Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 683 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1028 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 34: Quyết định của viện trưởng Trương
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Diệp Thanh, cháu làm bác thất vọng quá.
Trong phòng viện trưởng, Trương Hạo Bác nặng nề nói.
- Viện trưởng Trương, cháu thực sự xin lỗi, là cháu nhất thời sơ sẩy, cháu tình nguyện chịu phạt.
Diệp Thanh vẻ mặt ảm đạm nói.
Dù sao cũng đã nhận thay rồi, thì nhận thay luôn cả thể, hoàn cảnh gia đình Lý Tiểu Miêu cậu biết rất rõ, trong nhà vẫn còn hai đứa em đang phải ăn học, nghe nói một đứa còn có bệnh tật nữa, cụ thể là bệnh gì thì mình không biết được. Hơn nữa bó mẹ cô ấy đều về hưu cả rồi, tuy là người thành phố, nhưng điều kiện còn không bằng nhà mình, cô ấy cần công việc này hơn mình. Hơn nữa, cậu tin rằng, trải qua vụ việc này, chắc chắn sau này Lý Tiểu Miêu sẽ không tái phạm sai lầm này nữa.
- Tôi có thể để cho cháu một cơ hội giải thích.
Trương Hạo Bác trầm ngâm giây lát, lại nói. Ông tháo kính lau lau rồi lại đeo lên, vốn dĩ thấy Diệp Thanh có chút bản lĩnh, có thể cứu được người bị đột quỵ, cứ cho rằng có thể tạo cho bệnh viện những nhân tài mới, không ngờ, chỉ mới có vài hôm, mà đã xảy ra chuyện này rồi.
- Viện trưởng, cháu…, cháu không biết nói gì hơn, sai lầm thì cũng đã phạm rồi, cháu sẽ tiếp thu y kiến.
Diệp Thanh thành khẩn nói.
- Nếu đã như vậy, bác cũng không còn cách nào khác.
Trương Hạo Bác thở dài, ngẩng đầu chăm chú nhìn Diệp Thanh, nói:
- Theo quy định của bệnh viện, lỗi này rất nặng, buộc phải khai trừ.
- Cháu hiểu, Viện trưởng Trương. Cảm ơn bác đã tạo cơ hội công việc lần này cho cháu.
Diệp Thanh xoay người bước đi thì đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
- Mời vào.
Trương Hạo Bác nhìn bóng dáng của Diệp Thanh, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, đáp.
Cánh cửa bị đẩy ra,
- Tiểu Miêu, em đến đây làm gì?
Diệp Thanh đứng lại, nháy mắt ra hiệu bảo Lý Tiểu Miêu mau đi về.
- Em đến nhận sai lầm với viện trưởng.
Lý Tiểu Miêu không thèm để ý đến ám chỉ của cậu, áy náy nhìn cậu một cái, lập tức cố lấy dũng khí đi đến trước mặt Trương Hạo Bác nói:
- Viện trưởng Trương, cháu là Lý Tiểu Miêu y tá của khoa cấp cứu, lần tiêm nhầm thuốc cho bác Sa này hoàn toàn là trách nhiệm của cháu, không liên quan gì đến Diệp Thanh, anh ấy chỉ là giúp cháu cứu bác Sa sau khi sự việc xảy ra mà thôi.
Khi bắt đầu, lời nói của Lý Tiểu Miêu còn có chút kích động, nhưng nói mồi hồi thì thấy điềm tĩnh lại, ngữ khí cũng thong dong nhiều rồi, lời nói cũng dong dỏng hơn nhiều, đứng giữa phòng, nhìn Trương Hạo Bác nói.
Thừa nhận sai lầm cũng cần phải có dũng khí, nhất là, mình chính là đầu mói của sự việc này.
Lập tức Trương Hạo Bác ngẩn người lại, bụng nghĩ, đây là chuyện gì vậy?
- Tiểu Miêu, thực ra cô cũng không nhất thiết phải làm thế...
Diệp Thanh cười khắc khổ, không biết phải nói gì, nhưng cậu cũng có vài phần khâm phục dũng khí của Lý Tiểu Miêu, phải biết rằng, nếu vì chuyện này mà bị khai trừ, sau này chắc cũng chẳng có bệnh viện nào nhận cậu vào làm cả, nhưng cô ấy mà mất việc đi làm thì cũng tội cho cô ấy quá.
- Diệp Thanh, một mình tôi phạm sai lầm hãy để một mình tôi chịu trách nhiệm. Cảm ơn cậu! Thật đấy!
Lý Tiểu Miêu bình tĩnh nói.
- Các người, ai có thể nói với tôi rốt cục xảy ra chuyện gì không?
Trương Hạo Bác dường như đã đoán được người gây ra chuyện này, nhưng cũng vẫn phải nghe người trong cuộc nói chứ, phán án cũng không thể dựa hoàn toàn vào chủ quan của mình được.
- Viện trưởng Trương, chuyện là như thế này ạ...
Tiếp theo, tất nhiên là Lý Tiểu Miêu, thuật lại sự tình vụ việc cho Trương Hạo Bác nghe, vì sao mình lại tiêm nhầm thuốc, vì sao bác Sa lại hôn mê, vì sao bản thân lại vụng trộm xin Diệp Thanh giúp đỡ chứ, vì sao Diệp Thanh lại hành xử như vậy...
Trương Hạo Bác nghe vậy cũng chỉ thi thoảng gật đầu, tay thì vẫn cờ cầm chuột, mắt dán vào máy tính, không biết đang xem cái gì.
- Viện trưởng, sự tình vụ việc đại khái là vậy đó. Xin viện trưởng trừng phạt cháu.
Khuôn mặt Lý Tiểu Miêu hiện lên vẻ hổ thẹn, mặt đỏ như gấc vậy.
- Tiểu Miêu à, gần đây lượng công việc rất lớn phải không? Có thấy mệt không?
Viện trưởng Trương buông tay khỏi con chuột, ngẩng đầu hỏi.
- Á?
Lý Tiểu Miêu ngẩn người ra, vừa rồi mới âm thầm hít vài hơi thật dài, cũng đã chuẩn bị tư tưởng tiếp nhận sự khai trừ của viện trưởng.
Ánh mắt Diệp Thanh bừng sáng, có vẻ vui vui, nghe câu này của viện trưởng, có lẽ sẽ không xử nghiêm đâu.
Trương Hạo Bác ngẩng đầu nhìn Lý Tiểu Miêu nói:
- Á, không, không, cháu không có ý đó.
Lý Tiểu Miêu lập tức định lại thần, giải thích, nghĩ một lát, lại nói:
- Gần đây ở khoa cấp cứu lượng bệnh nhân có vẻ đông, nhưng cháu cũng có thể cố được.
Nói xong, mặt lại ửng đỏ, nếu cố được sao lại để xảy ra sai phạm này, đây chẳng phải gậy ông đập lưng ông sao.
Hơn nữa, trong lòng cô ấy rất buồn, thầm nghĩ: Viện trưởng Trương hôm nay làm sao ý nhỉ? Chẳng phải thường ngày ông ấy nghiêm khắc lắm cơ mà, sao hôm nay lại trầm ngâm như vậy? Nhẽ ra ông ấy phải vỗ bàn rồi nổi đóa lên chứ.
Trương Hạo Bác gật gật đầu, nói:
- Vừa nãy tôi xem qua những bệnh án một tuần qua, đối chiếu với tháng trước, bệnh nhân tăng lên gấp ba lần, đây cũng là sơ sót của tôi, không tăng gia thêm nhân lực cho phòng y tá.
Lần này, Lý Tiểu Miêu trợn tròn mắt, ngay cả Diệp Thanh cũng vậy, sao hôm nay vị viện trưởng này lại tự nhận khuyết điểm ý nhỉ.
- Lý Tiểu Miêu, thời gian gần đây nhà cháu không xảy ra chuyện gì chứ?
Viện trưởng Trương ân cần hỏi thăm.
- Dạ, không có việc gì ạ.
Lý Tiểu Miêu nghĩ một lát, muốn nói gì nữa những lại thôi.
Ánh mắt Trương Hạo Bác vẻ cổ vũ, nếu cô có khó khăn gì thì cứ việc đề xuất.
Lý Tiểu Miêu thấy khuôn mặt Trương Hạo Bác hiền hòa, không giống như đồn đại, liền mạnh bạo nói:
- Mấy ngày nay bệnh sỏi mật của bố cháu lại tái phát, buổi tối đau không ngủ được, cháu phải chăm sóc ông ấy, cho nên cũng ít ngủ. Viện trưởng Trương, không phải cháu kiếm cớ, mà sự thật nó là vậy, nếu không tin, chú có thể đến nhà cháu kiểm tra.
Trương Hạo Bác cười, Diệp Thanh khẽ giơ ngón tay cái lên, lúc này Lý Tiểu Miêu cũng lộ ra vẻ mặt đáng thương, cầu xin nói:
- Viện trưởng, sau này cháu nhất định sẽ chú ý, đảm bảo không tái phạm nữa, chú có thể tha cho cháu lần này không.
- Đúng đó, viện trưởng Trương, chú cho cô ấy một cơ hội đi, cô ấy làm việc cũng rất chịu khó, hơn nữa cũng là một ý tá tốt, làm việc ở bệnh viện Ngô Đồng này bao nhiêu năm nay, trước kia chưa hề phạm sai lầm như thế này bao giờ. Hơn nữa, gia đình cô ấy cũng không được tốt, rất cần có công việc này.
Diệp Thanh cũng cầu tình nói.
Trương Hạo Bác vẻ tức giận, nhìn cậu nói:
- Cho nên, cậu nhận tội thay cô ấy đúng không?
Diệp Thanh ngượng ngùng cười, rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.
Trương Hạo Bác lại nghiêm nghị nhìn Lý Tiểu Miêu nói:
- Tuy việc này có rất nhiều nguyên nhân khách quan, trong công tác quản lý bệnh viện chúng ta cũng có một phần trách nhiệm, nhưng, trách nhiệm chinh, là ở Lý Tiểu Miêu đó.
Lý Tiểu Miêu vội vàng gật đầu, vội thừa nhận sai lầm nói:
- Viện trưởng, là do cháu sơ suất quá.
- Hừ, biết sai là được rồi, hôm nay cô không cần phải đi làm nữa, về nhà kiểm điểm trước đi, ngày mai nộp bản kiểm điểm cho tôi.
- Dạ, cảm ơn viện trưởng, cảm ơn viện trưởng.
Lý Tiểu Miêu nghe được hai câu trước, nói cô không phải đi làm nữa, làm cô giật hết mình, cứ nghĩ là từ hôm nay trở đi, cô sẽ bị khai trừ, không ngờ chỉ phải về viết kiểm điểm là xong.
Diệp Thanh thầm nghĩ: Không ngờ viện trưởng Trương lại thấu hiểu người khác như vậy, hôm nay không để cho Lý Tiểu Miêu làm việc, dường như sợ cô ấy kích động, sẽ gây ra sai lầm nữa.
Nhưng, Diệp Thanh lại nghĩ, bản thân là bác sĩ thực tập, mà Lý Tiểu Miêu lại là y tá, cương vị lại khác nhau, yêu cầu ắt cũng khác nhau, hơn nữa, mấy ngày nay công việc của mình cũng chẳng có gì cả, tối cũng chẳng có bệnh nhân, ngủ nghỉ thì rất ngon lành, nếu phạm phải sai lầm này thì viện trưởng Trương khai trừ mình là chắc chắn. Ngoài ra, bản thân cũng không có lý do gì để biện minh cả.
- Diệp Thanh, việc này cậu xử lý rất tốt, cấp cứu kịp thời, dùng thuốc chuẩn xác, duy nhất một việc, không được tùy tiện thay người khác nhận trách nhiệm.
Trương Hạo Bác nghe thấy chuyện này, liền lệnh cho bác sĩ chuyên khoa nghiêm cứu về bệnh đái tháo đường Tống Đông Mai tới chẩn đoán cho bác Sa, biết được tình hình sức khỏe của bác Sa không gặp vấn đề gì đáng ngại.
- Dạ, viện trưởng Trương!
Diệp Thanh gật đầu.
Trương Hạo Bác lại nói:
- Về việc xử phạt cụ thể thế nào, vẫn phải đợi bệnh nhân tỉnh lại rồi nói tiếp.
Diệp Thanh và Lý Tiểu Miêu đều biểu thị rõ ràng, dù gì, việc này phát triểu thế nào, vẫn phải đợi thài độ của bác Sa sau khi bác ấy tỉnh lại, nếu bác ấy hoặc người nhà truy cứu trách nhiệm, thì bệnh viện tuyệt đối sẽ đưa ra cách xử phạt nghiêm khắc.
Đúng lúc này, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Thần Y Thần Y - Hành Xích Đạo