Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 310: Bí Mật Ẩn Giấu Trong Sa Mạc
, đúng rồi." Y Toa Bối Nhĩ thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói: "Địch Áo, ngươi tìm được quản gia ở chỗ nào vậy? Quá ngạo khí rồi, chuyện gì cũng không làm, cứ an an ổn ổn ngồi trong xe ngựa, ai nói chuyện hắn cũng không thèm để ý người."
"Hắn hả?" Địch Áo suy nghĩ một lát rồi nói: "Tính tình đúng là hơi cổ quái, nhưng hắn có chỗ tốt mà người khác không so sánh được, ta không cần đưa tiền cho hắn."
"Ồ, quản gia không tốn tiền aa.a?” Y Toa Bối Nhĩ kêu lên khoa trương, sau đó nói: "Địch Áo, tặng hắn cho ta đi, hì hì, ta cũng thiếu quản gia đây."
"Này, chuyện này sao được?" Địch Áo ngây ngẩn cả người, nếu như là quản gia nào khác thì chuyển tặng Y Toa Bối Nhĩ cũng không sao cả. Nhưng thân phận Mạc Lâm rất đặc thù, thân là trưởng lão Thần Vực Nguyên lão hội, làm quản gia cho Địch Áo đã rất hạ mình rồi, bảo hắn hầu hạ Y Toa Bối Nhĩ?
"Hẹp hòi như vậy" Y Toa Bối Nhĩ tức giận: "Tác Phỉ Á, ta nói cho ngươi biết, mới vừa nãy ta và ngươi…"
"Hắn sẽ giết ngươi." Địch Áo cười khổ nói.
"Giết ta?" Y Toa Bối Nhĩ kinh ngạc, chợt hiểu ra rất nhiều. Sắc mặt Địch Áo không giống nói giỡn, nếu như là người Thánh Đế Tư thành hoặc Tái Nhân Hầu tước tuyệt đối sẽ không dám thương tổn Y Toa Bối Nhĩ. Thế lực thứ ba? Vậy thì Địch Áo làm sao quen biết với bên đó?
Thật ra nàng đến chỗ Địch Áo chỉ là vì tìm hiểu thân phận lão nhân kia mà thôi, bây giờ hẳn là đạt được mục đích rồi nên không cần thiết làm mấy chuyện hồ đồ. Tác Phỉ Á lộ vẻ hồ nghi, ngay cả Tác Phỉ Á cũng không biết chuyện này, vì sao Địch Áo không nói cho nàng nghe nhỉ?
Qua một lúc sau, Ca Đốn kéo Hỏa Hống Thú đang hưng phấn trở về. May là Ca Đốn đã lên cấp Cực Hạn võ sĩ, tốc độ và lực lượng đã gia tăng rất lớn, nếu không nhất định không thể kéo nổi nó về.
Lúc này trong sa mạc bỗng nhiên hiện ra mấy cái chấm đen, đến vị trí cách đám người Địch Áo mấy dặm liền ngừng lại, Địch Áo nhìn qua cửa sổ một lát rồi lẩm bẩm: "Không phải là sa tặc chứ?"
(Sa tặc: cướp sa mạc)
"Sa tặc?" Ca Đốn đang phân cao thấp với Hỏa Hống Thú, nghe thấy Địch Áo nói không khỏi nở nụ cười sảng khoái: "Ta đi cho bọn hắn một sự vui mừng nhé?"
"Quên đi, đoán chừng bọn hắn không dám tới đây, nhanh chân một chút. Không phải lúc nào cũng được nếm thử tư vị ngủ trong sa mạc đâu!" Địch Áo lắc đầu, treo chiến kỳ Tái Nhân Hầu tước lên nóc xe. Trong tình hình chung, đám sa tặc sẽ không dám hạ thủ đối với những đoàn xe này, bởi vì làm vậy bọn họ sẽ phải đối mặt với một vị Hầu tước trả thù.
Quả nhiên những tên kia thấy đám người Địch Áo rời đi cũng không dám bám theo, mà từ từ quay đầu rút lui.
"Vì sao lá gan đám sa tặc lại nhỏ như vậy? Không giống lời đồn đãi chút nào nha?" Y Toa Bối Nhĩ không vừa ý với chuyện này, sớm biết như vậy không mang chiến kỳ Tái Nhân Hầu tước theo làm gì, đi lịch lãm chung quy phải có vài điểm kích thích chứ, an an ổn ổn sống qua ngày không phải là thứ nàng muốn.
"Y Toa Bối Nhĩ, ngươi nói sai rồi, không phải là lá gan sa tặc nhỏ, chúng ta từng đụng phải quá một nhóm sa tặc. Chỉ vì Hỏa Hống Thú mà dám giết chết nữ nhi Bá tước đó, lại còn hạ thủ với chúng ta nữa." Tác Phỉ Á cười nói.
"Hỏa Hống Thú? Chính là đầu ma thú của Ca Đốn hả? Vậy sau đó thế nào?" Y Toa Bối Nhĩ luôn luôn cảm thấy hứng thú với những đề tài như thế này.
"Sau thế nào hả, đầu lĩnh sa tặc là một gã Cực Hạn võ sĩ tên là Mễ Nhĩ muốn đuổi giết chúng ta, ngược lại bị Địch Áo giết chết."
"Mễ Nhĩ là do ngươi giết?" Mạc Lâm ở ngoài thùng xe nghe đến đó không khỏi ngạc nhiên, tính toán thời gian thì lúc Mễ Nhĩ chết, Địch Áo chỉ mới là Quang Mang võ sĩ, điều này làm sao có thể? Chẳng lẽ là tình báo sai lầm?
"Ngươi biết Mễ Nhĩ?" Địch Áo mở một cửa sổ khác kinh ngạc nhìn tới Mạc Lâm, lấy thân phận Mạc Lâm vì sao lại có quan hệ với mấy gã sa tặc nho nhỏ chứ?
"Từng nghe nói qua nơi này có một tên như vậy mà thôi." Mạc Lâm trả lời hàm hồ một câu rồi không lên tiếng nữa. Trên thực tế, có vài cổ sa tặc hoạt động trong sa mạc Hỏa Diễm, Thần Vực đều nắm hết thảy vào lòng bàn tay. Thậm chí thỉnh thoảng còn nâng đỡ hoặc hạ xuống để cho các nhóm sa tặc không đến nổi bị tiêu diệt. Đối với Thần Vực thì đám sa tặc này là hàng rào che chở trước mặt bọn họ, người ngoài làm sao nghĩ tới ẩn sâu trong sa mạc Hỏa Diễm, nơi có đám sa tặc thường xuyên lui tới lại là trụ sở bí mật của Thần Vực.
Dĩ nhiên, chuyện như vậy không thể nào công khai được.
Mặc dù Địch Áo cũng muốn nhanh chóng rời khỏi sa mạc, nhưng tốc độ xe ngựa thật sự là quá chậm. Đi khoảng sáu ngày, bùn đất dưới chân từ từ cứng rắn hơn, không còn đầy cát như trước nữa, nhiệt độ chung quanh cũng mát mẻ hơn rất nhiều. Địch Áo buồn bực chính là Lao Lạp vẫn có thể ngủ mọi lúc mọi nơi, Địch Áo muốn đi ra ngoài hóng mát một chút cũng không được, chỉ có thể ngồi trong xe suốt ngày. Nhưng Địch Áo vẫn phải kiên trì, bởi vì Ngõa Tây Lý từng nhắc tới trước khi Thủ hộ giả nhất tộc tiến hóa sẽ xuất hiện một vài chuyện khác thường, có lẽ Lao Lạp chuẩn bị tiến hóa rồi.
Địch Áo rất muốn nhìn thấy Miêu Tử tiến hóa lần nữa sẽ biến thành cái dạng gì, đến lúc đó chiến lực Lao Lạp sẽ đề cao không ít.
Phía trước xa xa xuất hiện một tòa thành nhỏ, Địch Áo lấy bản đồ ra xem thì biết phương hướng không hề sai lầm. Xuyên qua tòa thành này, bọn họ sẽ tiến vào vùng trung tâm Phỉ Tể công quốc.
"Địch Áo, vào trong thành phía trước nghỉ ngơi một lát." Y Toa Bối Nhĩ trực tiếp nhảy vào buồng xe Địch Áo.
"Có cần thiết không?" Địch Áo kinh ngạc nhìn Y Toa Bối Nhĩ: "Chúng ta đi ra ngoài lịch lãm, vào thành trấn tiếp liệu cũng không sao, nhưn nghỉ ngơi... ta thấy không cần lắm? Y Toa Bối Nhĩ, vừa mới ra ngoài mấy ngày, ngươi đã không kiên trì nổi?"
"Ta..." Y Toa Bối Nhĩ nhất thời cứng họng, nàng cũng không thể nói với Địch Áo là mình muốn tắm rửa, làm thế không khỏi lộ vẻ nàng quá yếu ớt rồi.
"Không được khi dễ Y Toa Bối Nhĩ." Tác Phỉ Á oán giận đẩy Địch Áo một cái: "Dù sao ta, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny cũng có dự định tìm lữ điếm nghỉ ngơi, nếu chàng dám không đồng ý..." Tác Phỉ Á kéo dài thanh âm biểu hiện hành vi uy hiếp lộ liễu.
"Ta dám không đồng ý sao?" Địch Áo cười nói: "Đúng lúc ta và Ca Đốn cũng muốn đi tắm, thoải mái một lát cũng tốt." Đi trong sa mạc sáu ngày, tất cả mọi người đều mặt xám mày tàn, khó khăn lắm mới gặp được thành trấn, tự nhiên phải đi vào tẩy trần thật tốt. Sở dĩ lúc nãy nói như vậy là do Địch Áo muốn trả thù lần trước, ai bảo Y Toa Bối Nhĩ dám uy hiếp hắn.
"Ngươi.." Y Toa Bối Nhĩ nhất thời chán nản, lúc này mới kịp nhớ ra, thì ra Địch Áo cố ý làm khó nàng. Nhưng không tìm ra cách phản bác, chỉ có thể oán hận dậm chân chạy ra ngoài, quyết định lần sau nhất định phải tận lực vạch trần Địch Áo. Nói gì cũng không thể để hắn chiếm tiện nghi, còn muốn trái ôm phải ấp? Sướng ngươi quá đi…
Y Toa Bối Nhĩ nghĩ như vậy đúng là oan uổng Địch Áo. Hắn thật sự không có ý nghĩ gì đối với Lao Lạp, ở trong mắt Địch Áo thì Lao Lạp chỉ là một đứa bé thiếu thốn tình cảm, lại trải qua rất nhiều khổ nạn, cho nên mới tin tưởng bám lấy hắn như thế. Đợi sau khi nàng lớn lên hẳn là không giống như bây giờ.
Không qua bao lâu, đoàn người Địch Áo đã tiến đến gần tòa thành, chỗ cửa thành có mấy gã vệ binh lười biếng tựa lưng vào tường, vừa thấy đám người Địch Áo đến gần thì lề mề đi tới: "Đứng lại, từ đâu tới?"
"Chúng ta từ Tái Nhân Hầu tước lĩnh tới." Ca Đốn thúc dục Hỏa Hống Thú đi tới trước đội ngũ, nhất thời mấy gã vệ binh sợ hãi hết hồn, lúc nãy Hỏa Hống Thú bị cỗ xe ngựa che lại nên bọn họ không nhìn thấy. Hiện tại nhìn thấy Hỏa Hống Thú cao hơn hai thước chậm rãi đi tới, còn có cặp mắt to như cái đèn lồng bốc cháy kia, khí thế mấy tên vệ binh lập tức rút xuống bằng không, vội vàng lùi lại nhường cửa thành. Tên gia hỏa to như thế ai biết nó có ăn thịt người hay không, cho dù không ăn tùy tiện tát một cái cũng chết người như chơi.
"Chúng ta có thể vào không?" Ca Đốn cũng không muốn hù dọa mấy tên tiểu tốt này, theo lý thuyết hẳn là kiểm tra thân phận một lát. Nhưng xem tình hình trước mắt, mấy tên vệ binh hiển nhiên là muốn tỉnh lược quá trình này luôn rồi.
"Dĩ … dĩ nhiên có thể." Gã tiểu đầu mục cười cười nói, ngay cả phí vào thành cũng quên mất, có thể là không dám nói. Phí vào thành chỉ có mấy tiền, không cần thiết góp mạng mình vào, huống chi đối phương đã nói là từ Tái Nhân Hầu tước lĩnh tới, trên xe ngựa cũng treo chiến kỳ Tái Nhân Hầu tước. Cho dù phía trên truy xét xuống cũng có thể khai báo, không thể nói là bọn họ làm nhiệm vụ sai sót.
Mấy người đi trên đường phố, đánh giá cảnh sắc bốn phía có phần tan hoang, trên phố vốn không nhiều người, lại nhìn thấy Hỏa Hống Thú kinh khủng xuất hiện. Những người bình thường vội vàng chạy trốn, còn những còn lại cũng tái mặt bước vội, tất cả bọn họ đều mặc trang phục mạo hiểm giả. Theo lời Môn La nói, nơi này là đất phong của thế gia A Mạn Nam tước, tính ra cũng nhiều năm lắm rồi.
"Xem ra A Mạn Nam tước cũng không có gì đặc biệt, đất phong mà còn quản lý không tốt, ngay cả lữ điếm cũng không có." Ca Đốn bĩu môi, từ trên phương diện này, tòa thành còn kém hơn cả Đôi Tháp trấn.
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường