Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 414: Hoàn Thành Nhiệm Vụ
ịch Áo gật đầu tỏ vẻ hiểu ý Thương Nam, sau đó không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa. Xem ra lần này cũng giống với lần trước, giao cho bọn họ một nhiệm vụ đơn giản và một nhiệm vụ khó khăn, rồi sẽ bồi bổ lại học phần là xong.
Nhưng đó không phải là kết quả Địch Áo muốn, nói nghiêm khắc thì Địch Áo tổn thất lớn nhất, chuyện này là do phải buông thả Lôi Quang Phong Nhận liên tục. Địch Áo dùng lực lượng trong vòng xoáy nguyên lực thả ra Lôi Quang Phong Nhận, lại phải dùng khí lực của mình áp súc ở trong cơ thể, sau đó mới thả ra Diễn Sinh Phong Nhận. Lấy ra càng nhiều lực lượng thì thưởng tổn sẽ càng lớn, may là Địch Áo chỉ có cảm giác thoát lực, còn chưa đến tình trạng nội thương nghiêm trọng.
Thế nhưng Địch Áo không hề hối hận, nếu như hắn không làm như vậy, đám người Ca Đốn không thể nào kiên trì đến lúc nhóm Thương Nam chạy tới.
Mặc dù nhất định là có người đang âm thầm bảo vệ Lôi Mông, nhưng không biết những người đó có quản những người khác chết sống hay không. Vì thế Địch Áo không dám đánh cuộc.
Lúc này mấy người Ca Đốn đã khôi phục được chút ít thể lực, chống tay xuống đất cố gắng bò dậy. Dù sao đám người Thương Nam đang ở chỗ này, cứ nằm mãi trên mặt đất đúng là mất thể diện.
"Không vội, các ngươi nghỉ ngơi đi, có cần ta đưa các ngươi trở về không?" Thương Nam đã nhận ra thể lực mấy người Ca Đốn đã không còn thừa lại bao nhiêu, vội vàng tỏ ý mong được giúp đỡ một tay.
Những đồng bạn do Thương Nam mang đến kinh ngạc nhìn sang bên này, trong lòng lấy làm kỳ quái cái tên Thương Nam này lại biết quan tâm người từ lúc nào vậy nhỉ? Không phải là coi trọng mấy nữ tử kia chứ?
Địch Áo bất đắc dĩ nhìn sang Thương Nam, dĩ nhiên hắn biết rõ ràng Thương Nam có hảo tâm, lo lắng mấy người bọn họ không có đủ thể lực trở về. Lỡ may trên đường phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng bọn họ chỉ là bằng hữu vừa quen biết, Thương Nam biểu hiện hình như nhiệt tình thái quá.
"Yên tâm đi, chúng ta có thể tự lo được, đúng rồi, các ngươi đến đây tìm đồ? Không có làm chậm trễ thời gian của các ngươi chứ?" Địch Áo ra vẻ xin lỗi nhìn tới Thương Nam.
Thương Nam lập tức phản ứng, hiểu ra mình quá quan tâm những người mới quen này, cười cười nói: "Ha hả, không có, dù sao đang ở phụ cận, vậy chúng ta đi trước, có việc trở về sẽ liên lạc lại."
Đợi đến khi đám người Thương Nam rời đi, Lôi Mông nhìn tới bóng lưng Thương Nam bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi có cảm thấy tên này có gì đó không ổn?"
"Đầu ngươi không có bệnh chứ?" Y Toa Bối Nhĩ đảo cặp mắt trắng dã nói: "Người ta mới vừa cứu ngươi, ngươi đã nói như thế?"
“Đây là hai việc khác nhau có được không?" Lôi Mông bất mãn nói: "Nói thật ra các ngươi không cảm thấy cái tên Thương Nam này nhiệt tình hơi quá sao? Còn vì chúng ta mà đắc tội tỷ tỷ Đạt Nhĩ Sâm. Địch Áo, lần trước quên hỏi ngươi, tỷ tỷ Đạt Nhĩ Sâm ở trong học viện có lực ảnh hưởng rất lớn hả?”
Địch Áo cười cười nói với Lôi Mông: "Không cần lo lắng, ta đoán chừng lực ảnh hưởng của nàng khẳng định không bằng ngươi.”
Lôi Mông nghe thế thì không hiểu vấn đề, ngơ ngác hỏi lại: "Có ý gì?"
“Ít nhất nàng không dám đập cửa nhà viện trưởng, nhất định là không bằng ngươi.”
Lôi Mông cười khổ nói: “Đã nói là ta không cố ý mà, huống chi lão gia hỏa kia cũng không có tức giận. Vì sao các ngươi cứ đẩy trách nhiệm lên trên người ta vậy?"
"Bởi vì chúng ta không có đập quá cửa nhà người ta.” Ca Đốn ở một bên lạnh lùng nói.
Lôi Mông không thể phản bác gì nữa, học theo bộ dạng Y Toa Bối Nhĩ đảo cặp mắt trắng dã rồi không nói gì thêm.
Mấy người nghỉ ngơi một hồi lâu, cuối cùng khôi phục chút ít khí lực bắt đầu lên đường trở về.. Tốc độ đi đường chậm hơn rất nhiều, Ca Đốn có thể tiết kiệm khí lực nhưng Hỏa Hống Thú lại bị mấy người Tác Phỉ Á trưng dụng không chút khách khí. Cho nên hắn chỉ có thể đi bộ cùng với Địch Áo và Lôi Mông.
Vốn là lộ trình hai ngày, đoàn người Địch Áo đi hơn ba ngày mới trở lại thạch động của mình. Có lẽ là do quá mệt mỏi, mọi người thu thập đơn giản vài thứ rồi nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, có câu nói nhà vàng nhà bạc không bằng ổ chó của mình, mặc dù điều kiện rất đơn sơ nhưng nằm lâu quen chỗ, cảm giác kiên định và an toàn không đâu thoải mái bằng.
"Địch Áo, các ngươi trở lại rồi hả?" Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người Địch Áo đã bị thanh âm Phổ Lai Tư đánh thức.
"Ta vẫn luôn tự hỏi một điều, có phải là ngươi theo dõi chúng ta không hả? Vì sao cái gì cũng biết?” Lôi Mông đi ra khỏi thạch động, lấy làm kỳ quái hỏi Phổ Lai Tư: "Chúng ta trở về vào giữa đêm."
Phổ Lai Tư cười nói: "Đương nhiên là có người thấy các ngươi trở về, nhiệm vụ đã hoàn thành?"
“Coi như là hoàn thành đi."
Nhắc tới nhiệm vụ Lôi Mông cảm thấy rất buồn bực, lần trước Hỏa Long Tích Dịch biến dị chỉ nghe kể lại từ miệng Địch Áo nên Lôi Mông không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Nhưng ngàn vạn con Ba Nhĩ Khắc Cự Thử xông lên khỏi mặt đất, cảnh tượng rung động như thế sợ rằng cả đời Lôi Mông cũng không thể quên được.
Phổ Lai Tư nghi ngờ nói: "Coi như? Có ý gì?”
"Nói rõ ràng thì do người khác giúp đỡ mới hoàn thành." Địch Áo từ trong thạch động đi ra, nói: "Thế nhưng hẳn không có vi phạm quy định của học viện.”
Đợi đến lúc Địch Áo miêu tả tình hình lại một lần, Phổ Lai Tư mới bừng tỉnh đại ngộ. Ánh mắt nhìn mấy người Địch Áo cũng biến đổi khác thường: "Ngàn vạn đầu Ba Nhĩ Khắc Cự Thử? Các ngươi kiên trì trong thời gian bao lâu?"
“Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có tâm tư tính toán thời gian không?” Địch Áo cảm thấy buồn cười, chậm rãi nói: "Có thể còn sống trở về đã rất khó khăn rồi.”
Phổ Lai Tư gãi gãi đầu, ngại ngùng cười cho qua chuyện. Nếu đổi lại là hắn, biểu hiện có lẽ còn bết bát hơn nhiều. Người bình thường có lẽ không thể lý giải ngàn vạn con yêu thú tụ tập chung một chỗ có ý nghĩa như thế nào. Phổ Lai Tư đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng rung động nhân tâm này, chỉ cần tố chất trong lòng hơi kém là không thể dậy nổi tâm tư chống cự.
Trên thực tế, Địch Áo mấy người giết chết Ba Nhĩ Khắc Cự Thử không ít hơn nhóm Thương Nam bao nhiêu. Nhất là Địch Áo và Ca Đốn, có chừng mấy ngàn con Ba Nhĩ Khắc Cự Thử chết ở trong tay hai người bọn họ, chẳng qua là lúc đó chẳng có người nào dư thừa tinh lực quan tâm những vấn đề nhỏ bé như thế.
"Bên phía học viện cũng thật là quá đáng.” Phổ Lai Tư kêu bất bình thay cho mấy người Địch Áo. Dĩ nhiên những lời như thế hắn chỉ dám nói ở chỗ này, nếu đổi lại địa phương khác, hắn tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng.
"Không sao cả, không phải nói là có bù đắp hay sao?” Địch Áo nhún vai bất cần, lần này quả thật không thể oán giận đạo sư học viện, những con Ba Nhĩ Khắc Cự Thử ẩn sâu dưới lòng mặt đất, cho dù đạo sư học viện có thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể nào chui vào trong lòng đất thống kê số lượng chúng nó.
"Vậy cũng được, lần trước đã bù đắp lại cho các ngươi rồi hả? Hẳn là có nhiệm vụ đơn giản dễ kiếm học phần phải không?" Giọng nói của Phổ Lai Tư có chút hâm mộ.
Địch Áo tức giận trợn mắt nhìn sang Phổ Lai Tư: "Chuyện như vậy cũng đáng để hâm mộ? Làm không tốt là mất mạng như chơi đó.” Phổ Lai Tư cười khan vài tiếng nhưng không nói gì.
Trên thực tế Phổ Lai Tư suy nghĩ không sai, học viên bình dân ở trong Tử Vong Chi Ca học viện tới đây tu luyện chủ yếu là vì nhận được bí và cùng tinh thần toái phiến. Những thứ này phải dùng học phần để trao đổi, cho nên loại học viên như Phổ Lai Tư quan tâm nhất chính là học phần, trong suy nghĩ của bọn hắn không có thứ gì quan trọng hơn hai chuyện đó.
Đám người Địch Áo đến đây là để tăng cường thực lực, điểm xuất phát khác nhau nên nhìn vấn đề tự nhiên cũng không giống nhau.
Mấy người mới vừa ăn xong điểm tâm, đạo sư chịu trách nhiệm ban bố nhiệm vụ đã hiện ra ở trên đỉnh núi. Phổ Lai Tư đứng lên chào hỏi, mấy người Địch Áo ngồi yên một chỗ, không thèm di động một đầu ngón chân, tựa hồ không nhìn thấy gì hết.
Đạo sư nhíu mày, nhưng không có biểu lộ bất mãn, bình thản ngồi xuống nói: "Nhiệm vụ hoàn thành?"
“Dĩ nhiên là hoàn thành." Lôi Mông gằng giọng nói với đạo sư: "Hơn nữa không có vi phạm quy định của học viện."
“Ngươi nói thế là có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chỉ muốn thương lượng với ngài một chút, lần sau có tràng diện lớn như thế, ngài có thể thông báo trước một tiếng được không?" Mặc dù trên mặt Lôi Mông mang theo nụ cười, nhưng thấy thế nào cũng giống như muốn gây sự hơn.
Phổ Lai Tư sợ Lôi Mông phát sinh cãi vả với đạo sư, vội vàng nói: "Bọn họ lần này gặp phải Ba Nhĩ Khắc Cự Thử, chừng ngàn vạn con, may là đám người Thương Nam đi ngang qua nơi đó kịp thời cứu bọn họ."
“Cái gì?” Vị đạo sư không dám tin tưởng, nhìn sang Phổ Lai Tư: "Ngươi nói là sự thật?"
“Ngài có thể đi hỏi Thương Nam ở bộ cao cấp, nếu có hứng thú thì có thể đến hiện trường quan sát, thi thể đàn chuột thúi còn nằm ở chỗ cũ đó?” Lôi Mông lười biếng nói.
Lôi Mông nói đến trình độ này hiển nhiên không thể nào giả dối được, vẻ mặt vị đạo sư lúc này cực kỳ trầm trọng, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói: "Chuyện này ta sẽ đi điều tra, các ngươi bình tĩnh nghỉ ngơi đi.”
Đợi đến khi vị đạo sư rời đi, Lôi Mông mới nói với mọi người: "Thế nào? Hết giận chưa?"
“Tạm được." Ca Đốn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu ngươi có thể đập nát cánh cửa nhà hắn, chúng ta chắc chắn sẽ hết giận.” Mấy người Địch Áo cùng nhau cười ha hả.
Lôi Mông thẹn quá thành giận mắng to: "Ngươi đã nói xong chưa?”
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường