Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 283
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 283: Não Nhi đau bụng trong kỳ kinh
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Hắc, không ngờ Não Nhi yêu dấu của mình lại giỏi như vậy, mới vài ngày bản lĩnh, một nhà máy trống hoác đã thay đổi lớn.
Diệp Thanh theo Não Nhi đến nhà xưởng, chỉ thấy phòng xưởng lớn được phân thành rất nhiều khu, đều là các phân xưởng cực sạch sẽ, khu vực phòng ban thậm chí đạt tới cấp trăm ngàn, có gian lấy ra, lọc, chưng, chắt lọc, tầng tích các công đoạn điều phối, các thiết bị cũng được lắp đặt đúng vị trí, có vài cái đang vận hành thử, có vài phòng còn đang lắp đặt sửa chữa, rất nhiều công nhân đang làm việc, tuy còn chưa hoàn công nhưng đã có mẫu đầu tiên của xưởng mĩ phẩm.
- Ái chà, Diệp Thanh anh cuối cùng đã tới rồi, Não Nhi nhớ anh đến chết
Trần Du đang trong phân xưởng giám sát tiến độ công trình, đảo mắt thấy Diệp Thanh và Ninh Não Nhi liền cười hi hi chạy lại.
- Ai thèm nhớ, cô mới nhớ!
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Não Nhi hơi e thẹn, giơ tay cái tai nhỏ của Trần Du, Trần Du lại lấy tay nhỏ nhắn công kích vào điểm cao nhất của ngực Ninh Não Nhi, Ninh Não Nhi kinh hô một tiếng vội tránh.
- Lẳng lơ nhà ngươi giữa ban ngày ban mặt sao lưu manh như vậy?
- Cũng không phải chưa sờ qua!
Trần Du chép miệng, đắc ý nói.
Giai nhân chân dài môi mỏng này mặc áo khoác nỉ màu than dài, hai hàng cúc đơn giản, giống âu phục tỏ rõ giỏi giang và khỏe mạnh, bên dưới là váy màu đen nửa thân màu đen mềm, ôm trọn cặp mông tròn của cô, phối với tất tơ dài màu đen, lộ rõ các đường cong, vô cùng lôi cuốn khiến người mê hoặc nghẹt thở.
Mà Ninh Não Nhi càng đẹp hơn, áo khoác ngắn trắng thoáng mang chút tao nhã Chanel, vạt áo và túi càng có nhiều thiết kế tinh mỹ, như tua áo tròn có các nguyên tố da cỏ, rõ ràng xa hoa mà hào phóng, ấm áp mà dịu dàng, cả người xưm ra rất tháo vát lộ ra khí chất quý bà xuất trần.
Hai người đẹp như thế, cười hi hi đùa giỡn, thỉnh thoảng lau chút dầu cho nhau khiến Diệp Thanh thực con mắt nhìn thẳng “ ừng ực” “ừng ực” liên tục nuốt nước miếng, bộ dáng như lão trư.
Trần Du che miệng cười, Ninh Não Nhi ho rõ hai tiếng, dáng vẻ như bất mãn với Diệp Thanh, chỉ vào thiết bị máy móc mới sáng loáng, nói với Diệp Thanh:
- Diệp tổng, thế nào? có chỉ thị gì không?
Trong nháy mắt Diệp Thanh lấy lại tinh thần, khuôn mặt tuấn tú liền hơi ửng, rõ ràng cũng quan sát thấy mình có chút háo sắc, nhưng không phù hợp với phong cách xưa nay của mình, liền nói:
- Ừ, rất tốt, rất có mùi hương của doanh nghiệp y dược kỹ thuật cao!
- Vậy là, cũng không nhìn xem hai chúng tôi là ai?
Ninh Não Nhi đắc ý nói, trong lời nói có ý kích thích, liều sống liều chết đã làm lâu như vậy, còn không phải là vì người con trai này sao? ngươi cũng không lấy thân báo đáp một chút? Suốt cả ngày chỉ nhớ thương bạn gái Bác sĩ đó của ngươi.
Trần Du liếm liếm môi đỏ, nũng nịu nói:
- Não Nhi khổ công nghiên cứu, cô là người ngoài nghành, muốn lãnh đạo đám trong nghề làm việc, không có bản lĩnh, người khác sẽ không phục!
Diệp Thanh gật gật đầu, lúc này mới chú ý đến khóe mắt của Ninh Não Nhi có vài troong đen, chắc là thức đêm nhiều, có chút xin lỗi và cảm kích nói:
- Thật vất vả các người rồi!
Ninh Não Nhi vuốt vuốt cằm, dung nhan non nớt rõ ràng rất tủi thân, đáng thương nói:
- Ai để chúng tôi là làm thuê nghèo chứ?
Diệp Thanh cười nói:
- Tổng giám đốc cũng là làm thuê nghèo, vậy, những nhân công người dưới dùng gì để hình dung? … Được rồi, tối tôi mời các người đi ăn bữa tiệc lớn.
- Đây chính là anh nói nhé?
- Não Nhi lần này chúng ta nhất định phải hạ hắn một trận!
Trần Du nghiến răng nói.
Ninh Não Nhi nói:
- Tất nhiên rồi, ít nhất cũng phải ăn sạch tiền lương một tháng của hắn! Tiểu tử này bây giờ là bác sĩ nổi tiếng rồi, lương cũng cao lắm đây.
Diệp Thanh cười nói:
- Không vấn đề, sơn hào hải vị, tổ yến vây cá, tùy các người chọn.
Trần Du vỗ tay kêu lên:
- Tôi thích ăn nhất tổ yến, khà khà, Não Nhi, chị còn dính chặt tầm nhìn của chị nhé.
Ninh Não Nhi tức giận lườm cô, nói:
- Dính gì tôi, hăn thấy cô xinh đẹp mới mời cô, tiểu tử này có lòng không tốt đối với cô.
- Não Nhi ghen rồi?
Trần Du chế nhạo.
- Ai ghen hả, mới không có đâu! Tôi với hắn không có quan hệ gì!
Khuôn mặt trắng bóc như sữa của Ninh Não Nhi đỏ ửng, như đào chín, khiến người trông thấy muốn cắn một miếng.
- Yên tâm, ăn xong, tôi đi chỗ khác, nhường không gian lại cho các người, hoặc các người đến khách sạn thuê phòng cũng được!
Trần Du thẳng thắn nói, không kìm nổi miệng nói.
Xa xa, nhiều công nhân nghe thấy lời này, cũng không hẹn mà để mắt tới Diệp Thanh,có ý ghen tỵ, quả thực có thể nuốt chết người.
Diệp Thanh không chịu được, ho khan nói:
- Nói bậy gì đấy, tôi và Não Nhi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường?
Ninh Não Nhi sa sầm mặt cũng nói:
- Chính là, lẳng lơ nhà ngươi, cả ngày không đoan trang, không thèm chú ý đến hình tượng.
Trần Du lè lưỡi, cũng chú ý thấy xa xa có ánh mắt nóng bỏng của công nhân, vội kéo Ninh Não Nhi chạy, Diệp Thanh theo sát.
Phía sau, các công nhân mới bàn luận, vừa nãy lãnh đạo ở đấy cũng không xấu hổ nói chuyện mà.
- Chậc chậc, Ninh tổng và Trần tổng thực là hai vật phẩm thượng hạng.
- Đúng là! Khuôn mặt trắng kia, thân thể kia, làn da kia, tôi thèm ngủ với ta một đêm, chết cũng đáng!
Một gã công nhân chảy nước miếng, mặt tỏ vẻ si mê.
- Choáng, có anh mới thế, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga?
- Tôi làm sao nào, lẽ nào tôi thua kém hơn công tử bột kia hả?
- Không phải đả kích ngươi, kém không phải một chút!
- Tôi…, tìm miếng đậu phụ đi đâm chết!
- Này, vừa nãy người kia thực sự là ông chủ sao? Tôi nghe Trần tổng cũng gọi hắn là Diệp tổng.
- Đúng vậy, Ninh tổng cũng rất khách khí với hắn!
- Các người là mắt mù hả, đó gọi là khách khí? Đó là làm nũng, là quyến rũ!
- Vẫn là Tiểu Phạm nói rất đúng, bình thường đối với chúng ta không có vẻ mặt đó, cũng là ngược lại, nói năng thận trọng, ngẫu nhiên cười cũng là mỉm cười của công việc.
- Oa, hôm nay tôi mới phát hiện, hai nữ thần Ninh và Trần ở tít trên cao cũng chẳng qua là hai tiểu nha đầu, vừa thấy gã bảnh trai cũng si mê.
- Ai, các người nói quan hệ của ba người họ rốt cuộc như thế nào? không phải hai cô cùng là nhân tình của gã nam đó chứ?
- Sao tôi cảm thấy gã nam đó là gã công tử bột mà Ninh tổng bao vậy?
- Đúng đấy, mọi việc đều có khả năng!
- ha ha, anh nói bọn họ có thể ba người hay không?
- quá thô tục!
- nghĩ đến đã khiến huyết mạch người sôi sục.
Gã bảnh trai đó hơi gầy, ba sẽ bị hút khô, đổi là ta cũng không kém!
- biến đi, ngươi như thế cũng dám báng bổ Nữ thần Ninh và Nữ thần Trần của chúng ta!
- Hư, nói nhỏ chút, khẩn trương làm việc, cẩn thận có người nghe được viết báo cáo.
- Đến lúc đó trừ lương trừ chết ngươi!
.....................
Đêm, Ninh Não Nhi lái xe đưa Diệp Thanh và Trần Du đến một quán ăn Trung Quốc “ thủy tinh cung” rất ngon của Thành phố Ninh Thành, vừa nghe qua tên đã thấy rất khí phách, trang hoàng thực lấp lánh rực rỡ, giống như long cung, ba người muốn một phòng nhỏ, chọn nhiều món ngon, bắt đầu ăn.
Có thực phẩm cực tươi ngon nấm trắng bào, nhũ bồ câu giòn, bắp ngô, nước hạnh cách thủy quan yến, lý tiêu ngưu tử bái, canh rau, ớt kinh châu với tôm, mỗi suất vô cùng đầy đủ, đặc biệt là tổ yến,bốn suất, Ninh Não Nhi và Trần Du mỗi người hai suất, ăn quả thực no chết.
Về phần Diệp Thanh, thấy hai người đẹp ăn đã ngắm no rồi, thấy gì cũng no rồi, ăn rất ít.
- Hai người các người, sao có thể ăn như thế!
Diệp Thanh thấy hai người từ tốn ăn, cũng không ngừng uống, cả bàn đầy thức ăn không biết đã bị hai người này chén sạch từ bao giờ, không kìm nổi ngạc nhiên.
- Sao, khâm phục hả? chúng tôi ăn thế nào cũng không béo!
Trần Du uống sạch ngụm tổ yến thơm nồng cuối cùng, sau đó mở khăn tay rất nho nhã lau đôi môi mỏng cong cong như ngọc, nũng nịu nói.
- Không khâm phục, chỉ hối hận không gọi rượu.
Diệp Thanh có chút tiếc nuối.
- Choáng lại làm hỏng chủ ý rồi?
Ninh Não Nhi tức giận nhìn chằm chằm hắn, mắng
- Đừng nghĩ vớ vẩn, tôi còn phải lái xe không được uống rượu.
Trần Du che miệng cười nói:
- Dù đã uống rượu, cậu cũng có thể khiến Não Nhi thế nào mà? Không bằng Cầm thú, còn không biết xấu hổ nói!
Lời này cũng là chỉ lần ở khách sạn, hai nữ một nam cùng một phòng, Diệp Thanh vẫn quy quy củ củ không nửa bước quá giới hạn.
- Thiết, rượu có thể khiến người can đảm hơn, các người còn cảm động ta, coi chừng ta thịt hai người đó!
Diệp Thanh chép chép miệng, có chút không phục uy hiếp nói.
- Vậy, anh đến đi, nào, bây giờ chúng tôi ngồi im không động, kệ cậu làm gì thì làm
Trần Du giơ ngón tay út ngoắc ngoắc, ánh mắt kia, quả thực say đắm chết người, Ninh Não Nhi cũng cười hi hi nhìn hắn, trong mắt cô tình xuân vô hạn.
- Tôi…
Diệp Thanh tức giận vô cùng, hai nha đầu này, biết rõ một người phục vụ trong phòng đang chỉnh lý bát đũa, cố ý nói như thế, hừ, dám nói lúc không có ai xem, ca nhất định vồ lấy, xử lí các người tại chỗ, quả thực quá bắt nạt người rồi, lão hổ không uy làm mèo ốm tôi.
Thanh âm của bọn họ tuy nhỏ, nhưng phòng ăn cũng nhỏ, cô phục vụ đó đã cách hai ba mét, tất nhiên nghe hết đối thoại vào tai, không kìm nổi liền liếc lại, thấy Diệp Thanh kia dáng vẻ hổn hển xấu xa, khẽ hé cười,sau đó vội vàng quay đầu đi, tiếp tục công việc, chỉ không ngờ động tác rõ ràng nhanh hơn chút.
- Khụ khụ, ăn cũng ăn no rồi, chúng ta phải đi thôi!
Thấy Diệp Thanh thực có chút không được, Ninh Não Nhi không đành lòng chọc hắn, nhìn phục vụ vẫy tay.
- Tiểu thư, thanh toán!
- Tiền mặt hay thẻ?
- Thẻ!
Ninh Não Nhi nói.
Rất nhanh, phục vụ đã cầm hóa đơn lại, mời Ninh Não Nhi thanh toán.
- Bên đó, Tiên sinh kia!
Ninh Não Nhi cười cười, giơ tay chỉ vào Diệp Thanh.
Nhân viên phục vụ lúc này mới vội vàng chạy lại, Diệp Thanh chép miệng, lấy ra một cái thẻ từ liên ngân hàng, quẹt một chút, bỗng chốc quét xong, đó giảm 80%! Ninh Não Nhi thủ hạ lưu tình, không ăn hết tháng lương của hắn. Lương của hắn hiện nay ở Bệnh viện Ngô Đồng, ít nhất cũng phải bẩy tám ngàn!
Ba người ra khỏi cửa hàng, Trần Du còn cười trêu:
- Phục vụ đó thật không có mắt, Diệp tổng của chúng ta ở đó, vẫn muốn phụ nữ chúng ta trả tiền!
- Ai bảo hắn giống công tử bột!
Ninh Não Nhi khinh miệt nói, sau đó “ cười khúc khích” một tiếng, cuối cùng không kìm nổi cười lớn.
Mặt Diệp Thanh nóng phừng kêu lên:
- Sao các người như thế hả, Não Nhi em cố ý!
- Sao tôi cố ý hả?
Ninh Não Nhi vừa cười vừa tò mò nói.
Diệp Thanh nghĩ một chút nói:
- Em đầu tiên gọi thanh toán, nhân viên phục vụ đó vào trước là chủ nhân, cho rằng là em trả, ừ, nhất định là thế, anh lớn không biết có bao nhiêu mạnh mẽ, sao có thể ăn cơm mềm? hừ
- Ai bảo anh một chút giác ngộ cũng không có, không chủ động gọi?
- Tôi…, không phải thấy hai người vẫn chưa ăn xong sao?
Phản ứng của anh chậm chạp!
- ….
Diệp Thanh buồn bực.
Sau đó, ba người lái xe về nhà, vừa đến tiểu khu, xe còn chưa dừng hẳn, Ninh Não Nhi đột nhiên đau bụng, nhíu mày, tràn vã mồ hôi lấm tấm, sắc mặt xanh lét, cực kì khó coi, sau đó bịt miệng muốn nôn.
- Não Nhi, cô làm sao thế?
Trần Du ngồi ở ghế phục, vội cầm lấy cái thùng rác nhỏ trên xe, đưa cho cô, lo lắng hỏi.
- Oẹ
Ninh Não Nhi khó chịu vô cùng, làm sao có sức để trả lời cô ấy, cúi đầu, liền ọe ọe nôn, toàn bộ sơn hào hải vị của bữa tối toàn bộ đều mất trắng, đáng tiếc vô cùng.
- Cô ấy đau kinh!
Diệp Thanh là Bác sĩ đa chức năng, ở mặt phụ khoa cũng hiểu biết nhiều, nhìn qua đã biết mọi chứng bệnh.
- Ồ
Trần Du bừng tỉnh hiểu, Ninh Não Nhi nôn xong, Trần Du liền đặt thùng rác sang bên, sau đó rút khăn giấy, lau cẩn thận các chỗ bẩn quanh miệng Ninh Não Nhi, còn cả trán mồ hôi, trong lòng cũng nghi hoặc vô cùng, Kinh nguyệt của Não Nhi không phải luôn rất chuẩn sao, sao tháng này lại có trước ba bốn ngày? Có phải do quá mệt mỏi? hay là ban nãy ăn quá nhiều đồ dầu mỡ?
- Não Nhi để tôi giúp cô!
Trần Du thỉnh thoảng cũng đau kinh, biết không ít kinh nghiệm, như dùng ngón tay cái ấn chặt bộ vị tứ hằng chỉ dưới rốn 10 đến 20 phút, có thể giảm bớt đau, lúc này giơ tay xoa bụng Ninh Não Nhi.
Nhưng xoa bảy tám phút, bệnh của Ninh Não Nhi không những không giảm đau, càng rên rỉ nhiều hơn.
Diệp Thanh nói:
- Tôi ôm cô ấy, dùng ngân châm châm cứu cho cô ấy một chút
Đèn xe mờ ảo, chỗ nhỏ hẹp, Diệp Thanh ngồi ở ghế sau không thể thi triển được, hơn nữa, Ninh Não Nhi ngồi như thế cũng khó chịu, còn ko nhanh chóng ôm nàng vào lòng, khiến nàng như nằm ở giường càng thích hợp hơn.
- Được, xe tôi dừng, anh nhanh ôm cô ấy đi!
Trần Du sốt ruột nói. Ninh Não Nhi hiện giờ đã nhắm nghiền hai mắt, đau đến sắp ngất rồi!
- Ừ!
Diệp Thanh nhảy xuống xe, kéo cửa trước, bế thân thể mềm mại của Não Nhi, xoay người chạy ra đường.
Trần Du ở phía sau kêu lên:
- Không được nhân lúc tôi không có mặt, cố tình chấm mút!
Diệp Thanh lảo đảo một cái, suýt nữa ngã, làm việc này coi mình như háo sắc.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo