Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Vipvandan.vn
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: tran anh tuan
Số chương: 2767
Phí download: 36 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3547 / 40
Cập nhật: 2016-07-27 08:53:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 993 : Thật Vô Sỉ!
rọng tài không kiên nhẫn phất tay nói:
- Ngươi đi xuống đi, ngay một khắc các ngươi bước lên lôi đài thì cuộc chiến đã bắt đầu rồi, hắn là địch nhân của ngươi, hắn gọi ngươi dừng thì ngươi liền dừng, ngươi nghe lời như vậy làm gì? Đầu óc ngươi có vấn đề sao? Cho dù hắn đánh lén chiến thắng, chỉ có thể trách ngươi học nghệ không tinh, còn có tư cách gì tiếp tục cuộc tỷ thí tiếp theo nữa, hiện tại tiếp tục tỷ thí!
- Nhưng mà…
Chiêm Đại Tả còn định nói chuyện, nhưng bị trọng tài hung hăng trừng mắt, chỉ đành không cam lòng quay người đi xuống lôi đài.
Nhưng ngay một khắc hắn bước xuống dưới, lại oán độc trừng mắt nhìn Lăng Tiếu, truyền âm nói:
- Vương bát đản, ngươi đừng mong sống sót rời khỏi Lam Dương thành!
Lăng Tiếu nghe xong lời này vẫn tiếp tục cợt nhả, tựa hồ không hề đem lời của Chiêm Đại Tả để trong lòng.
Lăng Tiếu đánh bại Chiêm Đại Tả, lại thêm trước đó Thân Mạt đã thắng bảy trận, hiện tại hắn xem như đã qua tám trận, chỉ cần tiếp tục thắng thêm hai trận là có thể tiến vào vòng tiếp theo.
Bởi vì biểu hiện yếu đuối của Lăng Tiếu rất nhanh đã có người nhảy lên khiêu chiến.
Nhảy lên khiêu chiến là một hoàng cấp trung giai, hắn cảm thấy Lăng Tiếu có thể thắng hai trận hoàn toàn là dựa vào vận khí cùng thủ đoạn hèn hạ, cho nên chỉ cần hắn đánh bại người này, vậy thì tám trận thắng lợi kia sẽ tính lên trên người hắn, loại tiện nghi này không chiếm thật quá lãng phí.
- Tại hạ Phùng Kiếm, xin chỉ giáo!
Hoàng cấp trung giai chắp tay nói với Lăng Tiếu.
Lời của hắn vừa dứt, từng trận linh lực đáng sợ tán phát ra, một mảnh xà mãng ngưng hình hướng Lăng Tiếp táp tới.
- Phùng Kiếm này thật sự là đủ đê tiện, lại học theo chiêu thức của tên tây bắc kia thừa dịp người chưa kịp chuẩn bị mà đánh lén.
- Còn phải nói, đây gọi là lấy đạo của người trả lại cho người.
- Phùng Kiếm là địa hoàng trung giai đỉnh, có lẽ lần này hắn đã nhặt được tiện nghi.
- Còn không phải sao, tên tây bắc kia nhất định sẽ thua.
- Ngươi thật hèn hạ ah, người ta còn chưa chuẩn bị xong đâu!
Lăng Tiếu hét một tiếng, thi triển Vân Tung Mị Ảnh tránh thoát công kích của Phùng Kiếm.
- Hừ, nếu nói ai đê tiện trước tiên thì nên nhớ tới hành vi vừa rồi của ngươi đi!
Phùng Kiếm hừ lạnh một tiếng, đồng thời gọi về linh thú hộ thân của mình.
Một đầu xà mãng ngũ giai nháy mắt rơi lên lôi đài, có vẻ cực kỳ dữ tợn dọa người.
Phùng Kiếm chỉ vì cẩn thận, hắn tuyệt không thể sơ sẩy như Thân Mạt cùng Chiêm Đại Tả khi nãy.
Xà mãng khổng lồ mở to miệng hướng Lăng Tiếu táp qua, Phùng Kiếm lại từ bên kia công kích tới.
Lăng Tiếu vừa oa oa kêu vừa bỏ chạy, nhưng hắn vẫn không hề chạy khỏi lôi đài.
Mọi người đều nhìn thấy một màn thật buồn cười.
Một người một thú không ngừng truy kích Lăng Tiếu, mỗi lần suýt chút nữa đánh trúng hắn, tới thời điểm mấu chốt hắn lại trơn như cá chạch tránh ra ngoài.
Trong một ngõ ngách cách lôi đài không xa, có sáu người đang chú ý từng cử động của Lăng Tiếu.
Bọn hắn chính là sáu đệ tử chân truyền của Lam Dương giáo, đại đệ tử Vũ Lộ, nhị đệ tử Lữ Nguyên Khoát, Tử Văn Hoảng, Chiêm Đại Tả, Bạch Môn Sinh, Thân Mạt.
Đại đệ tử Vũ Lộ đã đạt tới thiên tôn giai mở miệng nói:
- Các ngươi thua không phải do sơ sẩy, thân pháp tiểu tử kia thật cổ quái, vừa rồi hắn lợi dụng tốc độ đánh các ngươi trở tay không kịp, nhưng các ngươi thua nhanh như vậy thật làm mất hết mặt mũi Lam Dương giáo, lãng phí danh ngạch tiến giai vô ích.
- Thật xin lỗi đại sư huynh!
Chiêm Đại Tả cùng Thân Mạt đều tỏ vẻ áy náy đáp.
- Từ từ chờ xem, tiểu tử đó nhất định sẽ tiến vào vòng hai, nhưng các ngươi khoan hãy tìm hắn xung đột, hãy nhanh chóng lấy được cơ hội tiến giai vòng hai, đợi tới cuối cùng mới thu thập hắn.
Vũ Lộ âm trầm nói.
Lữ Nguyên Khoát híp mắt lên tiếng:
- Giao hắn cho ta là được, thực lực tam sư đệ cùng ngũ sư đệ cực mạnh, lưu tới cuối cùng lấy danh ngạch trước mười, tiến vào ngàn danh Hoàng Bảng rồi tính sau.
- Cũng tốt, tâm tư nhị sư đệ cẩn thận, để ngươi đối phó tiểu tử này, nhớ kỹ nhất định khiến hắn vĩnh viễn ở lại trên lôi đài!
Vũ Lộ gật đầu đáp.
Lúc này trên lôi đài Phùng Kiếm cũng chưa đuổi kịp được Lăng Tiếu.
Nhưng hắn cũng không có ý định tiếp tục kéo dài.
Chỉ thấy linh khí quanh thân hắn không ngừng hội tụ, khí tràng cường đại chấn rung cả quang tráo trên lôi đài.
- Tiểu tử, dừng ở đây đi!
Phùng Kiếm phát ra tiếng cười lạnh quát to một tiếng, trong tay bắn ra công kích.
- Bách Xà Cộng Vũ!
Chỉ thấy một mảnh năng lượng như xà mãng từ khắp bốn phương tám hướng tràn tới chỗ Lăng Tiếu, xà mãng mở to miệng, bộ dạng dữ tợn nhìn như muốn nuốt chửng Lăng Tiếu mới thỏa mãn.
Lúc này Phùng Kiếm cùng linh thú xà mãng đều bổ nhào tới Lăng Tiếu, không cho hắn con đường chạy trốn.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn Lăng Tiếu vẫn thong dong bình tĩnh, toàn thân nhiễu quanh một tầng lưu ly chiến giáp mỏng manh, thoạt nhìn cực kỳ cao quý khí phách.
Hắn thừa dịp trên lôi đài bị quang đoàn xà mãng bao phủ, thân hình bắt đầu khởi động nhanh như quỷ mị.
Năng lượng xà mãng oanh lên người hắn thậm chí còn không xứng xưng là gãi ngứa.
Chỉ thấy thân ảnh hắn xuyên qua quang đoàn xà mãng, một kim sắc quyền đầu lặng yên không chút tiếng động hướng ngay ngực Phùng Kiếm oanh tới.
Khi Phùng Kiếm phát hiện khác thường, đã phát hiện mình tựa hồ bị một cỗ năng lượng cường đại giam cầm làm cho hắn không thể động đậy.
Phanh!
Phùng Kiếm chỉ cảm thấy vùng ngực đau đớn, thân thể như diều đứt dây hung hăng bay ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó Lăng Tiếu hướng chỗ linh thú xà mãng chộp lấy đuôi rắn, đem nó quay vòng lên, đồng dạng đem con xà mãng kia trực tiếp ném khỏi lôi đài.
Toàn bộ hành động của hắn hoàn toàn kết thúc ngay khi quang đoàn xà mãng còn chưa biến mất.
Thật nhiều người không biết rõ trên lôi đài xảy ra chuyện gì.
Khi quang đoàn xà mãng biến mất, bọn họ phát hiện không biết Phùng Kiếm cùng linh thú của hắn đã bị đánh bay xuống lôi đài từ lúc nào, mà Phùng Kiếm đã té xỉu ngay đương trường.
Tĩnh!
Toàn bộ mọi người đều lâm vào yên tĩnh!
Nếu vừa rồi Thân Mạt cùng Chiêm Đại Tả thất bại là do khinh địch cùng khinh thường, như vậy vì sao Phùng Kiếm lại thất bại đây?
Hiện tại cho dù là kẻ ngốc cũng biết thanh niên trên đài hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng.
- Mẹ nó, chúng ta đều bị hắn lừa!
- Tiểu tử này thật sự là giả trư ăn cọp, chúng ta còn không nhìn thấy được rõ ràng vì sao Phùng Kiếm lại bị đánh bại đây?
- Xem ra vừa rồi hắn chỉ là giả dạng yếu ớt cho mọi người nghĩ rằng hắn dễ đối phó, tâm kế của tiểu tử này đúng là không tầm thường!
- Còn lại một trận, nhưng nhất định sẽ có người muốn nhặt tiện nghi có sẵn, không biết hắn có thủ được thêm trận thắng cuối cùng này không?
Trong một khắc xác định Phùng Kiếm thất bại, mấy đạo thân ảnh cùng một thời gian nhảy lên lôi đài.
- Phong Phác Vũ xin chỉ giáo!
- Hô Duyên Bằng xin chỉ giáo!
- Tả Mậu Sấm xin chỉ giáo!
- Thạch Châu xin chỉ giáo!
Bốn hoàng cấp cao giai cùng một thời gian nhảy lên lôi đài khiêu chiến Lăng Tiếu.
Thần Khống Thiên Hạ Thần Khống Thiên Hạ - Ngã Bản Thuần Khiết Thần Khống Thiên Hạ