Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 325
hần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 325: Nơi này cái gì cũng có anh à
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Hà Diễm Xung kêu lên:
-Nhất định là con bé kia.
Nói xong, liền khẩn trương đứng dậy, đi về phía buồng vệ sinh.
Mấy người khác cũng phản ứng lại, đều đuổi theo, tuy nhiên chỗ góc của Cao Tiểu Cường lại không hành động, giờ phút này hắn đang đè nặng người đàn bà dưới thân, bận rộn cày cấy đây, chạy đi đâu được?
Trong phòng vệ sinh, Tiểu Tuyết lo muốn chết, vừa mới bấm 110 gọi cảnh sát, những trong hoàn cảnh này chờ cảnh sát cũng còn lâu rồi hỏi này hỏi nọ, giọng điệu kia khiến nàng cảm thấy không dựa vào được, ngẫm nghĩ một chút, lại khẩn trương gọi điện thoại cho An Tiếu Trúc, ba nàng là Chủ tịch thành phố, hẳn là có thể cứu mình.
...
Ánh trăng như nước, trong tiểu khu, An Tiếu Trúc, Mã Tiểu Linh, Diệp Thanh ba người đang tản bộ, nói chuyện phiếm, vốn An Tiếu Trúc nói là đưa hai người bọn họ rời đi. Tuy nhiên hai người con gái tán gẫu thành nghiện, liền ngồi xuống ghế dài ven đường, thưởng thức ánh trăng.
An Tiếu Trúc thân mật kéo cánh tay Mã Tiểu Linh, Diệp Thanh tất nhiên là ngồi ở bên cạnh Mã Tiểu Linh, tiếng hoan hô cười đùa của hai người, vui vẻ đến cực điểm, cứ như Diệp Thanh không tồn tại vậy, khiến cậu vô cùng buồn bực.
Tuy nhiên, con gái nói chuyện với nhau, Diệp Thanh không thể chen vào được cũng là bình thường thôi, cậu vốn không giỏi khoa nói cho lắmi.
Đột nhiên, di động An Tiếu Trúc vang lên.
- Có thể là ba em thúc giục em đi trở về.
An Tiếu Trúc cười nói, lại vụng trộm ngắm Diệp Thanh rầu rĩ ngốc ngếch một cái, cười trộm không ngừng, sau đó lấy điện thoại cầm lên, vừa thấy, không ngờ là số xa lạ điện tới, sau đó liền nghe điện thoại.
- A? Là Tiểu Tuyết? Hiện bạn ở nơi nào a?... Cái gì?... Này này, Tiểu Tuyết, bạn không sao chứ, này?...
An Tiếu Trúc đột nhiên buông điện thoại, sắc mặt tái nhợt, vội vã quay về phía Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh hai người nói:
- Tiểu Tuyết bị người bắt đến hộp đêm “Thịnh thế dạ yến”, cụ thể ở phòng nào không biết, ở lầu ba, nói còn chưa dứt lời thì điện thoại liền bị cắt, còn nghe được tiếng đàn ông đánh chửi và tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Tuyết.
Trong lòng Diệp Thanh rùng mình, bỗng nhiên liền đứng lên, An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh cũng khẩn trương đứng theo.
-Diệp Thanh, làm sao bây giờ?
An Tiếu Trúc lòng nóng như lửa đốt, lo lắng không ngừng. Mã Tiểu Linh tuy rằng không biết Tiểu Tuyết là ai, nhưng cũng biết hiện tại không phải thời điểm tìm hiểu chi tiết.
Diệp Thanh giận dữ, ngẫm lại Tiểu Tuyết cô gái bé nhỏ như vậy sẽ phải chịu nhục ở trong tay người xấu, trong lòng liền khó chịu, huống chi người đó lại là bạn học của em gái mình và An Tiếu Trúc, có thể nào làm như không thấy được chứ?
- Anh gọi điện thoại cho Vương Binh.
Diệp Thanh nói xong, liền lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Binh, gọi hai lần đều không người nghe, lần thứ ba rốt cục mới khai thông.
- Alo, anh Vương, là em, Diệp Thanh, hiện tại có chuyện, tình thế cấp bách, cần của anh viện trợ...
Diệp Thanh đem tình huống giản lược nói lại một lần.
-A..., được rồi được rồi…
Diệp Thanh liền gác điện thoại.
- Thế nào?
Mã Tiểu Linh nhấp nháy mắt hỏi.
Diệp Thanh nói:
- Anh ấy nói hiện tại đang ở ngoài thị trấn Ngũ Hà làm nhiệm vụ, cách mấy chục km, gấp gáp trở về chỉ sợ ít nhất cũng nửa giờ, tuy nhiên sẽ cố găng trở về một cách sớm nhất. Hơn nữa, anh ấy cũng chỉ có mười mấy người có thể điều động. Vì phòng ngừa Tiểu Tuyết gặp chuyện không may, anh phải nghĩ cách cứu viện trước, Tiếu Trúc em trở về tìm bố em, chỗ đó là sản nghiệp của tập đoàn Thịnh Thế, anh hoài nghi, Thịnh gia chính là tổ chức xã hội đen lớn nhất Phù Liễu.
- Hả? không thể nào?
An Tiếu Trúc ngạc nhiên, không thể tin nói.
-Không có gì không thể, trải qua chuyện lần trước bắt giam, bố em hẳn là biết được rõ ràng hơn, giờ một mình anh qua đó, lại đưa Tiểu Tuyết đi, không nhất định có thể toàn thân trở ra.
- Được, em lập tức trở về.
An Tiếu Trúc xoay người bỏ chạy.
Mã Tiểu Linh nói:
- Em đưa anh đi, em lái xe nhanh.
-Vậy cũng được.
Hai người lập tức hành động, chạy đi hướng bãi đỗ xe.
Vốn, Diệp Thanh đang chuẩn bị đưa Mã Tiểu Linh về nhà hoặc là đi cùng An Tiếu Trúc, tuy nhiên phỏng chừng Mã Tiểu Linh sẽ không muốn. Nàng cũng sẽ theo, hơn nữa, đến đó khẳng định không thể để nàng đi vào, dừng xe ở nơi nhiều người, đợi ở trong xe hẳn là không có việc gì.
Lên xe, Mã Tiểu Linh tỏ ra trình độ lái xe ưu tú của bản thân, có thể so với tay đua, một đường nhanh như điện chớp, chỉ cần bảy tám phút đã đưa Diệp Thanh đến cửa chính hộp đêm “Thịnh thế dạ yến”.
- Em đem xe dừng ở bên cạnh chợ đêm kia, ở bên trong xe đợi, cửa xe đóng chặt, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được đi ra.
Diệp Thanh xuống xe, lại lo lắng quay đầu lại dặn dò nói.
- Ừm, em không saođâu, anh phải cẩn thận chút!
Mã Tiểu Linh gật gật đầu, sau đó liền quay đầu xe, chậm rãi rời đi, Diệp Thanh thì sải bước tiến vào cửa chính hộp đêm, đường đường chính chính.
- Tiên sinh, xin hỏi có mấy người?
Một cô gái xinh đẹp gợi cảm đi ra tiếp khách.
- Không cần, ta có bằng hữu ở bên trong.
Diệp Thanh khoát tay, thẳng đến lầu ba. Giác quan thứ sáu của cậu rất nhạy bén, xa xa chợt nghe được, ở chỗ sâu trong đại sảnh, dường như có hơn mười người mỹ nữ đang ở đó, đều thoát y, khiến vô số nam nhân thét chói tai, tóm lại, ô ngôn uế ngữ khó nghe vô cùng.
...
Ước chừng mười phút trước, trong một gian phòng KTV bí mật trên lầu ba hộp đêm Thịnh Thế Dạ Yến
Tiểu Tuyết đang gọi điện thoại cho An Tiếu Trúc, đột nhiên, cửa nhà vệ sinh đã bị đạp mở ra, sau đó, bảy tám người đi vào, Dương Lâm lửa giận mãnh liệt,
- Bốp.
Sau khi lấy di động của mình trở về, ấn tắt, sau đó, bàn tay to một loáng, như diều hâu bắt con gà con, dáng người nhỏ xinh Tiểu Tuyết liền bị hắn lôi ra buồng vệ sinh.
- Con tiện nhân này, thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vừa rồi ngươi gọi điện thoại cho ai?
Dương Lâm dùng sức vung, hắn cao lớn vạm vỡ, thân hình béo mập, lập tức đã đem Tiểu Tuyết ném bay ra ngoài, bịch một tiếng rồi rơi ầm xuống nền nhà.
Bên cạnh, vài cô gái bao bật người tuôn ra hoan hô và tiếng thét chói tai, dường như hành động của Dương Lâm vô cùng anh hùng, có vẻ đắc ý với Dương Lâm đến cực điểm.
Nói thật, mấy người này thường lăn lộn nơi phòng the, cực kỳ biết như thế nào mới có thể thỏa mãn hư vinh của nam nhân.
- Ái…
Tiểu Tuyết kinh hãi kêu một tiếng, cả người đau đớn, tuy nhiên vẫn đánh bạo đứng lên, hét lớn:
- Trong chốc lát cảnh sát sẽ tới, các ngươi đừng nên quá đáng quá.
-Ha ha, cảnh sát?
Dương Lâm cười to, sau đó vẫy vẫy tay sang Điền Uy Uy, nói.
- Điền lão đệ, chú nói vớinó, cảnh sát có thể tới cứu nó hay không?
Cổ họng Điền Uy Uy lanh lảnh, có chút ẻo lả, lanh lảnh cười nói:
- Cô tên là Tiểu Tuyết phải không, cần gì phải nhờ vả vào cảnh sát tới giúp em làm gì, đêm nay thác loạn với bọn anh một bữa, nếu làm anh vui, về sau cần gì phải đi làm em gái bán bia?
Tiểu Tuyết lập tức biến sắc, nàng cũng nhận ra được, người này chẳng phải cứ bam theo cưa cảm An Tiếu Trúc đó sao, ngược lại bị Diệp Thanh đánh cho một trận sao? Lúc ấy đánh không lại Diệp Thanh, còn gọi đến rất nhiều cảnh sát. Chẳng trách mình cảm giác cái tên cảnh sát nghe điện kia không đáng tin.
- Ngươi, các ngươi, không được xằng bậy.
Tiểu Tuyết nhảy dựng lên, liền chạy tới hướng cửa chính, bật người, vài cô gái bao liền ngăn cản nàng, kéo nàng lại, đẩy lên trên ghế.
- Ngoan ngoãn nghe lời đi, chúng ta muốn Dương công tử sủng ái, còn không có được cơ hội đâu.
Một mụ môi đỏ chót, cả người đầy mùi son phấn, ngực cực lớn liền cười nói.
- Đúng vậy a, ngươi thật sự là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, cũng chỉ là một đêm thôi mà, lần đầu tiên của người con gái, không có quan trọng như trong tưởng tượng của ngươi đâu.
Lập tức, còn có một ả eo nhỏ chân dài, rốn có hình xăm con bướm màu đen gợi cảm, phụ họa nói.
- Phi …
Tiểu Tuyết hung hăng nhổ nước miếng ra trước mặt hai ả kia, hai ả này quả thực không biết cảm thấy thẹn. Mình tuy rằng bất đắc dĩ, làm thêm tiếp thị bia ở quán rượu, nhưng là luôn luôn giữ mình trong sạch.
Hai ả kia lập tức giận dữ, lấy chai bia đến đập Tiểu Tuyết, tuy nhiên lại bị Dương Lâm ngăn cản.
- Thực hăng hái, ha hả, ta thích.
Dương Lâm cười ha ha, mừng rỡ, trong ánh mắt không kiêng nể gì, để lộ ra tia hưng phấn, dường như con sói đói thấy con cừu nhỏ, nói:
- Cô bé này, chơi trò người lớn mới thú vị a, càng quyến rũ càng thú vị.
Cao Tiểu Cường lúc này đã xong việc, ôm quần vội vội vàng vàng chạy tới, kêu lên:
- Anh thật sự là biết thưởng thức, may mắn, hộp đêm nhà này đạo cụ đầy đủ hết, cần cái gì cũng đều có.
- Ủa? Phải không đó?
Dương Lâm hứng thú.
Cao Tiểu Cường lập tức vỗ vỗ tay, lập tức, có hai nàng thân thể yểu điệu, xoay lưng bày mông đi đến bên tường, mở ra ngăn tủ, từ bên trong lấy ra roi da, hồng sáp, đai lưng, cài hoàn, bịt miệng, bịt mắt, đao nhọn, xích sắt, cái cặp, kim châm dài, đinh và đủ loại kim loại kiểu dáng phong phú..., phần lớn là đạo cụ tình dục, rực rỡ muôn màu, quả thực người thấy cũng hoa cả mắt.
Ngoài ra, còn có một con rắn sống, to chừng ngón cái, dài hai thước, nuôi trong bình thủy tinh trong suốt. Tuy nhiên đầu rắn này hình tròn, màu trước lưng không sáng lắm, da không trơn, đuôi nhỏ mà dài, từ hậu môn về phía sau biến nhỏ, hơn nữa răng nanh rất nhiều, giữa lưỡi rắn phun ra nuốt vào không thấy răng nọc, hiển nhiên là một loại rắn không độc, cũng chỉ là để dọa người.
- Oa ha ha, được đấy, Tiểu Cường.
Dương Lâm trong chốc lát cầm lấy roi da, lại cầm lấy xích sắt và kim châm lớn, trong chốc lát lại sờ sờ cái cổ rắn trắng mịn, nhìn thấy mà yêu thích không muốn buông tay.
Cao Tiểu Cường cười nịnh giới thiệu nói:
- Những đạo cụ này được làm cực kỳ hoàn mỹ, nhưng đều là vì anh chuẩn bị đó.
Kỳ thật, loại này đồ này, trong “Thịnh thế dạ yến” không biết có bao nhiêu, nhưng Cao Tiểu Cường nói “ vì Dương Lâm chuẩn bị”, liền mang đến cho Dương Lâm niềm vui lớn nhỏ.
- Đến đây, Tiểu Tuyết, chúng ta thử trước cái này.
Dương Lâm cầm lấy đai lưng màu đỏ, ước chừng dài hai mét, thật sự đang muốn cầm như thế nào cho chắc, lúc này liền hướng về Tiểu Tuyết đánh tới.
- A a a…
Tiểu Tuyết sợ tới mức hét ầm lên rất dài, quả thực khóc không ra nước mắt, thầm nói, sao mình lại xui xẻo như vậy, lại gặp được loại người này, sao lại biến thái như vậy.
Vài thứ kia, nàng không cần nói là nhìn thấy, bình thường ngay cả nghe đều chưa từng nghe qua, nhưng rất hiển nhiên, đều là dùng để tra tấn mình, nhất là rắn, ghê tởm chết được, cô gái nào không sợ rắn. Nghĩ đến, cũng không phải dùng rắn dọa mình đơn giản như vậy.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo