Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 270
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 270: Anh còn chưa cầu xin em!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh vô cùng lo lắng, tựa như cá trên chảo nóng, đi tìm chung quanh, đáng tiếc biển người mờ mịt, biết đi đâu tìm, đi tìm nơi nào?
Trong trường học là tuyệt đối không có, Diệp Tĩnh tìm qua rất nhiều lần, gần như toàn bộ trường học đều lật tung.
Bên bệnh viện Ngô Đồng, Mã Tiểu Linh nhận được tin tức, cũng lo lắng vô cùng, tuy nhiên An Tiếu Trúc cũng không tìm đến cô. Mã Tiểu Linh vừa lúc gặp vài sản phụ cần đỡ đẻ, khó khăn thật lớn, không có cô không thể được, nhất thời không đi ra được, liền nói cho Diệp Thanh vài chỗ bình thường An Tiếu Trúc thường đến, như quán cà phê Thanh Phong Phất Liễu, trung tâm mua sắm Building, phòng tranh Đông Hồ …, bảo Diệp Thanh cần phải tìm nhất, sau khi cô và An Tiếu Trúc chữa bệnh từ thiện trở về liền thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau, những chỗ ngày thường đi nhất chính là những chỗ này.
Diệp Thanh lập tức hành động, thi triển kinh công, bay chạy nhanh, tuy nhiên đến tận hơn mười giờ, quá mệt phải nằm bò ra, đều không nhìn thấy tung tích nhỏ đó đâu, trong lòng không khỏi lo lắng hơn.
Cảnh sát và Chung Hàn Mai bên kia cũng không có bất kỳ tiến triển gì. Buổi chiều, cậu liền gọi điện thoại cho Vương Binh, báo án, mất tích thời gian quá 24 giờ, là có thể lập án, hơn nữa, người ta dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của Chủ tịch thành phố, cho dù chưa đầy 24 giờ cũng có thể tìm cảnh sát hỗ trợ, mặc dù là Chủ tịch thành phố có khả năng sắp rớt đài.
- Cô bé này, rốt cuộc đi nơi nào đây?
Diệp Thanh đang suy nghĩ, tri vô giác đi tới phía công viên Đông Hồ, bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo, ánh trăng như nước, ở đây bình thường mùa đông đã lạnh, lại là đêm khuya, người trong công viên nói chuyện yêu đương rất ít, Diệp Thanh buồn phiền, muốn chạy đến bên hồ đi đánh quyền, luyện luyện thương lê thần châm, hít một hơi, nghĩ thầm rằng, nhất định phải tẩy rửa sạch ý nghĩ, đi tìm vô mục đích như vậy, tựa như ruồi bọ vô thức tìm kiếm chung quanh, chung quy không phải biện pháp hay! Chỉ sợ tìm đến trời sáng cũng tìm không thấy.
- A, bóng người kia..., giống như..., ấy, là Tiếu Trúc!
Diệp Thanh lập tức mừng rỡ, như ngọn đèn sáng trong đêm vậy, lúc mình sắp tuyệt vọng nhất, đột nhiên liền gặp được người cần tìm.
Chỉ thấy rất xa bên hồ, một bóng hình xinh đẹp thản nhiên đứng đó, gió đêm lất phất, làn tóc như tơ bay, dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng hình kia thật xinh đẹp, phong tư thanh nhã, da thịt sáng ngời, duyên dáng rực rỡ, dường như bao phủ một tầng bảo khí, dáng người lả lướt, mặt ngoài đáng yêu, vóc dáng cao gầy, yêu kiều duyên dáng, cái cằm trắng nõn giống như ngà voi, thật giống như tiên tử đứng ở bên hồ, khí chất thoát tục khác lạ, không phải An Tiếu Trúc còn có ai?
Tuy nhiên cẩn thận quan sát, có thể là do tâm lý nghĩ ra như vậy thôi, Diệp Thanh liền cảm giác, thân ảnh này vẫn không nhúc nhích, lộ ra rất nhiều buồn bã và tịch lạc, làm cho người ta thương xót.
- Thật sự là không dễ dàng, cuối cùng anh cũng tìm được em!
Diệp Thanh đang muốn đi qua đó, bóng hình xinh đẹp kia đột nhiên lướt qua lan can, nhảy xuống hồ.
- Ai chà, không tốt rồi! Cô bé này nghĩ quẩn, sao lại nhảy hồ thế kia! Tâm lý làm sao lại hiện thực như vậy đâu? Lúc này mới xảy ra chuyện lớn đây này?
Diệp Thanh quá sợ hãi, đạp mạnh xuống đất, thân hình bắn đi, tựa như mũi tên nhọn rời cung bay vút đi.
- Tiếu Trúc, em dù sao cũng không được nghĩ quẩn trong lòng chứ!
Diệp Thanh thân pháp như trong phim, trong nháy mắt lập tức đến, tiếc rằng đã muộn một bước, bên hồ nào có bóng hình xinh đẹp, khẳng định đã sớm chìm vào đáy hồ.
Diệp Thanh không khỏi quá sợ hãi, Đông Hồ này rất sâu, chừng ba bốn mét, lại thêm đang là mùa đông, nước lạnh thấu xương, nhảy xuống thì...
Diệp Thanh không dám tưởng tượng, cũng không kịp để tưởng tượng nữa, dường như vừa thấy ở biên đình, sau đó lại không thấy nữa rồi, liền “Bùm” một tiếng, lao xuống nước luôn.
Ta bơi, bơi, bơi.
Ta lặn, lặn, lặn.
Chân khí cả người Diệp Thanh nổi lên, ở trong nước giống như một con cá linh hoạt, cho dù rất lạnh! Cậu trừng to đôi mắt, tìm kiếm chung quanh, không hề thấy bóng người, chỉ có bụi rậm và bụi rậm, bèo, rong lơ lửng đáy hồ; bèo, rong đó có chút héo rũ hơn cả cây sồi xanh cây cỏ, nhưng đều từng đám từng đám, không biết bao nhiêu năm chưa dọn dẹp hồ, rất nhiều thứ cao hơn hai thước, nghiễm nhiên đáy hồ như rừng rậm, muốn tìm ra một người ở bên trong, quả thực khó càng thêm khó.
Diệp Thanh tìm một hồi, thật sự lạnh cóng không chịu được, liền nhảy lên mặt nước, tính hít một hơi không khí mới, vừa mới ló đầu ra, lập tức ngây ngẩn cả người, bên hồ không phải đang có một tiểu mỹ nhân đứng đó sao?
Dáng người cao gầy, mặt trái xoan, con mắt sáng, răng trắng tinh tú tung bay, tao nhã cằm động lòng người, khóe miệng mơ hồ đang cười, không phải là An Tiếu Trúc còn có người nào?
Diệp Thanh lập tức tức điên, “Vù” một cái, nhảy lên tựa như hỏa tiễn thăng thiên, vô số bọt nước bị bám văng khắp nơi, sau đó, “Phanh” lại ở trước mặt An Tiếu Trúc, rống lên nói:
- Em làm sao thế hả?
- Em làm sao cơ?
An Tiếu Trúc nghiêng đầu, khẽ chu đôi môi, khóe miệng nhếch lên, vành môi cong đáng yêu.
Diệp Thanh lập tức không biết nên nói gì.
Đúng vậy, người ta lại không nhảy hồ, là chính bản thân nghĩ ngợi linh tinh, nghĩ đến người ta luẩn quẩn trong lòng đi tự sát, vội vội vàng vàng chạy tới, cũng không cẩn thận kiểm tra, liền lặn xuống nước lạnh như băng, lại trách được ai? Oán được ai?
- Em thấy anh lại đây, không kêu một tiếng? Trơ mắt nhìn anh nhảy xuống hồ, vui lắm sao? Hơn nữa ước chừng hơn mười phút, cũng không gọi anh lên?!
Diệp Thanh lúc này tủi thân vô hạn nói, tựa như người vợ bé bị khinh rẻ.
- Ai bảo anh ngốc! Ngốc thì chết!
An Tiếu Trúc cười mắng, trong lòng vui vẻ được chút, bố mình gặp chuyện không may vẻ lo lắng cũng đã biến mất hơn một nửa. Ừ, tiểu tử này, đối với mình thật không tồi! Tuy nhiên, khiến anh ta bị lạnh cóng, trừng phạt anh ta cũng đủ, ai bảo anh ta trước kia ức hiếp mình.
- Anh có lạnh không vậy?
An Tiếu Trúc quan tâm hỏi han.
Diệp Thanh đang lạnh cóng phát run, nghe nói như thế, không khỏi rỏ vẻ kiêu ngạo:
- Biết rõ rồi còn cố hỏi, em nhảy xuống thử xem, không lạnh chết mới là lạ!
- Á, đừng nhỏ mọn như vậy, vốn làm một việc tốt, người ta còn có chút cảm động, nhưng đều bị anh làm mất hết cảm xúc rồi!
An Tiếu Trúc sáng ngời đôi mắt rực rỡ như sao, mỉm cười nói.
Diệp Thanh tức giận miệng mấp máy, không kìm nổi nghiêng đầu đánh hắt xì một cái, An Tiếu Trúc lấy khăn tay ra, Diệp Thanh nhận, lau lau, lúc này mới cảm giác đỡ hơn rất nhiều, tâm lý cân bằng rất nhiều, hiếm có thật, không ngờ chủ động đưa khăn tay cho mình, cũng đáng giá, nhảy mười ngàn lần cũng đáng.
- Em đi đâu vậy? Tất cả mọi người rất lo lắng cho em!
Diệp Thanh vừa dậm chân vừa nói, vừa rồi nhảy vội vàng, hắn vội cứu người mà nhảy, hiện tại đầu, quần áo, giầy, tất cả đều ướt đẫm, lại là mùa đông, gió lạnh gào thét tựa như dao sắc bén, dường như đều sắp cắt da thịt.
- Em đi ra ngoài giải sầu, sau đó ban ngày ngồi ở trong đình kia, nhìn thấy hoa mai vàng bên kia nở được khá đẹp, phải đi ngắt một nhánh! Này, tặng cho anh!
An Tiếu Trúc nói xong, đã vươn ra bàn tay mềm giấu ở sau người, không đúng sao, trong bàn tay ngọc ngà chính là một nhánh mai Ngạo Tuyết, ba bông hoa còn đang ấp nụ, ánh vàng óng ánh, mùi hoa nồng đậm, quả là rất đẹp.
Loại mai này gọi là Hổ Đề Mai, hoa nở trước xuân, vì hoa nở trước, tháng mười âm lịch đã bắt đầu có nụ, cố nhân xưng “ Mai Sớm “. Mai vàng trước có hoa sau mới có lá, hoa và lá không thấy cùng lúc, hoa nở là lúc cành cây héo gầy, từ xưa đã có tên “Can chi mai” ( Mai khô cành). Hoa nở nhiều thường là ngày tuyết rơi, sắc mai vàng, tuyết rơi hết, cánh mai rụng trên tuyết, lại có tên “Tuyết Mai”. Lại vì hoa mai vàng khi bắt đầu mùa đông, đông tận thì cũng hết, nở trong toàn bộ mùa đông, lại được gọi là “Đông mai”. Lý Thương Ẩn từng có thơ vận:
Tri phóng hàn mai quá dã đường,
Cửu lưu kim lặc vi hồi tràng.
Trong đó “Hàn mai” là chỉ mai vàng.
Loại mai vàng này, Diệp Thanh lần đầu thấy khi tới đại học Ninh Thành trên tỉnh, ở trước cửa thư viện thấy có một gốc cây, tuy nhiên khi đó còn chưa nở, ngay cả nụ hoa cũng không có, lúc ấy chính mình còn có chút tiếc nuối, không thể tưởng được ở công viên Đông Hồ cũng có, còn có một tiểu mỹ nhân ào ào chạy tới hái được, đưa cho mình.
- Ha ha, còn chưa từng có cô gái nào chủ động đưa hoa cho anh đâu!
Diệp Thanh nhận lấy, ngượng ngập cười nói, trong lòng vui rạo rực, thân thể cũng run nữa, dường như hoàn toàn quên cả người mình đang ướt lạnh.
- Anh mau trở về thay quần áo, cẩn thận lại bị cảm lạnh!
Khuôn mặt xinh đẹp An Tiếu Trúc hơi hơi đỏ lên, thầm hỏi mình làm sao vậy, sao hôm nay lớn gan như vậy, còn tặng hoa nữa, muốn lấy lòng anh ta, chỉ mong anh ta không nghĩ nhiều, liền khẩn trương chuyển đề tài, nói.
- Ừ, vậy còn em?
Diệp Thanh bị lời nhắc này thức tỉnh, thêm một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, không khỏi lại rùng mình.
- Hình như anh ở gần đây phải không, em đi theo anh được không?
An Tiếu Trúc tội nghiệp hỏi han. Tuy nhiên lời vừa ra khỏi miệng, còn có chút ngượng, sao có vẻ giống như muốn chiều lòng cậu, tuy nhiên, đó là không có khả năng, lần này hoàn toàn là vì tình thế, về sau không bao giờ nữa.
Diệp Thanh nói:
- Ở chỗ anh cũng không có chỗ ngủ.
Cậu cũng không tự kỷ đến mức đó, cô không hận mình, đồng ý cùng mình làm bạn đã tính không tồi rồi! Trong lòng mơ hồ có một tia cảm động, còn có chút đắc ý, coi lời này người ta nói, là rất yên tâm về mình, coi mình là quân tử đây! Tuy nhiên mình vốn chính là quân tử, cũng không đúng sao?
- Nhưng quá muộn rồi, em không lái xe, không muốn quay về trường học nữa, hơn nữa, ký túc xá của trường học sớm đã đóng cửa!
- Vậy em về nhà đi!
- Em không muốn trở về, anh cũng biết!
An Tiếu Trúc tức giận, cắn răng nói. Gã đàn ông này, sao cứ ra sức khước từ mình, bình thường có bất kỳ nam sinh nào muốn mình đi tới chỗ họ, quỳ xuống cầu mình mình cũng không đi chứ!
Diệp Thanh thấy cô giận, khẩn trương gật đầu:
- Được, vậy đến chỗ anh một tối!
- Không, anh cầu xin em đi!
Diệp Thanh:
-...
- Không cầu xin, em sẽ ngồi ở đây này cả một đêm!
An Tiếu Trúc ngồi xổm xuống đất, ngồi vào tảng đá bên hồ, tay ôm đầu gối.
- Choáng! Bà cô, thôi thì anh sợ em! Được!
Diệp Thanh giơ tay kéo cô, đối phương lại không chút lay động, bướng bỉnh thật sự.
- Anh còn chưa cầu xin em mà!
- Được rồi, anh cầu xin em, cầu An Công chúa ngài đại giá quang lâm, hạ mình đến hàn xá tá túc một đêm!
Diệp Thanh thiếu chút nữa quỳ xuống, vô cùng buồn bực nói.
- Ha ha, coi như anh trót lọt!
An Tiếu Trúc cười nói, con ngươi sáng ngời biến thành hình trăng lưỡi liềm, say lòng người đến cực điểm! Đột nhiên như con thỏ nhảy dựng lên, chạy tới trước.
- Này, em từ từ, em có biết đường không đó?
Diệp Thanh ra sức điên cuồng đuổi theo.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo