In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 232
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 232: Ta tình nguyện để hắn đánh mông
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruye
Nhan Tuyết Khâm nhìn Nhan Tuyết Minh liếc mắt một cái, không khỏi ám ảnh thở dài một hơi, này đệ đệ, thật không ra gì, thật không ngờ loại nữ nhân tâm tính ác độc như vậy lại muốn làm cùng một chỗ, nhân phẩm kém như thế, sao có thế bước vào cửa họ Nhan chúng ta? Hôm nào tìm một cơ hội răn dạy hắn!
Vương Trí Bằng khẽ mỉm cười, hỏi:
- Trần Hâm, chúng ta muốn đi sao? Nói thật, về chuyện tranh chấp này, hiện tại không có hứng thú gì, về phần một trăm ngàn đồng tiền, là khoản bồi thường bọn họ đưa cho Diệp Thanh, hắn cũng không nghĩ tới phải về đến. Về điểm tiền trinh này, tính cái gì?
Trần Hâm thẳng áo choàng, giữ Tề Lưu Hải lại, rất có vài phần khí chất thục nữ, nhìn thấy Đàm Thiến Thiến bị cảnh sát mang đi, nhưng không có theo sau, mà là ảm đạm lắc lắc đầu, nói:
- Không thể tưởng được Thiến Thiến nàng là người như thế, ôi, chỉ sợ ta về sau sẽ không cùng nàng có thể xuất hiện! Nàng và Đàm Thiến Thiến cũng mới quen biết không lâu, chưa từng nghĩ đối phương không ngờ phẩm tính lại ác độc thế!
Vương Trí Bằng gật đầu nói:
- Đàm Thiến Thiến quả thật nhân phẩm không tốt, ta cũng không thế nào thích nàng được!
Trần Hâm nói:
- Nhưng ngươi bảo đệ thích!
"..." Vương trí bằng thầm nghĩ, ta bảo đệ thích chính là giường của nàng. Thượng công phu được rồi, cô bé đó, vểnh. Mông trở mình. Lãng, thật là cực phẩm.
........................
Có Nhan Tuyết Khâm trấn thủ, Diệp Thanh tự nhiên không có chuyện, Đàm Thiến Thiến gieo gió gặt bão, đã bị cảnh sát chuyển giao cơ quan tư pháp xử lý định tội, dù sao đi học cũng không được, trận đấu cũng tham gia không được, danh dự cũng mất hết, cho dù đi ra, tiền đồ cũng là u ám!
Tuy nhiên, nữ nhân xinh đẹp, còn nhà quyền thế, hơn nữa Đàm Thiến Thiến người này có thể thi vào đại học Ninh Thành là trường xếp thứ năm trong nước, thậm chí đại bộ phận ở thời điểm này là đại học đứng hàng thứ ba, trình độ trí tuệ này cũng coi như phi thường, tương lai nói không chừng lại rộng mở, có thể hơn đại bộ phận mọi người thì sao? Sự tình từ nay về sau ai mà biết!
Thiên hạ này ngọ, ánh nắng tươi sáng, Diệp Thanh đi tới đại học Ninh Thành nam vườn, vội tới chỗ Chu Vi trị liệu cổ họng, hắn ở y linh bảo tháp lý ngâm ước chừng một ngày hai đêm, rốt cục khiến hắn nghĩ ra phương án một bộ trị liệu tuyệt hảo, có thể mau chóng khôi phục lại cổ họng Chi Vi như lúc ban đầu, nói không chừng còn có thể tốt hơn ngày trước! Y linh bảo tháp lý là sản phẩn linh dược, bút tích Diệp đại thần y, tự nhiên không giống người thường!
Ai ai ai, tiểu tử, ngươi tìm ai? Nơi này là ký túc xá nữ sinh, nam sinh là cấm đi vào! Diệp Thanh đi vào phòng ký túc xá Chu Vi, đang định bước vào, lại bị bác gái trông cửa bắt được tại chỗ, lại quơ được muốn trà trộn vào ký túc xá nữ sinh trộm Hương Thiết. Ngọc tiểu. Mầu. Lang!
Chào ngài, là ta vội tới xem bệnh! Diệp Thanh khó được cái hòm thuốc sau lưng, bộ đến khám bệnh tại nhà lang trung bộ dáng, thật sự là nói thật.
Tiểu tử này, có chuẩn bị mà tới đâu, nói không chừng đã sớm muốn mượn cớ trà trộn vào ký túc xá nữ sinh mà nhìn! Nhớ ngày đó, mới vào đại học, ngơ ngẩn mà nhìn trước cửa ký túc xá nữ sinh cũng chưa bước qua, không phải vì tiếc nuối một nhân sinh, hiện tại đã mấy ngày nay lăn lộn ở ngoài, lại thêm người mang tuyệt kỹ, mới lớn gan đến đây!
Điêu à, ta đã gặp dả dạng làm đưa nước, đưa báo, đưa đồ vật, máy tính, cho tới bây giờ chưa thấy ai ngụy trang là trung y, ngươi cho là thời cổ đại à, còn có trung y đến khám bệnh tại nhà sao? Nói cho ngươi, chúng ta là trường học thật sự của bệnh viện, học sinh đều được chưa bệnh miễn phí, không cần phải mời lang trung! Đi ra ngoài đi, muốn trà trộn vào ký túc xá nữ sinh à, cửa nhỏ đều không có! Hiển nhiên, vị bác gái này là kinh nghiệm cao thủ lão đạo, nhậm chức tới nay, không biết bắt được bao nhiêu loại tiểu nhân!
Đại Mụ, thời buổi hiện đại, nam sinh đến ký túc xá nữ sinh không phải rất bình thường sao? Diệp Thanh tuấn tú khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, tuy nhiên cũng là mặt dày mày dạn nói.
Tiểu tử, có tiến bộ, nếu trước kia, không chừng bị người vừa nói liền bỏ chạy!
Bình thường cái quỷ! Nơi này đầu sóng ngọn gió, ít người tới ta đỡ thêm phiền toái! Đại Mụ khả năng nhìn bộ dạng Diệp Thanh thành thật, không ngờ còn có thể mặt đỏ, liền cùng hắn ít nhiều lải nhải hai câu, Tháng trước, đúng, chính là tháng trước, sự tình đó ngươi chẳng lẽ không biết sao? Còn biết rõ!
Diệp Thanh ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì?
Đại Mụ nói:
- Ngươi thật không biết? Vô cảm hay là ngoại giáo, ta nói ngươi nghe, bàn tay ngươi có đủ dài không, không ngờ cũng vào được đại học Ninh Thanh! Tuy nhiên, Ninh đại nữ sinh đều mắt cao hơn trán, ngươi một ngoại giáo có thể chèo cao, cũng thật có bản lĩnh đấy!
Diệp Thanh ho khan hai tiếng, chính sắc nói:
- Đại Mụ, ta thật sự là đến đây, xem bệnh!
Đại Mụ lườm hắn một cái, nói:
- Quỷ tin!
Diệp Thanh nói:
- Đại Mụ, ngài nghe ta nói nói, rốt cuộc là chuyện gì, ngài càng khiến cho tình hình càng thêm khẩn trương, chết sống cũng không cho ta đi vao?
Đại Mụ nói:
- Gì sự? Còn không nhớ là trước đó vài ngày, một nam sinh quá đêm với một nữ sinh ở ký túc xá, ở trên rải huyên cọt kẹt cọt kẹt' vang lên, cuối cùng bị hạ rải một người nữ sinh cấp xốc chăn, sau đó liền hét rầm lêm! Mọi người đều đứng lên bắt kẻ trộm, nam sinh hốt hoảng chạy trốn, cuối cùng nhảy qua cửa sổ trốn thoát, kết quả bây giờ thành tàn phế, lúc này vẫn còn ở bệnh viện đó!
A? Diệp Thanh sửng sốt, anh bạn này, cũng thật dũng mãnh! Ngươi nói hảo hảo không đi thuê phòng, muốn đến tập thể ký túc xá nữ sinh làm chuyện đó? Trong phòng bao nhiêu người, không bị phát hiện mới là lạ! Cho dù là đến vườn trường trong rừng cây đánh dã pháo, thậm chí là không người trong phòng học, cũng so với ở ký túc xá dựa vào phổ a! Hay là nữ sinh ký túc xá!
Đại Mụ nhìn Diệp Thanh bị hù quá sửng sốt, không khỏi càng đắc ý, tiếp tục nói:
- Từ những chuyện đó, trường học còn có văn bản quy định rõ ràng, nam sinh cấm đi vào! Đó, tấm biển to như vậy không thấy sao?
Diệp Thanh theo ngón tay Đại Mụ nhìn vào, chỉ thấy một đống chậu rửa mặt lớn nhỏ, tấm biển đứng sừng sững ở tầng một của lối vào, trên tấm bảng ghi tám chữ to:
- Ký túc xá nữ sinh, nam sinh dừng lại! Không khỏi cười khổ một tiếng, nói:
- Nhưng, ta thật sự là đến xem bệnh! Đại Mụ, ngài có biết trên tầng có người tên là Chi Vi không?
Biết, đương nhiên biết! Không phải là …………….? Ôi, cô gái này thật là đáng thương, bị bạn học làm hại như vậy thật là thảm! Đại Mụ nhìn Diệp Thanh liếc mắt một cái, kỳ quái nói:
- Ngươi nói cho ta biết, chính ngươi là vội tới đây xem bệnh cho nàng chứ?
Đúng vậy. Diệp Thanh thành thật mà gật đầu đáp.
Đại Mụ nói:
- Xem bệnh sao không tìm một chỗ bên ngoài, lại đến ký túc xá nữ sinh làm gì?
Nhưng Chu Vi nói nàng bị cảm, thân thể không được khỏe, không ra khỏi giường được!
Vậy càng không thể cho ngươi đi vào! Nữ sinh không xuống giường, phải nằm ở trên giường, ngươi là nam nhân chẳng may ăn hiếp nàng thì sao?
Diệp Thanh cười mỉa nói:
- Đại Mụ, ngài xem ta là hạng người như vậy sao?
Thằng nhãi này, làm ra vẻ mặt thuần khiết tươi cười, lại thêm ánh mắt thương cảm, Đại Mụ lập tức nghĩ đến bảy chữ bát phân. Điển hình tri nhân tri diện bất tri tâm! Bề ngoài thuần khiết, nội tâm kỳ thật sự lẳng lơ, quả thực ngán đến tận xương tủy! Chẳng qua, nhìn bề ngoài cũng không thể biết, chỉ nghĩ đến hắn là một người thành thật, không biết, càng là người thân, nội tâm càng đen tối!
Kỳ thật, muốn xem một người nam nhân có đứng đắn hay không, xem hắn đệ tam chân nhỏ sẽ biết! Ngươi không mầu, ngươi lớn lên sao thô to để làm chi? Cho nên nói, càng là thô to, liền càng mầu! Tiểu Diệp Thanh một khi bị kích động, quả thực như cuồng long hoang dã, có thể không mầu sao?
Nếu như vậy, đợi ta gọi điện thoại hỏi một chút, xem Chi Vi có ở cùng người nào trong ký túc xá! Quản lý viên ký túc xá nữ sinh Đại Mụ nói xong, liền từ trong ngăn kéo lấy ra một tập danh sách ghi thông tin mọi người, mặt trên có thấy tất cả tên học sinh, số phòng, số điện thoại.
Lập tức tra được dãy số, tìm được số điện thoại.
Này, là Chu Vi sao?
Đúng vậy! Chu Vi vẻ khó chịu đến cực điểm, làm cho người ta vừa nghe liền trong lòng thương tiếc.
Đứa nhỏ này, thật đáng thương. Đại Mụ lại cảm thán, liền dịu dàng hỏi nói:
- Chu Vi, ngươi có phải hay không hẹn một trung y vội tới trị cổ họng cho ngươi? Có phải tên tiểu tử tuổi trẻ?
Chu Vi sửng sốt, tuy nhiên lập tức liền phản ứng lại, phỏng chừng là Diệp Thanh tới rồi, ho khan hai tiếng, khàn khàn cổ họng nói:
- Đúng vậy, Đại Mụ, hắn tên Diệp Thanh, y thuật rất cao.
Ồ đúng vậy à, ta cho cậu ta vào nhé?
Ừ!
Ngươi chắc chắn hắn không có ác ý?
Diệp Thanh: "..."
Chu Vi:
- Không có, ta tin tưởng. Ngài cho hắn vào đi!
Tốt lắm, nếu hắn nhân cơ hội làm hại ngươi, ngươi hãy gọi điện thoại nói cho Đại Mụ, Đại Mụ cam đoan khiến hắn hối hận cả đời!
Diệp Thanh: "..."
Tiểu tử, ngươi tên gì? Đại Mụ cúp điện thoại, tùy ý hỏi. Kỳ thật là muốn thử một chút, nhìn người này xem có thật tên Diệp Thanh, nếu không phải, rất xin lỗi, lập tức hãy đi ra ngoài!
Ta gọi là Diệp Thanh! Lá rụng lạc, cỏ xanh thanh! Diệp Thanh chi tiết nói.
Ừ, đưa chứng minh để ta lấy số đăng ký! Đại Mụ gật gật đầu, đưa hắn ra phòng khách đăng ký rồi nói:
- Không phải Đại Mụ muốn làm khó dễ ngươi, thật sự là nơi đầu sóng ngọn gió, trường học có quy định nghiêm ngặt!
Diệp Thanh nói:
- Lý giải lý giải! Sau đó liền điền tên, số chứng minh, thời gian tới chơi và nguyên do tới đây.
Tiểu tử, nhớ rõ lên nhanh rồi xuống!
Vâng vâng. Diệp Thanh khẩn trương đi vào, thầm nghĩ, chưa thể vui được, cũng phải xem làm có thuận lợi hay không! Hắn buộc trị liệu phương án chính là tân sang, tiền nhân cũng không có ca bệnh thành công, còn không biết cụ thể hiệu quả thế nào!
Diệp Thanh lần đầu tiến vào ký túc xá nữ sinh, chỉ cảm thấy mới lạ đến cực điểm, một đôi mắt trong suốt lộ ra giống một kẻ trộm, loạn ngắm chung quanh!
Củ chuối thật, nữ sinh mặc tam điểm thức ngay tại hành lang chạy loạn! Không sợ lạnh sao?
Một gã dáng người ngạo nhân, nữ sinh mặc nội chạy tiến ký túc xá, bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, lại nhô đầu ra nhìn Diệp Thanh liếc mắt một cái, lập tức xấu hổ đỏ mặt! Không ngờ, không ngờ, có nam sinh vào được đây! Ôi, sớm biết trước, vừa rồi hẳn là chạy chậm một chút, chạy trốn tái thướt tha sinh tư một chút, dù sao, hắn cũng nhìn không tới mặt của ta!
Nữ sinh kia đóng cửa, chui vào trong chăn, bắt đầu mơ màng. Tưởng tượng thấy vừa rồi một gã bảnh bao đột nhiên mãnh vồ lại đây, giống như hổ lang đem thân mình mà đặt trên vách tường, sau đó chính mình kêu cứu, nhưng lại không ai tới, sau đó cái gã bảnh bao đó liền một phen xé rách quần áo mình (oạch chả biết miêu tả thế nào)………….
Cô gái nghĩ nghĩ, tay liền vô tình duối tới rồi xuống phía dưới …
Diệp Thanh một hơi lên đến tầng bảy, tìm được phòng 707, sau đó gõ cửa, thầm nghĩ, khó trách Chu Vi không muốn xuống lầu, không ngờ ở nơi cao như vậy, lại không thang máy, tuy nhiên cũng có thời gian rèn luyện thân thể, mỗi ngày không có việc gì đi lên đi xuống mấy lần cũng có thể tạo được thân thể thon gọn hiệu quả!
Ngươi hãy vào, cửa không khóa. Bên trong truyền đến tiếng ho nhẹ Chu Vi, tiếng nói khàn khàn quả thực làm cho người ta khó chịu!
Diệp Thanh nghĩ ngợi nói:
- Cô gái này, kỳ thật cũng khá kiên cường, trước kia tiếng trời giống như tiếng nói, hiện tại lại biến thành như vậy, nếu người bình thường mà thay đổi, chắc không chịu nổi sự đả kích!
Chu Vi, ngươi bị cảm? Diệp Thanh vào phòng, liền đóng cửa lại, tránh sự nghi ngờ, cũng không có đóng kín cửa!
Ừ, đầu đau đớn vô cùng, còn sốt, đang chờ thần ý tới cứu chữa bệnh! Chu Vi dựa đầu vào chăn, miễn cưỡng cười nói.
Diệp Thanh nói:
- Nếu chẳng may ta hôm nay không đến thì sao?
Chu Vi nói:
- Ngươi chẳng phải đã đến rồi sao?
Được rồi, ta đến đây! Diệp Thanh ngồi vào bên giường nàng, đầu tiên là sờ sờ cái trán của nàng, lại bảo nàng há mồm nhìn nhìn Tiểu Xảo đầu lưỡi, nhiên Hậu Chu Vi liền nhu thuận địa vươn rảnh tay đến.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, thầm nghĩ cô gái này cũng thật nhanh trí, liền bắt được nhu đề của nàng, bắt đầu cấp bắt mạch cho nàng!
Bựa lưỡi ngươi trắng mỏng, mạch đập hơi yếu, nhiệt độ cớ thể hơi cao, chỉ có điều cảm nhẹ mà thôi, không cần uống thuốc, ta giúp ngươi châm cứu một chút là tốt rồi! Diệp Thanh cười nói.
Vậy làm phiền ngươi! Chu Vi nói xong, thanh thuần khuôn mặt đột nhiên hơi hơi đỏ, châm cứu là từ ngữ hảo mờ. Muội úc, hắn sẽ không cố ý ấn vào những chỗ mẫn cảm chứ? Tuy nhiên, người này thoạt nhìn đặc biệt thành thật, hẳn là sẽ không cố ý khiến ta khó xử.
Diệp Thanh nói:
- Ta trước giúp ngươi trị liệu cổ họng, trị liệu cổ họng cũng có xoa bóp bộ phận, ta trị cảm cúm nhấn vài cái huyệt đạo đồng thời cùng ấn, không sao đâu!
Ừ, ta nghe lời ngươi. Chu Vi đáp, nói xong, lại không kìm nổi ho nhẹ hai tiếng.
Diệp Thanh lấy bộ đồ nghề ra, ………………………………tiếp đó lấy ra một bình sứ nhỏ thanh hoa, bên trong là chất lỏng màu xanh ra trời, chính là hắn dùng y linh bảo tháp lý dược liệu quý hiếm phối trí mà thành, chuyên khôi phục tiếng người mang thư tảng linh dịch.
Bây giờ ta sẽ tiêm vào huyệt vị ngươi, tuy nhiên không cần lo lắng, một chút cũng không đau! Diệp Thanh đem linh dịch hút vào ống tiêm, xong Chu Vi nói.
Phải tiêm sao? Chu Vi nhìn kim tiêm thật dài liếc mắt một cái, có chút sợ hãi hỏi han.
Tiêm vào lưỡi cốt đại sừng và thần kinh trên hầu, ngươi yên tâm đi, ta tiêm vào huyệt vị, lại thêm liệu pháp thủy châm, chính là một loại trung Tây y kết hợp, cùng Tây y bên trong chích có chút không giống với! Diệp Thanh tận lực an ủi nói. Trong lòng biết, này cô gái nhất định là sợ, mặc cho ai thấy nhạ dài kim tiêm, cũng sẽ sợ hãi, hơn nữa tiêm vào vị trí mơ hồ như vậy, bình thường đều chưa từng nghe qua, căn bản là không là cái gì ………….
Vậy được rồi, ngươi điểm nhẹ! Chu Vi nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy, thầm nghĩ, lưỡi cốt đại sừng, hầu thượng thần kinh, nên sẽ không theo đầu lưỡi bên trong đánh vào đi thôi? Ta đây tình nguyện để hắn thử nghiệm.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo