Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 492: Kịch Chiến
gay khi Diễn Sinh Phong Nhận cuar Địch Áo sắp bắn trúng gã Phong hệ võ sĩ, đối phương cũng đã buông thả xong một đạo thanh mang dài hơn một thước chém về phía Địch Áo.
Chỉ cần nhìn thanh thế của đạo Phá Không Trảm này, Địch Áo đã có thể xác định Phong Tường ngăn cản không nổi, vì thế hắn bất đắc dĩ thay đổi phương hướng, xông về bên trái đối phương. Nhưng làm như thế lại kéo gần khoảng cách với hỏa diễm trường tiên thêm một đoạn.
Diễn Sinh Phong Nhận đánh lên trên nguyên lực chiến giáp lập tức bị nổ tan thành vô số điểm sáng nhỏ. Gã Phong hệ võ sĩ cười lạnh một tiếng, mới vừa định tiếp tục phát động công kích, đúng lúc này khóe mắt hắn bỗng nhiên liếc thấy bên trong điểm sáng bay tán loạn có vài tia lôi điện chợt lóe rồi biến mất. Trong lòng gã Phong hệ võ sĩ giật mình kinh hãi, theo bản năng lập tức vận chuyển thân thể nghiêng sang một bên, đây là trực giác trải qua trăm ngàn lần chiến đấu bồi dưỡng mới có được. Mặc dù gã Phong hệ võ sĩ không biết Phong Nhận mang theo lôi điện kia có ý nghĩa như thế nào, nhưng thân thể của hắn đã làm ra phản ứng một cách tự nhiên. Lôi Quang Phong Nhận bắn về phía gã cổ họng Phong hệ võ sĩ rơi vào khoảng không, một đạo khác bắn về phía lồng ngực cũng bị hắn tránh khỏi, nhưng đạo Lôi Quang Phong Nhận bắn ngay trái tim hắn lại trúng đích. Một đóa hoa máu lập tức nở rộ trên lồng ngực gã Phong hệ võ sĩ.
Làm cho gã Phong hệ võ sĩ sợ hãi không phải là sự đau đớn, mà là cảm giác tê liệt từ miệng vết thương truyền đến, hắn chưa bao giờ có cảm giác tê dại như vậy. Đây là cái gì? Một gã Cực Hạn võ sĩ buông thả bí kỹ làm sao có thể xuyên thấu nguyên lực chiến giáp phòng hộ dễ dàng như thế?
Giờ phút này Địch Áo đã thay đổi phương hướng thêm lần nữa, thân hình bay tà tà lướt ra phía sau gã Phong hệ võ sĩ. Lúc này khoảng cách giữa Địch Áo và gã Phong hệ võ sĩ ở đã rất gần, Địch Áo phất tay bắn ra một đạo Lôi Quang Phong Nhận, mục tiêu lần này vẫn là vị trí trái tim của đối phương.
Con người trong lúc nguy cấp sẽ có phản ứng rất nhanh, một phần đến từ bản năng sinh tồn, lúc trước gã Phong hệ võ sĩ trước tiên lựa chọn lách sang bên trái là vì né tránh công kích trí mạng, cho nên Địch Áo suy đoán lần này đối phương sẽ có động tác né tránh như thế. Dĩ nhiên, nếu dưới tình huống bình thường mặc dù khoảng cách gần hơn nữa, một khi không có Diễn Sinh bí kỹ che dấu thì Lôi Quang Phong Nhận không thể nào đánh trúng đối phương. Thế nhưng Địch Áo tin tưởng vào hiệu quả tê dại của Lôi Quang Phong Nhận, đối phương làm ra động tác ít nhất phải trì trệ, chậm chạp vài phần, như vậy là đủ rồi.
Địch Áo vốn không còn hy vọng xa vời có thể giết chết đối phương, mục đích của hắn rất đơn giản, đó là làm cho gã Phong hệ võ sĩ vô lực truy kích mình. Nhưng lần này Địch Áo vẫn đang đánh cuộc, nếu như gã Phong hệ võ sĩ quyết tâm muốn liều mạng cùng Địch Áo hoàn toàn có thể không cần nhìn Địch Áo công kích, chỉ cần buông thả thêm một đạo Phá Không Trảm là có thể ngăn cản đường lui của Địch Áo. Vì thế hắn đánh cuộc là đối phương nhất định sẽ không lấy mạng đổi mạng với một Cực Hạn võ sĩ.
Địch Áo lần này lại thành công, khi cảm giác tê dại còn chưa biến mất, gã Phong hệ võ sĩ đã thấy Địch Áo tiếp tục thả ra một đạo Lôi Quang Phong Nhận, vốn là thanh mang đang ngưng tụ trên đầu ngón tay nhất thời ngừng lại. Khoảng cách gần như thế muốn tránh thoát Địch Áo công kích, hắn chỉ có thể buông thả Tật Phong Tấn Ảnh, nhưng trong nháy mắt sử dụng Tật Phong Tấn Ảnh thì hắn không có cách nào buông thả những bí kỹ khác. Nói thì có vẻ lâu nhưng hành động thực sự chỉ diễn ra trong vài giây, quyết định của hắn lại ảnh hưởng đến vận mệnh cả hai người.
Không trốn không tránh thì gã Phong hệ võ sĩ có trăm phần trăm nắm chắc ngăn cản Địch Áo, Địch Áo tự nhiên phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng kết quả của hắn cũng không khá hơn chút nào, cho dù không chết cũng phải trọng thương. Nếu như né tránh, bản thân hắn đương nhiên là an toàn, nhưng Địch Áo sẽ có thể lao ra khỏi gian phòng này.
Chẳng qua là trong khoảnh khắc một cái nháy mắt mà thôi, gã Phong hệ võ sĩ cũng đã nghĩ ra lý do bào chữa cho quyết định của mình. Vào lúc này hắn không có chiến đấu một mình, tại sao phải tự mình gánh chịu nguy hiểm chứ?
Cho nên gã Phong hệ võ sĩ thả ra Tật Phong Tấn Ảnh hanh chóng lướt sang bên sườn trái. Đúng như Địch Áo suy đoán, vào thời điểm mấu chốt hắn vẫn theo thói quen lựa chọn bên trái. Nhưng ngay khi hắn thả ra Tật Phong Tấn Ảnh mới khinh khủng phát hiện cảm giác tê dại nơi ngực có thể ảnh hưởng đến hành động của mình. Nếu chỉ bị thương phần phổi hắn vẫn có hàng trăm biện pháp tạm thời ngăn chặn thương thế, nhưng loại cảm giác chưa bao giờ nhận thức này làm cho hắn bó tay chịu chết. Chờ đến lúc hắn phát giác thì đã chậm, nguyên bản phải bay ra xa mấy thước thì thân hình hắn bị trì trệ ngắn ngủi, làm lệch khỏi quỹ đạo khoảng chừng nửa thước.
Lôi Quang Phong Nhận đánh lên nguyên lực chiến giáp phát ra thanh âm trầm muộn, một đóa hoa máu từ sau lưng gã Phong hệ võ sĩ nở rộ, buồng phổi gặp phải hai lần đả kích nghiêm trọng liên tục, mặc dù gã thân thể Phong hệ võ sĩ có mạnh mẽ hơn nữa cũng chịu không nối, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Địch Áo đã nhanh chóng chạy đến gần vị trí sau lưng gã Phong hệ võ sĩ, cách đó không xa chính là bức tường khá dày. Dĩ nhiên là ra tay phá vỡ bức tường là nhanh nhất, không phải là Địch Áo không có năng lực đánh nát bức tường nặng nề, mà làm như vậy sẽ phải hao phí thời gian, hiện tại Địch Áo cần nhất chính là thời gian, dù chỉ là một giây cũng có thể quyết định sinh tử rồi.
Kết quả trước mắt hiển nhiên là nằm ngoài dự tính của hai tên võ sĩ khác, nhưng gã võ sĩ tay cầm trường tiên hỏa diễm chỉ hơi kinh ngạc chốc lát, sau đó vung tay lên quét trường tiên ngang hông Địch Áo. Nhìn qua công kích của hắn cũng bao phủ đồng bạn của mình ở bên trong, nhưng ba người đều là cường giả Võ Tôn có được nguyên lực chiến giáp phòng hộ, công kích trình độ này hoàn toàn có thể chịu được.
Địch Áo không dám dừng lại chút nào, vừa thả ra Tật Phong Tấn Ảnh thay đổi phương hướng, vừa thay đổi phương hướng từ chạy xéo biến thành thẳng tắp, xông về phía cửa viện. Nhưng đúng lúc này, một đoàn sương mù đột nhiên xuất hiện bao phủ toàn bộ cánh cửa, hiển nhiên chiêu này là do gã Thủy hệ võ sĩ xuất thủ.
Địch Áo nhất thời lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiếp tục vọt tới trước sẽ bị màn sương mù bao vây, Địch Áo không có nắm chắc Phong Tường có thể ngăn cản nổi bí kỹ cường hãn này, nhưng lúc này đã không kịp thay đổi phương hướng lần nữa. Không nói trước cái gã cầm trường tiên hỏa diễm đã chạy tới rất sát, Thủy hệ võ sĩ của đối phương cũng không đứng nhìn bàng quan, còn có cái tên Phong hệ võ sĩ bị thương kia nữa. Hắn bị thương không có nghĩa là mất đi lực chiến đấu, nhiều lắm là năng lực hành động giảm đi chút ít mà thôi. Địch Áo không chịu nổi bất kỳ loại công kích nào của một vị cường giả Võ Tôn, cho dù là bị thương thì cũng thế.
Gã Phong hệ võ sĩ bị Địch Áo đánh trúng hai lần liên tục, khuôn mặt đã giận dữ đến mức đỏ bừng, một bên là do đau đớn tác động, một bên khác lại là sỉ nhục cực lớn khi bị đối thủ yếu hơn đánh bị thương.
Cố đè nén cảm giác đau đớn đang lan khắp toàn thân, gã Phong hệ võ sĩ cả phất tay phóng ra một luồng thanh mang chói mắt. Cho đến bây giờ, nếu chỉ đơn thuần giết chết Địch Áo đã không thể làm cho hắn thỏa mãn nữa, hắn nhất định phải bầm thây vạn đoạn cái tên tiểu tử cả gan sỉ nhục danh dự của mình.
Địch Áo hít sâu một hơi, từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, hắn đã không ngừng đánh cuộc, may mà hắn cũng liên tục thành công. Còn lần này Địch Áo không còn con đường lựa chọn, lui về phía sau chính là tử vong, không có nửa điểm hi vọng cứu vãn tình hình, chỉ có tiếp tục vọt tới trước mới may ra tìm được một con đường sống.
Địch Áo đã rơi vào thế bất khả kháng, trực tiếp cắm đầu xông vào màn sương mù dày đặc.
Còn chưa tiếp xúc chân chính với màn sương mù, Địch Áo đã khiếp sợ phát hiện màn sương mù này là do vô số viên Băng Tinh thật nhỏ tạo thành. Hơn nữa, mấy viên Băng Tinh nhỏ này không có đứng yên bất động, mà đang nhanh chóng di chuyển vòng quanh, sau khi va chạm với Phong Tường quanh người Địch Áo phát ra thanh âm đều đặn. Tuy thể tích Băng Tinh rất nhỏ nhưng lực lượng cường đại khiến cho Địch Áo phải trì hoãn tốc độ lao tới.
Dưới tình huống này, cho dù là dừng lại trong nháy mắt cũng có thể dẫn đến hậu quả trí mạng, mặc dù Địch Áo vẫn đang chạy về phía cửa viện, nhưng tốc độ di động chậm một chút thôi kết quả sẽ hoàn toàn khác hẳn. Có khi cây trường tiên hỏa diễm kia sẽ đuổi kịp thân ảnh Địch Áo, đến lúc đó thì hậu quả khôn lường.
Cuối cùng vẫn không thể chạy thoát khỏi kết cục nguy hiểm kia, Phong Tường của Địch Áo bị trường tiên phá vỡ, cây trường tiên bằng hỏa diễm đánh trúng lưng Địch Áo vô cùng chính xác. May nhờ có Phong Tường ngăn cản, lực đạo ở trên trường tiên đã giảm bớt rất nhiều, nếu không chỉ cần một cái đập này là có thể cắt thân thể Địch Áo thành hai khúc rồi.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường