With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngô Biển Quân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 512 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:06:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 140: Ván Cờ Nhiều Người Chơi
ố cục giả bị phong ấn, tiếng gầm rồng của thần ma thi thể trong Thần Ma lăng viên ngừng lại, tất cả lại yên tĩnh.
Thần Nam có cảm giác mơ hồ, hắn đã tham dự hành động giết bố cục giả, tận mắt chứng kiến y từng bước tiến vào con đường diệt vong. Nhìn thần bí nữ tử đứng lặng trong đám mây bảy sắc trên không, hắn lại thấy nghi hoặc, đó là nữ tử vẫn ở trong ngọc như ý trên mình hắn sao? Cao thủ cấp chí tôn cơ mà.
Ngoài xa, tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, lão du côn Tử Kim thần long đều há hốc mồm. Vừa này Thần Nam đột nhiên biến mất vào hư không khiến họ lo lắng, rồi lại thấy hắn xuất hiện với thanh thế kinh nhân, cho đến lúc chứng kiến qúa trình bố cục giả bị diệt, cả nhóm kinh hãi không ngậm miệng lại được, ai ngờ tình huống lại đáng sợ như vậy, thành ra ai cũng nghi vấn.
“Đúng là điên mất, một mớ thịt nát lại bất tử, sau cùng phải phong ấn mới áp chế nổi, trời ơi, quái vật gì thế nhỉ?” Tử Kim thần long kinh hãi kêu lên liên hồi.
“Quang Minh đại thần côn trên cao, nữ tử đó khủng khiếp thật, nàng ta…là ai?”
Nghe Long Bảo Bảo nói vậy, con rồng du côn trợn trừng mắt lên, thấy ngọc như ý khổng lồ trôi nổi trên không, nó kêu lên thảm thiết, hanh chóng biến thành nhỏ như mao trùng, chui vào mớ tóc của tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, kinh hãi lẩm bẩm: “Mẹ ơi, nhất định là nữ nhân đó, không định cho ta sống nữa chắc, ả…ả sao lại ra đây?”
Khải Sắt Lâm lấy làm kì quái: “Ngươi biết nàng ta?”
“Ta sao lại không biết, ả là thế gian đệ nhất đại yêu ma, là nữ yêu đáng sợ nhất dưới gầm trời này.” Con rồng du côn vừa nói vừa nhìn về phía Thần Nam, sợ thần bí nữ tử nghe thấy.
“Nàng ta là yêu ma? Sao ta lại cảm giác thấy thánh khiết khí tức và sức mạnh tường hòa như vậy, yêu ma sao được?” Khải Sắt Lâm không tin lời con rồng du côn.
“Ai, tiểu cô nương như cô dễ bị bề ngoài mĩ lệ mà hư ngụy mê hoặc, nếu cô nương biết chỗ đáng sợ của ả chắc không muốn nhìn thấy thêm một lần. Nên nhớ, càng tà ác thì biểu hiện càng thần thánh thiện lương, lúc cô phát hiện ra chỗ đáng sợ thì e ngay cả khớp xương cũng chẳng còn gì, ta đã từng trải qua kinh nghiệm thương đau rồi.” Lão du côn tỏ ra oán hận thâm sâu.
“Thần thánh ơi, ăn thịt người nuốt cả xương?” Tiểu Phượng Hoàng lắc lư vẫy cánh, đôi mắt mĩ lệ nhìn Tử Kim thần long, vừa liếc thần bí nữ tử ở xa.
“Hình như ta nghe thấy có người nói ta là thiên hạ đệ nhất đại yêu ma, là loại nữ yêu xấu xa nhất ăn thịt người nuốt cả xương, đúng không nhỉ?” Giọng nói của nữ tử nhữ từ trên trời vọng xuống, vang lên bên tai con rồng du côn, Khải Sắt Lâm khiến Tử Kim thần long suýt nữa nhảy bật lên.
“Mẹ ơi, đúng là thiên lí nhãn thuận phong nhĩ.” Con rồng du côn lẩm bẩm, đồng thời thật muốn vả cho mình một cái nên thân, rõ ràng biết đối phương tu vi khủng khiếp đến độ khiến người ta lạnh mình mà còn dám nói xấu sau lưng, nó sợ nữ tử sẽ gây phiền. Nếu đối phương nổi hứng hút sạch long nguyên một lần nữa, lúc đó mới là muốn khóc không ra nước mắt.
“Con rồng kia, nói lại cho ta nghe xem ta là người thế nào?” Giọng nữ tử dịu dàng như gió xuân, nhưng trong tai Tử Kim thần long lại u ám, sầu thảm như tiếng mài dao khiến tâm thần rúng động.
Nó vội vàng nhảy bật lên, khôi phục dáng vẻ mình người đầu rồng, lớn tiếng xưng tụng: “Cô nương đương nhiên là nữ thần mĩ lệ và thiện lương nhất thiên địa, chim sa cá lặn không đủ để hình dung tư dung của cô nương, nguyệt thẹn hoa nhường không đủ để hình dung mĩ mạo, khuynh thành khuynh quốc không đủ để hình dung tuyệt sắc. Ngay cả vầng thái dương quang mang vạn trượng cũng thất sắc trước sắc đẹp của cô nương, phẩm đức của cô vô cùng cao thượng, thánh khiết hơn tuyết trên trời cao, lòng dạ rộng rãi đủ chứa bốn biển….”
“Đủ rồi, con rồng chuyên vỗ mông ngựa kia, lần tới mà còn dám bất kính với ta, ắt ngươi sẽ được tống trực tiếp xuống mười tám tầng địa ngục, để ngươi vĩnh thế không thể vùng lên.”
“Tuyệt không có lần sau, từ nay tình cảm kính ngưỡng và cung kính của ta đối với cô nương như sông lớn miệt mài, như trường giang cuồn cuộn, như núi non dài mãi, vạn tầng biển cả…”
Thần bí nữ tử không để ý đến con rồng du côn lẻo mép nữa, nàng và Thần Nam đang nổi trên tầng không cách Thần Ma lăng viên chừng trăm trượng.
Đột nhiên, Thần Nam cảm thấy tay nhẹ bẫng, Hậu Nghệ cung bay lên, thoát khỏi tay hắn bay về phía nữ tử.
“Đồ vật quá mạnh thế này sẽ mang đến cho ngươi họa sát thân, nên nhớ những gì tuyệt đối hùng mạnh mà lọt vào tay, phải mượn ngoại lực chính là hạ sách, không nên vì ta xuất hiện mà cải biến quỹ tích trong đời ngươi, tất cả nên theo đường lối ban đầu mà đi tiếp.”
Nói đoạn nàng kết pháp ấn, bắn ra một đạo sức mạnh thánh khiết, hư ảnh lờ mờ trùm lên Thần Nam, Hậu Nghệ cung hóa thành một cành thần thụ áp vào lưng hắn.
Thần Nam rúng động, mở nội thiên địa ra, thần thụ rung lên rồi từ trên lưng tiến vào, ầm một tiếng, cắm rễ xuống lòng đất. Hắn trút được mối lo trong lòng, trong nội thiên địa, thần thụ không chịu tuyệt đối phong ấn.
“Chắc ngươi rất nghi hoặc?” Giọng nữ tử lại vang lên bên tai hắn.
“Đúng vậy, nhiều lắm, cô nương, thần bí bố cục giả thật ra có lai lịch thế nào? Thần Ma lăng viên làm sao mà hình thành? Còn Bái Tướng đài, Trấn Ma thạch…”
Thật sự trong lòng hắn đầy nghi vấn, đương nhiên hắn cũng muốn biết về hai quang cầu trong thân thể, cùng câu đố về việc mình sống lại.
Nhưng nữ tử nhanh chóng cắt lời: “Ta từng nói rồi, có những việc, không biết lại là phúc! Rất nhiều việc hiện tại ngươi không nên hiểu bởi chưa tiến vào lĩnh vực tương ứng, ta không nên cố ép nhân sinh quỹ tích của ngươi thay đổi. Ngươi vất vả truy tìm những điều nghi ngờ, ta đổ công tìm chân tướng, lúc ngươi đủ năng lực, tự nhiên sẽ biết. Quá trình này là một vở kịch, nếu không muốn chết, ngươi chỉ còn một lựa chọn là đi tiếp cho đến khi sinh mệnh kết thúc mới rời khỏi hí trường hoặc thuận lợi tiến đến màn kết của vở kịch.”
Thần Nam trầm mặc, không hỏi những vấn đề mẫn cảm nữa, mà hỏi những việc hiện tại hắn phải làm: “Bố cục giả vì sao dám tự tin xưng hắn là chúa tể? Nếu đúng thế, hắn bị phong ấn, mọi sự sẽ phơi bày, đi đến kết thúc sao?”
“Kết thúc? Phơi bày? Sao có thể như thế. Hắn bất quá là kẻ bày ra một tiểu cục thế, cũng nằm trong bàn cờ của người khác mà tự mình không biết, hắn bị người ta xóa đi một phần ký ức và thay đổi một bộ phận nhận thức. Thế cuộc nằm trong nhau, ngoài thế cuộc lại có thế cuộc, cuộc thế liên hoàn, trong thiên địa đại cục làm gì có chuyện một người nắm giữ được? Đó là một ván cờ lớn của thiên địa có nhiều phe phái so kè, nhiều người cùng tham gia đấu đá.”
Thần Nam trầm tư hồi lâu, lại hỏi: “Cô nương vẫn nói rằng không muốn thay đổi nhân sinh quỹ tích của ta, là vì sao? Sao lại dính liền với ta? Đó không phải là cải biến sao?”
“Ta ở cạnh ngươi vì khi xưa đã phát giác thể nội ngươi ẩn tàng thần ma sinh tử khí tức hùng hồn nên muốn sử dụng để khôi phục thân thể. Sau này ta không rời đi vì phát hiện ngươi là một con cờ quan trọng, nên muốn mượn ngươi làm nước khai cuộc, song ta không muốn thay đổi nhân sinh quỹ tích của ngươi mà muốn xem ngươi phát triển đến cảnh giới nào, sau cùng xảy ra chuyện gì?”
Thần Nam lại hỏi: “Thần Ma lăng viên ở đây là sao, chắc cô nương sẽ không nói cho ta biết, ta muốn hỏi ‘Vĩnh hằng sâm lâm’ thật ra là nơi như thế nào?”
Nữ tử đáp: “Đây không đơn giản là một khu rừng mà là không gian trùng điệp, một Huyền giới kì dị. Đó là nơi một cường giả trong truyền thuyết trầm tịch, dù là cường giả đỉnh cao trong thiên địa cũng không dám ơ hờ đặt chân đến.”
“Không gian trùng điệp nhiều tầng, Huyền giới kì dị, chả trách!” Rốt cuộc Thần Nam cũng minh bạch một vài bí mật về Vĩnh hằng sâm lâm, coi như đã biết nguyên nhân vì sao những con đường đi qua đều biến mất.
“Thần Nam, ta sẽ đưa ngươi khỏi Huyền giới kì dị này, ngươi đến được đây là đã vượt hẳn nhân sinh quỹ tích định sẵn, tất phải rời đi. Hôm nay chúng ta diệt sạch, phong ấn vị “bố cục giả”, khẳng định được coi là thành tích tuyệt vời rồi.”
“Dựa vào đâu ta lại có nhân sinh quỹ tích định sẵn? Sao ta lại bị người khác nắm giữ, người đó là ai? Chết tiệt.” Thần Nam vô cùng phẫn nộ, hắn cực ghét cảm giác bị người ta khống chế, mà bản thân lại không biết gì.
“Muốn phá vận mệnh phải dựa vào bản thân ngươi, ta không thể tham dự, không thể giúp ngươi thay đổi cái gì, vì chưa đến lúc cuối cùng ta không thể xuất thủ.”
“Ta không cần cô nương xuất thủ, vận mệnh của ta phải do tự ta quyết định.” Thần Nam ảo não.
“Ta chỉ điểm cho ngươi một lối đi.” Thần bí nữ tử nói: “Thông thường, ngươi thấy người phàm hay người trên thiên giới lợi hại.”
Thần Nam không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: “Đương nhiên người trên thiên giới lợi hại.”
Nữ tử nói: “Ngươi hiểu là được, phàm giới có những vị chúa tể, Thiên giới cũng có, bất kể họ có mạnh hơn các vị chúa tể phàm giới hay không thì nếu ngươi muốn thay đổi vận mệnh, tất phải lên Thiên giới.”
Thần Nam ngây người, hình như nàng ta ngầm nhắc nhở hắn gì đó.
Nữ tử đột nhiên cười vang, ẩn ước nhận ra nét tà ác lẫn trong nụ cười: “Nói cho cùng, trong quá trình bày bố cục, nhiều người cũng tính toán. Ngươi nói xem ta mà mạn thiên quá hải khiến mỗi vị chưởng khống giả mang hài tử của ngươi, vậy họ sẽ thế nào, ha ha…”
Thần Nam lắng nghe, trợn tròn mắt.
Thần Mộ ( Tru Ma ) 2 Thần Mộ ( Tru Ma ) 2 - Ngô Biển Quân