Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 134 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 529 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:15:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 58: Chúng Ta Động Phòng
oàng cung, Ngự Thư Phòng.
Sở Mộ Cẩn ngồi ngay ngắn ở ghế thượng vị, sắc mặt âm trầm nhìn tấu chương của các đại thần, chữ chữ câu câu chinh phạt hắn, điều điều đều liệt kê tội trạng của Nam Cung Thiển Trang, ‘rầm’ một tiếng, sức lực mạnh mẽ vỗ lên trên bàn, trong đôi mắt đóng băng như muốn phun ra lửa.
Bàn tay nổi rõ khớp xương siết thật chặt giấy Tuyên Thành trên long án, vê thành một cục.
"Không nỡ động thủ?" – Từ chỗ tối tăm truyền đến giọng khàn khàn, ngừng lại ở trong tai cực kỳ nhức nhối.
Sở Mộ Cẩn ẩn nhẫn lửa giận, tiếp tục phê duyệt bản tấu chương tiếp theo, hai mắt không đọc nổi, ủ dột ném xuống đất, vung tay lên, ‘xoàn xoạt’ rơi xuống đất.
"Ngươi chỉ là Nhiếp Chính vương, đừng quên Sở gia còn có một Sở Mộ Khoảnh, nếu như ngươi bỏ qua cho Nam Cung Thiển Trang, đám lão già ngoan cố kia sẽ đẩy ngươi đi xuống!" - Người áo đen nói xong rồi cầm bình hoa bên cạnh đập xuống đất, buồn bực nói: "Đây chính là kết quả của ngươi!"
Trèo càng cao, ngã càng đau, Sở Mộ Cẩn hắn hiểu, buông tha cho Nam Cung Thiển Trang là tuyệt đối không thể được!
Dường như nhìn ra sự cố chấp của Sở Mộ Cẩn, cười lạnh nói:Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn "Nam Cung Thiển Trang lưu luyến si mê ngươi hơn mười năm, đột nhiên thay đổi, ngươi cho rằng là nàng nhận rõ sự thật, biết ngươi sẽ không cưới nàng làm phi, mới tái giá với Bách Lý Ngọc sao? Hừ, sợ là hai người bọn họ đã sớm ngấm ngầm cấu kết quan hệ thân thiết, tiếp cận ngươi chẳng qua là vì giúp Bách Lý Ngọc hỏi thăm tin tức, cùng lúc mưu kế thất bại, thay đổi sách lược, lấy trộm ngọc tỷ, kì thực là nhằm vào viên Xá Lợi bảy màu, để Bách Lý Ngọc nhất thống bốn nước!" - Người áo đen quay lưng đứng thẳng người, ẩn nấp ở trong bóng tối, không nhìn ra tướng mạo của hắn.
Sở Mộ Cẩn làm vỡ nát chiếc nghiên mực, mực nước vẩy ra trên án kỷ, tấu chương hỏng hết, toàn thân giống như quấn quanh một tầng hắc khí.
Hắn khó có thể tin những gì đang nghe được. Nam Cung Thiển Trang... những năm qua đều là đang diễn trò sao?
Nếu là thật như vậy, thì lòng dạ nàng phải sâu đến độ nào?
Nàng vì Bách Lý Ngọc trộm lấy viên Xá Lợi bảy màu, mà hắn vì nàng trở mặt với phụ hoàng, lưu đày tứ đệ ở đất phong, đổi lấy nàng lòng tràn đầy phẫn hận, cắt tóc thề độc quyết tuyệt nhảy sông tự vẫn cũng không nguyện hồi cung cùng hắn.
Tấu chương của các đại thần giống như có sự sống, há to mồm cười nhạo sự ngu xuẩn của hắn!
"Khi đó nàng chỉ có năm tuổi, một đứa bé sao có nhiều tâm tư như thế được? Huống chi, hai năm trước Bách Lý Ngọc mới đến, bọn họ chưa từng quen biết!" - Sở Mộ Cẩn cố đè xuống lửa giận, tìm lý do giúp Nam Cung Thiển Trang, ít nhất nàng đã từng thật lòng đợi chờ hắn.
Người áo đen cười khẩy nói: "Nàng vì Bách Lý Ngọc trộm lấy viên Xá Lợi bảy màu là sự thật, để trợ giúp Bách Lý Ngọc ngay cả cha nàng cũng tính toán, còn có chuyện gì là không làm được!" - Đáy mắt thoáng qua tia tối tâm, âm trầm quỷ quyệt toan tính.
"Nam Cung Ngạo Thiên đối với nàng như thế, cũng là nên thôi!" – đôi mắt Sở Mộ Cẩn không có một chút nhiệt độ nào, nhìn người áo đen bỗng xuất hiện, xem kỹ, hắn, rốt cuộc là ai? Lại có va chạm gì với Bách Lý Ngọc và Nam Cung Thiển Trang?
"Chẳng lẽ ngươi cam tâm? Nếu không phải Bách Lý Ngọc xông đến thò một chân vào, thì Nam Cung Thiển Trang sẽ là vương phi của ngươi, sẽ bày mưu tính kế giúp ngươi!” - Người áo đen thấy Sở Mộ Cẩn không dao động chút nào, tiếp tục thuyết phục, đầu độc.
Trái tim Sở Mộ Cẩn chợt căng lên, vài lời đối đáp ở núi Thanh Phong, mỗi lần nhớ tới liền giống như dao găm nung đỏ đâm vào trái tim của hắn.
"Vậy thì thế nào? Nam Cung Thiển Trang nhảy sông tự vẫn sống chết không rõ, coi như may mắn còn sống, có ngươi phối hợp thiết kế một chút, bọn họ cũng gặp phải sự ngăn cách rồi!" - núi Thanh Loa, núi Thanh Phong, một Nam một Bắc, sai một chữ, cách xa nhau ngàn dặm, khoảng cách không chỉ là cự ly, mà còn có lòng người.
Nhưng hắn lại tính sai tình cảm giữa Nam Cung Thiển Trang và Bách Lý Ngọc, nếu trước kia chưa gieo âm dương đồng tâm cổ, Nam Cung Thiển Trang có lẽ sẽ hoài nghi tình cảm của Bách Lý Ngọc, bỏ lại nàng mà đi.
"Chưa chắc!" - ánh mắt người áo đen âm trầm nhìn xuyên qua song cửa sổ, nhìn về phía vị trí núi Thanh Phong, hắn hiến cái kế kia chỉ là dẫn dụ Bách Lý Ngọc, dễ dàng bắt Nam Cung Thiển Trang, không ngờ tới tên ngu xuẩn này ngay cả nữ nhân cũng bắt không được.
Ly gián tình cảm giữa bọn họ, sợ rằng chỉ vô dụng!
"Bổn vương đã phái người đóng tại cửa sông, vừa có tin tức của nàng lập tức sẽ truyền đến, còn sợ nàng chạy mất hay sao?" - đáy mắt Sở Mộ Cẩn toát ra cảm xúc bị tình thế bắt buộc, không vui nhìn người áo đen, nói: "Bổn vương còn bận đối phó với đám lão già chưa chịu chết trong triều kia, không cách nào thoát thân tự mình đi tìm, phủ Nam Cung gần đây cũng có động tĩnh, sao ngươi không thay Bổn vương đi canh chừng?"
"Vì sao không để cho Nam Cung Nghị đi tìm?" - Người áo đen âm lãnh nhắc nhở.
Sở Mộ Cẩn trầm mặc hồi lâu, nhà Nam Cung là một phái ủng hộ Sở Mộ Khoảnh, trong triều ngầm phê phán hắn, ngay lập tức phải có động tác, vẫy vẫy ống tay áo: "Trần công công, truyền khẩu dụ của Bổn vương, sai Nam Cung Nghị mang 100 thị vệ tìm kiếm Nam Cung Thiển Trang dọc theo dòng sông, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể!" – Chợt dừng lại, trầm giọng nói: "Tìm không thấy, đưa đầu tới gặp!Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn"
"Dạ!" - Trần công công uốn éo cái mông rời đi.
"Nam Cung Thiển Trang là nhược điểm của Bách Lý Ngọc, ngươi có biết ai là nhược điểm Nam Cung Thiển Trang không? Chỉ cần nắm giữ được điểm này là truy bắt được nàng ta!" - con ngươi u ám tràn đầy vẻ ác độc, để lại một câu nói, người áo đen chợt biến mất ở đại điện.
Sở Mộ Cẩn ngừng tay, nhìn cái góc người áo đen đã đứng yên lúc trước, như có điều suy nghĩ, kể từ khi hắn tịch thu phủ hữu tướng, người áo đen kia liền xuất hiện tại Ngự Thư Phòng, bày mưu tính kế cho hắn, rốt cuộc gã là ai? Có mục đích gì?
"Long Phách, đuổi theo!"
"Dạ!"
Sở Mộ Cẩn hất rơi tấu chương dơ bẩn trên long án, vuốt ve cái trán căng đau, nghĩ đến lời nói của người áo đen, đứng dậy đi đến cung Cẩm Tú.
Thị vệ canh cửa đồng loạt quỳ xuống đất thỉnh an, Sở Mộ Cẩn thẳng lướt qua. Kể từ sau khi làm Nhiếp Chính vương, hắn liền tiến vào hoàng cung, trừ danh hiệu cửu ngũ chí tôn, khoác thêm long bào bên ngoài thân, đồ dùng ăn mặc đều theo tiêu chuẩn của hoàng thượng, chưa từng thiếu một cái nào.
Vững vàng bước vào đại điện, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hứa thị ngồi ngay ngắn ở trên sập quý phi, vung vạt áo lên, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ trạm chổ điêu khắc hình hoa Lê.
"Ồ, Nhiếp Chính vương đã tới!" D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.– Hứa Anh lập tức vội vàng đứng lên, khom người hành lễ. Mấy ngày nay vào ở trong cung, đồ dùng ăn mặc đều là thượng thừa, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với phủ Vinh Quốc Công, nếu rời đi, đoán chừng không thích ứng được cuộc sống không có vây cá cùng những món ăn quý hiếm.
Ánh mắt Sở Mộ Cẩn có chút chán ghét, Hứa Anh cực kỳ cậy quyền, ở trong cung nghiễm nhiên coi mình là chủ nhân, chẳng qua, đối với hắn như vậy lại rất tốt, có thể moi ra tin tức của Nam Cung Thiển Trang.
"Ngươi nói lão phu nhân đem một đôi con trai con gái của ngươi giao cho Nam Cung Thiển Trang, Thái Thụy con trai của ngươi ngu hiếu, liều mình mạo hiểm nguy hiểm sẽ tới cứu ngươi, vì sao thời gian đã qua vẫn không có động tĩnh gì?" - Sở Mộ Cẩn nhếch khóe môi cười lạnh, đánh giá chút giá trị còn sót lại của bà ta.
Hứa Anh cũng chẳng có bao nhiêu sự tôn kính với Sở Mộ Cẩn, hắn có chuyện nhờ bà ta thì phải cung cung kính kính, thoải mái ung dung sai người phục vụ bà, cũng không chút nào nhận thấy được Sở Mộ Cẩn để mất sát ý chợt lóe lên đối với bà.
"Nhất định là tiện chân đó trói con ta lại rồi!" - Hứa Anh duỗi đôi tay, ý bảo cung nữ xoa bóp giúp bà ta, thả lỏng ống chân, hài lòng híp mắt mà hưởng thụ.
"Con trai của ngươi đã ra khỏi Tuyết Lâm quốc, đi tới biên cảnh của Nam Chiếu, ngươi còn hy vọng xa vời hắn tới ‘cứu ngươi’ ư?" - Sở Mộ Cẩn đè thấp thanh âm, người quen thuộc với hắn đều hiểu đây là điềm báo hắn nổi giận -D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn. "Bổn vương không nuôi người vô dụng, nếu điều kiện ngươi nói đều không thể vây khốn Nam Cung Thiển Trang, Bổn vương chỉ có thể mang ngươi ra chém đầu thị chúng, hy vọng có thể dẫn dụ con trai con gái của ngươi!"
Hứa Anh nội tâm rơi ‘lộp bộp’, trong lòng có chút lo lắng, trên tay cung nữ không biết nặng nhẹ, bóp bà ta đau đớn.
"Ai ui ——" - Hứa Anh đau, vẻ mặt nhăn nhó. trở tay tát một cái lên trên mặt cung nữ - "Tiện nhân, ngươi muốn bóp chết bản phu nhân hả?"
"Nô tỳ không phải cố ý, phu nhân tha mạng, Nhiếp Chính vương tha mạng!" - Cung tỳ sắc mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ.
"Không phải cố ý? Vậy chính là cố tình đúng không? Người đâu, mang xuống chặt hai cái tay này đi!" - Hứa Anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay, hung ác lườm cung tỳ một cái, thấy thị vệ mang xuống, trong lòng lửa giận dịu lại, rất hưởng thụ cảm giác thỏa mãn mà quyền lợi ở nơi này mang đến cho bà ta.
"Hứa phu nhân rất thích ở nơi này!" – Sắc mặt Sở Mộ Cẩn lạng lùng âm trầm, bỏ qua cung nữ bị bắt đi, e rằng đây chẳng phải là lần thứ nhất.
Đang thích thú, Hứa Anh, nghe thấy lời nói của Sở Mộ Cẩn, trong lòng cả kinh, cảm nhận được áp lực, không khí quanh thân hạ xuống, vội vàng thu lại vẻ thỏa mãn, cười làm lành nói: "Vương Gia, thiếp thân ở trong cung có ngài trông nom, có gì phải e ngại chứ!"
Sở Mộ Cẩn mặt không chút biểu cảm, vuốt vuốt ly trà bạch ngọc, rét lạnh lườm mắt nhìn Hứa Anh, không nói gì.
Hứa Anh lo lắng trong lòng, nhìn Sở Mộ Cẩn tâm tình không rõ ràng, có chút run sợ. Trong chốc lát, cái trán đã chảy ra đầy mồ hôi lạnh, nhớ lại lời của hắn nói lúc trước, bỗng nhiên, trong lòng thấy căng thẳng, hồi hộp nói: "Vương Gia, chiêu này không dùng được, nhưng có thể dùng lão già kia làm mồi dụ, dầu gì cũng là cậu của tiện nhân. Ngài đề trên hoàng bảng là chém đầu Thái Tân Cơ, tiểu tiện nhân nhất định sẽ tới cứu!"
"Hắn cũng là phu quân của ngươi đấy!" - Sở Mộ Cẩn khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, nhân tính đều là thứ xấu xa, vì tự vệ bà ta liền đẩy ra Thái Tân Cơ cùng giường chung gối -"Nếu Nam Cung Thiển Trang có lòng muốn bảo vệ Thái Tân Cơ, ngươi cho rằng hắn còn có thể quay trở lại hoàng cung sao?"
Sắc mặt Hứa Anh cứng đờ, bà ta làm trâu làm ngựa phục vụ cả một gia đình người ta, quay đầu lại, không ai lo cho bà ta, thậm chí một đôi con trai con gái cũng xa cách bà ta, sao có thể không hận chứ? Kèm theo đó, hận cả Thái Tân Cơ.
Nhưng phía sau câu nói kia của Sở Mộ Cẩn, khiến bà ta suy nghĩ sâu xa, càng nghĩ trong lòng càng không nắm chắc, không dẫn dụ được Nam Cung Thiển Trang, bà ta sẽ chết, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại ở trong tẩm điện.
"Chiêu này không được, ngài có thể đào phần mộ của lão phu nhân hủy thi, trong lòng tiện nhân kia chỉ có lão phu nhân, hãy canh chừng quan tài của bà ta, ta không tin tiện nhân đó không trở lại!" - Hứa Anh cắn răng nghiến lợi, đáy mắt tràn đầy nét tàn nhẫn, móng tay thật dài siết khăn gấm ngắt vào lòng bàn tay, giống như bóp trong lòng bàn tay chính là Nam Cung Thiển Trang – “Đến lúc đó ngài an bài một đại nội cao thủ nằm ở bên trong, khi Nam Cung Thiển Trang dỡ quan tài, là có thể một lần hành động đã bắt được nàng ta!"
Sở Mộ Cẩn gật đầu, trước mắt ở Tuyết Lâm quốc, chỉ có Vinh Lão phu nhân phủ Quốc Công là chiếc xương sườn mềm của Nam Cung Thiển Trang, vì để cho bà lão an tâm đi, có thể đồng ý bảo vệ Thái Thụy và Thái Phù vốn không quen thân, nếu biết lão phu nhân...
Đáy mắt buốt giá lóe thoáng qua ý cười, đứng lên nói: "Việc này còn cần Hứa phu nhân phối hợp nhiều hơn!"
Nam Cung Nghị thấy hữu tướng thất thế, Nam Cung Thiển Trang mất đi sự che chở, bị đuổi giết, trong lòng nhớ tới món nợ tài sản kia, đang muốn nhân cơ hội này vây giết Nam Cung Thiển Trang, thật không ngờ tới thủ hạ của hắn điều tra ra Nam Cung Thiển Trang rơi xuống sông.
Nghĩ tới đó đang muốn cùng tổ mẫu (bà nội) thương lượng đối sách, lại nhận được khẩu dụ của Nhiếp Chính vương.
Trúng với tâm ý của mình, hắn không thông báo cho Nam Cung Ngạo Thiên, liền dẫn dắt 100 quân cận vệ đi đến núi Thanh Phong, truy tìm đã lâu mà vẫn không có chút đầu mối nào, nhưng lại nhìn thấy ở thôn xóm cuối hạ lưu sông có một toán người khả nghi.
"Đi, đi lên xem một chút!" – mí mắt treo lên vẻ âm nhu của Nam Cung Nghị lướt qua ý vị không rõ, phất tay, cả đám đi theo.
Nam Cung Thiển Trang nhìn thấy Nam Cung Nghị đang đi tới, thu lại bước chân, nghiêng người núp trong bụi cỏ dại ở bên cạnh hàng rào, xuyên qua kẽ hở li ti nhìn ra tình hình bên ngoài, có chút lo lắng rằng Mạc Vấn sẽ bị bại lộ thân phận.
"Các ngươi là người nào?" - Nam Cung Nghị đến gần, dừng lại ở vị trí cách một mét, trầm mặt hỏi.
Mấy người Mạc Vấn hai mặt nhìn nhau, trao đổi một cái ánh mắt, thay đổi giọng nói: "Chúng tôi là ngư dân ở vùng phụ cận, gần đây thấy có rất nhiều người truy tìm ở trên bờ sông, nghe nói là có bảo vật trong sông, nghĩ muốn thử vận khí một chút, nếu tìm được thì phát tài ròi, cũng không cần mưa dập gió vùi đi đánh cá nữa!" - Nói xong, Mạc Vấn liếc mắt nhìn quân cận vệ ở phía sau, xoa xoa tay cười hì hì nói: "Các ngài là quan gia kinh đô à, các ngài muốn đánh vớt, chúng ta... cũng không tham gia giúp vui nữa!"
Nam Cung Thiển Trang nhìn dáng điệu siểm nịnh, mặt cười bỉ ổi của Mạc Vấn, có phần không chịu nổi, bình thường gương mặt đều là vẻ lạnh lùng, bộ dáng này... Thật đáng yêu.
Nam Cung Nghị đưa ánh mắt sắc bén quan sát tám người, bọn họ sắc mặt ngăm đen, mặc đồ lam lũ, hoàn toàn phù hợp, nhưng, thấy thế nào thì phong cách cũng không giống như ngư dân, nhưng lại không nói ra được có điểm nào không đúng.
"Ở gần đây tại sao không có thuyền chài?" - Nam Cung Nghị hồ nghi nhìn bọn họ, nếu thật là muốn đánh vớt bảo vật, xung quanh đây cũng nên có thuyền chài dừng đỗ.
Nụ cười trên mặt Mạc Vấn trầm xuống, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Hôm qua chúng tôi tới dò thăm, gặp phải một đám người áo đen, không nói lời gì đã cướp đi thuyền chài của chúng tôi, ngay cả toàn bộ tiền trên người chúng tôi cũng bị lấy đi, trong nhà đói nên không thể không mạo hiểm tới đây!" - Nói tới đoạn cuối, khắp khuôn mặt đều là vẻ phẫn nộ, hận không được rút gân lột da những người đó.
Nam Cung Nghị nửa tin nửa ngờ, nghĩ thả bọn họ đi nhưng trong lòng mơ hồ lo lắng, âm nhu nói: "Các ngươi ở tại bờ sông, chắc rằng rất hiểu rõ địa thế của nơi này, các ngươi xuống sông vớt một người giúp chúng ta, hoặc là gặp qua người này thì nói cho chúng ta biết ở nơi nào, sẽ được thưởng một trăm lượng bạc ròng!"
Nam Cung Nghị móc ra từ trong lòng ngực một bức tranh, rồi mở ra, nhíu mày hỏi "Có từng gặp không?"
Sắc mặt Mạc Vấn khẽ hơi biến đổi, rồi nhanh chóng thu lại, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng nhìn bức họa, vươn tay muốn chạm tới, lại bị Nam Cung Nghị né tránh.
Lúng túng thu tay lại, gãi gãi đầu nói: "Chưa từng thấy qua, nếu đã gặp qua mỹ nhân như vậy, trong thôn còn không truyền tin ra hay sao?" - Nói xong, vẫn chưa thỏa mãn dùng khóe mắt dư quang mấy lần liếc bức họa.
Động tác này xóa bỏ sự hoài nghi của Nam Cung Nghị, mặt lộ ra vẻ kinh thường, khẽ lui về phía sau mấy bước, cầm chắc bức họa thu vào ống tay áo."Được rồi, các ngươi đi tới phía trước tìm đi!"
Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang vẽ ra một nụ cười khẩy. Mạc Vấn... A, là một nhân tài hiếm có, sau khi trở về với Bách Lý Ngọc phải mượn dùng mấy ngày thôi.
Bất chợt, sống lưng Mạc Vấn thấy lành lạnh, rợn cả người, rùng mình một cái, mặt lạnh nhìn bầu trời đầy sao xung quanh, nghĩ rằng không lẽ thời tiết sắp thay đổi chăng?
Bước chân tăng nhanh, bỗng nhiên, Nam Cung Nghị ở phía sau hô lên: "Đứng lại!"
Bước chân Mạc Vấn hơi chậm lại, ra hiệu bằng tay, mọi người cùng nhau dừng bước, xoay người nhìn Nam Cung Nghị.
"Lục soát!" - Trong lòng Nam Cung Nghị thấy không an tâm, mấy người này tuy nói là ngư dân, nhưng cứ có cảm giác không đúng.
Ánh mắt Mạc Vấn sa sầm, bàn tay khép trong ống tay áo khẽ động, mấy người đi theo tản ra ngoài, chuẩn bị động thủ.
Nam Cung Thiển Trang vừa thấy tình trạng này, khẽ nguyền rủa một tiếng, nhất quyết không thể động thủ tại nơi này, nếu không, thôn dân nơi này sẽ chịu liên lụy, trong lòng thấy căng thẳng, bất chợt, nhìn thấy cây lá móng bên cạnh chân, mắt lóe sáng loáng.
Ngắt xuống mấy đóa hoa, lau hơn nửa bên má trái, cào xõa tóc, che cả khuôn mặt, xông ra ngoài, bắt chước tiếng nói của Thái Dung: "Tiểu sinh ca, ngươi tới nghênh cưới Tiên Hoa hả?"
Nam Cung Thiển Trang không nói lời gì ôm cánh tayNam Cung Nghị, thẹn thùng đem mặt đặt ở trên cánh tay hắn mè nheo, nũng nịu nói: "Tiểu sinh ca, Tiên Hoa đợi ngươi đã nhiều năm rồi, từ tám tuổi đợi đến 28, chờ đến đầu cũng trắng cả rồi!"
Mạc Vấn nhìn một màn bất ngờ này, ý bảo không nên động thủ, định tính toán rút đi, lại nhìn đến thân hình nữ nhân điên kia có chút quen thuộc, liền đứng ở bên cạnh quan sát.
"Tiểu sinh ca, bây giờ chúng ta đi bái đường đi!" - Nam Cung Thiển Trang vui mừng đứng tại chỗ nhảy nhảy nhót nhót, vui mừng khoa tay múa chân, xách vạt váy múa xoay quanh.
Nam Cung Nghị sắc mặt tái xanh, nhìn nữ nhân bất thình lình chạy đến điên điên khùng khùng này, chỉ hận không được chặt cái cánh tay đã bị cô nắm lấy kia, cứ nghĩ đến giọng nói của nàng thì trong lòng rét lạnh.
"Kéo cô ta xuống!" - Nam Cung Nghị lạnh lùng hạ lệnh.
Quân cận vệ nắm bội đao tiến lên, Nam Cung Thiển Trang bị hoảng sợ như một làn khói trốn sau lưng Nam Cung Nghị, thấp thỏm lo âu nói: "Không được, Tiên Hoa là của tiểu sinh ca, các ngươi đừng tới đây, Tiên Hoa không gả cho các ngươi đâu!"
Mọi người đầu chảy đầy mồ hôi hột. Cưới nàng ư? Bị bệnh cũng không nhẹ đi!
Nam Cung Nghị sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, gân xanh trên trán nảy lên như đánh trống, bàn tay tóm chắc tay Nam Cung Thiển Trang, xúc cảm mềm mại khiến cho hắn dừng động tác, liếc nhìn đoàn người Mạc Vấn, cảm thấy một thôn cô điên điên khùng khùng không nên có da thịt tinh tế như vậy, lại có điểm giống cô gái được nuôi dưỡng ở khuê phòng.
Tâm trí xoay chuyển, quan sát thân hình của cô, ánh mắt âm u mờ tối.
Nam Cung Thiển Trang cười ngây ngô, thuận thế ôm thật chặt tay Nam Cung Nghị, một tay vén bên má trái lên, lộ ra vết bớt đỏ khiếp người, chiếm cứ nguyên cái má trái, cực kỳ dữ tợn, càng không tự hiểu chuyện xông vào Nam Cung Nghị, cười một tiếng: "Tiểu sinh ca, a nương nói Tiên Hoa là cô gái đẹp nhất, tinh khiết thánh thiện giống như tiên trời, hoa bình thường mềm mại, ngươi rất thích ta, nhất định sẽ tới lấy ta, bây giờ ngươi đã trở lại, nhất định là a nương sẽ rất vui mừng!"
Nam Cung Nghị nheo mắt, nhìn khuôn mặt như mặt quỷ ấy, gương mặt chợt trắng bệch, mạnh mẽ rút tay ra, quăng cô nàng qua một bên.
"Đi!" - Hắn bị điên rồi mới có thể coi cô nàng là Nam Cung Thiển Trang. Tiên Hoa? Da mặt mãnh liệt co giật, bước chân tăng nhanh rời khỏi, nếu còn dừng lại lâu thêm, hắn sợ sẽ nôn mửa mất.
"Tiểu sinh ca, ngươi đừng đi, chúng ta động phòng nào!" - Nam Cung Thiển Trang giơ chân vẫy tay kêu lên, cất giọng gào khóc thét chói tai mấy tiếng, khó nghe giống như con lệ quỷ đang kêu thảm thiết.
Nghe vậy, bước chân của Nam Cung Nghị hơi chậm lại, sống lưng cứng đờ, xoa nhẹ chỗ da thịt bị đụng chạm trên tay, lại có chút yêu thích không nỡ buông tay, nghĩ đến mặt của cô nàng, sắc mặt trầm xuống, bất ngờ, bên tai truyền tới ma âm khiếp người giống như từ địa ngục truyền đến, trong lòng đánh trống một hồi, nếu trong lúc động phòng thân mật, người phía dưới hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lươngnày thì hắn sợ rằng sẽ bị dọa cho bất lực!
Nhìn Nam Cung Nghị giống như bị thứ đồ bẩn thỉu truy đuổi, chỉ chốc lát sau, đã không còn bóng dáng, Nam Cung Thiển Trang cười đến gãy lưng rồi.
"Ha ha... Các ngươi phải tỏ vẻ đáng thương ở trước mặt hắn ra, lão nương vừa ra tay, bọn họ bị sợ chạy trốn hết cả đám rồi!" - Nam Cung Thiển Trang tóc rối bù quay đầu lại, nhìn về phía Mạc Vấn, chỉ thấy những người kia che miệng nghiêng đầu ho nhẹ.
"Chủ mẫu, người nên nghĩ tới giải thích như thế nào với chủ tử đi!" - Mạc Vấn chỉ vào một mảnh trăng trắng trên sườn núi cách đó không xa, tay ra dấu, đám người tung người nhảy lên mấy cái, liền nhập vào trong màn đêm.
Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc nhìn bóng dáng trắng noãn không nhiễm bụi trần thế của y trên sườn núi, như áng mây phiêu dật bầu trời, tụ vào bên trong sương mù, mông mông lung lung, giống như ảo cảnh giả tưởng một khắc sau sẽ biến mất không thấy nữa.
Cảm thấy căng thẳng, Nam Cung Thiển Trang điểm mũi chân một cái, bay về hướng Bách Lý Ngọc, ở xa mấy bước thì rơi xuống, nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào.
Bách Lý Ngọc nhìn nửa bên dung nhan như quỷ của cô, khóe miệng khẽ mím, con ngươi tĩnh mịch lướt nhìn qua toàn thân của cô nhưng không nhìn thấy dấu vết bị thương, trái tim lơ lửng buông lỏng xuống.
Mặt không biểu cảm đưa tay cởi chiếc đai ngọc bên hông, đồng tử của Nam Cung Thiển Trang co rụt lại, nhớ đến chiếc roi vàng y giắt trong thư phòng, lông mi buông rũ, nét vui sướng khi gặp lại nhau đã tản đi, vội vàng nắm lấy chiếc đai ngọc trong tay Bách Lý Ngọc: "Huynh đừng kích động, có chuyện gì... Chúng ta trở về rồi nói!" – Tưởng tượng ra cảnh y cầm đai ngọc quất mình trên sườn núi nhỏ, gương mặt cô chợt trắng bệch.
Bách Lý Ngọc gỡ tách ngón tay của cô ra, thấy cô nàng siết chặt không buông tay, liền đẩy ra từng ngón từng ngón một, mặt lạnh lùng âm trầm cởi bỏ chiếc áo vải thô của cô.
Nam Cung Thiển Trang khóc không ra nước mắt, cái này... chẳng lẽ là muốn cởi hết đồ để đánh cô ư?
"Tiểu Ngọc ngọc, ta sai rồi, đó ta không phải vì sợ Mạc Vấn bị lộ tẩy, cái khó ló cái khôn, đi giải cứu bọn họ hay sao, lần sau sẽ không làm như thế này nữa!" – Ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Bách Lý Ngọc, gắt gao siết áo ngực, chết cũng không buông tay.
Bách Lý Ngọc nhíu chân mày, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười mỏng mảnh mê người: "Đánh ở đây thì quá hời cho nàng!"
Nam Cung Thiển Trang ánh mắt hàm chứa vẻ mờ mịt, chép miệng nói: "Vậy huynh muốn làm gì?" - Câu nói ở Linh Lung Các lần đó vẫn còn vọng bên tai.
"Cởi ra!" - Bách Lý Ngọc lạnh lùng nói.
"Tiểu Ngọc Ngọc..." - Nam Cung Thiển Trang đưa tay muốn tóm lấy cánh tay của Bách Lý Ngọc, lại bị đẩy ra, uất ức nhìn y.
Bách Lý Ngọc dường như trở nên sắt đá, buồn bực không lên tiếng.
Nam Cung Thiển Trang bế tắc, cắn răng, hạ quyết tâm, nhanh chóng cởi áo ngoài. Con bà nó, ở hiện đại quần áo lộ liễu hơn lão nương đã mặc qua, còn sợ phải mặc cái áo yếm sao?
Thật sự cởi bỏ áo ngoài, còn dư lại quần áo trong, nhưng không xuống tay được nữa, có lẽ là đã quen thích ứng với cuộc sống cổ đại, nên vai trần lộ lưng thấy có phần hơi mất nhiên.
Giương mắt nhìn lên lại thấy Bách Lý Ngọc cởi áo ngoài, Nam Cung Thiển Trang trợn to mắt. Y,.. Cái này là muốn đánh dã chiến ở đây sao?!
"Bách Lý Ngọc, chúng ta trở về rồi hãy nói, có được hay không?" - Nam Cung Thiển Trang hồi hộp nhìn Bách Lý Ngọc. Nghe nói lần đầu tiên rất đau, ở cái vùng hoang giao dã ngoại này, nếu như cô không nhịn được mà thét ra tiếng chói tai, thế nào cũng có vài người thôn dân chạy đến vì cho là có người bị giết hại, cô còn có thể gặp người khác được chăng?
Nhìn cô sợ hãi so vai rụt đầu, mắt phượng ướt nhẹp, cực kỳ giống con thú nhỏ bị hoảng sợ, thu hồi lại móng vuốt thường ngày, không còn chút lực công kích nào, Bách Lý Ngọc cầm lòng không đặng muốn trêu chọc đôi câu.
"Có còn nhớ rõ lời nàng từng nói không?" - con ngươi rét lạnh của Bách Lý Ngọc lóe sáng, bàn tay không ngừng lại, tiếp tục cởi áo ngoài.
Nam Cung Thiển Trang lui về phía sau một bước nhỏ, giữ vững khoảng cách nhất định, ôm cánh tay nói: "Ta sợ liên lụy tới thôn dân nơi này, nếu Mạc Vấn đánh thắng Nam Cung Nghị, Nam Cung Nghị tính tình nhỏ mọn, bị thua Mạc Vấn sẽ giận chó đánh mèo tới thôn dân nơi này!"
Nghĩ đến người phụ nữ và đứa trẻ đó, cảm thấy chua xót trong lòng, ngay chính mình cũng không bỏ được muốn ăn đồ ngon, nhưng bởi vì cô đã từng đã cứu bọn họ, nên họ đem da lông để dành may áo mùa đông đi bán, đổi bạc mua thịt cho cô ăn, người thuần phác, nhiệt tâm như vậy, làm sao cô nhẫn tâm để cho bọn họ phải khổ sở đây?
Huống chi, lúc ấy cô thuận tay cứu bọn họ, chẳng qua là để lợi dụng mà thôi.
Trông thấy bộ dáng này của cô, Bách Lý Ngọc bất đắc dĩ thở dài, không hề trêu cợt nữa, cởi xuống áo ngoài phủ thêm cho cô, môi mỏng nhẹ in ở trên cái trán trơn bóng, dịu dàng nói: "Không cho phép đụng vào nam nhân khác dù là vì lý do gì!"
Nam Cung Thiển Trang mặc kệ y nói gì đều gật đầu, chỉ cần y hết giận không so đo, còn có gì mà không thể đồng ý chứ?
"Ừ!" - Đôi tay vòng qua chiếc hông tráng kiện của y, vùi mặt lồng ngực của y, khẽ ngửi hương sen thanh nhã trên người y, tâm tình lơ lửng bất an lắng xuống. Cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ hữu lực của y, lẩm bẩm nói: "Chúng ta đi Mân Thành trước thì thế nào?"
"Được!"
"Chúng ta quay trở về!"
"Được!"
"Không được bắt nạt ta!"
Bách Lý Ngọc bật cười, cô nàng không quên lợi dụng bất kỳ thời cơ nào để giành được ích lợi.
"Xem biểu hiện của nàng rồi hãy nói!"
"..." - Nam Cung Thiển Trang bĩu môi, tên này lòng dạ hiểm độc, luôn có thể kịp thời phản ứng, nhường cô một chút thì sẽ mất miếng thịt sao?
Bách Lý Ngọc động tác êm ái vuốt ve đỉnh đầu Nam Cung Thiển Trang, nắm chiếc eo mềm mại của cô, nhằm hướng kinh thành đi tìm khách sạn.
Đoàn người Bách Lý Ngọc quay trở lại thành. Tiến vào khách sạn, ngửi thấy mùi vị cơm chín, bụng Nam Cung Thiển Trang kêu lên ‘òng ọc’.
"Đói bụng rồi ư?" - Bách Lý Ngọc có chút đau lòng, e rằng một ngày một đêm mất tích này, cô chẳng ăn chẳng ngủ được ngon, ngoắc gọi tiểu nhị chọn món ăn, sai mang vào phòng, rồi ôm Nam Cung Thiển Trang đi vào phòng.
Nam Cung Thiển Trang đột nhiên mất trọng lực, ôm vòng quanh cổ Bách Lý Ngọc thật chặt, sắc mặt trở nên ửng đỏ buồn bực ở trong ngực hắn.
"Thả ta xuống!" - cô bình thường đều tuỳ tiện, nhưng đang ở bên ngoài, ngay trước mặt vài thực khách, nên vẫn có chút xấu hổ.
"Bọn họ không nhìn thấy nàng!" - Bách Lý Ngọc đóng cửa lại, ôm cô ngồi ở trên đùi, chợt phát hiện cô trở nên quá gầy gò:"Nàng phải ăn nhiều một chút, gầy đi không ít rồi!"
Sắc mặt Bách Lý Ngọc biểu lộ ra có chút nặng nề, trong lòng thầm vạch kế hoạch làm thế nào để chăm nuôi cho cô tăng thêm chút thịt.
Nam Cung Thiển Trang bẹo má, không thấy cô gầy đi, vẫn như lúc trước thôi, hơn nữa cô cảm thấy rất tốt.
"Huynh không thích ta gầy sao?" - Lời vừa ra khỏi miệng, Nam Cung Thiển Trang hận không được cắn đứt đầu lưỡi, thịt nhiều tay ôm mới cảm thấy khá hơn một chút, cái khẩu vị như thế, với tiêu chuẩn của cô thì quả thật cần tăng thêm một chút thịt.
"Về sau có ta ở đây, mỗi ngày nàng ăn năm bữa, đang gầy sẽ nuôi ập lên!" - Bách Lý Ngọc cầm chiếc khăn lông lau chùi lòng bàn tay của Nam Cung Thiển Trang, một lần, hai lần, ba lần, vẫn còn chưa bỏ xuống, tiếp tục lau.
Nam Cung Thiển Trang đắm chìm trong câu nói mỗi ngày năm bữa ăn của y, cho đến khi lòng bàn tay truyền tới sự đau đớn, khẽ hồi hồn, rút tay về, nhìn phía trên phiếm đỏ, xấu hổ nói: "Sao huynh phải chà sát da của ta?”
"Quá bẩn!๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n" - Bách Lý Ngọc hơi nhấc lên môi mỏng, thản nhiên nói, đáy mắt sâu thẳm cổ quái ẩn chứa yêu thương, vừa nghĩ đến cái tay của cô nắm lấy Nam Cung Nghị không thả, thì kiên quyết dằn lòng không để ý tới nữa.
Nam Cung Thiển Trang cũng không biết vì sao lại đắc tội với y, quệt mồm, tự mình móc ra thuốc từ trong ngực Bách Lý Ngọc, xoa lau ở trên cổ tay.
"Quá bẩn đến mức lau rửa phải như lột da ra ư?"
Bách Lý Ngọc im lặng, nhìn thức ăn trên bàn mà tiểu nhị đưa tới, chấp đũa chia thức ăn cho Nam Cung Thiển Trang.
"Huynh ghen à?" - Trong lúc giật mình, Nam Cung Thiển Trang nhớ tới cái tay này của cô đã nắm lấy Nam Cung Nghị, bất chợt có chút chột dạ, đồng thời thầm cảm thấy may mắn là y không biết cô dùng mặt cọ cọ vào cánh tay Nam Cung Nghị.
"Ăn cơm xong thì dùng bồ kết rửa mặt đi!" - Bách Lý Ngọc lạnh nhạt nói, đặt cái chén ở trước mặt cô nàng.
Nam Cung Thiển Trang mặt tối sầm, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, có phải chăng cô càng lúc càng đáng thương hơn?
Yên lặng cầm lên chiếc đũa gắp thức ăn ăn cơm, Bách Lý Ngọc kẹp món ăn đưa tới, tất cả đều bị nhấc ra đặt ở trong đĩa, Bách Lý Ngọc tiếp tục gắp, Nam Cung Thiển Trang tiếp tục lựa bỏ ra.
Bách Lý Ngọc xiết chặt chân mày, hơi buồn bực, hạ đũa nhìn Nam Cung Thiển Trang: "Tức giận à?"
Nam Cung Thiển Trang bĩu môi, không thèm để ý.
Bách Lý Ngọc cười khẽ, đưa tay nắm lấy tay Nam Cung Thiển Trang. Nam Cung Thiển Trang lập tức nhảy dựng lên, cầm lên khăn lông trên bàn lau lau mấy lần liền.
Mặt Bách Lý Ngọc tối sầm lại, lạnh lùng nặng nề nhìn động tác của Nam Cung Thiển Trang, tròng mắt như vỡ tan nứt ra nồng nặc sắc đen, không nặng không nhẹ mà hỏi: "Ghét bỏ ta sao?"
"Huynh là nam, mà ta đã đồng ý với huynh phải giữ một khoảng cách với nam nhân. Đụng vào Nam Cung Nghị, huynh đã lau một khối da của ta, ngay cả mặt cũng không bỏ qua cho, nếu ta với huynh ôm ấp ở cùng nhau, vậy chẳng phải là da trên toàn thân đều phải lột sạch sao?" - Nam Cung Thiển Trang mặt không biểu cảm tự thuật, lại ngồi xuống, tiếp tục thong thả ung dung dùng bữa, dưới đáy mắt lướt thoáng qua sự giảo hoạt - "Cho nên, ta cảm thấy chúng ta phải duy trì khoảng cách!"
Bách Lý Ngọc thu lại sắc đen dưới đáy mắt, lành lạnh nhìn thức ăn trong đĩa của cô, nhắc nhở: "Ta không dùng tay đụng vào thức ăn!"
"Cũng là huynh dùng đũa gắp, nếu ta ăn món ăn do người khác gắp, chắc cái miệng cũng phải để cho huynh lau nát!" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang cảm thấy quang cảnh tiền đồ của cô cực kỳ ảm đạm, Bách Lý Ngọc tham lam muốn chiếm giữ lấy, phát triển đến sau này nếu cô liếc mắt nhìn nhiều giống đực, hẳn con ngươi cũng muốn đâm mù luôn.
Đáy mắt Bách Lý Ngọc chợt thoáng qua một tia sáng, vội vàng bất ngờ lôi kéo cổ tay Nam Cung Thiển Trang đang không kịp đề phòng, một tay đỡ eo của cô, ôm vào trong ngực, cúi đầu chụp lên cánh môi có hương vị ngọt ngào của cô: "Cơm là ta xới, nếu không thì ta rửa cho nàng!"
Ngón tay thon dài cài vào bên trong mái tóc mềm mại của cô, giữ chặt cái gáy, một tay nắm thật chặt eo của cô, nhẹ nhàng, trấn an hôn xuống, dần dần, tình cảm khó khống chế nổi, ngay lập tức hết sức hôn sâu hơn dịu dàng thương tiếc, thâm tình nồng nhiệt xoay đảo, hấp mút hương thơm thanh nhã ngọt ngào trong miệng nàng.
Không khí trong phòng lúc trước lạnh tanh, dần dần ấm lên, cả một phòng mập mờ kiều diễm.
Bách Lý Ngọc không quá thỏa mãn liền di chuyển đến dưới cằm của cô, xương quai xanh hoàn mỹ không tỳ vết, hô hấp nóng rực phun lên da thịt trắng nõn của Nam Cung Thiển Trang, dường như muốn thiêu đốt hết thảy người nàng.
Chợt xoay ngược lại, Bách Lý Ngọc ôm Nam Cung Thiển Trang ngã lên trên giường, dính sát vào nhau, khẽ cắn vành tai mượt mà như châu ngọc của Nam Cung Thiển Trang, mặc ý xấu xa vươn đầu lưỡi cắn thêm, vờn quanh, Nam Cung Thiển Trang không kìm nén được khẽ run rẩy, rên rỉ ra tiếng.
Nếu trước đó Bách Lý Ngọc thầm nghĩ nhẹ lướt qua rồi sẽ ngừng lại, nhưng Nam Cung Thiển Trang động tình, lại giống như chất xúc tác, dục vọng của y bành trướng, muốn hung hăng khắc nàng vào trong cốt nhục, hai người hợp hai làm một.
Hôn, rừng rực giống như cuồng phong bão tố đánh tới, mãnh liệt mà bá đạo cùng nàng liều chết triền miên, tâm tình lơ lửng lạ lẫm cơ hồ muốn bao phủ lấy Nam Cung Thiển Trang, giống như cả người bị ném đến bầu trời xanh thẳm, giống như rơi xuống ở biển sâu, giống như bị một loại sóng biển như thủy tinh vỗ vào, khuấy động linh hồn của cô.
Ngón tay thon dài hơi lạnh linh hoạt cởi ra vạt áo của Nam Cung Thiển Trang, lòng bàn tay có vài vết chai vuốt ve tấm lưng trắng nõn của nàng, cảm giác tê dại như giật điện cuốn lấy toàn thân Nam Cung Thiển Trang.
"Ừm... Không được... " - Nam Cung Thiển Trang mị nhãn như tơ, đôi mắt mờ mịt hơi nước, mị thái câu người đâm vào đôi mắt đen tối dục vọng mãnh liệt của Bách Lý Ngọc.
Bách Lý Ngọc gắt gao siết chặt eo của Nam Cung Thiển Trang, cắn lên cổ của nàng, tựa như trừng phạt, cũng tựa để cho thấu mùi vị của sự lưu luyến đã ăn vào tận xương tủy.
"Thiển Thiển..." - Bách Lý Ngọc giọng trầm thấp mê mang có chút hấp dẫn, chạm vào khẽ gảy lên tiếng lòng.
Gương mặt Nam Cung Thiển Trang đỏ như cây đào chín mọng đầy mật ngọt chôn ở trên bờ vai của Bách Lý Ngọc, nhỏ giọng thở dốc, một khắc kia, tựa như bị y quẳng vào đám mây, nội tâm lơ lửng bất an, lại giống như được lấp đầy, căng tràn ngọt ngào hạnh phúc.
"Tiểu Ngọc Ngọc.. ๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n." - giọng nói mềm mại xen lẫn mị hoặc của Nam Cung Thiển Trang lay động nội tâm Bách Lý Ngọc.
Trái tim Bách Lý Ngọc chợt căng lên, con ngươi sáng rỡ tràn ngập nhu tình, ngưng mắt nhìn nàng, đôi môi xinh xắn đỏ thẫm bị y yêu thương mà dính vào một lớp nước bóng, khẽ mở ra, giống như ở mời gọi y tới hái, yết hầu chuyển động, che mờ ánh mắt.
"Có thể cho ta mượn Mạc Vấn mấy ngày được chăng?" - Nam Cung Thiển Trang bất thình lìnhchợt nhớ tới kỹ thuật diễn tinh xảo của Mạc Vấn, cảm thấy trên dọc đường đi khẳng định là nhàm chán, nên để cho hắn di theo biểu diễn một chút.
Bách Lý Ngọc không có cách nào để phân tích được sự suy nghĩ bất thường của cô nàng, gương mặt tuấn tú ôn nhuận như ngọc hơi trầm xuống, uống lưỡi âm điệu kéo dài nói: "Hả???"
Nam Cung Thiển Trang bị âm thanh kéo dài của y cào vào trong lòng cô có chút ngứa ngứa, tựa như dùng một cây lông vũ đang nhẹ nhàng phất qua.
"Ta cảm thấy hắn thật sự thật là đáng yêu, bình thường gương mặt lạnh lùng, giống như người khác thiếu hắn nhị ngũ bát vạn (tên quân bài trong mạt chược), hóa trang vào lại thật sự khác hẳn, chúng ta đến Mân Thành, sẽ để cho hắn đi theo trên xe ngựa!" - Nam Cung Thiển Trang không phát hiện điều nguy hiểm sắp gần tới, vẫn nói ra ý tưởng của cô nàng.
Đáng yêu?
Khóe miệng Bách Lý Ngọc nhẹ phiếm nụ cười âm hiểm, đùa giỡn nói: "Cùng nàng du ngoạn mấy ngày, giải buồn sao?"
"Đúng, có hắn dọc theo đường đi cũng sẽ không quá nhàm chán!" - Nam Cung Thiển Trang gật đầu, đáy mắt điểm vào chút ý cười, lọt vào trong mắt Bách Lý Ngọc lại cực kỳ gai mắt.
"Cùng với ta rất nhàm chán ư?" - Bách Lý Ngọc cười như không cười nhìn Nam Cung Thiển Trang, lời nói lạnh nhạt lộ ra nồng đậm uy hiếp.
Nam Cung Thiển Trang ý thức được nguy hiểm, lập tức lắc đầu xua tay, phủ nhận nói: "Ta thấy hắn thú vị, để cho hắn dọc đường giúp hai chúng ta tiêu khiển!" - Hai chữ cuối cùng, Nam Cung Thiển Trang gằn rất nặng, giống như đang tỏ bày tâm ý.
Bách Lý Ngọc hình như rất hài lòng với câu trả lời của cô nàng, khóe miệng nhẹ cong lên, đứng dậy giúp cô nàng sửa sang lại váy: "Khi nào thì lên đường?"
Kinh đô Tuyết Lâm bố phòng nghiêm mật, đang lục soát bọn họ, khẳng định không thể ở lâu, nếu bị Sở Mộ Cẩn tìm được, nhất định phải chu toàn một phen, nghĩ đến tờ giấy kia, đôi mắt hơi trầm xuống, nhanh chóng sớm mang nàng rời đi thì tốt hơn, nếu chỉ có một mình y, ở lại thêm một chút cũng không ngại.
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra, bốn nước đã phái người tiến về phía Mân Thành, nên nhanh chóng chạy tới thì hơn, nhưng trong lòng cô thấy lo lắng, nghĩ đến Sở Mộ Cẩn và Nam Cung Nghị, trong lòng có một đốm lửa, thiêu đốt tâm can của cô, không trút được cơn tức này, thật sự không cam lòng!
"Ta muốn đối phó Nam Cung Nghị!" - Về phần Sở Mộ Cẩn, còn nhiều thời gian.
Bách Lý Ngọc gật đầu, Nam Cung Nghị là một kẻ chướng mắt, nhanh sớm diệt trừ cũng tốt.
"Nàng định làm gì?" - Bách Lý Ngọc chỉnh chang lại áo xống ổn thỏa, ánh mắt quét đến chỗ thức ăn trên bàn vẫn chưa động được bao nhiêu, nội tâm có chút áy náy, nàng vẫn chưa ăn được nhiều.
"Không phải là hắn đi tìm ta sao? Lục Y truyền đến cho ta tin tức, mấy ngày gần đây Nam Cung Nghị thường xuyên liên lạc với Sở Mộ Khoảnh, ám vệ nằm vùng ở hoàng cung cũng cho biết Sở Mộ Cẩn nổi lên sát ý đối với Nam Cung Nghị, nếu ta tạo ra một cỗ xác chết giả của ta cho Nam Cung Nghị tìm được, rồi sau đó cung cấp chứng cứ Sở Mộ Khoảnh muốn tạo phản, để cho bọn họ đấu tranh nội bộ, chó cắn chó thì thế nào hả?" - Nam Cung Thiển Trang đáy mắt chứa đầy băng giá, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, Nam Cung Nghị có ý định gì cô há có thể không biết sao๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n?
Lòng dạ hắn vẫn nhớ chuyện cô lấy hết tài sản nhà Nam Cung, lần này cô bị truy sát, rời khỏi Tuyết Lâm, như vậy sẽ không có cách nào mang sản nghiệp tại Tuyết Lâm đi, khơi lên trong hắn nồng đậm sự tham lam, nếu tìm được thi thể của cô thì chắc chắn sẽ giấu giếm Sở Mộ Cẩn mà liên lạc với Bách Lý Ngọc, công phu sư tử ngoạm. (ngoạm thật to như sư tử ăn thịt con mồi, hình ảnh ẩn dụ sự tham lam)
"Tương kế tựu kế!" - Bách Lý Ngọc đôi mắt đẹp rạng rỡ vụt thoáng qua một tia rực sáng. Nam Cung Nghị muốn liên lạc bán thi thể ‘Nam Cung Thiển Trang’ cho y, nếu bị Sở Mộ Cẩn biết được, cho dù là giả, nhất định cũng không có quả tốt để ăn.
"Thật thông minh!" - Nam Cung Thiển Trang khẽ cười duyên, đưa tay xoa đầu Bách Lý Ngọc tán dương, thật giống như đang khích lệ tiểu hài đồng.
Nụ cười trên mặt Bách Lý Ngọc cứng đờ, cúi người cắn cái miệng nhỏ nhắn lúc khép lúc mở của cô nàng.
......
Hôm sau, Nam Cung Thiển Trang và Bách Lý Ngọc cải trang qua, xuống lầu ngồi ở cái bàn trong góc, nghe tin tức đồn thổi của thực khách.
"Ngươi có nghe nói chưa, thi thể của ác nữ Nam Cung Thiển Trang kia đã được tìm thấy ở trong bãi cỏ lau ở cái thôn cuối sông, đã rửa nát bốc mùi rồi, thật là kẻ ác đều có ngày phải trả giá, gặp báo ứng!" – Người qua đường Giáp bưng lên ly rượu trên bàn, một miệng buồn bực.
"Ngươi không biết rồi, Ngỗ tác đã khám nghiệm xong rồi, xác định không phải là Nam Cung Thiển Trang!" - Người qua đường Ất mắt sáng trong, nhỏ giọng nói thầm.
"Ôi, phủ Vinh Quốc Công cũng đã suy tàn rồi, ta nghe em gái họ của ông anh họ ngoại nhà kia nói, lão phu nhân phủ Vinh Quốc Công đã thăng tiên, nhập thổ vi an rồi, nhưng mộ lại bị đào lên, con dâu Hứa thị của bà ấy bất mãn việc chia di sản cho con trai mình, muốn hủy xác cho hả giận, làm cho lão phu nhân đức cao vọng trọng ở dưới đất cũng không yên!"
"Nghiệp chướng mà, đều do ác nữ đó làm hại, không ngờ nàng ta phúc lớn mạng lớn vẫn còn sống sót!" – Người qua đường Giáp gật gù hả hê phụ họa.
Nam Cung Thiển Trang vô cùng kinh ngạc, nàng vẫn chưa động thủ, làm sao lại tìm được?
Chuyển dời ánh mắt, sắc mặt lập tức u ám, kéo tay Bách Lý Ngọc, ngăn cản y: "Toàn những kẻ ngồi lê đôi mách bàn chuyện người khác, bọn họ nói gì chúng ta cũng không xen vào, nếu tức giận mà giết người, cũng giết không hết, ngược lại bản thân bị chọc tức, làm như không nghe thấy là được rồi, dù sao cũng quen rồi, ngày đó bọn họ cũng bới móc ta, ta cũng chưa quen được!" – Nói đến câu cuối, Nam Cung Thiển Trang giương lên nụ cười châm biếm.
Bách Lý Ngọc sắc mặt vẫn sa sầm như cũ, lạnh lùng quét qua đám người ở bàn kia, lôi kéo Nam Cung Thiển Trang rời đi. "Nàng định làm gì?"
Đôi mắt Nam Cung Thiển Trang nặng nề, ngoại trừ Bách Lý Ngọc ra, lão phu nhân là người duy nhất cô muốn che chở, nếu bà đã nằm xuống mồ mà cũng không yên, trong lòng cô cả đời này cũng không thấy dễ chịu, chuyện dù sao cũng là bởi vì cô mà ra, chỉ là cô không ngờ Hứa Anh lại nham hiểmnhư vậy, vì để dẫn dụ cô mà dùng tới bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
"Đương nhiên là muốn cướp không thể để ụ điên đó phá hủy được!" - Nam Cung Thiển Trang khẽ hạ mí mắt, che kín vẻ phức tạp ở đáy mắt, trầm giọng nói: "Bách Lý Ngọc, kể khi từ gặp ta, huynh không ngừng gặp phiền phức, có lẽ thấy rất chán ghét chăng?"
Bách Lý Ngọc lắc đầu, nhẹ giọng nói ra: "Ta thích phiền toái, lúc trước không có nàng cũng không thấy thanh nhàn!"
Mặt Nam Cung Thiển Trang mếu囧rồi, không thể nói dễ nghe hơn được ư?
Hai người ầm ầm ỹ ỹ đi tới chỗ tổ mộ của Thái gia, ẩn nấp trên tàng cây, xa xa nhìn thấy có thị vệ canh giữ, huyệt đã bị đào ra, quan tài cũng đã mang lên.
"Nhiếp Chính vương, đến buổi trưa chúng ta mời đạo trưởng tới làm phép, đến lúc đó thả ra tin tức, sẽ khiến con tiện nhân Nam Cung Thiển Trang kia mò tới!" – âm thanh âm độc của Hứa Anh truyền đến, đôi mắt Bách Lý Ngọc chợt lóe lên sát ý rồi vụt mất.
"Nam Cung Thiển Trang đã chết!" - giọng nói Sở Mộ Cẩn có chút đau đớn, khàn khàn nói.
"Không thể nào làm việc vô ích, cô ta chết rồi thì còn có Bách Lý Ngọc, ta cũng không tin ngươi không muốn bắt hắn, huống chi tiện nhân này là giả chết!" - Hứa thị hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời, cúi mắt, như có như không liếc mắt nhìn vị trí Nam Cung Thiển Trang ẩn thân.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau một hồi, sau đó rời đi.
Nam Cung Thiển Trang và Bách Lý Ngọc cùng nhìn nhau, gật đầu. Bách Lý Ngọc dẫn thị vệ đi ra, Nam Cung Thiển Trang nhìn quanh bốn phía, không có gì khác thường, đặt chân vào bên trong quan tài, đi vòng quanh một vòng, nhìn nắp quan tài lỏng lẻo hở ra, Nam Cung Thiển Trang đưa tay mở bung ra.
Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu - Thủy Mạc Thanh Yên