Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 169: Viêm họng mãn tính.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
- Ai! da, lại còn chú ý đến hình tượng nữa đấy?
Mã Chấn Hoa cười lớn nói:
- Cái cậu Diệp Thanh này còn coi là khách sao được chứ?
Lại cười nói với Diệp Thanh:
- Tiểu Diệp à, đến đây cứ coi như là ở nhà nhé, không cần phải gò bó đâu!
Diệp Thanh lúc đó vui mừng rạo rực, nghe Mã Chấn Hoa nói kìa, đã không còn coi mình là người ngoài nữa rồi! không phải là khách, vậy thì là người nhà rồi! người nhà là sao? Phải là con rể tương lai mới đúng chứ! Ha ha!
- Ba
~ Đôi môi hồng xinh xắn của Mã Tiểu Linh cười duyên dáng, gương mặt lơ đãng nhìn đi nơi khác, gì đây, cô gái xinh đẹp kia cũng xấu hổ rồi kìa, làm cho Diệp Thanh cũng ngẩn người ra, trong lòng có chút lâng lâng lay động!
Sau đó, đủ một nhà bốn người bắt đầu ăn cơm trưa, chỉ là thức ăn có làm nhiều ra một chút, vốn dĩ cũng có tính cả ba người nhà kia vào nữa!
Diệp Thanh đối với chuyện ăn uống cũng không có quá khắt khe, với lại cũng không có lựa chọn đồ ăn tốt xấu gì cả, có cái ăn là trong lòng vui vẻ mãn nguyện rồi! Như là mùa đông lạnh giá, ngoài trời mưa to mà lằm trong nhà lại có một cốc trà nóng thì đã cảm thấy là hạnh phúc lắm rồi! nhưng bữa ăn hôm nay ở nhà Mã Tiểu Linh thì cảm thấy thức ăn thơm ngon lạ lùng, thế là cũng thèm ăn hơn!
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, Mã Chấn Hoa có hỏi Diệp Thanh một vài tình hình cụ thể, như là hoàn cảnh gia đình, trình độ văn hóa, hay là kinh nghiệm công tác, làm như là đang điều tra hộ khẩu vậy, lúc lại như ông chủ đang tìm nhân công, như Diệp Thanh cũng không có chút phiền hà gì, thành thật trả lời!
Gia đình nông thôn, trình độ đại học, hành nghề y không giấy phép, bị cách chức, chỉ nói ra những chuyện trên không có thể hiện ra được những ưu điểm lớn của anh ta, ngược lại, lại còn là điểm khuyết nữa, nhưng Diệp Thanh lại nói ra một cách vô cùng thản nhiên, ngữ khí mơ hồ như rất tự tin về tương lai, làm cho Mã Chấn Hoa không ngừng gật đầu, cũng ngầm hiểu Diệp Thanh thẳng thắn, quang minh lỗi lạc!
- Tiểu Diệp à, cái giấy chứng chỉ tư cách bác sĩ vẫn phải nhanh chóng thi lấy một cái mới được! Tiểu Linh cũng là bác sĩ, tốt nghiệp năm đó cũng đã lấy được giấy chứng nhận rồi!
Đồng Huệ Cầm cũng gắp cho Diệp Thanh một cái đùi gà, rồi nói.
Diệp Thanh như gà mắc tóc vậy đoạn nói:
- Vâng cháu cũng đã tìm qua rồi, nhưng mà thời gian báo danh năm nay đã qua rồi, có lẽ đành đợi năm sau vậy!
Mã Tiểu Linh nói:
- Diệp Thanh tuy rằng không có giấy chứng nhận tư cách bác sĩ nhưng mà trình độ y thuật của anh ta còn cao minh hơn cả những chuyện gia bình thường khác!
Đồng Huệ Cầm lập tức liếc mắt nhìn cô ấy một cái! Cái con bé này, vẫn chưa có gả nó cho người ta mà đã vào hùa bênh chằm chặp chồng tương lại của mình rồi, đúng là một con bé có tính cách hướng ngoại!
Mơ hồ như muốn chứng minh những gì mình nói về Diệp Thanh là đúng, Mã Tiểu Linh liền chiu đôi mày thanh tú của cô ấy lại, hướng về phía Diệp Thanh, nói:
- Xem giúp bố em xem, xem bố em có bị bệnh gì không, nói đúng có thưởng, nhưng không được bắt mạch đâu nhé, chỉ được vọng chuẩn thôi!
- Hả? Chỉ vọng chuẩn?
Mã Chấn Hoa và Đồng Huệ Cầm ngay lập tức có tinh thần! Thế này là cũng gần ngang ngửa với thần y Biển Thước thời xưa rồi đấy, chẳng lẽ Tiểu Diệp lại có khả năng y thuật cao minh đến mức độ đó? Nhìn một cái là có thể biết bệnh tình của người khác?
- Được! Nếu mà cháu nói không đúng thì cũng mong thúc thúc bỏ quá cho!
Diệp Thanh cũng hiểu ra được sự khổ tâm trong lòng cô ấy nên cũng nói đến cùng, mà cũng là để lấy thể diện cho anh ta nữa phải không?
Người ngoài nhìn vào thì thấy được ngay điều kiện cảu Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh thực sự cách biệt nhau quá xa, nếu mà là cha mẹ gia đình người khác, đặc biệt lại là những người ham tiền tham của thì đã sớm không có vui vẻ gì tiếp đón Diệp Thanh rồi! Nghĩ đến đây Diệp Thanh cảm thấy cha mẹ Tiểu Linh quả thật là những người tốt!
- Vâng, thúc thúc, có phải bác thường hay cảm thấy cổ họng như có dị vật, ngứa ngáy khó chịu, nóng rát không ạ? Mà có lúc lại có đờm rãi dính dính bám vào thành cổ họng, khạc thế nào cũng không ra được phải không ạ? Về tối thì lại càng rõ ràng hơn, ban ngày thường xuyên không kìm nổi ho khan, lúc đánh răng còn cảm thấy khó chịu buồn nôn?
Diệp Thanh mắt nhìn Mã Chấn Hoa một hồi rồi nói.
Vừa dứt lời, Mã Chấn Hoa và Đồng Huệ Cầm liền ngẩn người ra! Không phải chứ, cái bệnh việm cổ họng mãn tính này hơn chục năm nay, chưa chưa khỏi được hoặc cũng có thể nói là cứ tái phát lại suốt!
- Có phải là Mã Tiểu Linh thầm kể với cậu?
Mã Chấn Hoa nói, Đồng Huệ Cầm mặt cũng đầy tò mò nhìn Diệp Thanh!
Mã Tiểu Linh cười nói:
- Ba, con một câu cũng không có nói trước cho Diệp Thanh nghe, đây đều là do anh ấy trong một lúc quan sát ra được đấy!
Mã Chấn Hoa lập tực tin ngay!
Tính cách của con gái mình như thế nào chẳng lẽ bản thân lại không hiểu? Nó nói là không có thì nhất định là không có!
Ờ xem ra y thuật của cái cậu Diệp Thanh này cũng quả thật là không tầm thường! Cũng chảng trách Trương Hạo Bác lại mạo hiểm cho cái cậu không có giấy phép bác sĩ này vào trong khoa cấp cứu làm việc?!
Đồng Huệ Cầm cũng tin tưởng hỏi:
- Vậy Tiểu Diệp à, cậu có nắm chắc trị tận gốc được bệnh này không?
Cái bệnh này tuy không to tát, cũng không ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống hàng ngày nhưng mà, người ta cũng rất ghét mắc phải căn bệnh này?
Diệp Thanh khiêm tốn nói:
- Trị tận gốc được, không có vấn đề gì! Đây là chứng nhiệt ức kinh can, thích hợp điều trị theo cach sơ gan thanh nhiệt, lý khí lợi yết...
Anh ta đang nói ra nguyên nhân gây bệnh cho Mã Chấn Hoa và phương pháp điều trị thì Mã tiểu Linh đứng lên chạy vào trong phòng lấy ra giấy bút!
Hai người này phối hợp quả thật vô cùng ăn ý!
Diệp Thanh cầm bút mỉm cười, viết “ soạt soạt soạt” ra một phương thuốc!
Nét chữ phóng thoáng uyển chuyển!
Mã Chấn Hoa là người xuất thân nhà giáo, bình thường cũng rất thích thưởng thức những học sinh có thành tích cao, chữ viêt tương đối đẹp, thế là lúc này thấy nét chữ của Diệp Thanh thì trong lòng lại càng vô cùng ấn tượng, sau đó tỉ mỉ đọc phương thuốc!
Thỉ thấy viết:
Đan chi tiêu diêu tán: Đan bì 15 khắc, chi tử 12 khắc, sài hồ 12 khắc, úc kim 12 khắc, bạc hà 10 khăc, đương quy 12 khắc, sinh bach thược 15 khắc, tô ngạnh 10 khắc, cam thảo 6 khắc, cương tàm 15 khắc, sinh mẫu lệ 15 khắc. Một ngày đun một lần 150~210 ml, chia làm 2~3 lần, uống lúc ấm.
… … … … … … … …
Tiệm thẩm mĩ Đại Nghiên trên đường Văn Oanh.
- Ai, tiệm của các cô có còn loại thuốc mỡ đó không?
Cái vị Hàn Tiểu thư lần trươc đên trách cứ giờ lại đến rồi, vừa mới bước vào trong cổng lớn, liền vội vàng đi thẳng đến đại sảnh.
Không phải lí do gì khác mà là cô ấy nhận được bản thuốc mỡ cải tiến của Diệp Thanh, không ngờ mới dùng được có hai ngày mà tất cả các vết ban ngứa đều hết, đên ngay cả bộ ngực của cô ấy cũng trắng nõn ra, làn da trở lên mịm màng, nhìn tựa như sữa vậy, làm cho chính bản thân nhìn thấy cũng không nhịn được muốn chạm vào, cắn một cái!
Trong bụng Hàn Tiểu thứ rất thỏa mãn, những người thích làm đẹp như cô ấy thì nhìn một cái là biết ngay, đích xác là nhờ vào tác dụng của loại thuốc mỡ kia! Thế là đương lúc đó cũng không quản loại thuốc này có tác dụng phụ hay không, liền vui mừng chạy như điên đến đây!
Gì chứ, đây là một loại thuốc tốt, nếu mà bôi lên các bộ phận khác không biết chừng cũng có tác dụng thần kì như vậy thì sao?
- Ắ, loại này, chỗ chúng tôi không còn nữa rồi! lúc trước bác sĩ Diệp đưa một lượng đến đây chúng tôi đều đã tặng hết rồi!
Cô nhân viên phục vụ Tiểu Chu vô cùng nuối tiếc nói với cô ấy.
- Là vậy sao!
Hàn tiểu thư, thất vọng dị thường!
- Có! Sao lại không có cơ chứ?!
Người đẹp chân dài Trần Du, tao nhã đi từ trên lầu xuống nói.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo