Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 372: Tử Vong Chi Ca
hập Thất tỷ phu quả thật có biện pháp, nơi này vẫn y như khi ta còn bé vậy, không có một chút biến hóa nào." Lôi Mông ngắm nhìn bốn phía hồi lâu cũng sợ hãi than.
"Các ngươi đừng có khen hắn, lại khen nữa cái đuôi của hắn sẽ vểnh lên đó." An Đức Liệt Á cười cười liếc sang Vũ Tư Đốn.
Vũ Tư Đốn cười ha hả: "Vậy thì cứ ở thêm vài ngày, rượu Ba Nhĩ Đa Quân Kỳ khẳng định là không có, nhưng Tử Sắc Yêu Cơ cung cấp cho các ngươi thoải mái, muốn uống bao nhiêu thì uống."
Mấy người Địch Áo lúc mới đầu còn không tin tưởng, Tử Sắc Yêu Cơ không phải là nước lã, Vũ Tư Đốn cũng không phải là thương nhân, vì sao có thể chứa nhiều rượu ở trong nhà được? Cho đến khi Vũ Tư Đốn dẫn bọn hắn đi xuống hầm rượu, tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây dại, hầm rượu rộng vài trăm thước nằm dưới nền đất có từng dãy giá gỗ chất đầy Tử Sắc Yêu Cơ rực rỡ muôn màu, đoán chừng có ít nhất cũng phải tới hàng vạn bình. Đừng nói là đám người Địch Áo, cho dù nhân số nhân lên gấp mấy lần uống liên tục một năm cũng không hết nổi, khó trách khẩu khí Vũ Tư Đốn lớn như vậy.
"Thập Thất tỷ phu của ngươi rốt cuộc là làm nghề gì vậy?" Ca Đốn nhỏ giọng hỏi Lôi Mông.
"Ha hả, sợ rồi?" Lôi Mông cười nói: "Trong lãnh thổ Sư Tâm đế quốc chỉ có nơi này mới trồng được loại cây Tử Đằng Bồ Đào, ngươi không có phát hiện chung quanh Kham Bối Lạp thành không có đồng ruộng sao?"
Ca Đốn cẩn thận nhớ lại, quả thật đúng như lời Lôi Mông nói, chẳng qua là lúc trước hắn không có chú ý tới điểm này.
Lúc này Y Toa Bối Nhĩ cũng bu lại, ánh mắt không dám tin tưởng: "Nơi này là địa điểm sản xuất Tử Sắc Yêu Cơ?"
"Chứ ngươi nghĩ sao?" Lôi Mông nhìn vẻ mặt kinh hãi của Y Toa Bối Nhĩ, cười cười nói: "Bằng không lúc ấy ta làm sao dám đáp ứng ngươi?"
Lòng người có đôi khi rất kỳ quái, lúc ở Phỉ Tể công quốc có thể uống được một lọ Tử Sắc Yêu Cơ không hề dễ dàng, bởi vì đó không chỉ là vấn đề hưởng thụ, đồng thời cũng là tượng trưng cho thân phận. Sau khi được chứng kiến hầm rượu của Vũ Tư Đốn, ngay cả Y Toa Bối Nhĩ rất thích rượu ngon cũng giảm bớt hứng thú.
Ngày đó mọi người không tiếp tục lên đường, tại Vũ Tư Đốn làm một bữa tiệc tối ở trong phủ của mình, sau đó mấy người Địch Áo bắt đầu tu luyện. Chẳng qua là bây giờ không giống lúc trước, Địch Áo dĩ nhiên vẫn kiên trì đến lúc cuối cùng, chỉ có điều vị trí Ca Đốn và Lôi Mông phát sinh biến hóa, sau khi Lôi Mông tấn chức Cực Hạn võ sĩ đã đề cao năng lực chiến đấu lên một mảng lớn, Ca Đốn dưới tình huống không buông thả Hỏa Thịnh Yến tuyệt đối không chiếm được một chút tiện nghi.
Lôi Mông rốt cuộc cũng có lúc ngẩng cao đầu hãnh diện, trong lúc nhất thời hắn đắc ý mở miệng cười hoài không dứt. Mấy người Tác Phỉ Á thật sự là nhìn không nổi bộ dạng lớn lối của Lôi Mông, bắt đầu gia nhập chiến đoàn, Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ còn dễ nói, dù sao chỉ là Quang Mang võ sĩ căn bản không có ảnh hưởng quá lớn đối với Lôi Mông. Nhưng Tuyết Ny lại khác hẳn, Lôi Mông nhất thời áp lực đại tăng, bị luồng khí lạnh và hỏa diễm nối nhau lao tới cơ hồ bao phủ toàn thân hắn.
Có lẽ là không chịu bị mất mặt trên địa bàn của mình, khi bị mọi người vây công Lôi Mông vẫn không chịu cúi đầu chấp nhận thua cuộc. Tình hình như vậy kéo dài cho đến lúc Lao Lạp và Miêu Tử xuất hiện mới thay đổi, Lôi Mông vừa thấy Lao Lạp dẫn Miêu Tử hăng hái bừng bừng xông vào chiến trận, sắc mặt hắn lúc ấy lập tức tái mét. Cho dù không có đám người Tác Phỉ Á, hắn cũng không dám bảo đảm Bàn Thạch Thủ Hộ của mình có thể ngăn cản được đuôi chùy và hàm răng sắc bén của Miêu Tử, huống chi còn có man lực kinh khủng của Lao Lạp nữa.
Trên một gian tiểu lâu ở xa xa, Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á mỉm cười nhìn những người tuổi trẻ ‘chơi đùa’ ngoài sân tập.
"Vẫn là người trẻ tuổi có nhiều sức sống mà." Vũ Tư Đốn thở dài một tiếng.
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Đừng ra vẻ chững chạc như vậy." An Đức Liệt Á oán trách đẩy trượng phu một cái.
Vũ Tư Đốn lập tức nở nụ cười tươi rói: "Đúng đúng, nàng không nói ta cũng xém quên mất, thì ra ta cũng không tính là quá già. An Đức Liệt Á, nếu là như vậy, không phải là chúng ta nên làm vài việc của người trẻ tuổi?"
"Mặc kệ chàng." An Đức Liệt Á quay đầu đi vào trong phòng, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đã đỏ bừng một mảnh.
"Nàng không để ý tới ta cũng không sao, ta để ý tới nàng là được rồi." Vũ Tư Đốn cười híp mắt đuổi theo sát phía sau.
Một đêm bình an không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai mọi người lại bước lên hành trình, Vũ Tư Đốn cố ý chuẩn bị một chiếc xe ngựa dùng để để chứa sáu bình Quân Kỳ, chung quanh bình chất rơm rạ thật dày, ở dưới mặt còn lót mấy lớp vải lụa mềm mại. Chỉ nhìn thái độ trân trọng của Vũ Tư Đốn là có thể biết loại rượu này có giá trị như thế nào rồi.
Khi khoảng cách giữa mọi người và đế đô càng ngày càng gần, mấy người Địch Áo dần dần cảm nhận thế lực khổng lồ của Sư Tâm đế quốc. Hoàn toàn không cùng một cấp bậc nếu so sánh với Khắc Lý Tư bình nguyên, ngay cả Phỉ Tể công quốc cũng thua kém quá xa.
Càng đến gần Vương thành Sư Tâm đế quốc, người đi đường mỗi lúc một nhiều, cơ hồ ngày nào cũng đông hơn làm cho đám người Địch Áo cảm nhận được áp lực từ sâu trong tâm linh.
Nếu nói đến thành thị chính là chỉ nhân khẩu, tài nguyên, hàng hóa …vân...vân rất nhiều thứ tập trung lại một chỗ tạo thành. Sư Tâm đế quốc là một trong ba đại cường quốc trên đại lục, tự nhiên hội tụ vô số nhân tài.
“Quang mang như cỏ dại, Cực Hạn xuất hiện đầy đường”, dùng hai câu này để hình dung Sư Tâm đế quốc cường thịnh không hề quá phận.
Nhớ lúc trước ở Thủy Tinh thành, đám người Địch Áo nghe tin Võ Tôn Ma Phi chỉ vì đi nhầm một bước khiến cho Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước tổn thất một tiểu đội tinh nhuệ do Cực Hạn võ sĩ tạo thành. Sau đó Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước nổi giận lôi đình, thậm chí đuổi Võ Tôn Ma Phi ra khỏi Hầu tước phủ.
Còn ở Sư Tâm đế quốc, mười mấy Cực Hạn võ sĩ tính là cái gì?
Số lượng võ sĩ đeo huy chương Quang Mang và Cực Hạn chỗ nào cũng có, đây chỉ là những người muốn biểu hiện thân phận rõ ràng, còn có rất nhiều võ sĩ không đeo huy chương, bọn họ trà trộn hỗn tạp ở trong dòng người, hoặc hộ vệ các đoàn thương đội vội vã đến, vội vã rời đi.
Đôi khi còn có thể thấy cường giả Võ Tôn tụ tập lại từng nhóm đàm luận xôn xao, làm cho người ta kinh ngạc chính là thấy có đoàn xe do mười mấy Võ Tôn cùng nhau hộ vệ, có thể thuê Võ Tôn làm bảo tiêu thì phải là nhân vật cấp bậc nào đây?
Thế mà đoàn xe vừa thấy cờ xí tượng trưng cho Vũ Tư Đốn lập tức ngừng lại ven đường chờ cho Vũ Tư Đốn đi qua. Những người đi đường cũng câm như hến, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc trộm rồi vội vã nhìn sang nơi khác.
Vũ Tư Đốn thỉnh thoảng có lúc rời khỏi buồng xe hàn huyên với chủ nhân đoàn xe khác mấy câu, nhưng hắn làm như không để ý thái độ cung kính của mọi người, chỉ nói qua loa rồi tiếp tục lên đường.
"Rất là đả kích." Ở bên trong buồng xe, Tác Phỉ Á lẩm bẩm một câu. Nếu không phải có mối quan hệ với Lôi Mông, đoán chừng nàng sẽ trở thành một thành viên những người bên ngoài kia.
"Đúng thế!" Tuyết Ny đáp, không ngờ người tinh thần vững chắc như nàng cũng bị kích thích.
Tuổi còn trẻ đã tiến giai thành Cực Hạn võ sĩ, nàng là học viên xuất sắc nhất ở Thánh Đế Tư học viện, ngày thường không biết có bao nhiêu ánh mắt tập trung vào nàng, ngưỡng mộ nàng, sùng bái nàng. Nhưng ở chỗ này, không cần phải lưu ý quá kỹ, ít nhất dọc đường đi nàng thấy được vài chục gã võ sĩ trẻ tuổi đeo huy chương Cực Hạn. Mặc dù không biết số tuổi cụ thể, nhưng nhìn qua hẳn là không lớn hơn nàng bao nhiêu.
Duy chỉ có thần sắc Địch Áo và Ca Đốn coi như là bình tĩnh, người trước là bởi vì có một thân phận bí mật, ở trước mặt Lan Bác Tư Bản đứng trên đỉnh đại lục, hắn còn không e sợ, đừng nhắc tới những gã võ sĩ thoạt nhìn uy phong tám hướng kia. Người sau đi ra từ Thiên Không thành, tình cảnh tương tự hiển nhiên đã thấy qua không ít, tập mãi thành quen.
Một ngày này, đám người Địch Áo ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, đột nhiên phát hiện một đội kỵ sĩ từ xa chạy vội đến. Đội kỵ sĩ hẳn là thấy được đại kỳ đón gió trên nóc đoàn xe, nhưng bọn hắn không có ý đi chậm lại, vẫn giữ tốc độ tiến tới như cũ.
Vũ Tư Đốn nhảy ra buồng xe nghênh đón đội kỵ sĩ, khi khoảng cách song phương không còn đủ mười thước, đội kỵ sĩ kìm hãm ngựa lại, kỵ sĩ cầm đầu nghiêng người chào Vũ Tư Đốn. Sau đó hai người thấp giọng nói chuyện gì đó, mấy phút đồng hồ sau Vũ Tư Đốn quay trở lại đoàn xe, thần sắc của hắn cực kỳ quái dị.
"Vũ Tư Đốn, tại sao?" Lúc này thanh âm An Đức Liệt Á truyền đến.
Vũ Tư Đốn chậm rãi đi về phía An Đức Liệt Á, đồng thời cầm phong thơ trong tay đưa tới, chỉ trong chốc lát An Đức Liệt Á rống lên giận dữ: "Cái gì? Mệnh lệnh của ai vậy?"
Gã kỵ sĩ cầm đầu giải thích mấy câu, An Đức Liệt Á tiếp tục gào lên: "Đây là mệnh lệnh nhầm lẫn, ta không chấp nhận."
Hẳn là đã xảy ra chuyện, Lôi Mông chui ra khỏi buồng xe sải bước đi thẳng về phía trước. Đám người Địch Áo cũng không thể ở lại trong xe được nữa, từ từ đuổi theo phía sau hắn.
"Thập Thất tỷ, chuyện gì?" Lôi Mông hỏi.
"Ngươi trở về, không có chuyện của ngươi." Sắc mặt An Đức Liệt Á rất lo lắng.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường