Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 225
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 225 Người đẹp ra tắm, lại ngã?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Giọng oanh vàng? Em cũng có bạn tham gia cuộc thi này á?
Diệp Thanh thoáng chốc liền nghĩ tới đứa con gái mặc áo da báo lần trước anh đã gặp mà đi cũng với Nhan Tuyết Minh ở khu dịch vụ trên đường quốc lộ, hình như tên là Đàm Sảnh Sảnh, cũng là thí sinh của cuộc thi “Giọng oanh vàng” này.
-Đúng thế, sao, có gì lạ à?
Lạc Tửu Tịch nhấp nháy đôi mắt đen nhánh, hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu lại xuất hiện, dường như hễ cô nói chuyện, hoặc khẽ cử động nét mặt, là hai cái má lúm đồng tiền sẽ lập tức xuất hiện. Quả thực là rất thu hút.
Diệp Thanh cười nói:
-Ha ha, anh chỉ cảm thấy là cách anh khá gần thôi, trước kia những nhân vật trên ti vi luôn cảm thấy rất là xa vời, cần phải ngước nhìn.
Nhạc Tửu Tịch cười nói:
-Một người bạn của em tên là Chu Vi, cùng tên với Tiểu Chu ở Nam Đường, thật sự là rất có năng khiếu, nhất định có thể nằm trong top 3 Ninh Thành, tiếp đến nói không chừng có thể giật giải quán quân ấy chứ. Anh nhất định phải tới cổ vũ đấy nhé. À, đây là vé tặng anh.
Nói rồi, đưa cho Diệp Thanh một tấm vé được in rất đẹp.
-Có một tấm thôi à?
Diệp Thanh hỏi.
-Sao? Chê ít à?
Lạc Tửu Tịch nói.
-Đương nhiên, anh còn có hai người bạn nữa, họ cùng đến Ninh Thành, cũng không thể bỏ rơi họ được.
Diệp Thanh cười nói.
Lạc Tửu Tịch gật đầu, dường như tăng thêm vài phần thiện cảm với Diệp Thanh, nói:
-Anh cũng khá có nghĩa khí đấy nhỉ. Ừm, đợi chốc nữa em đi lấy thêm cho anh.
Sau đó quay người, chạy thẳng một mạch về phía khu nhà nhỏ.
-Cảm ơn nhé.
Diệp Thanh ở phía sau hét lớn. hắn đang nghĩ, Ninh Não Nhi và Trần Du đều thích xem cuộc thi này, nếu mà đã có vé thì sao không xin luôn cho họ hai vé. Nếu mà chỉ có anh đi không thôi thì đi cũng được không đi cũng được. Đi xem mấy chương trình như thế này chăng thà ở tháp Y Linh Bảo học y thuật!
Tên ngốc này, không có thú vui tiêu khiển gì cả.
Chỉ một lát sau, Lạc Tửu Tịch lại chạy ra, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ hồng, trong tay cầm 2 chiếc vé, chạy đến trước mặt Diệp Thanh, đưa cho anh nói:
-Đây là hai tấm cuối cùng. Anh số đỏ đấy.
-Thế thì rất cảm ơn em.
Diệp Thanh nhận lấy, đút vào trong túi quần.
Lạc Tửu Tịch nói:
-Tối mai, 8h bắt đầu, trường quay số 1 đài truyền hình Giang Nam đường Bắc Kinh Đông, anh đừng đến muộn nhá, nếu đi muộn sẽ không có chỗ ngồi tốt đâu.
-Đương nhiên, em yên tâm đi.
Diệp Thanh gật đầu, còn nói thêm:
-Hôm qua anh đi qua nơi này rồi, hình như là ở gần trường em thì phải.
-Vâng, đi từ trường thì mất khoảng mười phút.
Lạc Tửu Tịch cười vẫy tay chào tạm biệt Diệp Thanh, đi được vài bước lại ngoái đầu lại nói:
-Chị họ em cũng đi nữa đấy.
Diệp Thanh gật đầu.
Lạc Tửu Tịch nói:
-Anh phải nắm bắt cơ hội nhé.
Nói xong liền bỏ chạy.
Diệp Thanh có chút không hiểu, cái gì bắt lấy cơ hội cơ? Chẳng lẽ là, cô nhóc này cho ta vé là muốn ta đi dụ dỗ chị cô ta? À không, không nên nói khó nghe như thế, nên là tiếp cận chị cô ta chứ. Đột nhiên thấy dở khóc dở cười. Chuyện này là thế nào cơ chứ, kiêu sa như Nhan Tuyết Khâm lại có thể để y tới hạng tầm thường như mình? Với lại, anh đây là người đã có bạn gái rồi nhé.
........................
Buổi tối, ở khu Nam Tú.
Diệp Thanh ở trong nhà trọ đang nghiên cứu các tài liệu có liên quan tới chứng bệnh tâm thần của người già, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng mở khóa cửa, vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy Ninh Nảo Nhi và Trần Du người ngợm bụi bặm, mỗi người xách 2 túi đồ lớn.
-Hôm nay tuyển dụng thế nào rồi?
Diệp Thanh có chút ngại ngần hỏi, liền vội vàng chạy lại đỡ đồ cho họ, liếc nhìn đống đồ, kinh ngạc hỏi:
-Nhiều sơ yếu lí lịch thế này á?
-Đương nhiên rồi, gần đây những người tìm việc làm rất nhiều. Tôi với Trần Du tìm đến hoa cả mắt.
Ninh Não Nhi nói xong liền lườm hắn một cái, cười mắng:
- Hai người cực khổ ở bên ngoài, tôi lại nhàn nhã ở nhà ngồi xem ti vi.
Thật ra, ti vi ở trong phòng Diệp Thanh mới bật.
Trần Du bĩu đôi môi mỏng gợi cảm nói:
-Đúng thế, làm thư kí mà làm được như em, quả đúng là quá tận tụy rồi.
Sau đó cúi người xuống cởi giầy cao gót, chiếc váy màu bạc ôm sát lấy hông, đường cong tuyệt vời, cùng với đôi chân dài thon thả, vô cùng là hấp dẫn.
Diệp Thanh không thể không ngắm nhìn cô, nhưng sợ Ninh Não Nhi bắt gặp, vội quay sang chỗ khác, cười và nói:
-Nếu mà hai cô thật sự là bồ nhí của tôi, thì tôi sẽ không nỡ để các em ra ngoài vất vả như vậy.
Ninh Não Nhi cười nói:
-Vậy anh thu nhận chúng em đi.
Diệp Thanh:
-...
-Ha ha, có dã tâm mà không có gan làm.
Trần Du khẽ cắn nhẹ đôi môi ướt mọng.
Diệp Thanh:
-Có gì đâu, tôi đi xem đống CV kia, sẽ cố tìm ra vài người thích hợp.
Nói rồi nhanh chóng ôm đống sơ yếu lí lịch đi ra sofa ngoài phòng khách. Hắn biết là đầu năm nay, có rất nhiều sơ yếu lí lịch là của sinh viên mới tốt nghiệp mà công ty của hắn mới thành lập, cần tìm nhất là những người có kinh nghiệm dày dạn, mà phải là kinh nghiệm có liên quan tới ngành nghề và chức vụ.
-Thế thì anh cứ từ từ mà chọn nhé. Em và Ngư Nhi đi tắm trước.
-Hay lắm, Não Nhi, chúng ta tắm chung à?
Ninh Não Nhi tức giận lườm cô một cái, thầm nghĩ: -Cô lại cố y muốn khiêu khích Diệp Thanh chứ gì, tên này, chắc chắn ở bên ngoài phải đang ngứa ngáy lắm.
-Thế có đi không?
Trần Du kéo cánh tay cô, giọng nũng nịu nói.
-Vậy cũng được.
Ninh Não Nhi nhún vai tỏ vẻ đành vậy, liếc nhìn Diệp Thanh đang giả bộ nghiêm trang xem CV, trong lòng không khỏi cười thầm, anh cứ giả bộ đi, chốc nữa xem anh có lộ rõ bản chất hay không.
Nói xong, hai người liền chui vào nhà vệ sinh, nhưng lại không mang quần áo thay. Chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng nước róc rách và tiếng cười đùa của hai cô.
-Choáng, hai cô này, lại tắm cùng nhau.
Diệp Thanh không kìm được phải liếc nhìn về phía nhà vệ sinh, đột nhiên trong lòng thấy có điều gì đó không đúng. Anh đột nhiên có một cái thắc mắc, đó là, tại sao hai đứa con gái tắm chung với nhau thì là chuyện bình thường, nhưng hai đứa con trai thì lại không được? Con gái tắm chung với nhau thì làm cho lòng người rạo rực, nhưng nếu đổi lại là hai đứa con trai tắm chung với nhau thì chắc chắn là sẽ thấy rất biến thái. Thế là sao nhỉ?
Diệp Thanh lắc đầu, gạt bỏ đi những suy nghĩ đen tối, tiếp tục xem CV.
-Ôi, không ngờ tuyển dụng nhân viên lại vất vả đến thế. Mình cứ tưởng là chỉ có đi xin việc mới khó chứ.
Không rõ là do bản thân hắn yêu cầu quá cao hay những người này trình độ quá kém mà lật xem đến gần nửa già, gần bảy tám mươi bộ vẫn chưa tìm ra được người ưng y, Diệp Thanh không khỏi cảm thấy thất vọng.
-Sao rồi, chọn thế nào rồi?
Trần Du đi ra từ nhà vệ sinh ra trước, mắt của Diệp Thanh sáng rỡ lên. Chỉ nhìn thấy một mĩ ngư nhân thon dài trắng muốt, bên ngoài vòng một cái khăn tắm màu trắng, đôi chân thon dài trắng nõn, bước những bước dài, dáng thướt tha nuột nà của cô thật khiến người ta phải động lòng.
Những đường cong tuyệt đẹp đều được phô ra hết. Bộ ngực trắng ngần của cô lộ ra một khe nhỏ quyến rũ, giống như là một vực thẳm thể khiến người ta sa đọa đắm chìm vào trong đấy...Không cần nghĩ cũng biết, bên trong không mặc gì, vì bọn họ vẫn chưa mang quần áo tắm vào, với lại trên vai trần cũng không thấy có dây áo con.
-Thế nào nhỉ, hình như là chẳng có ai thích hợp cả.
Diệp Thanh trả lời một cách khó khăn.
-Do anh yêu cầu cao quá chứ gì, em và Ninh Não Nhi thấy là trong đấy có vài bộ cũng được mà, đặc biệt là mấy cái anh đẹp trai y.
Trần Du nhìn thấy mồm Diệp Thanh thì đang nói, nhưng trái táo Adam thì lại đang rung lên, ánh mắt của anh lén nhìn trộm ngực và đùi cô. Cô không khỏi cười thầm trong bụng, sau đó càng ưỡn cao bộ ngực đáng tự hào của mình.
-Ực!
Diệp Thanh đột nhiên nuốt nước miếng, nhưng ngay lập tức y thức được hành động đáng xấu hổ của mình, vội vàng lấy lại thần thái, chép chép miệng nói:
-Choáng, đẹp trai thì có thể thay cơm ăn được chắc.
Trong lòng hắn đương nhiên thấy không vui rồi. Nếu mà tuyển trai đẹp, ngộ nhỡ Não Nhi có đối tượng mất thì làm thế nào? Nghĩ đến đó, hắn liền một mực lắc đầu, xem ra, hắn đã thực sự coi hai cô gái này là thuộc quyền sở hữu của riêng mình.
-Tuy không thể thay cơm ăn, nhưng tìm vài anh bảnh bao chẳng bổ mắt sao. Sao thế, ông chủ, anh ghen tỵ à?
Trần Du xỏ thêm dép, tiến tới ngồi lên tay ghế chỗ hắn ngồi, dựa sát người vào hắn, khẽ cười nói, đôi mắt quyến rũ, ướt đẫm.
-Làm gì có chuyện đấy.
Diệp Thanh đương nhiên là không chịu thừa nhận rồi. Người của cô Trần Du này phảng phất mùi hương thấm vào lòng người, bên trong khăn tắm lại không mặc gì, lại chỉ cách hắn với khoảng cách gần như vậy, khiến hắn đến cả hơi thở cũng cảm thấy dồn dập hơn, Tiểu Diệp Thanh có phần động lòng.
Đột nhiên, tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng chảy, Diệp Thanh giật mình, vội vàng đứng dậy, đứng tranh xa Trần Du để chốc nữa khỏi bị Ninh Não Nhi nhìn thấy, nếu không hắn sẽ thấy rất mất mặt, rất ngại.
-Ha ha!
Trần Du mím môi cười thầm, cố tình kéo khăn tắm thấp xuống, để lộ ra phần dưới trắng mịn, khiến Diệp Thanh lảo đảo, chút nữa thì ngã sấp xuống.
-Tôi đi rót nước uống.
Diệp Thanh đi như chạy trốn, anh chạy về phía tư lạnh.
-Đúng là tên có gan nghĩ mà không có gan làm, thật thú vị.
Trần Du khanh khách cười thành tiếng, đi về phía phòng ngủ, sau đó đóng cửa, liền sau đó có tiếng cô thay quần áo vọng ra.
Diệp Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ, cùng lúc đó, cửa phòng vệ sinh lại mở ra, người đẹp mới tắm xong kia lại càng bốc lửa gợi cảm hơn, vẫn là khăn tắm trắng quấn sát người vẫn còn ướt đẫm nước...
Nõn nà đầy đặn nhưng không quá béo, dáng thon thả thướt tha, đặc biệt là chỗ đôi gò Bồng Đảo thật khiến người khác phải ngưỡng mộ hòa cùng với bước đi uyển chuyển nhịp nhàng của cô. Cảm giác như chỉ cần khẽ cử động nhẹ một cái, chiếc khăn tắm sẽ rơi xuống.
Diệp Thanh không kịp đóng cửa tủ lạnh, quên không lấy đồ uống, vội vàng lấy tay bịt mũi lại, chỉ cảm thấy bên trong ươn ướt, cảm giác như là dịch lỏng trong đó sắp chảy ra.
-Á!
Đột nhiên, Ninh Não Nhi trượt chân, cả người ngã về phía trước.
Lần này nếu mà người đẹp bị ngã xuống sàn lại chẳng bị thâm tím mặt mày.
-Cẩn thận
Diệp Thanh giật mình, vội vàng quệt đi máu mũi ở trên môi, nhanh như cắt lao tới, trong chớp mắt đã lao tới chỗ cô, anh hạ thấp thân người, giang tay, kịp thời ôm lấy Ninh Não Nhi sắp bị ngã xuống sàn vào lòng, sau đó, đỡ cô đứng dậy.
Không ngờ là trong lúc hỗn loạn, Diệp Thanh giẫm phải khăn tắm của Ninh Não Nhi, “roạt” một tiếng, chiếc khăn tắm của cô liền rơi xuống sàn.
Để lộ ra một thân hình tuyệt đẹp.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo