If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 344
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 344: Liên tiếp thắng sáu ván!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Lý Tiểu Hổ và Thịnh Tuấn Đào cùng liếc nhìn nhau, đồng thời tay tản ra, bốn quân xúc xắc lăn ra ngoài, đảo quanh trên bàn thi đấu.
Trên bàn đã trải vải đỏ mềm, bên dưới còn có một tầng thảm nhung dày, nếu là người thường gieo xúc xắc, nhất định trong giây lát xúc xắc sẽ dừng lại, nhưng xúc xắc của hai người sau khi lăn lộn mấy vòng, không ngờ đồng thời đảo chuyển lại, như con quay kéo theo rất nhiều bóng, nhanh đến nỗi người thường mắt thịt khó có thể nhìn rõ.
- Tốt!
Thịnh Tuấn Đào không kìm nổi quát lên một tiếng, cũng coi trọng Lý Tiểu Hổ ba phần, thầm nghĩ, tiểu tử dế chũi này thoạt nhìn cũng có chút tài, chỉ cần nhìn thủ pháp đổ xúc xắc này cũng có tư cách làm đối thủ của ta.
Tuy nhiên, y tất nhiên không hề không sợ, cười “ hi hi”, tay trái cách lớp áo miết bầu ngực cao ngất của Tần Hải Yến, tay phải sờ soạng cái rốn đẹp trong áo khoác nhỏ của Tô Đồng, đã xuyên một cái khuyên màu vàng, trên cái khuyên treo cái chuông bạc tinh xảo, mỗi lần làm chuyện đó, lại ting ting tang tang, vang lên tiếng chuông trong trẻo, tiếp đó thân thể hai người khẽ run khẽ vang lên, như phối hợp với hồn người.
Thịnh Tuấn Đào dùng tay gảy cái chuông bạc trên rốn của Tô Đồng, rất nhanh lấy lại lòng tin tràn đầy trong ký ức, gần như mỗi lần gảy vào cái khuyên này, vận may đánh bạc của y đặc biệt may mắn, lúc này, theo bản năng sờ vào.
- ừ
Tô Đồng đã thấy một biểu diễn Hoạt xuân cung, sớm đã có chút xao động khó kìm nén, lúc này sao có thể nén được, liền trước mọi người rên rỉ ra tiếng.
Tần Hải Yến tức giận liếc ả, trong lòng oán thầm:
- tiện nhân ngươi, kéo một chút như vậy cũng không chịu nổi sao? Ở đây còn có nhiều người như vậy, còn có hai người lạ, không phải là một chuông bạc sao, lần sau ở chỗ hạt nhạy cảm nhất của ta sẽ xâu hàng ngàn kim hoàn, đảm bảo làm điên đải thần hồn của Đào thiếu gia!
Ba người này công nhiên sờ sờ bóp bóp, không thèm chú ý trong đại sảnh còn có nhiều người như vậy, hồn nhiên như không, Tuy nhiên, Thẩm Diệu Vũ và đám tay chân áo đen vẻ mặt vô cùng thản nhiên, rõ ràng cảnh này đối với họ đã quá quen, không cho là kì lạ.
Diệp Thanh khẽ nhíu mày cũng không quay đầu đi, trong lòng có chút chán ghét:
- Tên này, quả thực xấu xa không kém Thịnh Tuấn Phong, đúng là cùng một mẹ sinh ra có khác.
Chỉ bất quá, một đứa là gã ác nhân một đứa là ngụy quân tử, Thịnh Tuấn Phong đánh bạc ma túy khiêu dâm… Cái nào kiếm được tiền cũng làm hết, nhưng còn biết chú ý quan tâm đến hình tượng, làm tô vẽ bên ngoài, trước khi lĩnh án, y là nhân vật công chúng sáng chóe của Thành phố Phù Liễu, các tiết mục từ thiện đều có bóng dáng y tham dự.
Còn Thịnh Tuấn Đào cũng là tên khốn nạn dâm ô, đêm nay ông cho mày một trận cũng không oan.
Cùng lúc đó, Lý Tiểu Hổ lần nữa nhìn thẳng vào, này, này, người này có thể như thế sao? Còn giữ thể diện hay không? Hắn dù sao là một thiếu niên tràn đầy sức sống, lại chưa từng trải qua chuyện nam nữ, lúc này không khỏi đỏ mặt tía tai, tim đập nhanh, nuốt nước bọt, ba con khỉ trong mắt có hai con biến thành cô gái xinh đẹp.
- Anh chàng đẹp trai, sao lại thẫn thờ? Lo lắng thua cuộc chứ gì?
Tần Hải Yến cười duyên nhìn Lý Tiểu Hổ lén ngoắc ngoắc ngón út, lông mày như tơ, yêu kiều mê hoặc, Lý Tiểu Hổ lập tức nuốt nước bọt, vội vàng cúi đầu xuống, xấu hổ vô cùng.
- Anh chàng đẹp trai này rất tuyệt.
Tần Hải Yến cười “ khanh khách”, tiếng cười lập tức át cả tiếng chuông ngân thầm vang ra trên bụng của Tô Đồng.
- A!
Đột nhiên, Tần Hải Yến dữ dội kêu lên, bị Thịnh Tuấn Đào hung hăng véo vào ngực, người đàn bà của ta còn nhìn quyến rũ người khác, còn đùa cợt người khác, vậy còn phải? Trong lòng y thầm tức giận, con này vô cùng lẳng lơ, không cẩn thận sẽ nảy sinh quan hệ với người khác?
Trôi qua một phút, cuối cùng, xúc xắc từ từ rơi xuống, mọi người trong phòng bạc ngạc nhiên thán phục.
- Choáng, không ngờ là 12 điểm bằng Đào thiếu gia.
Tần Hải Yến mở to mắt, Tô Đồng cũng liếm môi, không lấy làm ngạc nhiên, tiểu tử đối diện này trong phòng kỳ bài lúc nãy cũng thi triển ra kỹ xảo tuyệt đẹp này, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
- Tiểu tử được lắm tiếp nào!
Ván này không phân thắng thua, hứng thú của Thịnh Tuấn Đào lại tăng thêm vài phàn, lúc này một tay cầm xúc xắc, lần nữa gieo xuống, lần này cũng quyết chiến, sạch sẽ rớt xuống, hai viên xúc xắc quay mấy cái, liền đứng yên lại.
- Ái chà, mười một điểm hi hi, ta không tin, cậu còn có thể gieo được số điểm cao nhất mười hai điểm.
Thịnh Tuấn Đào đối với lần thủ pháp của mình lần này hơi thất vọng, nhưng rất tin tưởng, mình còn không thể nắm chắc tuyệt đối,hai lần gieo được điểm số gần giống nhau, đối phương sao có thể, trừ phi chó ngáp phải ruồi.
Cùng lúc đó, Lý Tiểu Hổ không cam chịu yếu thế, nắm xúc xắc, gieo ra, ném lên trên bàn, trong mấy giây rơi yên xuống.
Hai con sáu hướng lên.
Tâm tính thiếu niên Lý Tiểu Hổ như trở về giây phút cùng chị gái hắn chơi trò phi hành kỳ, lập tức vui vẻ bày ra thủ thế thắng lợi, kêu to lên.
Diệp Thanh ở một bên cười, tuy thắng trước đối thủ không nhất định chiếm ưu thế, có lẽ còn chịu thiệt, nhưng chiến đấu mà, nói đó chính là tinh thần thi đấu, đánh bạc cũng tâm lý chiến đấu, trong vô ý Lý Tiểu Hổ không ngờ khí thế ép người, lập tức khiến sắc mặt Thịnh Tuấn Đào có chút khó coi.
Tâm tình của đối phương vừa kém, không chừng sẽ thất thường.
- Ha ha, ta làm nhà cái.
Lý Tiểu Hổ cười lớn, mới đánh bạc đêm nay hắn đã học được rất nhiều danh từ mới như làm nhà cái, báo tử, Diệp Thanh này có thể nói làm hỏng đứa trẻ rồi.
Nhưng, đồ đệ mà, phải để cho hắn nếm trải vài cảnh phức tạp, như thế về sau đối với các cám dỗ mê hoặc sẽ không dễ dang khom lưng.
- Khoan đã
Tần Hải Yến vốn mặt dày rúc vào cánh tay gân cốt của Thịnh Tuấn Đào vẫn còn gân cốt mềm nhũn, lúc này thình lình duỗi tay ra, móng tay tô đỏ đỏ, lẳng lơ vô hạn, lẫn nữa thu hút được ánh mắt của Lý Tiểu Hổ.
- Sao?
Lý Tiểu Hổ hằm hằm nhìn chằm chằm, hỏi.
Tần Hải Yến cười hi hì nói:
- Đánh bạc không thể đặt cược trước được, trước hết cậu nên bỏ tiền ra hãy nói.
Thịnh Tuấn Đào cũng nói:
- Đúng, ngươi không có tiền còn đánh gì hả?
- Hừm, ai nói chúng ta không có tiền chứ.
Lý Tiểu Hổ cực kỳ không phục, quẳng cái túi để ở ghế ra, vứt trên bàn bạc, ngạo nghễ nói:
- Tất cả đều là tiền mặt, khoảng bẩy trăm sáu mươi ngàn thế nào, đủ chứ?
Lập tức hai người Tô Đồng, Thẩm Diệu Vũ xấu hổ đến cực điểm, đặc biệt là Thẩm Diệu Vũ, sắc mặt âm u như sắp nhỏ ra nước rồi, xanh mét, khóe miệng hơi co giật, trong lòng thầm mắng, chết rồi, hai tiểu tử naỳ thật là tay không bắt giặc, dường như sau khi bọn chúng vào cửa, cũng không thấy bọn chúng moi một đồng tiền làm vốn, đều là bọn mình tặng không cho.
Tô Đồng dùng ánh mắt tóe lửa nhìn Tần Hải Yến, thầm nghĩ, thật tiểu nhân bỉ ổi, ngươi như thế tấn công ta, bôi xấu thể diện của ta, về sau bà có cơ hội nhất định hoàn trả toàn bộ.
Khóe miệng Tần Hải Yến vểnh vểnh lên, không thèm để ý đến oán hận của Tô Đồng, hơi khinh miệt nhìn hai người Diệp Thanh và Lý Tiểu Hổ cười nói:
- Đủ miễn cưỡng thôi, chẳng qua hơn bảy trăm ngàn, khó tránh quá phóng khoáng chút.
Thịnh Tuấn Đào gật đầu, khẽ cười nói:
- Bản thiếu gia đánh bạc, chưa từng đánh lớn, kích thích thôi, hiện giờ thêm một ván, mỗi lần không được ít hơn hai trăm ngàn. Nếu các người không chơi nổi, bây giờ có thể cút đi.
Lời nói cực kỳ vô lý, ngạo mạn.
- Ngươi…
Lý Tiểu Hổ tức giận, đứng dậy muốn mắng y, vừa đứng lên, thấy tay của sư phụ Diệp Thanh đặt trên vai mình, ra hiệu mình chớ nóng nảy, Lý Tiểu Hổ lập tức hổ thẹn vô cùng, nói thầm, vẫn là tâm lý của sư phụ tốt, tâm lý ổn định, không quan tâm hơn thua, ta không được rồi, kém xa.
- Hai trăm ngàn sao, chút lòng thành, chỉ sợ ngươi đem toàn bộ gia sản thua sạch.
Diệp Thanh mở miệng nói miêu tả sơ lược, thanh âm tuy không lớn nhưng dương dương tự đắc, như vang lên bên tai mỗi người, hết sức kinh sợ tinh thần.
- Hư, ta sẽ thua?
Thịnh Tuấn Đào cười lớn, trong tay đang mân mê bộ vị nhạy cảm của hai ả, hét lên:
- Lấy cho ta năm triệu đến đây, trước hết đánh với chúng vài ván nhỏ.
Sau đó, Thẩm Diệu Vũ lập tức hành động, dẫn hai gã áo đen đi, tuy nhiên trong chốc lát đã đẩy đến một két sắt, đặt ở bên cạnh Thịnh Tuấn Đào duỗi ngón cái, ấn vấn tay, két sắt lập tức mở ra, bên trong vừa đủ năm triệu, vừa vặn số của một hòm.
Trước đây, thời kỳ huy hoàng nhất của Casino, lượng tiền mặt vượt xa chút này, tuy nhiên gần đây bên trên làm chặt, nhiều thiết bị đều di dời đi, tiền tất nhiên cũng nhanh chóng gửi vào ngân hàng.
Thịnh Tuấn Đào đắc ý, lại đưa thêm mấy quy tắc, đại khái số lần mỗi người liên tục tung xúc xắc không vượt quá tám lần, hoặc, tung được 7 điểm phải đổi người, Bởi vậy, điểm này cũng là “điểm xuống đài” tất nhiên “ bẩy điểm” không thể dùng để đặt được.
Mà người gieo xúc xắc tất nhiên là nhà cái, nếu cách điểm đặt cược quá ba, thì bồi thường gấp đôi, quá sáu điểm, bồi thường gấp ba lần, quá chín điểm bồi thường gấp bốn lần
Tần Hải Yến sợ người của Lý Tiểu Hổ không hiểu, đến lúc lại giở trò lại tỉ mỉ giải thích lại một lần quy định trò chơi, Lý Tiểu Hổ vô tư, ván bài bắt đầu.
Lý Tiểu Hổ vừa xong thắng, lúc này tất nhiên là nhà cái, có cơ hội gieo xúc xắc, Thịnh Tuấn Đào đưa điểm số, đặt cược.
- …
Thịnh Tuấn Đào nói, đặt hai trăm ngàn, ván đầu tiên mà, phải thăm dò vận may của đối phương, hắn vừa ôm các người đẹp cũng luồn tay vào trong áo họ, cũng không thèm nhả tay ra, đặt cược tất nhiên là để Thẩm Diệu Vũ động thủ hầu hạ một bên.
- Được!
Lý Tiểu Hổ không chút do dự, bỗng chốc ném ra xúc xắc, một con hai điểm, một con một điểm, cộng vào vừa tròn…gọn gàng rơi xuống.
Diệp Thanh vội vàng vơ hai trăm ngàn giữa bàn lại.
- Chín điểm.
Thịnh Tuấn Đào nhướng mày rậm lên, lần nữa đặt bốn trăm ngàn, hung hãn nói.
Mở
Lý Tiểu Hổ như mong muốn của y lần nữa gieo ra chín điểm, Diệp Thanh lần nữa thu bốn trăm ngàn lại
- Mười điểm!
- Sáu điểm
- Mười hai điểm!
- Mười một điểm
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo