When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 322
hần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 322 Nhớ mãi không quên
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
An Đông Phóng cũng là người có kinh nghiệm trong quan trường, so với Thịnh Triều Huy còn cao hơn hai phần, trong lòng không hài lòng, cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ thản nhiên cười nói:
- Hôm nay là ngày vui của tôi, chúng ta không nói chuyện này, hai vị là khách quý, ăn bát cơm rồi hãy đi!
Thịnh Triều Huy cười ha ha, nói:
- Đến lúc đó không chuốc anh say, lão Thịnh tôikhông phải là thần tửu rồi.
Sau đó, liền dẫn Thịnh Tuấn Phong tiến vào phòng khách, tìm chỗ ngồi xuống, nhưng không ai thèm tiếp bọn họ cả. An Đông Phóng lúc trước đã khách khí nói với bọn họ vài câu rồi, xem như hoàn thành nhiệm vụ, lúc này cũng chẳng thèm đến chiêu đãi nữa.
Thịnh Triều Huy cũng không thèm để ý, rút điếu thuốc ra hút, Thịnh Tuấn Phong cảm thấy ngồi vậy không yên lòng, nhìn lướt một lượt quanh đại sảnh, cũng chỉ thấy Diệp Thanh, Tô Thông làngườiquen, liền đi tới chỗ Diệp Thanh bọn họ ngồi.
- Tiểu Thông, Hạo Kiệt, Tiếu Trúc, chúng ta lâu lắm rồi không ngồi với nhau.
Thịnh Tuấn Phong mỉm cười đi tới, cao giọng chào hỏi.
Trong mắt hắn, ở đây chỉ có Trương Hạo Bác là ngang hàng với hắn thôi, còn đám Tô Thông, An Tiếu Trúc, đều là đám tiểu bối, lúc hắn học phổ thông thì hai đứa này một đứa mới học tiểu học còn đứa kia thì đang học mẫu giáo, còn về phần Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, đều chỉ là nhân viên trong bệnh viện, mà mình lại là ông chủ ở đó, nên cũng chẳng cần thiết phải chào hỏi bọn họ làm gì.
An Tiếu Trúc thấy hắn coi thường Diệp Thanh, trong lòng thấy không được vui, chép miệng, cầm lấy hạt dưa cắn, tiếp tục cùng Mã Tiểu Linh, Vương Liễu Ý các nàng nói chuyện phiếm, ra vẻ không nhìn thấy.
Mã Tiểu Linh tất nhiên cũng không để ý tới, Thịnh Tuấn Phong tuy là ông chủ, nhưng Diệp Thanh không chủ động chào hỏi, tất nhiên cô cũng phải theo người đàn ông của chính mình. Vương Liễu Ý càng không cần thiết phải chào hỏi rồi.
Tô Thông có vẻ lễ phép, mỉm cười gật đầu một cái, vẻ chào hỏi,rồi tiếp tục hướng về Diệp Thanh lãnh giáo kiến thức trung y dưỡng sinh. Vợ hắn có bệnh, cần điều trị mỗi ngày.
- Tổng giám đốc Thịnh là người luôn rất bận rộn mà, làm sao có thời gian tụ hội cùng chúng tôi?
Cũng chỉ có Trương Hạo Kiệt tuổi hơi lớn chút, hơn nữa kinh nghiệm thương trường, đối nhân xử thế khéo, đưa đẩy, vẻ thản nhiên lên tiếng chào hỏi Thịnh Tuấn Phong.
Diệp Thanh? Đương nhiên chẳng thèm nhìn người này cái nào.
Thịnh Tuấn Phong lập tức cảm giác rất mất mặt, trong long thầm mắng: sao thế này, An Tiếu Trúc tiểu nha đầu này không thèm nhìn ta cũng đã đành, ngươi Trương Hạo Kiệt và Tô Thông cũng dám tỏ thái độ trước mặt ta? Các ngươi kinh doanh lớn thế nào đi nữa, làm sao so sánh được với tập đoàn Thịnh Thế của tachứ? Đắc tội với ta, đối với các ngươi cógì nào tốt chứ? Còn Diệp Thanh này, tên khốn, dám đoạt nữ nhân trong tay ông mày, thấy ông chủ cũng không biết đứng lên, có hiểu quy củ hay không đây?
- Diệp Thanh, gần đây công việc trong bệnh viện thế nào?
Thịnh Tuấn Phong khẽ cau mày, quyết định vẫn hạ mình nói với Diệp Thanh trước.
Tuy rằng, tiểu tử này công phu lợi hại, nhưng, luận bối cảnh, chính là hạng cặn bã, không đáng để lo nghĩ về phần động thủ đánh người ư? nực cười, ngươi dám đánh ông mày thử xem? Muốn động vào sợi lông của ta ư? để xem ông mày có khai trừ mày không nào? Không dám tìm người đánh ngươi sao? Ngươi lợi hại đi nữa, hai đấm chẳng lẽ có thể địch bốn tay? Còn có thể đề phòng bắn lén? Còn Mã Tiểu Linh và Lý Tiểu Miêu, cho dù cũng tốt với mình đó, nhưng mình vẫn khai trừ hết.
Hơn nữa, hôm nay là ngày đại hỉ của An Đông Phóng, ta đây không tin, ngươi dám đại náo, phá hư không khí vui mừng này.
Lời này của Thịnh Tuấn Phong, rõ ràng mang theo ý không tốt, không khí xung quanh lập tức liền căng thẳng lên.
Đám người Tô Thông, Trương Hạo Kiệt khẽ nhíu mày, thầm nói, Thịnh Tuấn Phong này sao mất hứng quá vậy, lúc này không ngờ tỏ ra ong chủ làm cái gì chứ?
Diệp Thanh thản nhiên cười, nói:
- Công việc vẫn tốt, chỉ là rất nhiều hạng mục đều tăng giá, khiến cho người bệnh bất mãn, tổng giám đốc Thịnh, bệnh viện này không giống như doanh nghiệp khác khác, dù sao, thầy thuốc chúng ta là cứu sống người, cũng không thể lấy mục đích mưu cầu lợi nhuận mà làm.
Giọng điệu mặc dù thản nhiên, nhưng mơ hồ lộ ra một bài giáo huấn. Thịnh Tuấn Phong lấy thân phận ông chủ đè ép người như vậy và bị Diệp Thanh nói kháy khiến Tô Thông, Trương Hạo Kiệt lập tức âm thầm vỗ tay tán dương, thầm nghĩ, Diệp Thanh này, ngôn ngữ càng ngày càng sắc bén?
Mã Tiểu Linh trộm giơ ngón tay cái lên vẻ tán thưởng Diệp Thanh, An Tiếu Trúc thì che miệng cười khẽ, đôi mắt đẹp lưu chuyển, duyên dáng liếc Diệp Thanh một cái, tuy nhiên sợ bị Mã Tiểu Linh phát hiện, lại chuyển nhanh qua nơi khác.
Không kịp nghĩ, động tác nhỏ này lại bị Vương Liễu Ý trông thấy, nàng là người ngoài cuộc, ngược lại thấy rất rõ, trong lòng càng nghi hoặc:
- Sao vậy, cô béAn Tiếu Trúc này, thực đúng là có ý với Diệp Thanh sao? Diệp Thanh này, thoạt nhìn cũng thấy thường thôi, luận phong độ nhã nhặn, bối cảnh gia thế, chưa gì so được với tiểu Thông Thông của ta, sao có nhiều con gái thích hắn như vậy nhỉ?
Ai dà, không tốt, tiểu Thông Thông của ta so với hắn ưu tú một trăm lần, chẳng phải sẽ hấp dẫn càng nhiều hoa cỏ lạ, không được, không được, ta phải quản anh ấy thật kỹ, nhất định không thể anh ấy trở nên hư hỏng như Diệp Thanh được.
Thịnh Tuấn Phong nhíu mi, rất không hài lòng nói:
- Bệnh viện cần đưa vào hoạt động, chỗ nào cũng đều phải dùng tiền, giá hàng phổ thông tăng lên, bệnh viện tăng giá cả cũng là thông qua lãnh đạo chúng ta thảo luận kỹ càng. Diệp Thanh, chúng ta là những người kinh doanh, cũng không phải là chỉ làm từ thiện, điểm này cậu cần phải biết.
Diệp Thanh chân thành khuyên bảo nói:
- Hy vọng bệnh viện Ngô Đồng nằm trong tay tổng giám đốc Thịnh, không biến thành bệnh viện bị người đời chửi cho là bệnh viện ma quỷ.
- Cậu...
Thịnh Tuấn Phong tức giận, quả không lường trước được, không ngờ tên Diệp Thanh này lại dám giáo huấn mình nữa chứ, tên họ Diệp này không dám đánh người trước đám đông, nhưng dù sao hôm nay mình cùng chú đến chỉ muốn hòa hảo và quan hệ. Sao lại có thể thêm lửa? Lúc này hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy rời đi, rồi tìm Trịnh Triều Huy nói chiệm phiếm.
Hai người ngồi trong chốc lát, ngay cả Thịnh Triều Huy da mặt dày, cũng chịu không nổi vẻ lạnh nhạt này, sau khi thảo luận, lúc này hai người liền đứng dậy cáo biệt An Đông Phóng.
Thịnh Triều Huy nắm tay An Đông Phóng, cười nói:
- Lão An à vừa rồi đột nhiên nhận được điện thoại, có chút việc gấp, chúng tôi không làm phiền nữa.
An Đông Phóng ha hả cười nói:
- Chủ tịch thành phố Thịnh bận nhiều việc, tôi cũng không tiện giữ lại, làm lỡ công việc của anh cũng không hay.
Thịnh Triều Huy xua tay nói:
- Không cần khách khí không cần khách khí.
Ra cửa, Thịnh Tuấn Phong lập tức tức giận nói:
- Chú ba, cháu đã nói hôm nay không cần tới, người ta cũng không mời chúng ta, Thịnh gia chúng ta hiển hách dường nào, sao có thể hạ mặt trước thê thiếp của An Đông Phóng chứ!
- Ngươi lần này rất lỗ mãng, cũng không thương lượng trước với ta, hiện tại đánh rắn không chết, phản thành hậu hoạ đấy!
Thịnh Triều Huy cũng hơi hơi có chút tức giận, trong lòng oán thầm, lão An này, cũng không giữ lại một chút, tuyệt tình quá!
- Thật muốn đấu đến cùng, chẳng lẽ Thịnh gia chúng ta sợ hắn?
Thịnh Tuấn Phong trong mắt hiện lên sát khí đáng sợ.
- Thôi được rồi, tóm lại, hiện tại không nên hành động, An Đông Phóng vừa được thả, như hổ về núi, hơn nữa thậm chí còn được bí thư Nhan coi trọng, tại hội nghị thường vụ gần nhất đã khen ngợi. Ngay cả bí thư Tần đều nhường hắn ba phần, vậy sau này hãy nói.
Trong lòng hai người buồn bực, không nghĩ ngợi thêm, lúc trước sao mình lại muốn hãm hại An Đông Phóng.
............
Trong phòng, không còn hai vị khách không mời kia nữa, không khí lập tức liền sinh động rất nhiều, nhất là An Tiếu Trúc, Mã Tiểu Linh các nàng cười nói rất rôm rả với nhau.
Chỉ chốc lát sau, tiệc rượu bắt đầu, cũng ba bàn khách, An Đông Phóng mời chuyên môn đầu bếp ở nhà nấu cơm, hương vị đều rất ngon, An Tiếu Trúc thiên kim tiểu thư, có khi còn nhiều tiền hơn cả bố mình nữa ý chứ, lần này tiệc rượu được tài trợ một trăm ngàn tệ, rượu ngon món ngon, cái gì cần có đều có, tất cả mọi người ăn đều khen không dứt miệng.
Mọi người đều mời rượu An Đông Phóng và Chung Hàn Mai, qua ba tuần rượu, An Tiếu Trúc cũng rất biết điều liền đứng lên, bưng chén rượu nói:
- Bố, cô Chung, Tiếu Trúc trước kia khiến hai người phải lo lắng rồi, tiện ở đấy, con chân thành chúc hai vợ chồng bố và cô trăm năm hạnh phúc.
An Đông Phóng rất vui mừng cười nói:
-Trước kia con làm bố mẹ lo lắng, chẳng nhẽ sau này không làm bố phải lo lắng nữa sao?
Mọi người lập tức cười ầm lên.
Chung Hàn Mai nhìn An Tiếu Trúc, trong ánh mắt tràn đầy yêu thích, cảm động nói:
- Trúc Trúc à, cô không cócon, sau này con là như là con đẻ của cô, cô chúc con càng lớn càng xinh đẹp, năm nay thi đỗ đại học.
An Tiếu Trúc nhẹ nhàng liếc nhìn diện Diệp Thanh một cái, trong lòng lại có vài phần đau khổ: ta chỉ hy vọng có thể giống bố cùng người mình yêu thích làm lễ kết hôn thôi, cho dù không linh đình cũng không sao, ai ngờ hắn lại có chị Tiểu Linh rồi, đúng là sầu đau quá.
Bữa tiệc chúc mừng rất vui vẻ diễn ra chừng hai tiếng đồng hồ thì tuyên bố kết thúc.
..................
"Thịnh thế dạ yến" là nhà hàng đỉnh cao nhất của thành phố Phù Liễu, diện tích nơi đây đủ để làm phòng karaoke, bao phòng, phòng khách và khu matsa sauna.
Nghe thấy tên này, chỉ biết, đây làsản nghiệp của Thịnh gia. Ở thành phố Phù Liễu, cái tên Tập đoàn Thịnh Thế ai cũng phải biết.
Trong một phòng Karaoke của Thịnh Thế Dạ Yến, Dương Cầm, Hà Diễm Xung và những vị công tử của thành phố cùng với Cao Tiểu Cường, Điền Uy Uy đang hò hét trong phòng.
Dương Lâm véo một công chúa có thân hình bốc lửa, cao dáo một cái, lập tức cô nhíu mày kêu lên.
- Véo vào chỗ thịt đó chẳng to và mềm mại gì cả.
Dương Lâm có chút mất hứng, đẩyngười con gái đó ra, thở dài, liền lấy ra một điếu xì gà đen xì ra.
Bao nhiêu năm nay, không biết hắn đã chơi bời bao nhiêu mỹ nữ rồi, những cuộc vui nào mà chưa trải qua chứ, nên chẳng có hứng thú gì với cô gái xinh đẹp ở Phù Liễu này.
- Anh, hay em điều mấy tiểu minh tinh tới để chơi nhé? Nhưng Phù Liễu này nhỏ bé, nên tiểu minh tinh cũng không có nhiều lắm.
Cao Tiểu Cường thấy vậy, lập tức lấy chiếc zippo ra bật lửa châm cho Dương Lâm.
Chiếc bật lửa này, được làm hoàn toàn bằng vàng, lại còn gắn một viên ngọc nữa chứ, chỉ cần nhìn vậy cũng biết giá của nó không hề bèo, Cao Tiểu Cường lấy ra, không khỏi khoe khoe, trong thành phố Phù Liễu này Cao gia cũng là một danh gia, cũng không thua kém gì đám công tử các người.
Tuy nhiên, Dương Lâm và Hà Diễm Xông cùng đám người, cũng chẳng thèm nhìn chiếc bật lửa, cảm thấy nó quá đỗi tầm thường, khiến Cao Tiểu Cường có chút thất vọng.
- Thôi bỏ đi, minh tinh cũng chán rồi.
Dương Lâm nhả ra làn khói dày đặc, cảm thấy buồn chán, rồi than thở:
- Ai dà, cái cô em ở quán rượu kia là thú vị nhất, tuy không gọi là xinh đẹp mỹ miều, nhưng cũng đủ nóng bỏng lắm rồi...
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo