A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 393: Đi Thưa Kiện
ôi Mông nhấc chân lên lần nữa, lại là một đạo Liệt Địa Kích. Lần này con Mật Lâm cự viên không có cách nào nhúc nhích bị kình khí đánh thẳng vào ngực, lớn như thế thân thể thế nhưng hướng một cây rơm rạ loại lăn lộn bay lên giữa không trung, sau đó tầng tầng ngã rơi xuống.
Địch Áo ổn định thân hình, quét mắt một vòng xem xét tình thế. Sau đó chuyển tầm mắt tới biển lửa cách đó không xa.
Trong biển lửa, đàn Mật Lâm cự viên vẫn còn đang kêu thảm, chỉ có điều thanh âm đã yếu ớt lắm rồi. Địch Áo cũng phải kinh ngạc vì điều này, hắn biết rõ uy lực chiêu Hỏa Thịnh Yến của Ca Đốn, bị giam trong biển lửa lâu như vậy thế mà mấy con Mật Lâm cự viên đó không có chết?
"Ca Đốn, được rồi." Lôi Mông cao giọng hét lên.
Ca Đốn nghe thấy tiếng Lôi Mông gọi, vội vàng điều khiển hỏa diễm co rút lại bao quanh thân thể hắn. Hắn cũng sợ lỡ may những con Mật Lâm cự viên kia còn có lực chiến đấu, một khi thoát khỏi hỏa diễm trói buộc sẽ cùng nhau hắn tấn công hắn, cho dù chỉ trong trong chớp mắt hắn cũng sẽ bị đập tan xác.
Trong tầm mắt đám người Địch Áo, phạm vi biển lửa từ từ thu nhỏ lại, sau đó thối lui về phía sau nhẹ nhàng như nước chảy để lộ ra một mảng chiến trường bị đốt cháy nám đen.
Cho tới khi thấy rõ tình cảnh trong đó, Địch Áo và Lôi Mông không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhỏm.
Những con Mật Lâm cự viên kia quả thật còn sống, nhưng chúng nó chỉ còn lại một chút khí lực để giãy dụa và rên rỉ mà thôi.
Nhiệt độ cực nóng khó thể tưởng tượng nổi đã thiêu đốt mấy con Mật Lâm cự viên đó cháy đen, hơn nữa thân hình của chúng nó co rút lại nhỏ đi một vòng. Theo từng động tác lăn lộn đau khổ, từng khối thân thể nám đen như than vỡ vụn ra, không ngừng rơi xuống đất.
Còn sống sót chỉ là vì tạm thời chưa chết được mà thôi.
Tuyết Ny hít sâu một hơi cố nén sợ hãi trong lòng, gan của nàng cũng không nhỏ nhưng cảnh tượng trước mắt quá mức khủng khiếp. Cho dù là cái đầu Mật Lâm cự viên cũng bị lột mất một lớp da, có thể nhìn thấy rõ ràng hai hàng răng nanh trong miệng chúng nó, còn có hai tròng mắt to đùng, trắng toát đang trợn trừng lên.
"Hình như là dễ dàng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều." Lôi Mông cười cười đắc ý: "Không có gì là khó khăn cả."
"Đó là bởi vì ta rất cường đại." Ca Đốn thản nhiên nói, trong khi nói chuyện, hắn đã giải tán hỏa diễm quanh mình.
"Ta lười nói nhảm với ngươi." Lôi Mông trề môi khinh thường, nói lãng sang chuyện khác: "Không biết bên phía Tác Phỉ Á thế nào, chúng ta nên trở về nhanh một chút."
Ca Đốn và Lôi Mông đi tới cạnh những con Mật Lâm cự viên đang giãy dụa thu thập chiến lợi phẩm của mình. Dĩ nhiên, trước đó bọn họ phải đập mỗi con Mật Lâm cự viên vài lần cho chết hẳn, tránh lúc nhổ răng nanh bị cắn một nhát.
Chốc lát sau, bọn họ đã thu thập đủ răng nanh cần thiết. Mọi người lập tức rời khỏi chiến trường chạy ngược về phía Tử Vong Chi Ca học viện.
Thực lực Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ vẫn quá yếu, một mình đi thi hành nhiệm vụ làm cho người phải lo lắng. Mặc dù có Lao Lạp ở đó, nhưng trí lực của Lao Lạp không thể đảm bảo được điều gì, có ai dám chắc nàng có thể bảo vệ tốt Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ hay không đây.
Qua chừng nửa ngày, đám người Địch Áo đã trở lại khu vực gần thạch động, từ xa nhìn lại không thể thấy thân ảnh Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ, ngược lại nhìn thấy Phổ Lai Tư đứng ở đó.
"Các ngươi trở lại? Hoàn thành nhiệm vụ rồi hả?" Phổ Lai Tư vui mừng chạy tới nghênh đón.
"Chuyện nhỏ." Lôi Mông nói: "Tiện tay mà thôi, Phổ Lai Tư, có thấy Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ không?"
"Không, các nàng vẫn chưa trở lại." Phổ Lai Tư lắc đầu, sau đó lộ ra thần sắc muốn nói lại thôi.
"Ngươi tìm chúng ta có việc?" Lôi Mông đã phát hiện Phổ Lai Tư khác thường.
"Ta hôm nay đi tìm đạo sư." Phổ Lai Tư ấp a ấp úng nói: "Trong lúc vô tình nghe được một ít chuyện, nhưng…"
"Không biết có nên nói cho các ngươi nghe không."
"Ngươi nghe được cái gì nói cái đó là xong." Đám người Địch Áo và Lôi Mông liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
"Được rồi." Phổ Lai Tư suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Ta nghe được hai người xa lạ, còn có mấy đạo sư đang đàm luận về các ngươi. Hai người xa lạ nói đưa nhiệm vụ này cho các ngươi quá đơn giản, rất khó tạo thành áp lực cho các ngươi, có một đạo sư nói đây là ý của viện trưởng đại nhân. Nếu để cho các ngươi thi hành nhiệm vụ quá khó sẽ làm lộ dấu vết, lại có thể khiến cho người ta lên án. Vì thế lần này cho các ngươi đi làm một nhiệm vụ đơn giản, tiếp theo sẽ không dễ dàng như thế nữa."
"Không phải chứ?" Lôi Mông giật mình hỏi: "Bọn họ đang cố ý gây khó khăn cho chúng ta?"
"Ta cũng không biết." Phổ Lai Tư nói: "Thế nhưng, các ngươi nhất định phải cẩn thận."
Mấy người Địch Áo im lặng suy nghĩ, nhiệm vụ này coi như là đơn giản? Nếu không phải là Địch Áo có Lôi Quang Phong Nhận, Ca Đốn có Hỏa Thịnh Yến, đừng nói đến hoàn thành nhiệm vụ, có thể còn sống quay về hay không còn khó nói trước.
Cho nên mọi người tự nhiên dời ánh mắt lên trên người Lôi Mông, ý tứ rất rõ ràng, đã đến lúc ngươi ra mặt rồi, không thể trơ mắt nhìn mọi người bị đùa chơi cho chết tức tưởi chứ?
Lôi Mông gãi gãi đầu nói: “Nhìn ta làm cái gì? Tính cách lão gia hỏa kia vô cùng ngang ngạnh, ta đi cũng vô ích.”
Không có ai tin tưởng lời Lôi Mông, thân là cháu trai duy nhất của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn. Cho dù Tử Vong Chi Ca viện trưởng hà khắc đến mức nào cũng muốn suy nghĩ đến Sư Tâm Vương cảm thụ, chỉ cần Lôi Mông mở miệng không có đạo lý gì bị lão cự tuyệt. Nhưng nếu Lôi Mông đã nói như vậy, những người khác cũng không tiện phản bác.
Mãi cho đến lúc sắc trời hoàn toàn đen lại. Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ, Lao Lạp mới hưng phấn chạy về thạch động.
“Các ngươi không sao chứ?” Mấy người Địch Áo tiến lên nghênh đón.
“Có thể có chuyện gì? Không phải là đối phó vài con Thạch Kê hay sao, quá đơn giản.” Y Toa Bối Nhĩ làm ra bộ dạng nhẹ nhàng thoải mái, tình huống thực tế ngay lúc đó tuyệt đối không có nhẹ nhàng như nàng nói. Chẳng qua là trước khi trở về, hai người cố ý sửa sang lại y phục, trạng thái, cho nên từ ngoài mặt mấy người Địch Áo không thể phát hiện điểm nào khác thường.
Tác Phỉ Á nhìn kỹ Địch Áo mấy lần, hoàn hảo, lần này hình như không có bị thương, vì thế nàng mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn quan tâm hỏi thăm: "Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ?”
“Đó là đương nhiên.” Lôi Mông tựa hồ không cam lòng yếu thế trước mặt Y Toa Bối Nhĩ, giọng nói còn lạnh nhạt hơn nhiều, làm như đó chỉ là làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể: “Chỉ là mấy con khỉ đột mà thôi, không làm khó chúng ta được.”
“Là mấy chục con lận đó.” Ca Đốn đứng ở một bên nhắc nhở.
“Số lượng nhiều hay ít có chỗ nào khác nhau đối với chúng ta?” Lôi Mông rất có phong phạm cao thủ, phất phất tay nói: “Kết quả cũng chỉ có một thôi.”
“Rất tốt, lần sau nhận thêm nhiệm vụ loại này, ta đề nghị phái một mình Lôi Mông đi là được rồi."
“Ta đồng ý.
“Ta cũng không có ý kiến.”
Địch Áo và Tuyết Ny cố nín cười nói hùa vào.
“Ta đi một mình đương nhiên không thành vấn đề.” Lôi Mông vẫn rất mạnh miệng: “Thế nhưng làm như vậy không tốt lắm đâu, chẳng phải là cướp đoạt cơ hội rèn luyện của các ngươi hay sao?”
Ca Đốn nhìn sang Lôi Mông cực kỳ khinh bỉ, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lầm bầm: “Ai dà, đến chừng nào ta mới có thể bay lên đó nhìn xem phong cảnh nhỉ?”
“Phải chờ đến lúc ngươi trở thành Thánh Vũ Sĩ.” Tác Phỉ Á lấy làm kỳ quái nhìn qua Ca Đốn. Từ trước đến giờ Ca Đốn không là một người nhìn xa trông rộng, vì sao hôm nay đột nhiên nói như thế?
“Thánh Vũ Sĩ? Quá xa xôi.” Ca Đốn lắc đầu một cái, rồi nhìn về phía Lôi Mông, giả bộ đứng đắn nói: “Nhưng ngày hôm nay Lôi Mông đã được thể nghiệm cảm thụ này, có thể nói lại cho mọi người nghe không, ngươi cảm thấy thế nào?” Lôi Mông nhất thời đỏ mặt, lúc chiến đấu với Mật Lâm cự viên, hắn chính là người thảm nhất, thậm chí còn bị đánh văng lên không trung. Chuyện mất mặt như thế này, Lôi Mông dĩ nhiên không thể để cho Ca Đốn nói ra, vội vàng gượng cười kéo Ca Đốn sang một bên, nói nhỏ: “Ta không có đắc tội ngươi mà? Tại sao lại nhằm vào ta chứ?”
“Ngươi cũng biết, con người của ta trước giờ luôn luôn chính trực, cho nên ta cảm thấy cần phải sửa lại một ít thuyết pháp sai lầm của ngươi.” Ca Đốn cười cười nói.
“Ngươi chính trực cái rắm.” Lôi Mông đảo cặp mắt trắng dã: “Phải dùng tới chuyện như vậy chứng minh sao?”
“Không nghiêm túc là không được.” Ca Đốn nói: “Nếu không, chúng ta có thể bị người ta đùa chết lúc nào không biết.”
“À? Vì sao ăn nói âm dương quái khí thế chứ? Ngươi rốt cuộc định nói gì?”
Ca Đốn bỗng nhiên im lặng chốc lát, hồi lâu sau mới nói: “Nơi này chỉ có một mình ngươi quen biết viện trưởng Tử Vong Chi Ca, vì thế ta cảm thấy nên để ngươi đi hỏi một câu, cuối cùng là bọn họ có ý gì?”
“Ngươi đang hoài nghi có người giả truyền mệnh lệnh viện trưởng, muốn hãm hại chúng ta?”
“Dù sao đã có một tiền lệ rồi. Cẩn thận một chút tóm lại vẫn hơn.” Ca Đốn nhún nhún vai nói.
Lôi Mông do dự hồi lâu rồi quyết định: "Được rồi, ta đi thử xem.”
“Tại sao ta cảm thấy hình như ngươi rất sợ lão già viện trưởng kia?” Ca Đốn thấy vẻ mặt Lôi Mông hơi kỳ quái.
“Ta là ai hả? Ta tại sao phải sợ hắn? Ngươi nghĩ rằng chuyện đó có thể xảy ra không?” Lôi Mông vỗ ngực một cái: “Ta đi đây.”
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường