Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 369: Lại Gặp Người Nhà
hưng ta thấy thái độ của ngươi đối với Hách Nhĩ Mạn không tồi?" Ca Đốn nói.
"Nếu như hắn biết rõ ta là ai mà còn dám làm chuyện như vậy, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn." Lôi Mông nói: "Nếu hắn không biết và đã bồi tội với chúng ta, vậy thì cứ đặt chuyện này xuống nhẹ nhàng là được. Ta cũng không muốn lưu lại cho người ta ấn tượng có thù tất báo, làm thế sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt lắm đối với gia tộc của ta."
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
"Ừ." Lôi Mông gật đầu nói: "Hơn nữa, nếu như chúng ta muốn báo thù hắn, bây giờ phải tạo quan hệ cho tốt trước đã, chó nóng nảy cũng biết nhảy tường mà.”
"Ta đồng ý với cách nhìn của Lôi Mông." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Tính cách Hách Nhĩ Mạn khá âm trầm. Nếu nghĩ là Lôi Mông muốn đối phó hắn, hắn nhất định sẽ triệt để trở mặt. Dù sao sớm muộn gì cũng có chuyện, còn không bằng bây giờ chơi trò cá chết lưới rách luôn cho rồi."
"Lôi Mông, đúng là nhìn không ra mà, trước kia ta cảm giác ngươi là người rất đơn giản." Tác Phỉ Á cười cười nói: "Không nghĩ tới, mới vừa về trở đến cố hương, ngươi lại biến thành một người khác, ừ, rất thành thục."
"Ta? Ta rất đơn giản?” Lôi Mông chỉ chỉ vào chóp mũi của mình cười khổ nói: "Tác Phỉ Á, ngươi đây là khen ta hay là châm chọc ta đó?” "Đây là ta nói thật lòng, về phần hiểu thế nào chính là chuyện của ngươi." Tác Phỉ Á nói.
"Vậy thì ta xem như ngươi khen ta vậy.” Lôi Mông lắc lắc đầu giơ ra vẻ mặt hứng thú rã rời, đặt bộ đồ ăn xuống rồi chậm rãi tựa lưng vào ghế, trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: "Bây giờ không giống với trước kia, trước kia ta chỉ đại biểu cho chính mình, cho nên ta có thể nói những gì ta muốn nói, làm những chuyện ta muốn làm, cho dù là bị mọi người chung quanh chê cười, ta cũng không sợ. Nhưng bây giờ ta còn phải đại biểu cho gia tộc của ta, ta có thể mất mặt nhưng không thể để cho gia tộc mất mặt cùng với ta.”
"Ta nghĩ chúng ta có thể hiểu được cảm nhận của ngươi." Tuyết Ny nhẹ giọng nói.
"Thật ra không chỉ là ta, còn có tên này cũng vậy.”
Lôi Mông chỉ sang Ca Đốn nói: "Lúc hắn là Quang Mang võ sĩ có thể vì một vài kim tệ lẻn vào đạo tặc đoàn Phật Lang Duy chuẩn bị giết một tên đầu lĩnh, thoạt nhìn gan rất lớn đúng không? Sau khi chúng ta trở lại đế đô, ta có thể cấp cho hắn một vạn kim tệ, bảo hắn trở lại Thiên Không thành giết một người, ừ, giết một Quang Mang võ sĩ đi. Ngươi có thể dễ dàng đắc thủ, Ca Đốn, ngươi dám làm không?” "Vô duyên vô cớ ta giết người làm gì?" Ca Đốn lập tức hỏi ngược lại.
"Ta cho ngươi kim tệ mà, một vạn kim tệ đó." Lôi Mông kêu lên: "Đúng rồi, ngươi còn có tinh thần trọng nghĩa đúng không? Tốt, ta có thể lựa chọn một người thường xuyên làm chuyện xấu, thiếu gia có bối cảnh không được nuôi dạy tốt ở Thiên Không thành hẳn là rất dễ tìm đúng không? Bây giờ ta hỏi ngươi có dám làm không?” Ca Đốn cúi đầu buồn bực nhai nhai nuốt nuốt, không thèm để ý đến Lôi Mông nữa.
"Hắn không dám." Lôi Mông chuyển tầm mắt từ Ca Đốn sang những người khác: "Bởi vì hắn xuất thaantwf Viêm gia, tùy ý giết người những gia tộc khác thì chính hắn cũng phải bị trừng phạt tương ứng. Nếu như gia tộc hắn nhất định phải bao che sẽ dẫn phát một trận xung đột máu chảy thành sông. Sẽ có rất nhiều rất nhiều người đổ máu vì hắn, cho nên hắn không dám.”
"Nếu đã biết lại còn nói nhảm, có ý nghĩa gì không?” Ca Đốn nói.
"Ta muốn giải thích một khi ta trở lại nhà sẽ có nhiều cố kỵ hơn, trước kia ta là Lôi Mông thật, bây giờ…” Lôi Mông nheo mắt lại, càm nhếch lên, giơ ra vẻ mặt ngạo mạn, giữ vững chốc lát rồi cười hì hì nói: "Hiện tại ở nơi này là giả.” Tất cả mọi người đều cười, ngay cả Tuyết Ny luôn luôn không thích nói chuyện cũng cười thật tươi. Lôi Mông nói những lời này xuất phát từ nội tâm, hẳn là đã xem bọn họ như là bằng hữu chân chính không có chuyện gì không thể nói.
"Không nói đến vấn đề này nữa." Địch Áo nói sang đề tài khác: "Lôi Mông, rốt cuộc đến khi nào chúng ta mới có thể được yên tĩnh đây?” "Địch Áo, ngươi tiến cảnh đã nhanh như vậy rồi, còn gấp cái gì?” Lôi Mông cười khổ nói: "Coi như là chờ chúng ta đi."
"Ta không giống với các ngươi." Địch Áo nói. Phong hệ Cực Hạn võ sĩ và Phong hệ Võ Tôn chênh lệch rất lớn, quả thật là khác xa các hệ khác. Không đề cập tới những bí kỹ khác, chỉ tính riêng một cái Phong Dực đã giúp cho hắn có năng lực tự vệ cực mạnh rồi.
"Ta đi nói chuyện với Hách Nhĩ Mạn một lát, mượn một tòa trang viên của hắn. Chúng ta dọn qua đó ở được không?" Lôi Mông nói.
Đúng lúc này, Hách Nhĩ Mạn cười lớn từ bên ngoài đi vào: "Lôi Mông thiếu gia, tin tức tốt, có tin tức tốt."
Thấy Hách Nhĩ Mạn xuất hiện, Y Toa Bối Nhĩ không nhịn được thấp giọng cười nói: "Lôi Mông có thể đi làm Dự Ngôn Sư.” "Tin tức gì tốt?" Lôi Mông sửng sốt hỏi lại.
"Vũ Tư Đốn đại nhân đến rồi.” "Hôm nay ta ai không muốn gặp ai cả." Lôi Mông lười biếng phất phất tay, sau đó sắc mặt lập tức đại biến: "Ngươi nói ai?"
"Vũ Tư Đốn đại nhân.” Hách Nhĩ Mạn cũng tái mặt, bởi vì không hiểu tại sao Lôi Mông phải thất kinh. Hắn thậm chí còn suy đoán rằng những người trước mắt này không phải là giả mạo chứ?
"Xong đời." Lôi Mông nói gấp: "Hắn ở đâu?"
"Đang ở bên ngoài.." Hách Nhĩ Mạn cố gắng giữ vững trấn tĩnh. Lôi Mông nhìn chung quanh một vòng rồi xoay người phóng tới cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ ra chuẩn bị nhảy ra bên ngoài nhảy, kết quả lại ngây người như phỗng.
Bởi vì An Đức Liệt Á xuất hiện ở ngoài cửa sổ, đang dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn tới Lôi Mông.
"Ha ha, Thập Thất tỷ, ngươi tới là tốt rồi.” Lôi Mông cười khan nói.
An Đức Liệt Á không nói gì, vẫn ngó chừng Lôi Mông không tha.
"Tỷ phu đâu?” Lôi Mông giả dạng nhìn quanh một vòng: "Hắn vì sao không tới?” Hách Nhĩ Mạn ở trong phòng thở dài một hơi, hoàn hảo, không phải giả mạo là tốt rồi. Thật ra hắn chỉ tình cờ gặp Vũ Tư Đốn. Lúc đó hai người Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á vội vã lên đường, đến Lôi Âu Na thành cũng không có ý định dừng lại, không muốn hao phí thời gian ở lãnh địa Cát Nhĩ Bá Đặc. Ở trên đường đi, hắn nhận ra Vũ Tư Đốn nên chủ động nghênh đón, nói Lôi Mông đang ở trong nhà hắn làm khách, muốn mời vợ chồng Vũ Tư Đốn tới Hầu tước phủ. Nếu như Lôi Mông là giả mạo, hắn cũng phải chịu liên luỵ, tai họa chắc chắn không nhỏ.
"Thập Thất tỷ, có phải là tỷ phu chọc giận ngươi không?” Lôi Mông lại dám nói ra một câu không tim không phổi, bởi vì bất kỳ người nào cũng biết tại sao An Đức Liệt Á lại tức giận.
"Ngươi động não một chút được không? Chỉ biết nhảy cửa sổ, nhảy cửa sổ, nhảy cửa sổ…" An Đức Liệt Á rốt cuộc bộc phát, hễ nói một câu ‘nhảy cửa sổ’ là vỗ lên đầu Lôi Mông một cái, trong chớp mắt đã vung ra bảy, tám chưởng. Đánh cho Lôi Mông cắm đầu chạy trối chết: "Khi còn bé làm chuyện sai lầm thì nhảy cửa sổ chạy trốn, bây giờ vẫn còn nhảy, còn nhảy, còn nhảy...”
“An Đức Liệt Á, nàng làm gì đó?” Vũ Tư Đốn vừa tiến vào phòng ăn thấy một màn như vậy, vội vàng lớn tiếng quát. Nếu chỉ có đám người Địch Áo thì không có gì, mấu chốt là nơi này có thêm Hách Nhĩ Mạn, để cho người ngoài thấy cảnh này cũng không phải là chuyện hay ho gì lắm.
Vũ Tư Đốn bỗng nhiên quát lớn làm cho An Đức Liệt Á và Lôi Mông giật nảy mình, đồng loạt ngơ ngác nhìn sang.
"Chàng...” Vành mắt An Đức Liệt Á chợt đỏ ửng: "Lôi Mông chọc giận ta, chàng… chàng cũng mắng ta?”
"Có lời gì không thể từ từ nói chuyện sao?" Vũ Tư Đốn hạ giọng xuống, ôn nhu nói: "Muốn chúng ta thương lượng?” An Đức Liệt Á trầm mặc chốc lát, tựa hồ đang bình phục lại tâm tình của mình, sau đó lạnh lùng nói: "Ta và Vũ Tư Đốn đã bàn xong rồi, không phải là ngươi muốn tự do hay sao? Được, nếu như ngươi có thể nghênh đón ta từ cửa chính, ta liền cho ngươi tự do, thoải mái đón các bằng hữu về nhà, ta không can thiệp hành trình của ngươi nữa, đáng tiếc là…, hừ hừ!"
"Vậy cũng không sao, ta muốn cùng đi với Thập Thất tỷ mà." Lôi Mông cười hì hì nói.
Biết rõ Lôi Mông đang nói láo nhưng sắc mặt An Đức Liệt Á vẫn hòa hoãn không ít, chỉ liếc sang Lôi Mông không thèm nói lời nào.
"Để cho các ngươi chê cười rồi." Vũ Tư Đốn nhẹ giọng nói: "Thật ra Lôi Mông từ nhỏ đã được An Đức Liệt Á và mười tám tỷ muội nuôi lớn. Các nàng lớn hơn Lôi Mông khoảng mười tuổi, những tỷ muội khác dành phần lớn thời gian cho việc khác, không có thời gian chiếu cố Lôi Mông. Còn có một số người không hiểu cách chăm sóc, chỉ có mỗi An Đức Liệt Á là lo lắng cho Lôi Mông nhiều nhất. Ở trong mắt nàng Lôi Mông chính là một đứa trẻ, cho đến bây giờ cũng thế, cho nên…”
Nếu chỉ có đám người Địch Áo, Vũ Tư Đốn không cần thiết phải giải thích, nhưng Hách Nhĩ Mạn ở chỗ này nên hắn phải cố gắng nói cho qua chuyện, không thể nào để cho sự tình ngày hôm nay trở thành chuyện cười cho các quý tộc lúc trà dư tửu hậu được.
"Ha hả, ta có thể hiểu được." Hách Nhĩ Mạn cười nói: "Thật ra ta cũng được tỷ tỷ nuôi lớn."
Vũ Tư Đốn gật đầu cười, sau đó nháy mắt ra hiệu với Hách Nhĩ Mạn, Hách Nhĩ Mạn biết người ta có chuyện riêng nên vội vàng xin phép cáo lui.
Một thân ảnh khác từ ngoài đi vào, dĩ nhiên là An Đông Ny, đám người Địch Áo thấy nàng thì cực kỳ vui mừng, vội vàng đứng lên chào hỏi An Đông Ny.
Sắc mặt An Đông Ny tốt hơn trước không ít, ít nhất cũng có nụ cười trên mặt, nàng đáp lại mấy câu hòa nhã.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường