Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 456: Tin Tức Từ Mạc Lâm
ó ít người đang âm thầm cảm thấy may mắn vì không có tham gia tranh tài với Lao Lạp và Y Toa Bối Nhĩ. Mặc dù Địch Áo cũng đáng sợ nhưng trước khi tiến vào vòng bán kết sẽ không gặp phải tên sát tinh này. Không thể không nói, đạo sư học viện đề ra quyết sách này rất được nhân tâm ủng hộ.
"Ài, thời gian trôi qua thực vui vẻ, mới đó mà đã tiến vào vòng bán kết rồi." Lôi Mông thở dài, nhìn đống lửa suy nghĩ đến xuất thần.
Y Toa Bối Nhĩ kỳ quái nhìn sang Lôi Mông: "Ngươi không sao chứ? Vào vòng bán kết không phải là một chuyện tốt sao? Ngươi than thở cái gì?"
"Hắn sợ gặp phải Địch Áo." Ca Đốn ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng.
"Nói nhảm, ngươi dám nói ngươi không sợ?" Lôi Mông đảo cặp mắt trắng dã.
"Có cái gì phải sợ, nhận thua là được rồi mà?" Vẻ mặt Ca Đốn vô cùng nhẹ nhàng.
Lôi Mông mặt mày lộ vẻ tiếc hân, đề cao giọng lên: "Ngươi có chút chí khí được không? Tại sao vừa nhìn thấy khó khăn là lùi bước vậy? Ít nhất cũng chạm mặt đánh một hồi mới đúng."
"Chí khí?" Ca Đốn đánh giá Lôi Mông trên dưới mấy lần, cười cười nói: "Ngươi muốn nói là cơ hội khi dễ người không còn nhiều lắm chứ gì? Đừng cho là ta không biết mục đích thật sự của ngươi khi tham gia cuộc thi cá nhân, hẳn là sử dụng bí kỹ gia truyền của ngươi cho đã nghiện đúng không?"
"Mọi người cũng vậy thôi, có bản lãnh ngươi đừng dùng Hỏa Thịnh Yến." Lôi Mông khinh thường bỉu môi: "Hơn nữa, cái gì gọi là đã nghiện? Ta đang mưu cầu phúc lợi vì mọi người đó.”
"Ừ ừ, ngươi quả thực là người chí công vô tư." Ca Đốn mặc kệ Lôi Mông, tránh sang bên kia đặt đít ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Ban đầu rời khỏi Thiên Không thành, Ca Đốn thề không tấn thăng đến Cực Hạn võ sĩ tuyệt đối không trở về, nhưng bây giờ hắn đã là Cực Hạn võ sĩ cấp ba rồi. Nếu như hắn nguyện ý sẽ có thể lên cấp lần nữa trong quãng thời gian ngắn. Theo lý thuyết, thành tựu như vậy ở trong đám bạn cùng lứa tuổi của gia tộc có thể coi là thành phần ưu tú rồi, hẳn là đủ để khiến cho trưởng bối gia tộc coi trọng. Nhưng bây giờ Ca Đốn lại càng muốn sống chung một chỗ với đám người Địch Áo. Trong gia tộc lục đục với nhau làm sao có thể phấn khích bằng thiên địa rộng lớn bên ngoài chứ? So sánh hai phía thì Ca Đốn thích cuộc sống bây giờ hơn.
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Địch Áo đi tới ngồi cạnh Ca Đốn.
“Ta đang suy nghĩ chúng ta có thể tiếp tục như vậy bao lâu đây? Cùng nhau tu luyện, cùng nhau lên cấp, cùng nhau trải qua mỗi một ngày vui vẻ.” Khi Ca Đốn nói những lời này, khóe miệng chợt nở nụ cười thỏa mãn từ tận đáy lòng. Mặc dù mọi người cùng nhau trải qua rất nhiều lần nguy hiểm, nhưng tâm tình bọn họ không bị bất kỳ ảnh hưởng nào. Có thể nói những ngày này chính là đoạn thời gian vui sướng nhất trong đời Ca Đốn.
Địch Áo nhìn vẻ mặt Ca Đốn, trầm tư một hồi lâu rồi thở dài nói: “Mặc dù ta không muốn đả kích ngươi, nhưng ta vẫn phải nói, khả năng này thật sự không lớn.”
“Tại sao?” Ca Đốn ngẩn ra, lời thế này nếu là Lôi Mông nói còn tương đối thỏa đáng. Địch Áo cho tới bây giờ không có thói quen tranh cãi với ai.
“Bây giờ tất cả mọi người là Cực Hạn võ sĩ còn chưa có gì, nếu như ngươi tấn thăng lên đến Võ Tôn, sợ rằng gia tộc sẽ lập tức phái người đến đây, đúng không?” Địch Áo cười nói: “Đoán chừng Lôi Mông cũng giống như vậy, tại sao bỗng nhiên đưa Lôi Mông đưa Tử Vong Chi Ca học viện? Ca Đốn, đừng tưởng rằng rời khỏi Thiên Không thành thì ngươi chỉ có một mình, không có ai sinh ra từ cục đá cả. Ở sâu trong nội tâm người nào cũng có những thứ phải quan tâm, hoặc có thể nói là những người, những vật mà chúng ta quý trọng.
Ca Đốn kinh ngạc một hồi lâu mới tỉnh lại, chậm rãi chuyển ánh mắt lên trên người Địch Áo: “Vậy còn ngươi?”
“Ta?” Địch Áo nở nụ cười bình thản: “Ta hiển nhiên cũng không thể ngoại lệ, như vậy thì thế nào? Mặc kệ sau này ta ở nơi đâu, đang làm chuyện gì, vĩnh viễn cũng không quên mình có một vị bằng hữu tên là Ca Đốn. Ta cảm thấy như vậy là đủ rồi. Không phải sao?”
Ca Đốn cẩn thận lập lại lời Địch Áo vừa nói, một lúc lâu sau trong mắt không khỏi toát ra một tia cảm động. Tựa hồ là muốn che dấu, Ca Đốn giả vờ tức giận nói: “Nói nhảm, nếu ngươi dám quên ta, nhìn xem ta giáo huấn ngươi như thế nào."
Địch Áo cười nói: “Muốn dạy dỗ ta? Hẳn là không có cơ hội đâu. Tốt nhất là ngươi nên nghĩ xem trận tranh tài kế tiếp, ba người chúng ta đoạt hết ba thứ hạng đầu, như vậy học phần xem như đủ.”
“Cần nhiều học phần làm gì? Tác Phỉ Á và Tuyết Ny là đủ rồi mà?” Ca Đốn kỳ quái hỏi.
“Ngươi và Lôi Mông không cần?” Địch Áo tức giận trợn mắt nhìn sang Ca Đốn.
“Không cần làm như vậy.” Ca Đốn gãi gãi đầu nói: “Bá phụ Lôi Mông chính là Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn, hắn cần người khác phụ đạo sao? Ta mặc dù không so được với Lôi Mông, nhưng đi tìm một vị cường giả làm lão sư cũng không tính là khó khăn. Ta cảm thấy không cần thiết lãng phí học phần trên người chúng ta.”
“Thật sự là lãng phí?” Địch Áo híp mắt lại, vẻ mặt chợt mơ hồ: “Thật ra trước kia ta cũng nghĩ giống như ngươi, ngươi rõ ràng sư phụ của ta là ai, lúc trước ta vẫn cho là đã được lão sư chỉ dạy thì căn bản không cần phải tiếp nhận hướng dẫn từ những người khác. Hạng người gì có thể mạnh hơn lão sư đây?”
“Chẳng lẽ không đúng như vậy? Ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết lần này ngươi chạy đi gặp người mạnh hơn Phong Ngân tiên sinh?” Ca Đốn kinh ngạc ngẩn ngơ.
“Ca Đốn, có đôi lúc thực lực không thể đại biểu hết thảy, chỉ khi nào tiếp xúc rồi mới biết rõ ràng, mỗi vị Thánh giả đều là một khoản tài phú quý giá. Có lẽ thực lực của bọn họ không tính là siêu quần bạt tụy trong nhóm võ giả cùng cấp bậc. Nhưng kinh nghiệm mà bọn họ tích lũy nhiều năm lại vô cùng trân quý."
Địch Áo quay đầu nhìn Ca Đốn chăm chú: “Tin tưởng ta, cứ đi một lần cho biết, chuyện này chỉ có lợi đối với ngươi. Kinh nghiệm của bọn họ sẽ giúp ngươi điều gì đó, ít nhất cũng sẽ cho ngươi biết con đường nào là chính xác."
Ca Đốn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ngươi đã nói như vậy, ta dĩ nhiên phải đi xem thế nào. Thế nhưng chiếm cả ba thứ hạng đầu hình như quá khó khăn? Địch Áo, ngươi có nghĩ tới tỷ lệ rút thăm không, nếu như chúng ta bị phân cùng một tổ trước trận chung kết thì sao?”
“Vậy chỉ có thể trách vận khí của các ngươi không tốt rồi.” Địch Áo nhe rằng cười, nắm tay lại thành quyền giơ qua giơ lại trước mặt mình.
“Ngươi...” Ca Đốn không nhịn được học bộ dạng Lôi Mông đảo cặp mắt xoay vòng vòng, sau đó quay đầu đi không thèm để ý Địch Áo nữa.
Cuối cùng đã tới thời điểm rút thăm vòng bán kết, Lôi Mông cự tuyệt đồng hành với Địch Áo và Ca Đốn. Hắn nói vận khí bọn họ quá tệ làm cho hai người vừa tức giận vừa buồn cười. Nhưng mà nói đi nói lại, hình như vận khí Lôi Mông thật sự tốt, Địch Áo rút nhiều lần không có rút trúng khu vực Đạt Nhĩ Sâm. Thế mà Lôi Mông vừa ra tay đã trúng lớn một mẻ. Mặc dù nói vận khí là thứ hư vô mờ mịt không thể nào đoán trước, nhưng không ai có thể phủ nhận sự hiện hữu của nó. Địch Áo và Ca Đốn cũng không phản đối, có người nguyện ý chạy đi làm việc, bọn họ chỉ việc ở nhà chờ đợi là được rồi.
Nếu như đã tiến vào vòng bán kết, vậy thì không cần phải cố ý giữ vững đẳng cấp nữa. Bởi vì từ trước đến nay những trường hợp lên cấp trong quá trình thi đấu không hề thiếu, mấy người Tác Phỉ Á không tham gia thi đấu cá nhân đều dành tất cả thời gian trong việc tu luyện. Nhận thấy nguyên lực dao động trong thạch động quá mạnh mẽ, ngay cả Miêu Tử luôn luôn ham chơi cũng biểu hiện hứng thú, không chạy đi khắp nơi vui đùa nữa, lúc nào cũng nằm trong động ngủ gà ngủ gật, thậm chí có lần còn muốn lấy mảnh vỡ tinh thần ở trên vách động ra ngoài. Nhưng đều bị cản trở kịp thời, không phải vì đám người Địch Áo đau lòng mấy khối mảnh vỡ tinh thần, mà là vì số lượng mang theo không nhiều lắm. Không ai biết sẽ ở trong Tử Vong Chi Ca trong học viện thời gian bao lâu, vì thế phải tiết kiệm để sử dụng cho phù hợp.
Địch Áo nhàn nhã hơn những người khác nhiều lắm, đối với hắn tối trọng yếu không phải là lên cấp, mà là tâm tình. Mấy ngày qua hắn một mực suy nghĩ đến lời vị lão nhân kia nói, đại đa số bí kỹ là do tiền nhân sáng tác, hoàn thiện rồi lưu truyền xuống. Bí kỹ sáng tạo hoàn toàn mới như Ngõa Tây Lý chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ví như bí kỹ Phong Nhận có thể buông thả ở giai đoạn Quang Mang võ sĩ. Các Quang Mang võ sĩ có thể vận dụng nguyên lực trong một giới hạn cố định, chỉ khi nào sử dụng hình thái nguyên lực thả ra mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất, chuyện này đã được toàn thể võ sĩ trên đại lục công nhận. Nếu muốn phân tán nguyên lực ra dĩ nhiên là có thể, ví dụ như gia tăng thể tích Phong Nhận lên gấp mấy lần, nhưng làm như vậy lực công kích không đề thăng bao nhiêu, nhưng tiêu hao nguyên lực lại cao hơn gấp bội, cái được không bù đắp nổi cái mất.
Cho nên Địch Áo cảm thấy lý luận của lão nhân chỉ thích hợp với cường giả cao cấp, cho dù bây giờ Địch Áo đã có độ phù hợp với Phong nguyên lực rất cao, nhưng rất khó lòng làm được chuyện tùy tâm tùy ý như lão nhân nói. Nhưng Địch Áo lại nghĩ tới kinh nghiệm lúc bị Cổ Lạp Gia Tư mang đi, giữa đường phải đối kháng với phong áp. Lúc đó bản thân chuyển biến nguyên lực thành Phong Tường, cái này có tính là tùy tâm không đây?
Chỉ có thích hợp với mình mới là chính xác nhất. Địch Áo bỗng nhiên mơ hồ hiểu ra hàm nghĩa ẩn chứa trong lời nói này. Cho dù là Phong Nhận hay những bí kỹ khác, chỉ cần nó phát huy được tác dụng mình muốn, vậy thì nó sẽ thích hợp với mình.
Dĩ nhiên đây chỉ là lý luận mà thôi, hình thái bí kỹ đều có phương thức vận chuyển nguyên lực đặc biệt. Nếu không Hỏa Thịnh Yến của Ca Đốn cũng không tính là bí kỹ gia truyền rồi, nếu chỉ làm mẫu ra một loại trạng thái thì với thực lực như Ma Phi hoàn toàn có thể làm được. Đáng tiếc là hắn không có làm như vậy.
Địch Áo đang ngồi suy nghĩ đến xuất thần, hồi lâu sau chợt thấy Lôi Mông vốn tự hào vận khí tốt hơn những người khác từ xa đi tới, nhìn qua hoàn toàn không giống với bộ dạng cao hứng như buổi sáng, nói là ủ rũ như gà rù cũng không hề quá phận, cứ cắm đầu lầm lũi bước từng bước chậm chạp. Địch Áo không khỏi nở nụ cười hiểu ý, hắn có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, sau khi Lôi Mông đi tới gần nhìn lướt qua Địch Áo một vòng, ngay cả nói cũng không nói, chỉ khẽ thở dài một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh.
Không đợi Địch Áo mở miệng, lúc này Ca Đốn từ trong phòng đi ra nhìn thấy Lôi Mông thì vội vàng hỏi: "Này, kết quả thế nào?"
Lôi Mông vẫn không nói chuyện, chỉ ngồi đó thở dài. Ca Đốn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền kịp thời phản ứng ra vấn đề: "Không thể nào? Ngươi và Địch Áo được phân cùng một tổ?"
Đám người Tác Phỉ Á vừa đi ra nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, đây không phải là một tin tức tốt, tiến vào vòng bán kết tổng cộng có mười sáu người, vì sao lại trùng hợp như thế. Lôi Mông rút trúng Địch Áo? Không phải là tên này thường xuyên khoác lác vận khí của mình rất tốt sao?
Lần này Lôi Mông cũng lười thở dài, ngồi ở chỗ đó buồn bã ỉu xìu, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
"Thế nào rồi? Dù sao sớm muộn gì cũng đụng phải Địch Áo, không cần thiết buồn bã như vậy mà?" Ca Đốn vỗ vỗ bả vai Lôi Mông: "Nhưng mà nói đi thì nói lại, vận khí của ngươi đúng là không tệ nha, tỷ lệ nhỏ như vậy mà cũng rút trúng được. Ta đoán chừng những tuyển thủ còn lại sẽ vô cùng cảm kích ngươi đó."
Lúc trước Ca Đốn có vẻ đang an ủi Lôi Mông, những câu sau này hoàn toàn là bộ dạng hả hê đi kèm vui sướng khi người ta gặp họa.
Lôi Mông ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Ca Đốn: "Hẳn là bao gồm ngươi nữa mới đúng?"
"Ta làm gì…?" Ca Đốn giơ ra vẻ mặt vô tội: "Ngươi nhìn ta có giống hạng người bỏ đá xuống giếng không?"
"Không phải là vấn đề giống hay không, ngươi là hạng người gì, bản thân ta còn không rõ ràng sao?" Lôi Mông cười lạnh nói: "Nhưng cũng không sao cả, người nào giáp mặt Địch Áo chẳng phải là giống nhau hay sao?"
"Đúng thôi, tâm thái như vậy mới tốt." Ca Đốn ngẩng mặt lên trời ca thán: "Tất cả mọi người đều là hảo huynh đệ, còn phân chia ra làm gì chứ? Nói thí dụ như ta, nếu như là ta rút trúng Địch Áo, ta đây nhất định sẽ cao hứng dùm cho ngươi. Bởi vì ngươi sẽ có cơ hội tiếp tục tham gia thi đấu."
“Đủ dõng dạc nha!” Đám người Tác Phỉ Á nghe mà trực tiếp nín lặng, tất cả đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn sang Ca Đốn. Đúng là nói dối không thèm chớp mắt mà, không có đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ dùm Lôi Mông một lần sao?
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy?" Vẻ mặt Lôi Mông bỗng nhiên trở nên cổ quái.
"Dĩ nhiên, mọi người ở chung một chỗ lâu như vậy, ngươi còn không biết tính ta?" Ca Đốn nói vô cùng thấm thía: "Lôi Mông, làm người không thể ích kỷ như vậy, ngươi mang bộ dạng đau khổ thế kia để cho ai nhìn? Chẳng phải là khiến cho tất cả mọi người cùng khó chịu giống như sao? Ta đây tuyệt đối không bao giờ làm vậy."
"À, nói cách khác, nếu như là ngươi rút trúng Địch Áo, vậy thì ngươi sẽ không khó chịu, ngược lại còn hết sức cao hứng?" Vẻ mặt Lôi Mông càng lúc càng quỷ dị, có lẽ là buồn cười rồi lại cố gắng đè nén cảm xúc xuống.
Ca Đốn vẫn không có chú ý tới điểm này, đứng ở tại chỗ trịnh trọng gật đầu: "Đó là chuyện đương nhiên, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ."
"Vậy thì ta an tâm rồi." Lôi Mông thở ra một hơi thật dài: "Các ngươi không biết… ta đã nhịn thật… ha ha ha ha ~!"
Tiếng cười đột ngột dọa cho Ca Đốn nhảy vội sang một bên, còn tưởng rằng Lôi Mông bị hắn kích thích, khẩn trương nói với Lôi Mông: "Này, ngươi làm gì? Ngươi đừng làm ta sợ."
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Lôi Mông cười rất lâu mới dừng lại, cười đến nước mắt nước mũi tràn cả ra ngoài. Sau đó móc ra một cây cây thăm bằng trúc từ trong ngực đưa cho Ca Đốn: "Tự ngươi xem là biết, ha ha ha, cười chết ta rồi."
Ca Đốn nghi ngờ nhận lấy cây thăm bằng trúc, chốc lát sau mặt hắn cứng ngắc lại. Qua một lúc sau mới chậm rãi quay đầu sang Lôi Mông, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi… khốn kiếp…. dám đùa lão tử?"
Đám người Địch Áo tò mò đi tới, đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy rõ ràng cây thăm bằng trúc trong tay Ca Đốn, nhất thời đều cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra rút trúng Địch Áo chính là Ca Đốn, đâu có phải là Lôi Mông.
"Làm sao có thể? Tất cả mọi người đều là huynh đệ nha, ta đâu dám đùa bỡn ngươi?" Lôi Mông cười híp mắt nói: "Vốn là ta đang khổ sở dùm ngươi, nhưng mới vừa nãy được ngươi khai đạo một phen, ta đã nghĩ thông suốt cả rồi. Vẫn là ngươi giác ngộ tương đối cao, ca ca ta cam bái hạ phong."
Ca Đốn há miệng nhưng không nói được một câu, lúc nãy hắn chế ngạo Lôi Mông sử dụng từ ngữ quá vẹn toàn rồi. Nếu bây giờ phản bác Lôi Mông có khác gì tự bạt tai mình chứ?
Đám người Địch Áo không nhịn được đồng thời mỉm cười, Ca Đốn chính là điển hình tự mua dây buộc mình, tương đương với tự đào cho mình một cái hố, lại còn anh dũng hưng phấn nhảy xuống. Dĩ nhiên, cái tên Lôi Mông cũng quá hư hỏng rồi.
"Ngươi… ngươi chờ lão tử." Ca Đốn nghiến răng nặn ra từng chữ, oán hận nhìn chằm chằm Lôi Mông. Nếu ánh mắt có thể giết người thì trên người Lôi Mông hẳn là bị đâm thủng mười mấy lỗ rồi.
"Ca Đốn, ta cảm thấy nét mặt của ngươi hình như không đúng lắm nha?" Khuôn mặt Lôi Mông tràn đầy kinh ngạc: "Lúc này không phải là ngươi nói sẽ cao hứng thay ta sao? Vì sao ta nhìn không ra ngươi đang cao hứng chỗ nào hết vậy?"
"Ta…" Ca Đốn miễn cưỡng kìm chế vọng động nhào tới hành hung Lôi Mông, khuôn mặt từ từ thay đổi nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Cao hứng… lão tử đương nhiên là cao hứng."
Trong lúc mọi người đang đùa giỡn, Thương Nam đã chạy tới tò mò hỏi thăm bọn họ nói chuyện gì vui vẻ vậy. Mặc dù Lôi Mông rất muốn có thêm người chia xẻ khoái cảm trong lòng, nhưng nhìn ánh mắt Ca Đốn tựa như muốn ăn gan uống máu như vậy. Lôi Mông rất biết điều ngậm miệng lại, chiếm được tiện nghi là tốt rồi, không thể xát thêm muối lên vết thương lòng của Ca Đốn được, làm như vậy quả thực là vô nhân đạo rồi.
Mọi người hàn huyên một hồi, Thương Nam kéo Địch Áo sang một bên, những người khác nhìn không có ý kiến gì. Thật ra trong lòng mọi người đã sớm nghi vấn đối với thái độ cố ý kết giao của Thương Nam rồi, nhưng điều này hiển nhiên có liên quan tới Địch Áo, nếu Địch Áo không chủ động nói ra tự nhiên là có lý do không thể nói. Vì thế mọi người đều làm như không biết gì hết.
"Có việc?" Địch Áo lấy làm kỳ quái nhìn sang Thương Nam.
Thương Nam nhìn chung quanh cẩn thận, thấy không ai chú ý nơi này mới thấp giọng nói: "Mạc Lâm trưởng lão có tin tức mới."
Địch Áo gật đầu: "Thế nào?"
"Là về nhiệm vụ lần trước, Mạc Lâm trưởng lão nói là hi vọng ngươi có thể sớm tìm thấy người kia."
Địch Áo âm thầm thở dài trong lòng, xem ra áp lực trong nội bộ Thần Vực càng lúc càng lớn rồi. Bằng không Mạc Lâm không thể cấp bách như vậy, hoặc có thể nói người cấp bách chính là Lan Bác Tư Bản.
Địch Áo suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Như vậy đi, ta viết một phong thư, ngươi tìm biện pháp đưa cho Mạc Lâm trưởng lão."
Thương Nam lập tức mở to hai mắt: "Ngươi thật sự tìm được rồi?"
Địch Áo mỉm cười nhàn nhạt: "Quả thật tìm được rồi, nhưng cũng có thể nói là tìm không được."
"Cái tên… ngươi có thể nói rõ ràng một chút không?" Thương Nam cười khổ: "Ngươi biết đầu óc của ta luôn luôn không tốt."
"Chuyện này chỉ một câu hai câu khó giải thích rõ ràng lắm, ngươi đưa tin qua là được rồi, Mạc Lâm trưởng lão sẽ hiểu."
Địch Áo xoay người đi trở về thạch động, ghi chép đơn giản những chuyện đã xảy ra vào một tờ giấy. Hắn tin tưởng Mạc Lâm có nổi khổ tâm riêng, dù sao địa vị của lão nhân kia trong Thần Vực gần với Lan Bác Tư Bản. Đừng nói là Mạc Lâm, cho dù Lan Bác Tư Bản tự mình đến, đoán chừng cũng không đành lòng nói ra yêu cầu làm cho đối phương phiền muộn.
Thương Nam nửa tin nửa ngờ cầm lấy phong thư vội vã rời khỏi, Địch Áo nhìn về phía cổ thôn ở phương xa. Tính mạng vị lão nhân kia đã sắp đi tới điểm cuối, mấy ngày hôm trước Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn hẳn là tới nơi rồi. Nhưng tin tức vẫn chưa có truyền ra, nếu không Tử Vong Chi Ca học viện đã sớm sôi trào một mảnh rồi.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường