Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 387: Lộ Tẩy
ý do Tác Phỉ Á đưa ra hơi khiên cưỡng, tốc độ cũng không thể đại biểu cho thực lực. Mặc dù tốc độ Địch Áo rất nhanh, nhưng cũng không phải là vô địch, chẳng qua là tình hình hiện tại không có ai ngu ngốc lên tiếng phủ định ý nghĩ của Tác Phỉ Á, bởi vì đó cũng là kết quả bọn họ đang hi vọng trong lòng.
Ánh mắt Lôi Mông rực sáng khác thường, kinh ngạc nhìn tới phương hướng ánh lửa đang cháy bập bùng. Vốn là hắn có dự định lăn lộn trong Tử Vong Chi Ca mấy ngày rồi rời đi, nhưng bây giờ nhìn lại thật sự cần phải ở đây một đoạn thời gian ngắn. Thế nhưng trước đó cần phải nói chuyện với lão già kia một chút, hắn tới tu luyện chứ không phải là đi tìm chết.
Không biết qua bao lâu, ngay cả Tác Phỉ Á cũng bắt đầu kềm nén không nổi nữa, đang định liều lĩnh xông qua xem rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra. Ngay lúc đó thân ảnh Địch Áo rốt cuộc mơ hồ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Mọi người ngơ ngác không dám tin vào mắt mình, sau đó liền hoan hô vọt tới, nhưng mới vọt tới phụ cận, tất cả mọi người lại giật mình đứng im tại chỗ, đây là Địch Áo? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giờ phút này hình tượng Địch Áo vô cùng thê thảm, y phục trên người đã biến thành thành từng mảnh vải rách xơ xác tung bay trong gió đêm, ống tay áo bên trái biến mất tiêu để lộ ra vết máu nám đen khá to, toàn thân hắn là một mảng vết thương đỏ sậm nhìn thấy mà giật mình. Điểm duy nhất để cho mọi người tạm yên tâm chính là Địch Áo vẫn còn có thể mỉm cười bình thản.
"Thấy ta cũng không cần vui vẻ như vậy chứ? Ta đây không quen lắm...” Địch Áo cười nói.
"Tại sao trở về trễ vậy.” Tác Phỉ Á giận dỗi đập nhẹ Địch Áo, tình lữ đùa giỡn dĩ nhiên không dùng bao nhiêu khí lực, nhưng Tác Phỉ Á vốn cẩn thận phát hiện ra chân mày Địch Áo hơi cau lại, sắc mặt lập tức thay đổi hỏi gấp: "Chàng bị thương rất nặng?”
"Nói giỡn, nàng thấy ta giống như bị thương không?” Đến lúc này Địch Áo vẫn còn chưa rõ ràng phần lưng của mình đã biến thành hình dáng gì, nếu không nhất định không thể nào ăn nói dõng dạc như vậy.
"Trời đất ơi, Địch Áo...” Tuyết Ny đứng ở vị trí vừa vặn ngay bên hông Địch Áo, vừa thấy là hoảng hồn che miệng lại, trợn tròn mắt nhìn phía sau lưng hắn.
Mọi người nhận ra ánh mắt kinh hãi của Tuyết Ny, vội vội vàng vàng chạy ra sau lưng Địch Áo. Chốc lát sau, phản ứng cả đám giống Tuyết Ny y như đúc, tất cả đều giật mình ngây người tại chỗ.
Phần lưng Địch Áo đã biến thành một mảnh máu thịt mơ hồ, bởi vì khoảng cách đủ gần nên mọi người thậm chí có thể ngửi thấy mùi thịt cháy khét lẹt. Thế mà cho tới giờ khắc này, nụ cười trên mặt Địch Áo vẫn không có biến mất, có trời mới biết Địch Áo đang chịu đựng đau đớn kinh khủng tới mức nào.
"Vì sao không nói? Không có nghiêm trọng gì lắm mà, lúc ấy ta đã tránh được, nhưng tên gia hỏa kia phóng ra hỏa trụ có uy lực thật sự là biến thái. Chỉ bị dư ba quét trúng đã biến thành bộ dạng như hiện tại, vận khí ngày hôm nay hình như hơi kém.” Địch Áo cố gắng nói thật bình thản.
"Địch Áo...!" Tác Phỉ Á đã không biết nên nói gì cho phải rồi, nước mắt từ từ ứa ra. Nếu như không phải là nàng đang cố gắng ức chế, sợ rằng nước mắt đã sớm chảy thành dòng rồi.
"Không có chuyện gì, ta đây đã trở lại rồi mà?” Địch Áo cười cười, nhẹ nhàng ôm Tác Phỉ Á vào trong ngực.
Đúng lúc này từ chỗ cách đó không xa truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Tử Vong Chi Ca học viện phát ra nhiệm vụ trì phải được hoàn thành trong bảy ngày. Đừng tưởng rằng trì hoãn sẽ không chuyện, ta cảnh cáo các ngươi một tiếng, nếu bảy ngày sau các ngươi không thể lấy ra trứng Hỏa Long Tích Dịch sẽ bị trừng phạt nặng nề.”
Đám người Địch Áo không hẹn mà cùng nghiêng đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến, thì ra là Ước Sắt Phu và đạo sư của hắn.
Ánh lửa ở phương xa vẫn đang chiếu sáng rừng rậm giữa màn đêm. Thế nhưng, Ước Sắt Phu và đạo sư của hắn làm như không nhìn thấy ánh lửa bên đó. Bởi vì Tử Vong Chi Ca học viện trước giờ không phải là mảnh đất hòa bình, cơ hồ tùy thời mỗi khắc đều có thể phát sinh chiến đấu.
"Để cho hai vị thất vọng." Địch Áo thản nhiên nói: "Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ.”
"Hoàn thành?” Ước Sắt Phu cười lạnh nói: "Các ngươi vẫn còn ở đây ngồi chơi, dùng cái gì để hoàn thành nhiệm vụ? Dùng tưởng tượng hả?”
Địch Áo quét mắt sang Ước Sắt Phu, sau đó đưa tay cầm lấy túi da bên hông. Chỉ có điều khi tay hắn chạm vào túi da, thần sắc trên mặt xuất hiện một chút biến hóa, động tác cũng chậm chạp hơn lúc nãy.
Thật lâu sau, Địch Áo móc ra từ trong túi da một quả trứng bể tan tành, đó chính là trứng Hỏa Long Tích Dịch. Khi hắn chạy trốn hết tốc lực, mấy quả trứng trong túi da không thể tránh khỏi bị va chạm xóc nảy, may là màng trứng rất bền chắc, vỏ trứng đã nát nhưng màng trứng vẫn còn hoàn hảo. Nếu không, Địch Áo móc ra chính là một đống lòng đỏ và lòng trắng trứng lẫn lộn rồi.
Ước Sắt Phu và đạo sư của hắn đồng thời mở to mắt ra nhìn, bọn họ đã sinh sống ở trong Tử Vong Chi Ca học viện một đoạn thời gian rất dài. Mặc dù vỏ trứng bể tan tành nhưng vẫn có thể nhận ra được đúng là trứng Hỏa Long Tích Dịch.
Chốc lát sau, Địch Áo lấy ra thêm mấy quả trứng trong túi da đặt cẩn thận trên mặt đất. Sau đó cười cười nói: "Chúng ta là tân sinh, không biết nên đi đâu trả nhiệm vụ, hay là đưa cho các ngươi là xong?”
“Chẳng lẽ là một mình ngươi làm hoàn thành nhiệm vụ?” Đạo sư của Ước Sắt Phu giật mình hỏi.
“Đúng thế.”
“Làm sao có thể?” Đạo sư của Ước Sắt Phu ngơ ngác nhìn tới Địch Áo, muốn một mình đối phó một đàn Hỏa Long Tích Dịch điên cuồng phải có lực lượng áp đảo. Đỉnh phong Cực Hạn võ sĩ? Thậm chí là Võ Tôn? Nhưng hắn cảm ứng nguyên lực trên người đối phương không giống lắm. Hơn nữa, nếu như đã có thực lực cỡ đó tại sao lại tới Tử Vong Chi Ca học viện tu luyện?
“Vô liêm sỉ." Ước Sắt Phu đột nhiên rống lên giận dữ: "Quá vô sỉ rồi, các ngươi lại dùng phương pháp này lừa gạt đạo sư trong học viện?”
“Nói chuyện chú ý ngôn từ một chút.” Ca Đốn lạnh lùng nói: "Chúng ta lừa gạt hồi nào?”
“Chỉ dựa vào một mình hắn làm sao có thể đấu thắng những con Hỏa Long Tích Dịch kia?" Ước Sắt Phu giận đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt: "Lão sư, bọn họ nhất định ra giá cao mua lại từ học viên khác. Đây là ăn gian... ăn gian.”
"Ngươi mù hả?” Lôi Mông kêu lên: "Không thấy được Địch Áo bị thương sao?”
“Chính bản thân hắn cố ý làm như thế.” Ước Sắt Phu cười lạnh nói: "Nếu như một mình hắn đi đối phó những con Hỏa Long Tích Dịch kia căn bản không thể nào còn sống trở về.”
"Hình như ngươi rất xem thường ta.” Địch Áo cười cười nói.
“Ước Sắt Phu, ngươi có chứng cớ chứng minh hắn ăn gian không?” Đạo sư của Ước Sắt Phu nhíu mày hỏi lại, khẩu khí của hắn trở nên hòa hoãn hơn trước. Giờ phút này, hắn không tự chủ được nhớ lại cái tên học viên khiến cho đám đạo sư của học viện tới giờ vẫn thổn thức không nguôi, chính là Tạ Nhĩ Cái.
“Lão sư, chuyện này cần phải có chứng cớ sao?” Nghe thấy lão sư ý có ý định chuyển hướng, Ước Sắt Phu nóng nảy kêu lên: "Cho ta thời gian một ngày, ta nhất định có thể tra ra manh mối. Hừ hừ, ta dám khẳng định có rất nhiều người bị bọn họ hỏi mua. Nếu không, bọn họ không thể nào hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tại sao chúng ta không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ?” Địch Áo mỉm cười nói.
“Bởi vì đám Hỏa Long Tích Dịch kia đã ra đời một con yêu thú biến dị cấp bậc thủ lĩnh.” Ước Sắt Phu kêu lên: "Một mình ngươi muốn đánh bại cả đàn Hỏa Long Tích Dịch? Ha ha ha, đúng là quá buồn cười, vì sao câm rồi? Tiếp tục nói dối đi, tiếp tục đi, ha ha!”
“Ước Sắt Phu, ngươi nói đàn Hỏa Long Tích Dịch đã ra đời một con thủ lĩnh?” Sắc mặt đạo sư của Ước Sắt Phu trầm xuống.
“Không sai, lão sư, ngài nên biết yêu thú biến dị cấp bậc thủ lĩnh có ý nghĩ như thế nào.” Ước Sắt Phu hưng phấn la lên, hắn nghĩ là mình đã nắm chắc phần thắng: "Muốn đối phó đàn Hỏa Long Tích Dịch phải huy động bao nhiêu Cực Hạn võ sĩ? Lão sư, nhân số tham dự ăn gian lần này tuyệt đối không ít, bọn họ không có cách nào bảo thủ bí mật, ngày mai ta có thể...”
“Đủ rồi." Đạo sư của Ước Sắt Phu lạnh lùng cắt ngang: "Ngươi đã biết xuất hiện yêu thú biến dị cấp bậc thủ lĩnh tại sao không hủy bỏ nhiệm vụ lần này?”
“Ta...” Ước Sắt Phu như bị sét đánh, lẩm bẩm mãi nói không ra lời. Hắn một mực nghĩ cách chứng minh Địch Áo ăn gian nhưng quên mất chú ý để lộ sơ hở. Im lặng hồi lâu, hắn ấp a ấp úng nói: "Lão sư, ta cũng mới vừa biết."
Đạo sư của Ước Sắt Phu không muốn nói nữa, lập tức xoay người rời đi. Ước Sắt Phu giải thích quá yếu đuối, cơ hồ không có độ tin cậy. Thân là thành viên nhóm đạo sư học viện, hắn có thể che lấp cái tội Ước Sắt Phu chèn ép học viên. Nhưng biết rõ xuất hiện yêu thú biến cấp bậc dị thủ lĩnh vẫn để cho nhóm tân sinh đi hoàn thành nhiệm vụ. Đây không phải là mâu thuẫn nữa, mà là mưu sát, mưu sát trắng trợn. Hắn có thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng không nhỏ.
Tác Phỉ Á cố nén cười khẽ đẩy Địch Áo một cái.
Địch Áo nhếch miệng cười khan, chậm rãi bước vào trong thạch động.
Sau khi thành công mang trứng Hỏa Long Tích Dịch trở về, cuộc sống của bọn họ tự trở nên an tĩnh hơn nhiều. Cái tên Ước Sắt Phu kia biến mất một cách kỳ lạ, không còn ai tới quấy rầy bọn họ nữa, cũng không có ai đưa ban bố thêm nhiệm vụ.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường