It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 321: Mục Tiêu
ao Lạp không hề thoải mái, nàng nhếch miệng trề môi lên thật cao, nàng đã quen ăn một lần cho xong, bây giờ mỗi lần chỉ ăn được một miếng chừng nào mới no chứ?
"Vì sao còn chưa bắt đầu, đang chờ cái gì nữa? " Ca Đốn lẩm bẩm, mặc dù giờ phút này không khí rất hòa thuận, nhưng bọn hắn đều đã chuẩn bị chiến đấu.
"Gấp cái gì?" Lôi Mông ưỡn ngực nói: "Đến lúc đó lại để cho ngươi chiếm ngưỡng tuyệt thế phong thái của ca ca rồi. À, Địch Áo, lần trước ngươi bỏ qua cơ hội, ha ha, hi vọng con mắt của ngươi sẽ không biết lòi ra."
“Thật tình!" Ca Đốn cười lạnh nói: “Bảo Địch Áo nhìn lòi cả mắt? Ngươi nghĩ mình là Tác Phỉ Á sao? Ai da, ngoại trừ lắm điều ra, những chỗ khác hoàn toàn không giống nha!”
Không đợi Lôi Mông phản kích, Tác Phỉ Á cả giận nói: “Ngươi nói ai dài dòng?"
Ca Đốn ý thức được bản thân lỡ miệng lôi Tác Phỉ Á vào chuyện này, vội vàng ho khan mấy tiếng lãng tránh vấn đề. Mới vừa định nói chuyện thì có mấy gã võ sĩ dọc theo cầu thang đi xuống, còn các võ sĩ đang ăn bên cạnh cũng chậm rãi đứng lên.
Đi ở phía trước chính là Á Lực Đặc, hắn quét mắt một vòng, nói với giọng châm chọc: "Các vị, thật là đúng dịp, lại gặp mặt."
"Thật là phiền quá đi." Lôi Mông kêu lên.
"Lôi Mông, không thể vô lễ như vậy." Y Toa Bối Nhĩ cười hì hì nói.
"Ta đang nói con ruồi mà." Lôi Mông giả bộ phất phất cánh tay xua đuổi con ruồi không hề tồn tại.
"Con ruồi? Con ruồi này hình như não hơi nhỏ, hì hì!”
Sắc mặt Á Lực Đặc càng thêm nặng nề, hắn âm thầm hạ lời thề dứt khoát phải dùng hết thủ đoạn hành hạ cái tên miệng lưỡi bén nhọn và con nhỏ khốn kiếp này, phải nghe nàng rên rỉ cầu xin tha thứ mới được. Nhưng hiện tại hắn không cần thiết giận dữ, bởi vì mọi việc đều nằm trong tầm tay của hắn.
"Mấy vị, ta cũng không muốn quấy rầy các ngươi, nhưng có người báo các ngươi liên quan đến một vụ cướp vừa mới xảy ra. Vì thế các ngươi theo ta đến Bá tước lĩnh một chuyến vậy." Á Lực Đặc chậm rãi nói: "Không nên gây ra chuyện gì không vui, làm thế sẽ không có lợi đối với các ngươi."
"Mấy ngày hôm trước nói chúng ta lén lút không giống người tốt, bây giờ lại trở thành ăn cướp rồi." Lôi Mông vừa tức vừa buồn cười: "Ngươi có thể tìm một cái cớ hợp lý hơn không?"
Đám người Tác Phỉ Á, Ca Đốn nhịn cười không được, mặc dù là gán tội vô cớ, cố tình chụp mũ không cần lý do, nhưng ít ra tội danh cũng phải hợp lý một chút. Dĩ nhiên ngày hôm nay hắn đã có tiến bộ, ít nhất cũng có thêm nhân chứng.
"Không nghĩ tới các ngươi còn có thể cười được." Sắc mặt Á Lực Đặc chuyển sang lạnh lẽo, ngẩng đầu nói dõng dạc: "Mười bảy bình dân vô tội bị giết, bốn người bị cường bạo, cả thôn trang cơ hồ biến thành một khu mộ, các ngươi..."
“Phụt” một tiếng, Ca Đốn lập tức phun cơm ra ngoài: "Cường… cường bạo? Là chúng ta làm??"
"Không phải các ngươi còn có ai?" Á Lực Đặc quát lên.
"Nhà người óc heo hả? Chúng ta mà thèm để ý đến thôn nữ?" Ca Đốn than thở, sau đó vươn tay chỉ vào nhóm Y Toa Bối Nhĩ, Tuyết Ny và Tác Phỉ Á: "Bên cạnh chúng ta có bốn mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành nha, cho dù muốn cường bạo, chúng ta cũng sẽ..." Còn chưa dứt lời, Ca Đốn đã đột nhiên ngừng lại.
Mấy người Tác Phỉ Á không có vui sướng bởi vì Ca Đốn khích lệ dung mạo của các nàng, ngược lại còn trợn mắt nhìn Ca Đốn, hiển nhiên là câu nói kế tiếp sẽ lập tức gây họa.
"Ha hả!” Ca Đốn cười khan một tiếng không dám nhìn lại, con ngươi chậm rãi xoay chuyển vài vòng.
Á Lực Đặc ngẩn ngơ, rốt cuộc ý thức mình lấy cớ ngu xuẩn đến cỡ nào. Trong bốn nữ tử trước mặt, ngoại trừ một người hành vi hơi thô tục, ba người còn lại đều bộ dạng đoan chánh, khí chất ôn nhu tao nhã, ăn mặc cũng cực kỳ sang trọng, vừa nhìn ngay cả có gia thế, vừa nhìn là biết đã trải qua quá trình giáo dục cẩn thận, đặt mấy nữ tử thiên kiều bá mị mỹ bên cạnh đám thôn nữ? Lý do này quá mức khiên cường rồi, dựa theo trình tự bình thường thì hắn sẽ bắt người trở về để cho nhóm nghị viên cân nhắc quyết định, nhưng hắn lấy cớ quá nát rồi, cho dù là một thằng ngu cũng có thể nhìn ra chỗ sơ hở trong đó. Cho dù tìm được căn cứ chính xác hoặc nhân chứng thì cũng vậy, xem ra rất khó lòng thuyết phục nhóm nghị viên kia. Dĩ nhiên, hiện tại hắn không còn ý nghĩ dựa theo trình tự ngày thường để xử lý nữa.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt bọn họ lại cho ta." Á Lực Đặc rốt cuộc trở mặt.
"Đàng hoàng một chút, không nên ép chúng ta động thủ." Một gã võ sĩ quát lên.
Thực lực nhóm Địch Áo khẳng định không yếu, cho nên những gã võ sĩ kia cũng không muốn bộc phát chiến đấu, lỡ may đánh nhau chắc chắn là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm. Cho dù có thể giết chết toàn bộ những người tuổi trẻ này, bọn hắn cũng thương tổn không nhỏ. Vì thế phương pháp xử lí thích đáng nhất là lấy thế đè người không cho đối phương phản kháng, đợi sau khi rơi vào trong tay bọn họ tự nhiên sẽ có thể tùy ý xâm lược.
"Nếu như không có gì trói buộc thì hai người chúng ta hợp tác, có lẽ chỉ cần một cái chớp mắt là xong thôi.”
Lôi Mông cười ha hả nói với Ca Đốn, còn cố ý chớp chớp mắt mấy cái. Đây là Lôi Mông lần đầu tiên lấy lòng Ca Đốn, hình như là muốn biểu diễn uy lực Địa Chấn choĐịch Áo xem thì phải, chiêu này có hiệu quả làm cho nguyên lực tràng rối loạn, mặc dù thời gian quá ngắn nhưng lại có thể kết hợp với Hỏa Thịnh Yến của Ca Đốn. Quả thật là làm ít công to, thậm chí có hi vọng một kích lập tức phân thắng bại.
"Ngươi ngu hả?" Ca Đốn làm sao không hiểu tính tính Lôi Mông được, hắn lạnh lùng nói: "Ta cũng ở trong phạm vi công kích của ngươi đó."
Cho dù là Địa Chấn hay Hỏa Thịnh Yến đều thuộc về bí kỹ công kích phạm vi lớn. Nói cách khác, một khi Lôi Mông buông thả Địa Chấn thì nguyên lực tràng của đám người Ca Đốn, Tuyết Ny, Địch Áo đều bị rối loạn trong khoảng thời gian ngắn, không có cách nào buông thả bí kỹ. Lúc đó Ca Đốn buông thả Hỏa Thịnh Yến chẳng khác nào công kích toàn bộ mọi người trong lữ điếm, những người khác còn dễ nói, chỉ riêng Y Toa Bối Nhĩ là vô cùng có khả năng trở thành người hy sinh đầu tiên.
Thế nhưng Y Toa Bối Nhĩ thông minh lanh lợi rất hiểu rõ mình, nàng cười ha hả đứng lên đi tới núp ở sau lưng Địch Áo.
Những gã võ sĩ kia thần sắc dần dần ngưng trọng, bọn họ đã hiểu chiến đấu có thể tùy thời bộc phát, nhưng khoảng cách của song phương quá gần. Tình huống như thế phi thường nguy hiểm, có lẽ trước đó gió yên biển lặng nhưng sau một cái chớp mắt là bí kỹ bay đầy trời.
Địch Áo hít vào một hơi thật sâu, lần này tương đối lâu hơn một chút, khoảng hơn ba mươi giây. Tiếp theo hắn chậm rãi giơ tay lên, một cỗ gió lốc đột nhiên xuất hiện lấy Địch Áo làm trung tâm lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Bốn vách tường lữ điếm và thang lầu, trần nhà đồng thời bị cuốn lên trời, hóa thành vô số mảnh vụn, ngay cả đồ ăn đồ uống trong quán cũng bay vòng vòng theo cơn lốc. Lầu hai lữ điếm bị lực lượng cuồng bạo vặn gãy ngang rồi bay thẳng ra xa hơn mười thước đổ ầm ầm xuống mặt đất.
Sau là là những thứ nhỏ nhẹ hơn như sàn nhà, đệm chăn, chén bát, ngay cả hai lò lửa ở trong bếp cũng bị cơn lốc cuốn theo làm những khối than đỏ còn đang cháy rực văng tung tóe ra ngoài, rồi nhanh chóng bắt lửa vào những vật dụng khác.
Những gã võ sĩ kia không chịu nổi áp lực bị kình phong tạt lảo đảo lui về phía sau, Á Lực Đặc biểu hiện lại càng kém, hắn không trụ nổi một giây, cơn lốc vừa tới là bị cuốn lên không trung bay ra xa mười mấy thước rồi nện thẳng cái mông xuống đất.
Con ngươi Mạc Lâm bỗng nhiên co rút lại, hắn cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình, còn đám người Lôi Mông, Ca Đốn đều trợn mắt kinh hãi không nói nên lời.
Trong đống phế tích vẫn còn hai cái bàn bình yên vô sự. Một cái là bàn của nhóm Địch Áo, Tác Phỉ Á, cái kia là bàn của Mạc Lâm, tư thế bọn họ ngồi không hề thay đổi. Đồ ăn trên bàn và tất cả bộ đồ ăn đều giữ vững nguyên trạng, đó là do cơn lốc kia di chuyển vòng qua bọn họ.
"Đây là bí kỹ gì?" Lôi Mông ngơ ngác hỏi, hắn không phải kinh hãi vì uy lực bí kỹ, mà là vì lực khống chế kinh thế hãi tục của Địch Áo.
"Không tính là bí kỹ, ta đột nhiên lĩnh ngộ sau khi thấy Lao Lạp tiến hóa." Địch Áo thản nhiên nói, trên thực tế hắn một mực suy tư phương pháp đối phó Ma Phi, khi thấy Lao Lạp tiến hóa đột nhiên hiểu thông vấn đề. Hắn có thể áp chế lực gió đến mức tận cùng sau đó thả ra toàn bộ, chỉ cần có thể thổi tan luồng hỏa diễm cuồng bạo là hắn có cơ hội tiếp cận Ma Phi, từ đó hắn có thể nắm chắc tình hình chiến cuộc.
"Vô liêm sỉ!” Theo một tiếng rống giận dữ, hai tên võ sĩ thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ bước nhanh tới, gió lốc không tồn tại lực sát thương đối với bọn hắn, chỉ bị sức gió đẩy lùi ra sau vài bước mà thôi.
Lôi Mông bỗng nhiên quay đầu lại nhe răng cười, sau đó cúi người xông thẳng tới đối phương.
Ba người đều là Địa hệ võ sĩ nên phương thức chiến đấu rất đơn giản. Lôi Mông đột ngột dừng lại khi còn cách tầm 5 thước, trong khi đó hai tên Địa hệ võ sĩ ở đối diện tản ra hai bên trái phải vội vã giơ chân lên đạp mạnh xuống đất.
Vết nứt dọc theo mặt đất ập đến Lôi Mông, quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ chấn động kịch liệt rồi ảm đạm đi không ít, ngay sau đó Lôi Mông cũng giơ chân đạp thẳng xuống đất.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường