỏ một cái, thầm nghĩ, cái thằng ku này, mấy ngày không được ấy ấy nên thấy thèm rồi phải không? Ngoan ngoãn nằm yêu trong đó cho ta, lát nữa để Tiểu Linh và Tiếu Trúc nhìn thấy, chẳng phải làm ông chủ khó xử lắm đó sao?
Haiz, nếu có mỗi mình Tiểu Linh thì không vấn đề gì, sẽ làm mi thỏa mãn ngay, để cho mi tỏa sáng ngay, nhưng, còn có Tiếu Trúc ở đây nữa, làm sao mình dám làm thế chứ.
Diệp Thanh càng muốn khắc chế cậu nhỏ thì nó càng phản nghịch, kích thích, không chịu nghe theo lời của chủ nhân mà càng cứng, càng to, càng vĩ đại hơn, Diệp Thanh chẳng còn cách gì nữa, đành phải bỏ cuộc giáo huấn nó, cố hít mấy hơi thật sâu, để lấy lại tinh thần, không nghĩ ngợi linh tinh nữa.
- Chị Tiểu Linh, cái chỗ kia của chị trắng và mịn thế.
Trong phòng vệ sinh, vọng ra tiếng của An Tiếu Trúc, hai người nói chuyện rất nhỏ như đang ghé tai vào nhau nói vậy, nhưng thính giác của Diệp Thanh rất nhạy bén, chỉ cần chú ý là nghe được hết, bỗng chốc, cậu nhỏ như được đà vậy, vùng vẫy lên, lại dựng đứng như chào cờ thứ hai vậy.
- Cái gì mà trắng mịn chứ? Đôi gò bồng hay là cái ở dưới kia? Hình như đều trắng mịn cả, trắng hồng nõn nà, tươi mát, không có mùi vị gì khác lạ cả, quá tuyệt.
Tuy cậu nhỏ của Diệp Thanh không nghe lời, Diệp Thanh liền tìm một chỗ nước sâu, khói bốc nghi ngút, sẽ khoongai phát hiện ra sự khác thường của mình cả.
Ái dà, đúng là chẳng có biện pháp nào tốt hơn cả.
Rất nhanh, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc dắt tay nhau đi ra, hai người đều vóc dáng đều cao dáo, thân hình yểu điệu, đường cong tuyệt mỹ, đôi chân thon dài, lần này mặc mỗi bộ quần áo tắm nên những chỗ nào cần to cần nhỏ lồ lộ trước mắt mình, khiến Diệp Thanh nhìn thấy mà ngây người ra.
Chỉ thấy, Mã Tiểu Linh mặc một bồ quần áo tắm màu xanh da trời, cười rất tươi lộ ra bộ răng trắng đều, dù sao hai người cũng đã xác định với nhau nên đã chiến đầu không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lúc này tim của Diệp Thanh vẫn cứ đập loạn xạ lên.
Còn An Tiếu Trúc, mặc một bộ bikini hoa hồng nóng bỏng, nhìn đúng phong cách của mùa hè phong tình, tuy thường ngày nàng lúc nào cũng mặc một chiếc áo khoác dày cộp, nhìn có vẻ rất gày gò, tuổi cũng vẫn còn nhỏ, mới chưa đầy mười tám tuổi, thực ra, trong lớp áo khoác dầy đó là cả một tòa nguy nga đó, chỉ mặc mỗi bộ bikini mỏng tang, đôi gò bồng đó như muốn vỡ ra vậy.
- Cái tên tiểu tử này, lại so sánh với Ninh Não Nhi rồi.
Lúc này Diệp Thanh bỗng nghĩ tới một hồng nhan tri kỷ khác của mình, Ninh Não Nhi là một hoa khôi thanh tú, nếu chỉ nói về đôi gò bồng thì Ninh Não Nhi là đệ nhất rồi, còn An Tiếu Trúc thì tuyệt đối không phải bàn cải gì xứng đáng là Bẳng Nhãn rồi.
Thấy ánh mắt Diệp Thanh cứ nhìn về phía ngực mình, lộ ra vẻ rất kinh ngạc, trong lòng An Tiếu Trúc không khỏi đắc ý, trong lòng thấy rất vui sướng, cái tên tiểu tử xấu xa này, trước kia không phải không được thấy, không phải chưa được sờ qua, lần này mà vẫn còn tỏ ra rất kinh ngạc thế này, khiến người ta ngượng chết đi được, chị Tiểu Linh còn đang đứng bên nhìn kia kìa.
Rồi tự mình cúi đầu nhìn bộ ngực của mình vừa co nhất vừa căng tròn, rồi nhanh chóng liếc nhìn ngực của Mã Tiểu Linh, lúc đó liền cảm thấy rất vui vẻ thầm nói:
- Chị Tiểu Linh tuy rất xinh đẹp, dáng vẻ cao hơn mình một chút, nhưng ngực thì còn xếp sau mình mà, hí hí.
Ý..., kỳ lạ thật, ngực của chị Tiểu Linh trước kia không phải mình chưa từng nhìn thấy, sao thấy dường như bây giờ có vẻ to lên rồi, lẽ nào, chị ấy cũng đã hai sáu hai bảy tuổi rồi vẫn còn trong quá trình phát triển nữa sao?
Hồn nhiên không biết rằng, Mã Tiểu Linh đã dùng “ Ngũ kỳ thủy dữu đan” do Diệp Thanh tặng cho, là một loại linh dược rất an toàn mà có tác dụng làm ngực to lên, nếu là trước kia, Mã Tiểu Linh không dám mặc những bộ quần áo bơi thế này đâu, nhưng bây giờ thì khác rồi, nhưng vẫn còn có chút tự ti hồi trước, nên chỉ dám mặc bộ quần áo tắm mà có váy quây thôi.
- Nhìn cái gì mà nhìn, nếu còn nhìn nữa sẽ móc mắc mi đó.
Mã Tiểu Linh dường như có chút ghen, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thanh một cái, nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng tự nhiên lại thấy hối hận, đi tắm suối nước nóng dẫn theo An Tiếu Trúc đi làm gì chứ? Mình đúng là mang họa vào thân, hai người yêu nhau đi với nhau có phải là tuyệt biết bao không, bây giờ chỉ tính tới bộ ngực con bé đã ăn đứt mình rồi.
Nghe nói, đàn ông đều thích phụ nữ ngực ta, đầy đặn và rắn chắc, chẳng phải Tiếu Trúc là mẫu phụ nữ trong mộng của đám đàn ông đó sao? Cái tên nhãi Diệp Thanh này chắc cũng không ngoại lệ, nếu không thì sao trước kia lại tặng mình linh đan để làm to ngực chứ? Đúng là xấu xa.
- Chị Tiểu Linh, chúng ta ra chỗ kia đi, không tắm cùng đàn ông.
An Tiếu Trúc cười hi hi lôi Mã Tiểu Linh đi ra một góc, cách xa hẳn chỗ Diệp Thanh đang ngâm mình, dù sao con gái cũng nhạy cảm, đoán được sự không vui của Mã Tiểu Linh, muốn cho chị ấy bớt bớt sự ghen tuông chút đi, chị xem, em và tên Diệp Thanh kia dù sao cũng có mối thù, nên không muốn gần hắn làm gì.
Quả nhiên, Mã Tiểu Linh liền vui vẻ trở lại, lôi An Tiếu Trúc xuống nước, thầm nghĩ, cái con nha đầu An Tiếu Trúc này, cũng chu đáo ra phết, nhưng, chị cũng không phải loại nhỏ mọn như em nghĩ đâu, nếu không thì dẫn em tới đây làm gì chứ.
TIếp theo, liền nói chuyện rất rôm rả với An Tiếu Trúc, hai người phụ nữ với nhau nên không chuyện gì là không nói cả, lúc gặp phải tình huống nhạy cảm, liền ghé sát tai nhau, khẽ nói cho nhau nghe, cố ý không để Diệp Thanh nghe thấy, lúc đó liền cười rộ lên, khiến Diệp Thanh thấy khá bực bội, chẳng phải ba người đi tắm suối nước nóng đó sao, thế mà hai người nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy để mình mình ngồi buồn chán thế này, chẳng khác gì người xa lạ cả.
Các người không muốn dùng cậu nhỏ của D sao, thế thì dùng Diệp Thanh không cũng được rồi, anh cũng là một cao thủ xoa bóp, cũng có thế xoa bóp cho hai người, ngâm suối nước nòng như thế này mà phối hợp xoa bóp thì có phải là quá tuyệt không, không phải anh muốn lợi dụng hai em đâu.
- Diệp Thanh, anh ở đó cười ngây ngô cái gì đó hả?
Đang nghĩ ngợi như vậy, phía góc kia liền vang lên tiếng của Mã Tiểu Linh, cái tên háo sắc này cứ nhìn chằm chằm vào mình và An Tiếu Trúc, đugns là tên háo sắc, thật khiến người ta không yên tâm được, không yên tâm thì cũng đành, chỉ sợ mi lại có ý với Tiếu Trúc thì hỏng, con bé là một thiếu nữ ngây thơ, không thể để cho mi làm hư được, hơn nữa, nó còn non nớt như vậy, làm sao mà chịu được cái vật to lớn kia được chứ.
- Á, không, có cười gì đâu, anh dang nghĩ ngợi thôi mà.
Lúc này Diệp Thanh liền lấy lại thần sắc, như vẻ chính nhân quân tử vậy, nghiên túc nói.
- Anh nghĩ ngợi mà vẫn cười ngây ngô như vậy sao?
Mã Tiểu Linh vẻ tức giận lườm lườm cậu một cái, rồi lại nhẹ nhàng sẵng giọng nói:
- Mau, mau lấy hai bình nước ra đây.
- Ok, lấy liền đây.
Diệp Thanh nhìn mà ngẩn ngơ, theo bản năng vậy nhảy dựng lên, đột nhin nghĩ tới cái cậu nhỏ của mình nó vẫn đang quật khởi thế này, nếu mà đứng lên thì đúng là đường đột quá, lúc đó liền đè mạnh vào, rồi lặn xuống nước, hí hí mình bò dưới nước, thì hai em làm sao nhìn thấy được cậu nhỏ của mình chứ.
Cậu lặn xuống dưới, diện tích của gian phòng này rộng lớn, suối nước nóng chỗ này cũng chỉ nhỏ như chiếc ao ở nhà thôi, Diệp Thanh vừa lặn vừa trợn mắt ngó lung tung và mục tiêu không khác đó chính là Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc rồi.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo