Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 483: Quyết Tâm
ịch Áo vội vàng cắt ngang lời Tác Phỉ Á định nói: "Cho dù là chuyện gì, chỉ cần nàng muốn biết, ta cũng có thể nói cho nàng biết. Tác Phỉ Á, hãy tin tưởng ta, cho tới bây giờ ta không muốn giấu diếm nàng điều gì."
Trên mặt Tác Phỉ Á lộ ra một nụ cười thỏa mãn: "Ta dĩ nhiên biết, chỉ cần ta mở miệng thì chàng sẽ nói cho ta biết. Nhưng ta không muốn làm cho chàng khó xử, ta biết chàng có rất nhiều chuyện cần phải làm, ta cũng không muốn ngăn trở. Ta chỉ muốn chàng đáp ứng ta một chuyện, bất kể đi đâu hay làm gì, cho dù là nguy hiểm đến mức nào cũng phải nói cho ta biết, có được không? Không nên len lén chuồn mất, chàng biết không? Lần đó chàng rời khỏi trang viên, lòng ta như muốn tan nát, Địch Áo, ta là vợ của chàng, đáp ứng ta, cho dù gặp phải chuyện gì cũng phải cùng nhau chia sẻ, được chứ?"
Địch Áo nghe Tác Phỉ Á thì thào bên tai, chợt thở phào một hơi, trịnh trọng nói: "Ta đáp ứng nàng!"
Trong những ngày kế tiếp, mấy người Địch Áo vẫn tiếp tục dốc lòng tu luyện, chiến trường ở biên cảnh nam bộ vẫn lâm vào cục diện giằng co, mỗi ngày đều có quân đội từ khắp Sư Tâm đế quốc chạy tới chiến trường nam bộ. Nhưng mà cho tới bây giờ vẫn không có bên nào xuất động cường giả Thánh cấp, có một nguyên nhân có thể xảy ra, đó là đã có Thánh giả ẩn núp ở trên chiến trường, chỉ là chưa có dốc toàn lực xuất thủ mà thôi. Đạo lý này rất đơn giản, cho dù là thế lực nào xuất động Thánh giả trước tất nhiên sẽ bị đối phương phát hiện lập kế đánh lén, đồng thời cũng có ý nghĩa chiến tranh chính thức thăng cấp.
Từ khi chiến tranh bộc phát cho đến bây giờ, vẫn là Sư Tâm đế quốc một mình chống đỡ Nguyệt Ảnh đế quốc tiến công, ít nhất từ ngoài mặt là như vậy. Bên phía Thiên Không thành vẫn chưa có tham chiến, mà Thần Vực là sinh tử đại địch của Nguyệt Ảnh đế quốc cũng không có nửa điểm động tĩnh.
Trong lúc đám người Địch Áo tu luyện, đôi khi dành bớt thời gian nghỉ ngơi chú ý tới tình hình chiến đấu ở biên cảnh nam bộ, khi nghe được tin tức này cũng cảm thấy khó tin. Có lẽ nội bộ Thiên Không thành hỗn loạn là nguyên nhân chính làm cho bọn họ không tham chiến, nhưng Thần Vực không có phản ứng thì quá bất thường rồi. Chẳng lẽ Thần Vực đang trả thù sự kiện ban đầu Sư Tâm đế quốc không có động binh cứu viện?
Nếu quả thật là như vậy, Địch Áo chỉ có thể lắc đầu thất vọng đối với Lan Bác Tư Bản, thân là người quyết định mọi quyết sách của Thần Vực, tầm mắt không nên nông cạn như thế mới đúng. Thế cục trước mắt có thể nói là một cơ hội duy nhất để lật đổ Nguyệt Ảnh đế quốc. Nếu bỏ lỡ lần này, Thần Vực không thể nào tìm được đồng minh nào khác.
Trên đỉnh Ngõa Tư Sơn ở trung tâm Thiên Không thành, trong một thành bảo cổ kính đang có mấy người ngồi quanh một cái bàn tròn lớn, có mấy người trung niên, cũng có lão nhân tóc trắng bạc phơ. Nếu Ca Đốn thấy một màn như vậy nhất định sẽ thất kinh, bởi vì tất cả những người này đều là nhân vật có quyền quyết định trong các đại gia tộc của Thiên Không thành.
Những người này chỉ ngồi yên lặng một chỗ, không có ai mở miệng nói chuyện, tựa hồ đang chờ đợi ai đó.
Chỉ chốc lát sau, một người trung niên mặc trường bào màu xám trắng từ bên ngoài đi vào, tướng mạo người này rất bình thường, ngoại trừ đôi mắt sáng ngời thì không còn điểm nào đặc thù.
Những người kia lại không dám chậm trễ chút nào, vội vàng đứng lên: "Lan Bác Tư Bản đại nhân."
“Để cho mọi người đợi lâu." Lan Bác Tư Bản mỉm cười ra hiệu cho tất cả miễn lễ, sau đó cũng tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống.
"Thời gian có hạn nên ta nói ngắn gọn thôi. Ta nghĩ mọi người đã rõ ràng ý định của ta." Lan Bác Tư Bản quét mắt một vòng, cười nói.
Những người kia liếc nhìn nhau nhưng không hề nói gì, không có người nào chịu làm chim đầu đàn đứng ra lãnh đạn cả. Có một hai người im lặng thì tương đối bình thường, nhưng tất cả mọi người đều có phản ứng như thế thì không khí nơi này đột ngột trở nên trầm trọng vô cùng.
Lan Bác Tư Bản nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, nhẹ nhàng gõ lên bàn một cái, nói: "Các vị, không cần biết là có thể giải quyết vấn đề hay không, đây không phải là chiến tranh của một mình Hoắc Phu Mạn. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ là không có Hoắc Phu Mạn uy hiếp, Quân Đồ Minh sẽ có hảo tâm bỏ qua cho các ngươi?”
Một người trung niên đưa tay xoa xoa thái dương, chậm rãi nói: "Lan Bác Tư Bản đại nhân, thật ra thì bọn chúng cũng hiểu rõ điều ngài nói, nhưng mấu chốt là..." Người trung niên nói đến đây thì không tiếp tục nói nữa.
Lan Bác Tư Bản cười cười: "Mấu chốt là có một vài người không bỏ được lợi ích, đúng không? Thế nhưng ta đây chịu trách nhiệm nói cho các vị biết một vấn đề quan trọng. Chiến tranh chân chính sẽ đến rất nhanh thôi, nếu chúng ta vẫn tiếp tục chia ra năm bè bảy mảng, như vậy kết cục của chúng ta không cần phí sức suy đoán nữa.”
Tất cả mọi người đồng thời trầm mặc lại, bọn họ hiểu đạo lý này hơn bất kỳ ai khác, nhưng thật sự là áp dụng quá khó khăn. Trợ giúp Sư Tâm đế quốc là một vấn đề chắc chắn phải làm, mấu chốt là lấy phương thức gì để trợ giúp, cùng với trợ giúp như thế nào.
Bây giờ mấy đại gia tộc Thiên Không thành căn bản là thế lực ngang nhau, thực lực mọi người cũng tương đương nhau. Chính là vì như vậy mới dẫn đến cục diện như hiện tại, lấy ví dụ đơn giản, nếu gia tộc của một người nào đó dốc toàn lực trợ giúp Sư Tâm đế quốc, mà những gia tộc kia ẩn dấu một phần lực lượng. Vậy thì lúc bại trận còn dễ nói, kết quả mọi người đều là như nhau, nhưng một khi thắng lợi thì gia tộc của người đó tiêu hao ở trong chiến tranh quá nhiều, bọn họ sẽ lấy gì để tranh đoạt quyền chủ đạo với những gia tộc khác ở Thiên Không thành? Nếu như nói chỉ vì trợ giúp Sư Tâm đế quốc mà gia tộc của mình không gượng dậy nổi, vậy thì có khác gì không đi trợ giúp?
Dĩ nhiên nguyên nhân tạo thành cục diện này không chỉ có một, nhưng cuối cùn, vẫn không thể thoát khỏi hai chữ ích lợi.
Đáy mắt Lan Bác Tư Bản hiện lên ra một tia bất đắc dĩ, thật ra không chỉ riêng Thiên Không thành như vậy, ngay cả nội bộ Thần Vực cũng giống y như thế, chẳng qua là còn chưa có đạt tới trình độ hỗn loạn như Thiên Không thành mà thôi. Ở trong Nguyên lão hội có một vài lão già tinh ranh, thậm chí còn muốn chiếm lấy quyền chủ đạo của cuộc chiến tranh vào trong tay, bọn họ không nhìn thấy bây giờ Thần Vực có tư cách gì chiếm quyền chủ đạo? Việc cần phải làm là phối hợp Hoắc Phu Mạn giành thắng lợi cuộc chiến tranh này. Chỉ khi nào giải trừ được Nguyệt Ảnh đế quốc uy hiếp, Thần Vực mới có thể phát triển lớn mạnh, nếu không, ngay cả cục diện trước mắt cũng rất khó lòng giữ vững.
"Các vị, ta cảm thấy các ngươi cần phải thay đổi góc độ nhận xét vấn đề.” Lan Bác Tư Bản thản nhiên nói: "Không sai, trước mắt chỉ có mỗi Sư Tâm đế quốc bị tấn kích, nhưng các ngươi có nghĩ tới không, tại sao Quân Đồ Minh lại làm như vậy? Giống như ban đầu tấn công Thần Vực, nếu như ba phương chúng ta có thể liên hợp chặc chẽ với nhau, Thần Vực không thể nào bị phá hủy trong thời gian ngắn như vậy.”
Các đại nhân vật kia nhất thời lúng túng, thời điểm Quân Đồ Minh tiến công Thần Vực, bọn họ cũng lựa chọn phương án im lặng giữ mình. Giờ phút này Lan Bác Tư Bản nhắc lại vấn đề cũ khiến cho bọn họ không thể nào phản bác được.
"Không phải là ta oán trách cái gì, trên thực tế lúc ban đầu Hoắc Phu Mạn cũng lựa chọn đứng yên quan sát thế cục, sở dĩ bây giờ ta lựa chọn đứng ở bên phía Hoắc Phu Mạn, nguyên nhân chỉ có một…" Lan Bác Tư Bản nhìn một vòng các đại nhân vật kia: "Ta không muốn để cho lịch sử tái diễn lần nữa, bởi vì chúng ta không chịu nổi đả kích như vậy. Bây giờ liên hợp lại thì thắng bại mới có hi vọng biến chuyển. Nếu như để Quân Đồ Minh tùy ý thôn tính Sư Tâm đế quốc, đến khi đó cho dù mọi người muốn đoàn kết lại cũng đã quá muộn, không có cách nào thay đổi kết quả nữa."
Một lão giả đầu tóc trắng phau ngẩng đầu lên nhìn về phía Lan Bác Tư Bản: "Lan Bác Tư Bản đại nhân, theo ta được biết hiện tại trong nội bộ Thần Vực bộ cũng cực kỳ mâu thuẫn, sợ rằng ý chí của ngài không thể được tất cả trưởng lão quán triệt?"
Những người khác đều nhìn về phía Lan Bác Tư Bản, bọn họ rất quan tâm vấn đề này, nếu ngay cả Thần Vực cũng không thể dốc hết toàn lực thì có lý do gì bảo bọn họ hy sinh đây?
Lan Bác Tư Bản đã sớm dự liệu sẽ có người hỏi vấn đề này, nhẹ giọng nói: "Không cần các vị quan tâm đến chuyện này, một khi Hoàng Kim chiến kỳ đã dựng lên, bất kỳ thành viên nào của Thần Vực cũng biết được mình nên làm thế nào.” Con ngươi lão giả chợt co rút lại, những người từ thời đại trước còn sống cho tới nay dĩ nhiên biết Hoàng Kim chiến kỳ có ý như thế nào. Chẳng lẽ nói Thần Vực đã ra đời một vương giả mới? Lan Bác Tư Bản chỉ nói một câu nhưng hàm chứa hai tin tức trong đó, thứ nhất là Hoàng Kim chiến kỳ lại tung bay một lần nữa ở trên đại lục, cũng có ý nghĩa Thần Vực trải qua quá trình lắng đọng lâu như vậy rốt cuộc không còn trốn tránh như trước, mà là chính thức xuất hiện ở trên đài. Tin tức thứ hai là giọng nói của Lan Bác Tư Bản cho thấy quyết tâm chưa từng có, mỗi thành viên của Thần Vực đều biết rõ ràng mình nên làm gì, vậy thì những người không rõ ràng thì sao? Tuy chỉ là dự đoán, nhưng kết quả của bọn họ chắc chắn là không tốt đẹp gì rồi.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường