Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 150: Ngươi lại trêu trọc ta thêm lần nữa ta sẽ giải quyết ngươi đó
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
Mắt của Tiểu Vũ Nhi nhấp nháy mấy cái, nói:
- Nó giống như Tiểu Vũ Nhi, đều là ảo tưởng thôi, nhưng lại có chút không giống với Tiểu Vũ Nhi, kỳ thật ngôi nhà huyền ảo này cũng có rất nhiều cảm xúc, hoàn toàn có thể che mưa chắn gió, cũng có thể cho người ở chỉ cần 3 điểm Y Linh là được rồi.
Tiểu Vũ Nhi vừa nói vừa giơ ba ngón tay ra.
- Vậy được, ngươi giúp ta làm nhé.
Tiếng nói của Diệp Thanh vừa dứt, mảnh đất bằng phẳng phía trước liền gợn sóng, tầng tầng lớp lớp những cọc gỗ thô và cột đá mọc lên, đột ngột từ mặt đất, theo sau là các vách tường, phòng lương, ngói lưu ly…, tiếp sau đó là phòng trang sức linh tinh, khoảng năm phút đồng hồ sau, từ mảnh đất trước mặt đã hiện lên một tòa nhà cổ kính mang phong cách Trung Hoa cổ đại với mái cong và rường cột chạm trổ.
Cảnh tượng này làm cho người ta rung động tới cực điểm, quả thực như ảo mộng! Nếu không có thanh âm của Tiểu Vũ Nhi vang lên ở bên tai, lại chỉ ra những kiến thức y học tiên tiến làm cho cậu thuyết phục thì Diệp Thanh còn nghĩ mình đang nằm mơ!
Sau đó, Diệp Thanh đã lấy từ y linh bảo tháp đệ nhất tầng những thứ đã cất giữ từ trước như hành lý, lương khô, chăn, thảm và các thứ linh tinh rồi tính toán nếu có cơ hội liền ở đây dốc lòng nghiên cứu y thuật!
Có thiếu nữ xinh đẹp làm bạn, nghiên cứu y thuật còn không tiến bộ nhanh mới lạ? Tiểu Vũ Nhi so với ‘Thái Dương nhãn” thì tốt hơn nhiều lắm. Đây gọi là nam nữ phối hợp, làm việc cũng thế mà học tập cũng thế, đều có tiến bộ!
- Chủ nhân, tại sao ngài không hỏi ta xem cái bệnh ban đỏ đó trị liệu như thế nào?
Tiểu Vũ Nhi nhỏ nhẹ hỏi, thân hình nhẹ nhàng như không, bay tới bên Diệp Thanh dường như vô cùng tò mò hỏi.
Chỉ tiếc nàng chỉ là một hình ảnh giả thuyết, không có một chút cảm xúc. Diệp Thanh thản nhiên cười, xua tay nói:
- Ta mà hỏi ngươi thì sẽ bị khấu trừ điểm Y Linh thì sao?
- Ừ, đó là đương nhiên! Tôi phải tuân thủ quy tắc của Y Linh thế giới!
Tiểu Vũ Nhi tỏ vẻ mặt “đều đã bị ngài đoán đúng”, giống như gà con mổ thóc mà gật đầu.
- Cái đó không phải hại ta sao?
Diệp Thanh cười nói.
Thấy Tiểu Vũ Nhi không hiểu tại sao, Diệp Thanh thẳng thắn nó:
- Giá trị của Y Linh là rất khó có được, mà ta lại có tin tưởng tự mình trị liệu được ca bệnh này, mà nếu tất cả mọi chuyện đều dựa vào ngươi thì y thuật của ta như thế nào có thể tiến bộ được?
Diệp Thanh cũng hiểu được rằng chỉ có y thuật của chính mình mới là bản lĩnh thật sự, nếu quá ỷ lại vào ngoại vật như y linh tháp thì giống như lấy gốc bỏ ngọn, nên chỉ có thể lâu lâu mới sử dụng trong các trường hợp khẩn cấp hay để cứu tính mạng con người mà thôi.
Kỳ thật hắn muốn dựa vào trong tất cả mọi chuyện thì cũng không có khả năng. Dù sao, bất luận thứ gì bên trong y linh bảo tháp như linh đan, đơn thuốc, tuyệt kỹ châm cứu,…, đều là dùng giá trị y linh để đổi, mà nếu y thuật không cao thì giá trị y linh sẽ ít dần, sớm hay muộn gì cũng hết. Nếu y thuật không có tiến bộ thì vĩnh viễn không đến được tầng tiếp theo của y linh bảo tháp.
“Ôi” đôi mắt của Tiểu Vũ Nhi mê man, cái hiểu cái không, dù sao thì nàng cũng không phải là con người, tuy rằng thông minh, trình độ y học cao thâm uyên bác, nhưng khuyết điểm là không có suy nghĩ của con người nên đương nhiên không thể lý giải được ý tưởng của Diệp Thanh.
......
Đường Văn Oanh, Spa- Đại Nghiên.
Bảy giờ sáng, Ninh Não Nhi đã ngủ dậy, hoặc phải nói là nàng căn bản không ngủ gì cả.
- Ôi, đôi mắt thâm quầng lại rồi.
Ninh Não Nhi đứng ở trước gương, nhìn bộ dáng tuyệt mỹ của mình trong gương nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến Diệp Thanh,
- Hiện tại chỉ có thể phó thác cho tiểu đệ đệ này mà thôi, chỉ có y thuật thần thông như hắn thì mới có thể giải quyết vấn đề của mình được.
Nàng lười biếng duỗi thân, lấy cánh tay trắng như tuyết của mình vuốt vuốt mấy sợi tóc, sau đó cởi hai sợi tơ váy ngủ, lập tức làm lộ ra một thân hình thướt tha, lung linh, tuyệt mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Bên trong không có một mảnh vải nào. Bình thường con gái còn mang nội y khi đi ngủ nhưng nàng lại không mang cái gì cả vì muốn cho thân thể được buông lỏng.
Gương mặt của nàng non nớt giống như một em bé làm cho người ta cảm giác say mê, không cần trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp giống như những nụ hoa trong thung lũng lúc sáng sớm, hai núm vú trước ngực hồng hồng, run rẩy nhúc nhích, đỉnh hai núm vú như hai hạt phấn hồng cùng bầu vú trắng ngần hình thành rõ nét hai màu đối lập làm cho người ta vô cùng kích động..
- Thật đẹp
Ninh Nõa Nhi khẽ vuốt thân thể mà chính mình cũng không thể nhẫn nhịn lên tiếng tán thưởng, nhưng ngay sau đó lại hối tiếc
- Thân thể xinh đẹp như thế mà lại không có một người thích hợp nào để thưởng thức quả thực là phung phí của trời, thật là bao giờ mới gặp được người hợp ý đây?
Nàng mặc một một bộ nội y màu tím có đường viền hoa, bên ngoài là chiếc áo sơ mi T-shirt màu trắng cùng chiếc quần jean màu xanh da trời, đem mái tóc lung tung đằng sau búi lại. Sau khi rửa mặt xong liền đi đến văn phòng làm một ly cà phê vừa uống vừa làm việc.
Hiện tại vấn đề khó giải quyết nhất vẫn là sự tình nổi ngứa của vị khách kia, nàng phải xem xét thống kê xem có bao nhiêu khách đã sử dụng qua loại tinh dầu này và nơi nào bị bệnh để dễ dàng ứng phó với các khả năng xảy ra trong tương lai.
Văn phòng lầu ba này, bình thường không có người nào có tư cách đi vô, bàn chuyện làm ăn thì ở phòng họp ở dưới lầu, cho nên phong cách lắp đặt thiết bị giống như khuê phòng, bên trong còn có một một phòng kế, có giường, tủ quần áo, cái bàn, còn có một buồng vệ sinh nho nhỏ.
Ninh Não Nhi có khi không muốn trở về liền ngủ luôn ở chỗ này.
Đột nhiên, điện thoại vang lên, nhấc điện thoại lên, chỉ thấy Diệp Thanh đang cười sáng lạn trên màng hình, đây là Diệp Thanh gọi điện thoại đến, còn chân dung là nàng có được trong một lần chụp lén.
- Tôi đang ở dưới lầu đây nè.
Diện thoại vừa mới mở đã nghe thấy thanh âm cởi mở của Diệp Thanh, Ninh Não Nhi vô cùng vui vẻ, sớm thế này đã nghe Diệp Thanh gọi điện thoại đến chắc là có tin tức tốt? Chẳng lẽ đã nghiên cứu ra rồi? Trong nội tâm đối với Diệp Thanh lại càng bội phục hơn.
- Người đang ở dưới lầu nào thế?
Đang định đứng dậy đi ra ngoài nhưng đột nhiên ý thức được không biết hắn có nhầm chỗ đứng dưới lầu nhà mình hay không.
- Ở tiệm Spa!
- Tại sao ngươi lại biết tối qua ta không có trở về?
- Đoán.
Diệp Thanh đáp:
- Buổi chiều ngày hôm qua tôi thấy cô vội vàng nên nghĩ cô sẽ làm việc qua đêm ở đây.
Gia cảnh của Ninh Não Nhi cũng bình thường, nếu không làm việc chăm chỉ thì làm sao có được sự nghiệp như ngày hôm nay.
Ninh Não Nhi lập tức cảm giác được như mình đã bị hiểu thấu:
- Cậui rất hiểu tôi.
Khẩn trương chạy xuống mở cửa đến nỗi không kịp mang cả giầy, chỉ kịp xỏ đôi dép lê.
- Cậu đã nghiên cứu ra chưa?
Vừa thấy mặt, Ninh Não Nhi hỏi han khẩn cấp.
- Làm gì có thể nhanh như vậy được.
Diệp Thanh ra vẻ mơ hồ trả lời.
-Vậy sáng sớm cậu chạy tới đây làm gì?
Ninh Não Nhi biũ môi, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp lộ ra vẻ thất vọng.
Diệp Thanh thương tâm mà nói:
- Không thể thăm cô sớm một chút được hay sao? Muốn nhớ thương côi cũng không được à.
- Hi hi.
Ninh Não Nhi không kìm được bật cười sao đó cười to.
- Làm sao vậy?
Diệp Thanh giả bộ làm ra vẻ mặt ngu ngơ, hắn muốn tiếp tục trêu trọc Ninh Não Nhi thêm một chút nữa nhưng nào biết nữ nhân này là một con quỷ thông minh.
- Cậu ngàn vạn lần không nên nói như vậy, cậu nhìn lại mình đi lúc nói ánh mắt lập lòe thì làm sao mà nói dối được.
Vẻ mặt Ninh Não Nhi lộ ra vẻ khinh bỉ, sau đó đóng cửa lại rồi dẫn Diệp Thanh đi lên lầu.
- Biết thế lúc trước ta im lặng thì tốt, tự nhiên lên tiếng làm lòi ra cái đuôi chuột rồi.
Diệp Thanh vô sỉ cười ha hả mà trét vàng lên mặt mình.
-Ngay cả ngươi mà cũng học tập người khác đi trêu trọc con gái nhà lành hay sao?
“…” Diệp Thanh lần này bị đả kích vô cùng, thật khó khăn lắm trêu đùa một tí mà lại bị nàng nói thế, chẳng lẽ nữ nhân trước mặt không có một chút tâm hồn lãng mạng nào sao.
Tiến vào văn phòng lầu ba, cửa còn không đóng, Ninh Não Nhi đột nhiên quay người lại đóng cái cửa “rầm” một cái làm cho Diệp Thanh giật thót tim.
Cửa phòng lập tức đóng lại.
- Tại sao cô lại bạo lực thế? Cẩn thận làm hỏng cửa bây giờ.
Diệp Thanh không chút phản kháng để mặc cho nàng đẩy mình nhưng đồng thời có chút lo lắng.
- Cái cửa cũng bị ngươi làm hư rồi.
Đôi mắt đẹp của Ninh Não Nhi lưu chuyển, nũng nịu lườm hắn một cái, thân thể mềm mại lả lươt đi tới gần, dính sát lên người hắn, đôi môi ướt át của nàng chỉ còn cách môi của Diệp Thanh vài millimet nữa mà thôi.
Hơi thở thơm tho của Ninh Não Nhi khiến cho hô hấp của hắn trở nên dồn dập, cậu nhỏ đã bắt đầu động đậy.
- Não Nhi tỷ tỷ, đừng có làm thế, cẩn thận ta không kìm chế được.
Đôi môi diệp Thanh đã trở nên khô rát, khó khăn lắm mới không hôn vào đôi môi như cánh hoa anh đào gần trong gang tấc kia. Vô cùng kích động gian nan nói.
-Vậy ngươi cứ thử một chút xem.
Ninh Não Nhi nhẹ giọng trả lời, giống như đối với nàng thì đùa giỡn với Diệp Thanh đã là một bản năng.
"..."
Diệp Thanh đổ mồ hôi, ánh mắt trốn tránh nàng, hạ giọng nói:
- Não Nhi tỷ, đừng náo loạn nữa, ta là có việc chính đây.”
- Có chuyện gì mà còn trọng yếu hơn chuyện này? Ngay khi cả tuyệt sắc giai nhân chủ động nhào vô lòng ngươi mà ngươi cũng không động lòng sao?
Ninh Não Nhi ôm lấy cổ của Diệp Thanh, đem bộ ngực của mình áp sát lấy hắn, đôi môi chuyển qua tai hắn nói.
Diệp Thanh chỉ thấy một cỗ nhiệt lưu truyền đến cậu nhỏ của hắn khiến quần bò căng lên như thể bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi trói buộc xông ra.
- Cô lại trêu trọc ta thêm lần nữa ta sẽ giải quyết ngươi đó.
Diệp Thanh vô cùng khó thở, lời nói không rõ ràng.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo