"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 321
hần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 321 Khách không mời mà đến
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Trong lòng Mã Tiểu Linh hoảng hốt, muốn đi vào an ủi An Tiếu Trúc, lại bị Diệp Thanh nhẹ nhàng giữ chặt:
- Đừng đi, mẹ con cô bé khẳng định có rất nhiều lời muốn nói.
- Ừm, vừa rồi em lo lắng quá thôi.
Mã Tiểu Linh gật gật đầu, cùng Diệp Thanh tiếp tục ở hành lang chờ.
Khoảng mười năm phút đồng hồ sau, An Tiếu Trúc đi ra với đôi mắt hơi đỏ, khuôn mặt trắng vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt, hiển nhiên là đã khóc.
- Cô bé này…
Mã Tiểu Linh nắm tay cô, trong lòng thương hại không ngừng. Diệp Thanh tự nhiên càng thêm thương hại, chỉ có điều không dám biểu hiện ra ngoài.
- Chị Tiểu Linh, chúng ta đi xuống đi, mẹ em phải gọi điện cho bố em rồi.
An Tiếu Trúc cười lau nước mắt, có vài phần ngượng ngùng nói.
Sau đó, ba người liền đi xuống lầu, đương nhiên là hai cô gái tay trong tay đi ở trước, Diệp Thanh thì rầu rĩ theo ở phía sau, day day mũi, đột nhiên cảm giác chính mình là người dư thừa.
- Bố, điện thoại của bố.
Đi vào đại sảnh, An Tiếu Trúc kêu lên, đồng thời đưa điện thoại trong tay ra.
- Ai gọi? Sao lại gọi đên điện thoại di động của con?
An Đông Phóng mỉm cười, tò mò tiếp nhận, tuy nhiên trong nháy mắt tươi cười liền biến mất, mặt trở nên thản nhiên.
-..., Ha hả, cảm ơn... Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc Tiếu Trúc thật tốt... Ừ, bà ấy tốt lắm, Tiếu Trúc cũng tốt lắm.... Ồ, tốt, bye bye…
An Đông Phóng chỉ nói vài câu, liền đưa điện thoại di động trả lại cho con gái, sau đó thản nhiên cười, tiếp tục đi tiếp đón khách.
Chung Hàn Mai đi đến, nhỏ giọng hỏi:
- Anh An, là ai vậy?
An Đông Phóng thản nhiên nói:
- Là vợ trước của anh, mẹ của Tiếu Trúc, gọi điện thoại đến chúc mừng chúng ta tân hôn vui vẻ.
- Ồ, sao không nói thêm vài câu?
Chung Hàn Mai có chút oán trách, lườm ông một cái, nói.
An Đông Phóng nhẹ nhàng cầm tay bà, dịu dàng nói:
- Rất nhiều năm không gặp, không có liên lạc gì, đột nhiên gọi điện thoại đến, quả thật không biết nói cái gì nữa.
- Ha hả, dù sao cũng là mẹ của Tiếu Trúc, về sau, cần phải liên lạc nhiều hơn đừng e ngại em, em cũng không nhỏ mọn như vậy.
Chung Hàn Mai cười nói.
- Em thật tốt, lại có khách đến đây, chúng ta nhanh đi tiếp đón đi.
An Đông Phóng cười ha hả, liền lôi tay Chung Hàn Mai đi nghênh đón khách.
Cảnh tượng này tự nhiên bị An Tiếu Trúc, Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh ba người thấy, Mã Tiểu Linh hâm mộ nói:
- Tiếu Trúc, cô Chung của em và bố em, rất ân ái, bố em rất biết quan tâm, cô Chung của em lại là người am hiểu, dịu dàng.
- Em biết, nhưng...
An Tiếu Trúc có chút không thoải mái, tuy nhiên lập tức liền quên đi,
- Ôi, trước kia, em luôn phản đối việc bố tìm người phụ nữ khác, còn ảo tưởng ông và mẹ em sẽ quay lại với nhau, hiện tại nghĩ đến, cảm thấy rất ngốc, mẹ em cũng đã có con riêng sắp mười tuổi rồi, vừa rồi ở trong điện thoại còn gọi em là chị.
Có chút cảm kích nhìn phía Diệp Thanh, thầm nói, nếu không phải người này khuyên mình, mình chắc chắn là vẫn còn phản đối cô Chung đến với bố mình.
Diệp Thanh vụng trộm nhấp nháy mắt với cô, An Tiếu Trúc vẩu miệng sang bên Mã Tiểu Linh, Diệp Thanh lập tức không dám trêu chọc cô nữa, không nhỡ cô bé kia lại quá kích động, đem việc mình không quang minh ra nói cho Mã Tiểu Linh nghe.
An Tiếu Trúc không kìm nổi hé miệng cười khẽ.
- Diệp Thanh, hai người bạn của anh, Tô Thông và Trương Hạo Kiệt cũng đến đây.
Mã Tiểu Linh chỉ chỉ ra cửa, nói.
Diệp Thanh ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên, Tô Thông mang theo vị hôn thê của cậu ta Vương Liễu Ý đến, Trương Hạo Kiệt lẻ loi một mình, tiến đến chúc.
Nhóm Tô Thông ba người cùng vợ chồng An Đông Phóng hàn huyên, Diệp Thanh liền dẫn theo Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc nghênh đón.
Vương Liễu Ý nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kỳ quái, sao Diệp Thanh này lại đi cùng An Tiếu Trúc.Lần trước cũng đã dẫn theo mấy người phụ nữ xinh đẹp, tuy nhiên, lập tức liền lắc đầu cười, thầm nghĩ, chắc chắn là mình nghĩ nhiều rồi.
- Ha hả, Tô Thông, anh Trương, đã lâu không gặp.
Diệp Thanh và Tô Thông, Trương Hạo Kiệt ngồi xuống ôn chuyện, An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh thì nhiệt tình tiếp đón Vương Liễu Ý, ba người phụ nữ cùng một chỗ, ríu ríu, không khí liền sinh động lên, giọng nói còn lớn hơn ba người đàn ông bên cạnh.
- Ha ha, chủ tịch An, chúc mừng chúc mừng!
- Chú An, chúc chú vàcô Chung vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc.
Đột nhiên, có một giọng nói cực kỳ chói tai truyền đến, sở dĩ nói chói tai, đương nhiên chỉ là Diệp Thanh cảm nhận như vậy.
- Người này sao cũng đến đây?
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn lại, thấy Phó Chủ tịch thường trực thành phố Phù Liễu - Thịnh Triều Huy dẫn theo cháu trai ông ta, cũng là người cầm lái tập đoàn thương mại Thịnh gia, Thịnh Tuấn Phong đi đến, câu đầu tiên đương nhiên là Phó Chủ tịch thành phố Thịnh Triều Huy nói, câu sau là lời của Thịnh Tuấn Phong nói.
Tuy rằng, hai người đều mang một mặt cười tủm tỉm, thoạt nhìn cực kỳ hòa ái dễ gần, tuy nhiên Diệp Thanh cảm thấy, hai người này cười có chút miễn cưỡng, thật giống như cáo lại đi chúc tết gà, không an lòng.
- Tiếu Trúc, em đưa thiệp mời cho bọn họ sao?
Diệp Thanh kỳ quái hỏi. Cậu không tin, với thông minh tài trí của An Đông Phóng, sẽ đoán ra là Thịnh Tuấn Phong âm thầm giở trò quỷ. Dù sao, lúc trước An Đông Phóng bị cuốn vào sự kiện tham ô nhận hối lộ, chính là tổng giám đốc Hứa Tân Vĩnh của tập đoàn bất động sản Thịnh Thế tố cáo.
- Không có, bố em không bảo em đưa.
An Tiếu Trúc chu miệng, cằm nhẹ nhàng giơ lên, vô cùng khinh thường nhìn chú cháu Thịnh Triều Huy và Thịnh Tuấn Phong một cái, cười cười nói. Hiển nhiên, cô bé này cũng không phải đồ ngốc.
- Hai vị có thể đại giá quang lâm, thật sự là rất cảm tạ.
An Đông Phóng nhẹ nhàng nắm tay Thịnh Triều Huy, miệng tuy rằng nói khách khí, nhưng vẻ mặt lại có vài phần lãnh đạm.
Chung Hàn Mai lại hừ lạnh một tiếng, trà cũng lười rót, lập tức đi tiếp đón những người khách khác, coi hai người này như trong suốt không nhìn thấy!
Thịnh Tuấn Phong hơi hơi nhíu mi, thầm nghĩ, ở Phù Liễu bất kể đi nơi nào, chưa từng gặp sự lạnh nhạt thế này? Tuy nhiên, lần này đánh rắn không chết, quả thật là phiền toái, bất đắc dĩ phải trấn an một phen, miễn sao đối phương không chó cùng rứt giậu, dùng thủ đoạn lợi hại đến đối phó mình. Hừ, về sau có khi có cơ hội thì sẽ lại động đến ông ta.
Thịnh Triều Huy dù sao cũng là người trong quan trường, nhân vật lõi đời, hỉ giận không hiện ra mặt, dường như không thấy được vợ chồng họ An không muốn tiếp đãi, cười ha hả như trước nói:
- Lão An, anh ra là tốt rồi. Tôi sớm biết mà, anh nhất định sẽ không sao mà, ai cũng biết rằng Chủ tịch An thanh liêm, cái tên Hứa Tân Vĩnh kia, việc buôn bán không được, không muốn làm theo con đường chính lại muốn làm đường ngang ngõ tắt này, không ngờ lại dám vu cáo hãm hại chủ tịch An của chúng ta. Coi như hắn đui mù, Tuấn Phong đã đưa khai trừ hắn rồi.
Sắc mặt An Đông Phóng không vui, thầm nghĩ:
- Hai tên khốn này, chơi đẹp lắm! Lần này không phải Diệp Thanh giúp đỡ, ta đã bị các hai người bon mày hại chết rồi, lại còn nghênh ngàng nói như thế à? Sao, đẩy một quân tốt đi ra chịu tiếng xấu thay cho các người, thì mọi chuyện có thể im xuống sao? Trên đời nào có sự tình tốt như vậy, chúng ta thế nào, về sau sẽ biết.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo