He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 280
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 280: Đối phương muốn hại chết cậu, cậu giúp bọn chúng che giấu
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Ừ, Thịnh Tuấn Phong hài lòng gật gật đầu, nói:
- Lại chào hỏi truyền thông và báo chí cái, tin tức tối nay nhất định phải phát theo dàn dựng của chúng ta! Ha ha, Tiểu tử họ Diệp này thanh danh nếu không bôi xấu, cũng không có lí trời!
Tần Hưu líu lo nhe răng cười nói:
- Đến lúc đó, Phong thiếu gia danh chính ngôn thuận đem khai trừ, vô cùng dễ dàng tổn hại hắn, đó là việc vui biết bao nhiêu!
Thịnh Tuấn Phong đắc ý nói:
- Có lúc, giẫm lên một người, không phải trực tiếp đánh hắn mới thoải mái, khiến hắn thân bại danh liệt như chó rơi xuống nước, càng khiến người ta thoải mái hơn!
Nói xong, nhắm mắt lại, dường như trong đầu đã hiện ra bộ dạng đáng thương của Diệp Thanh như chó nhà có tang. Không khỏi khóe miệng chu lên, dáng vẻ tươi cười khiến người cực sợ, như gian kế đã thực hiện được.
........................
- Lang băm, ngươi hiện giờ trị chết người rồi, xem ngươi làm sao giải thích với chúng ta!
- Chúng ta tuy là ăn mày, nhưng cũng là mạng người, không thể để ngươi dễ dàng dẫm lên như vậy.
- Mọi người mau đến xem, bên này có thầy lang bên đường trị chết người!
- Sát nhân bên đường!
- Xin mọi người dân chủ trì lẽ phải cho chúng tôi!
- Tù chết tên Bác sĩ vô lương tâm này!
Nhóm ăn mày xôn xao ồn ào, tên nam tử dũng mãnh đeo kính râm kia cũng ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, lập tức tin tức liền lan truyền đi, đặc biệt là sau đó, hoặc những việc cách ở rất xa không rõ, càng vô cùng khinh miệt Diệp Thanh, có thậm chí đã mắng to ra miệng, đương nhiên, cũng thu hút càng nhiều người vây xem.
- Năm nay, lang băm thật nhiều!
- Đúng vậy, nghe nói Bác sĩ đó cong là Y sư đứng đầu Bệnh viện Ngô Đồng!
- Vâng vâng tên là Diệp Thanh, tôi biết, rất nổi tiếng, không ngờ là kẻ lừa đảo!
- Nói là trúng độc chất Cyanogen, quỷ biết được, còn không phải là hắn nói được.
- Đoán chừng là mình không có bản lĩnh trị khỏi, liền cố ý chối đẩy bệnh tình nghiêm trọng, các tên lang băm vô lương tâm đo không phải cũng làm như vậy sao?
- Lang băm này là thiên sát, trước đây tôi còn ngưỡng mộ hắn, trước mặt người khác còn khen ngợi hắn, thật là mất mặt!
- Tẩy chay lang băm, báo cảnh sát báo cảnh sát!
Tù chết tên họ Diệp này!
….
Mã Tiểu Linh nhìn không được, không chấp nhận được những người này ức hiếp người đàn ông của mình, lập tức kêu lớn:
- Các người không được nói bừa, bệnh nhân trúng độc Cyanogen, vốn vô cùng khó chữa! hơn nữa, gã căn bản không chết!
Lời này vừa nói, mọi người liền ngây người, hơi im lặng một chút.
- Cái gì? còn chưa chết?
- Sao lại thế, tôi còn vội đi mua đồ ăn đây.
- Ái chà, hình như chưa chết, Cẩu tử hắn vẫn còn nhịp tim và thở.
- Ngươi có lầm không, vừa nãy rõ ràng là chết rồi!
Thật sự có nhịp tim, không tin anh đến sờ đi.
- Sờ cái đầu ngươi!
Nhóm ăn mày liền đấu tranh nội bộ, sau đó lòng tò mò của các thị dân xung quanh cũng bị dâng lên.
- Rốt cuộc là việc gì đã xảy ra?
- Tôi nói mà, Bác sĩ Diệp sao có thể là lang băm? Y thuật của lão nhân gia hắn cao minh vô bờ, chỉ một tiểu hành khất trị không khỏi sao?
Lão nhân gia gì hả, người ta rõ ràng là một người trẻ tuổi đẹp trai!
- Hả? không phải là lão nhân gia hả?
- Choáng, ngươi ngay cả người khác như thế nào cũng không rõ, mù quáng ồn ào ở đây! Vừa nãy gọi là lang băm giết người gọi rất hung ác cũng là ngươi?
- Ha ha, ha ha, vậy không phải là ồn ào vô ích sao?
Người nọ cười mỉa.
Lúc này, Tiểu Vũ Nhi đã hợp thành linh đan giải độc, Diệp Thanh vội vàng đổi, đã bỏ đủ 23 y linh, đan dược liền nắm trong tay mà tên ăn mày kia bị Thương lê chân khí của mình kích thích, trong vài phút còn chưa tử vong, Diệp Thanh lúc này mới khẽ thở phào, đứng ra, tin 100%, nhìn quanh mọi người, cao giọng kêu:
- Mọi người hãynghe tôi nói!
Mọi người hãy nghe tôi nói!
Hai tiếng này của hắn rõ ràng so với thanh âm trong trẻo như tiếng chuông bạc của Mã Tiểu Linh hoàn toàn không giống, dương dương tự đắc, như tiếng chuông trong đem ở chùa Hậu sơn Phù Liễu, vang dội, xa xã lan truyền đi, đám người lập tức im lặng, cũng tò mò nhìn hắn, muốn nghe thử hắn nói gì.
- Các vị, tôi là bác sĩ Diệp Thanh của Bệnh viện Ngô Đồng, vừa nãy ngẫu nhiên qua đây, thấy bệnh nhân này nuốt thuốc độc, mới ra tay giúp gã chữa trị, gã trúng độc Cyanua, cứu chữa vô cùng khó, nhưng, tôi đảm bảo với mọi người tuyệt đối cứu sống gã!
Diệp Thanh nói xong, liền niết lớp sáp màu đen bên ngoài linh đan giải độc, lập tức lộ ra một hoàn đan màu lục, trong suốt như ngọc, mùi hương ngào ngạt bay vào mũi, người xung quanh không kìm nổi đều nuốt nước miếng.
Sau đó, Diệp Thanh đem nhét đan dược vào miệng Cẩu tử, cũng không cần dùng nước uống, hoàn dược vào miệng lập tức thay đổi, nhanh chóng thẩm thấu vào ngũ tạng lục phủ của Cẩu tử, bắt đầu phản ứng thành phần với các độc dược còn sót!
Miệng Mã Tiểu Linh nhỏ nhắn khẽ mở, ngạc nhiên, hoàn dược này rất quen thuộc, chữa trị Tân sinh nhi kia cũng còn cho chính mình linh đan đó, dường như cùng một nguồn, đều là được giữ trong loại sáp màu đen,sau khi phá mở cũng đẹp như thế, như ngọc phỉ thúy, mà toát ra mùi thơm ngào ngạt! không cần nói gì khác, cũng là tác phẩm nghệ thuật! Hừ, tên khốn này, nhất định có không ít bí mật giấu ta!
Bên đường, trong tòa viết chữ, trên đỉnh đầu mọi người, Thịnh Tuấn Phong và Tần Hưu trên cao nhìn xuống, thấy rõ mọi thứ, có chút nghẹn họng khó nói!
Lập tức, Thịnh Tuấn Phong liền giận dữ, đập ghế, quát:
- Tần Hưu, ngươi làm việc tốt!
- Phong thiếu gia, không thể nào, không thể nào! Con nhộng kia của em, rõ ràng có 2 gr Cyanogen, tên ăn mày kia chỉ cần khẽ cắn, tất phải chết, thần tiên đến cũng không cứu được!
- Diệp Thanh kia sao có thể trị được?
- Ách, khả năng là tên ăn mày kai không cắn phá?
Tần Hưu có chút chột dạ.
Thịnh Tuấn Phong mắng:
- Việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, phải dùng ngươi thế nào?
Tần Hưu:
- …
Một lát sau, tiểu hành khất từ từ tỉnh, mở mắt, giãy dụa ngồi lên, dựa người vào lan can cầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và phẫn nộ!
- Ái chà, thực sự sống rồi!
- Cái tên ăn mày kia đã sống thực rồi!
- Bác sĩ Diệp này thật giỏi, trúng độc Cyanogen không cần rửa ruột, mấy cây ngân châm tùy tiện châm không ngờ đã cứu sống rồi!
- Không hổ là y sư cao nhất của Bệnh viện Ngô Đồng!
- Nghe nói là đứng đầu Phù Liễu đó.
- Thật hay giả vậy?
- Tất nhiên là thật rồi, không tin anh đi kiểm tra tư liệu xem, hình như trên Inte cũng có!
- Khiến người tò mò, tên ăn mày này sao có thể trúng độc Cyanogen nhỉ?
- Hẳn là ăn quá nhiều hạnh nhân và hạt đào.
- Gì? Ăn cái kia cũng trúng độc Cyanogen? Anh đừng dọa tôi, tôi thích ăn nhất là hạt quả.
- Gạt anh làm gì hả, vừa nãy tôi nghe Bác sĩ Diệp nói, dường như nói nhân hạt của vài loại quả như đào, hạnh nhân, mận, dương mai, anh đào cũng chứa hạnh nhân đắng, dung môi hạnh nhân đắng gặp nước sẽ phát huy tác dụng, sẽ thủy phân axit Acynua, fomaldehyde và đường Glucozo. Vì thế ăn quá nhiều có thể trúng độc Acynogen.
- Choáng, như thế thật đáng sợ, sau này không dám ăn nữa!
- Bác sĩ Diệp còn nói, độc tính của hạnh nhân đắng so với ngọt cao hơn chục lần, ăn nhiều hạt sống có thể xuất hiện tình trạng bệnh!
- …
- Tôi làm sao không nghe thấy Bác sĩ diệp nói nhỉ?
- Anh đến muộn, không nghe được thôi!
..................
- Nếu Cẩu tử ngươi đỡ hơn rồi, vậy chúng tôi yên tâm rồi, mọi người chúng ta đi, ai về vị trí của người đó!
Người dẫn đầu đám ăn mày đó nói. liền kêu mày tên ăn mày khác rút lui.
- Đi đi!
Người bọn chúng hôi thối, vừa chuyển động, thị dân xung quanh liền mở đường để chúng ra.
- Khoan đã, tôi còn vài lời muốn nói!
Diệp Thanh cản lại, đồng thời thân hình chợt nhảy lên vài bước, đến trước mặt nhóm ăn mày kia, chặn lối đi.
- Anh muốn làm gì? không nên quấy rầy công việc thường ngày của chúng ta, chúng tôi không xin được tiền, tối sẽ đói chết.
- Tôi chỉ muốn hỏi các người một chút, tại sao phải hạ độc, độc hại tên ăn mày nhỏ kia?
Diệp Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm nhóm người này, lớn tiếng chất vấn.
- Gì? Chúng tôi sao có thể hạ độc gã được?
- Anh không được nói lung tung, căn bản không có chuyện!
- Đúng vậy, chúng tôi tuy là ăn mày, nhưng cũng là ăn xin lương thiện, không cho phép ngươi làm nhục như thế!
Vài tên nãy lũ lượt phủ nhận, Diệp Thanh quan sát vẻ mặt, cũng biết bọn chúng không nói dối. Lập tức trong lòng càng nghi hoặc, rốt cuộc ai muốn hại tên ăn mày này? Lẽ nào thực sự là ăn hạnh nhân đắng? cũng không giống, bệnh rõ ràng như thế, hạnh nhân đắng làm sao có liều lớn như vậy.
Thị dân xung quanh nghe thấy lời Diệp Thanh, càng thêm kinh ngạc, đều buồn bực, rốt cuộc là người nào tàn nhẫn như vậy, không ngờ ngay cả tên ăn mày cũng muốn hạ độc giết? Tên ăn mày này nghèo như vậy, sao mua được loại độc dược Cyanogen này.
- Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?
Diệp Thanh đi đến bên Cẩu tử, ngồi xuống, xoa xoa đầu gã, dịu dàng nói.
Cẩu tử nhút nhát, co rụt cổ, không dám nói chuyện.
Mã Tiểu Linh cũng ngồi xuống, chỉ vào Diệp Thanh nói với Cẩu tử:
- Vừa nãy nếu không phải gặp được ca ca này, e rằng ngươi đã trúng độc chết rồi!
Trong mắt Cẩu tử lúc này mới sáng lên một tia cảm kích, nói nhỏ:
- Tôi là Cẩu tử…
- Không có họ sao?
Diệp Thanh ngạc nhiên, vừa nãy đã nghe thấy các ăn mày khác gọi gã là Cẩu tử, nhưng chưa đoán được, không ngờ tên thật cũng không có!
- Cẩu tử, nói cho ca ca, vừa nãy giấu con nhộng trong miệng kia là ai cho em?
Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào mắt cẩu tử hỏi
- Không, không ai cho tôi…
Cẩu tử hướng về sau, không dám nhìn thẳng Diệp Thanh.
- Đó là thuốc kịch độc, đối phương muốn hại chết em, em còn che giấu cho bọn họ sao?
Diệp Thanh truy vấn.
Nghe thấy lời này, người xung quanh hoảng sợ! Đã có người báo cảnh sát! Không ngờ giữa ban ngày có người đầu độc? còn là hạ độc một tiểu hành khất?
Theo tin tức lan truyền, các phóng viên càng có hứng thú, cũng rầm rầm cầm Micro, khiêng camera chen vào!
- Bác sĩ Diệp, tôi là Lý Giai Giai của đài truyền hình Phù Liễu, tôi muốn phỏng vấn ông một chút…
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo