Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 529 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:15:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 68: Chương 37
ditor: linglink
"Mạng ngươi thật lớn, hạ nhiều độc như thế, vậy mà không bị làm sao, khiến ta phải tự mình ra tay." Giọng nói của người vừa đến rất kỳ lạ, nó lộ ra sự căm hận sâu đậm.
Thủy Khanh Y trừng mắt nhìn người đang đứng trước giường, sự kinh ngạc trong đáy mắt nàng chỉ trong chốc lát đã biến mất, khóe môi nàng nở nụ cười khổ, ngàn phòng vạn phòng, chung quy là nuôi ong tay áo.
"Vì sao?" Thủy Khanh Y cau mày, nàng khẳng định Mạc Tinh là người trung thành với Bách Lý Ngọc, tại sao lại muốn giết nàng? Chẳng lẽ là chuyện cẩu huyết, nàng ta yêu Bách Lý Ngọc, cho nên đây được coi như là giết người vì tình?
Một lát sau, Thủy Khanh Y cảm thấy lồng ngực đau nhói, cơ bắp cũng bắt đầu tê dại, là độc tính đã phát tác.
Nghĩ đến đứa bé trong bụng, đáy mắt Thủy Khanh Y hiện lên vẻ không cam lòng, nàng nhớ lại lời Quán Phú từng nói, chẳng lẽ đây chính là đại kiếp nạn thứ hai của nàng?
"Bởi vì ngươi đã giết Mạc Ưu." Đáy mắt Mạc Tinh lộ ra đau thương, ngay sau đó khuôn mặt lại lộ vẻ chán ghét, nếu không phải do Thủy Khanh Y, chủ tử sẽ không hạ mình nương thân ở Nam Chiếu, Mạc Ưu của nàng làm sao có thể bị giết chết?
Thủy Khanh Y sững sờ, nàng ta yêu Mạc Ưu?
"Ngươi không biết chuyện Mạc Ưu đã phản bội Bách Lý Ngọc phải không?" Thủy Khanh Y dùng hết hơi sức, cố gắng giữ cho hô hấp đều đặn, kéo dài thời gian của Mạc Tinh.
Rất khó tưởng tượng một cô nương hoạt bát thiện lương, vì Mạc Ưu đã chết do phản bội Bách Lý Ngọc mà làm ra chuyện này, khó trách mấy lần nàng bị bệnh nặng hay gặp đại nạn, Mạc Tinh đều lấy cớ không đi theo ở bên người nàng, thì ra là tâm tư của nàng ta đã sớm trệch hướng.
Chợt hiểu ra, Thủy Khanh Y nhớ đến chuyện Bách Lý Ngọc bị bao vây ở thần y cốc trước đây không lâu, có phải là do bàn tay của Mạc Tinh hay không?
"Phản bội thì sao? Tại sao phải dùng tính mạng để trả giá? Sở dĩ ta nguyện trung thành với Bách Lý Ngọc, cũng là vì Mạc Ưu, hắn vì lý tưởng của Bách Lý Ngọc, kiên quyết ngăn cản Bách Lý Ngọc cưới ngươi, là sai sao? Nếu không phải bởi vì ngươi, chủ tử vẫn là chủ tử, Mạc Ưu vẫn là Mạc Ưu, nhưng bởi vì ngươi, tất cả kế hoạch đều bị cắt ngang, tại sao ta không thể hận ngươi?" Lúc Mạc Tinh nghĩ đến Mạc Ưu chết thảm, trong miệng không ngừng nói nàng muốn giết Thủy Khanh Y báo thù, trong lòng Mạc Tinh co rút đau đớn, hung dữ nói: "Quả nhiên, tai họa do trời, ta bỏ nhiều độc như thế, ngươi vẫn chưa chết, hay là phải dùng cây hoa lài vàng mới độc chết được ngươi."
Tay Mạc Tinh dùng sức, thanh kiếm cắt qua cổ của Thủy Khanh Y, thấy trong mắt Thủy Khanh Y tĩnh lặng như nước, không có một gợn sóng nào, trong lòng Mạc Tinh thoáng chốc cảm thấy không vui.
"Từ nhỏ ngươi đã là khắc tinh của ta, chẳng những hại chết Mạc Ưu, còn giành lấy đại sư ca của ta, ngay cả sư phụ thương yêu ta cũng bị ngươi đoạt mất sự chú ý, từng giờ từng phút ta sống ở bên cạnh ngươi đều là đau khổ, rõ ràng hận không thể uống máu của ngươi, ăn thịt ngươi, nhưng vẫn luôn phải giả vờ trung thành, hỏi han ân cần với ngươi." Làm cho Mạc Tinh hận nhất chính là bản thân mình, biết rõ rằng nữ nhân ác độc này là kẻ thù, nhưng lại muốn thân cận, muốn vứt bỏ thù hận.
Vì thế, một cơ hội khó có được như này, rốt cuộc Mạc Tinh đã hạ quyết tâm giết Thủy Khanh Y, tránh kéo dài, sẽ lung lay sự quyết tâm.
Đây cũng là lý do vì sao nhiều lần Mạc Tinh hạ độc mà Thủy Khanh Y không có phản ứng gì, phần lớn nguyên nhân trong đó là vì Mạc Tinh bối rối, nghĩ đến mối thù của Mạc Ưu, nàng muốn giết Thủy Khanh Y ngay lập tức, nhưng nghĩ tới sự thân thiện của Thủy Khanh Y đối với bọn họ, trong lòng nàng lại rối loạn, nên số lần hạ độc rất ít.
Dường như Thủy Khanh Y nhìn thấu nội tâm rối rắm của Mạc Tinh, nàng cố nén cơn đau trong bụng, cố gắng khẽ cười nói: "Mạc Ưu nhiều lần kết hợp với Thương Tiệp Ảnh giết ta, ta không được giết hắn, chẳng lẽ ta phải chờ bị hắn giết? Cho dù như thế nào, đó cũng đã là chuyện quá khứ, nhiều lời vô ích, hôm nay, thua trong tay ngươi, chỉ là tin nhầm người thôi, ra tay đi."
Trái tim Mạc Tinh hơi đập chậm lại, không phải nàng ta nên sợ chết mà cầu xin tha mạng sao? dDlqd Tại sao nàng ta lại có dáng vẻ giống như nhìn thấu sinh tử như vậy?
"Ngươi cầu xin tha mạng, ta sẽ tha cho đứa nhỏ trong bụng ngươi." Tay cầm kiếm của Mạc Tinh khẽ run lên, hai tiểu nhân trong lòng nàng đang đánh nhau, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thủy Khanh Y, đã chọc giận Mạc Tinh, là vì chắc chắn nàng không dám giết sao?
Mạc Tinh nhấc kiếm đâm thẳng vào cái bụng hơi nhô lên của Thủy Khanh Y——
"Phập", tiếng vũ khí sắc bén đâm rách da thịt vang lên, Thủy Khanh Y nhắm chặt mắt lại, một dòng ấm nóng phun lên trên mặt nàng, nhưng cơn đau đớn như mong đợi lại không xuất hiện.
Thủy Khanh Y chậm rãi mở mắt ra, thì nhìn thấy khóe miệng của nam tử mặc y phục xanh thẫm trào ra một vệt máu, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, ngón tay như ngọc che kín đôi mắt của nàng, không giống với hơi lạnh của Bách Lý Ngọc, mà ấm áp khiến cho Thủy Khanh Y ướt vành mắt, trái tim có cảm giác đè nén đến nghẹt thở, lỗ tai ong ong, nhưng nàng có thể nghe rõ ràng hắn ôn tồn nói: "Đừng nhìn, sẽ dọa đứa bé sợ."
Trong lòng Thủy Khanh Y chấn động, hốt hoảng, không biết nàng có được hơi sức từ nơi nào, nàng kéo mạnh tay của Thủy Dật ra, muốn xem xét vết thương của hắn, nhưng cánh tay nàng mềm nhũn, không đủ sức, đáy mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mạc Tinh đang kinh ngạc, chưa kịp mở miệng, thì nàng nhìn thấy Mạc Tinh mềm nhũn người, ngã trên mặt đất.
Thủy Khanh Y nghiêng đầu, trông thấy Bách Lý Ngọc mặc y phục dính máu đứng ở cửa, nàng cũng không thể cố gắng được nữa, mắt nàng tối sầm lại, ngất đi.
Thanh kiếm trong tay Bách Lý Ngọc rơi xuống đất, một làn gió cuồn cuộn nổi lên, hắn đi tới bên giường, bình tĩnh nhìn Thủy Khanh Y đang hôn mê, dưới thân nàng có vết máu nhìn thấy mà hoảng, đâm thẳng vào mắt khiến Bách Lý Ngọc đau nhói, hắn cảm nhận được rất rõ ràng hô hấp của nàng đang dần dần yếu đi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ hắn mà đi.
Trong lòng Bách Lý Ngọc nhất thời hốt hoảng, hắn quỳ trên mặt đất, giơ tay muốn vuốt ve, nhưng khi chạm vào má Thủy Khanh Y thì đột nhiên dừng lại, giống như hắn vừa nhẹ nhàng chạm vào, thì nàng sẽ bị vỡ giống như một thứ đồ sứ xinh đẹp.
Nhưng, Thủy Khanh Y đã tắt thở, khiến cho Bách Lý Ngọc cảm thấy trái tim của hắn trong nháy mắt đã chết đi.
Mắt Bách Lý Ngọc đỏ ngầu, khó khăn mở miệng: "Thiển Thiển... Nàng nói muốn cùng ta từ từ già đi... Cùng trở nên xấu xí... Đến đầu bạc... Tại sao nàng có thể bỏ lại một mình ta, bỏ đi cùng với đứa bé..." Vẻ mặt giận dữ tràn đầy sát khí của Bách Lý Ngọc trở nên dịu dàng, hắn nghiêng người, cọ mặt lên gò má của Thủy Khanh Y, khuôn mặt cứng đờ khiến cho Bách Lý Ngọc không còn hi vọng, hắn nói với giọng khàn khàn: "Thiển Thiển... Ta đã đến muộn, nàng đừng tức giận mà không để ý đến ta, mau mở mắt ra, đánh ta một trận trút giận đi..." Hắn luống cuống nói giống như một đứa trẻ: "Nàng thích bạc, ta đi cướp giúp nàng, có được hay không, nàng đừng ngủ, mau tỉnh lại, nhìn ta một cái..."
Chỉ cần nhìn một cái...
Bách Lý Ngọc giống như bị điên, không ngừng dụi vào cơ thể cứng ngắc của Thủy Khanh Y, hi vọng như vậy có thể làm nó trở nên mềm mại, nhưng chỉ là vô ích, thật sự vô ích, thân thể của Thủy Khanh Y vẫn cứng như xương.
Thủy Dật yếu ớt nhìn cả người Bách Lý Ngọc lộ ra tử khí, trong lòng cảm thấy cực kỳ bi thương, hắn biết, rốt cuộc là hắn đã tới muộn.
Từ lúc nhận được tin Bách Lý Ngọc bị bao vây, hắn đã nghĩ ngay rằng Thủy Khanh Y gặp chuyện...
Thủy Dật cố gắng ngồi thẳng người dậy, nhìn chất lỏng chảy ra từ trong mắt của Bách Lý Ngọc, mặc dù hắn biết bọn họ thâm tình, nhưng trong lòng hắn vẫn rất chấn động.
Một giọt, hai giọt, ba giọt huyết lệ đỏ tươi, rơi ở trên khuôn mặt đang dần dần tím ngắt của Thủy Khanh Y.
......
Công chúa Trường Nhạc qua đời, chấn động toàn bộ triều đình, thoáng chốc lòng người bàng hoàng, tất cả đại thần đều tập trung một chỗ, cả Vương Đô đè nén hơi thở, giống như bị một đám mây đen bao phủ, không thấy mặt trời.
Theo đó, đêm hôm ấy, phủ Tuyên Vương
Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu - Thủy Mạc Thanh Yên