Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Nam Tường
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 626
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 304: Về Lại Thế Giới Hắc Ám
au khi ‘mất tích’bốn ngày, Địch Áo rốt cuộc trở về Tái Nhân Hầu tước lĩnh. Đám người Tác Phỉ Á, Lôi Mông nghĩ là Địch Áo ra ngoài một mình để làm một chuyện bí mật nào đó, bọn họ căn bản không ý thức được chuyến đi này nguy hiểm đến mức nào, tiến hành đàm phán cùng một vị Thần Vũ Giả đứng trên đỉnh đại lục là vấn đề nằm ngoài khả năng tưởng tượng của bọn họ.
Mọi người tụ chung một chỗ cười đùa một trận rồi giải tán, trong lúc đó Y Toa Bối Nhĩ và Lôi Mông trước sau thử dò xét Địch Áo, nhưng Địch Áo thủ khẩu như bình (im miệng không nói, giữ vững bình thản làm như không biết), biết điều không đề cập tới đề tài này nữa.
Sau đó Địch Áo lập tức đi tới phòng Ngõa Tây Lý, trước khi hắn rời đi đã ước định với Ngõa Tây Lý thời gian năm ngày. Nếu đến ngày đó Địch Áo vẫn chưa trở lại sẽ có nghĩa sự tình không ổn, như vậy Ngõa Tây Lý phải tận lực chạy đi càng xa càng tốt. Thần Vực muốn đối phó Ngõa Tây Lý sẽ phải xuất động Thánh giả, nếu chiến đấu ở chỗ này, Hầu tước lĩnh có thể sẽ biến thành phế tích, đám người Tác Phỉ Á cũng khó tránh khỏi bị liên lụy vào trong.
Ngõa Tây Lý đã hỏi Địch Áo có sợ hay không, ngay lúc đó Địch Áo biểu hiện rất bình tĩnh, hắn thật sự không sợ. Chỉ cần đối phương hi vọng bản thân tiếp tục Bất Hủ truyền thừa, hắn không cần phải sợ gì cả. Trên phương diện nguyên lực, hắn là người mới bước vào cửa, nhưng kỹ xảo nắm bắt tâm tình con người thì hắn hoàn toàn xứng đáng cấp bậc đại sư. Đến lúc cần thiết hắn có thể giữ vững thân thể không nhúc nhích, tùy thời làm cho mình hít thở không thông dẫn đến hôn mê, thậm chí khiến cho trái tim ngừng đập. Nếu đối phương mạnh mẽ bắt hắn mang đi, hắn cứ thế làm đi làm lại mấy lần, Lan Bác Tư Bản nhất định sẽ loạn tay loạn chân.
Dĩ nhiên chuyện này cần phải có một điều kiện tiên quyết là đối phương cần hắn, không muốn hắn bị thương tổn. Kế hoạch của Địch Áo không khỏi khiến cho người ta có cảm giác chơi xấu, nhưng so sánh với đối phương thì lực lượng của hắn quá mức nhỏ bé. Ngoại trừ chơi xấu ra, hắn còn có thể làm gì?
"Trở lại!" Vừa thấy Địch Áo, Ngõa Tây Lý mỉm cười nhẹ nhõm, thật ra hắn đã sớm thấy Địch Áo rồi. Thật ra lúc nãy hắn không có ở trong phòng, giờ phút này làm ra vẻ không màng danh lợi để che giấu thần sắc lo lắng từ mấy ngày trước.
"Ừ." Địch Áo đáp.
"Có cảm xúc gì không?" Ngõa Tây Lý dừng một lát, cười nói: "Một Cực Hạn võ sĩ đối mặt trực diện một vị Thần Vũ Giả, đây là chuyện trước nay chưa từng có."
"Lan Bác Tư Bản cấp cho ta ấn tượng rất tốt." Địch Áo trầm ngâm một chút, rồi nói tiếp: "Hắn là một người rất chính trực, ta nhiều lần mạo phạm tôn nghiêm của hắn, nhưng hắn vẫn có thể giữ vững khống chế. Nếu chỉ vì lợi dụng ta, hoặc là lợi dụng thân phận của ta, hắn không cần thiết miễn cưỡng bản thân như vậy."
"Chính trực?" Ngõa Tây Lý lẩm bẩm tự nhủ, trên mặt của hắn tràn đầy giễu cợt: "Dùng cái từ chính trực để đánh giá Lan Bác Tư Bản, coi như tương đối đúng trọng tâm. Thế nhưng đây là bộ mặt dành cho ngươi, có biết không? Rất lâu trước đây, đạo sư của ta bị hắn lấy danh nghĩa dị đoan xử tử."
"Cái gì?" Địch Áo lấy làm kinh hãi, tướng mạo Lan Bác Tư Bản thoạt nhìn còn ít tuổi hơn Ngõa Tây Lý, nhưng nghe Ngõa Tây Lý nói tựa hồ Lan Bác Tư Bản thành danh trước Ngõa Tây Lý.
"Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với bản thân mình, những lời này mặc dù không sai, nhưng Lan Bác Tư Bản có nhược điểm trí mạng là ở hắn đối xử với địch nhân không hề nhân từ." Ngõa Tây Lý cười nói: "Ngoan cố và cường ngạnh là tính cách chân chính của Lan Bác Tư Bản. Khi hắn đảm nhiệm chức vụ nguyên lão cao nhất, thái độ Thần Vực truyền ra ngoài thậm chí còn bá đạo hơn thời Bất Hủ Vương An Đức Sâm tại vị, không có một chút lý giải, không có khoan thứ. Lan Bác Tư Bản luôn luôn dùng khí thế một đường càn quét, diệt trừ một nhóm rồi lại một nhóm cường giả có lực uy hiếp Thần Vực."
"Hắn..." Địch Áo không dám tin tưởng, Lan Bác Tư Bản trong ấn tượng của hắn không có thái độ bá đạo như thế. Nếu không người ta đã sớm mang hắn đi rồi, những thủ đoạn nho nhỏ kia chưa chắc có thể làm cho Lan Bác Tư Bản hòa hoãn.
"Nói cho ngươi biết những thứ này không phải là muốn ngươi nghĩ xấu Lan Bác Tư Bản, mà là hi vọng ngươi có thể giữ vững cách nhìn khách quan. Khi nhìn một người không thể chỉ nhìn điểm tốt của hắn, cũng không thể chỉ nhìn điểm xấu, nếu không sau này ngươi nhất định sẽ lỗ lả." Ngõa Tây Lý vừa nói vừa trầm ngâm suy nghĩ: "Lan Bác Tư Bản còn có một nhược điểm, đó là không rộng lượng, những người hắn chịu không được sẽ từ từ rời xa hắn. Áo Nhĩ Sắt Nhã thanh xuân bất lão đến Thiên Không Thành làm cho Thiên Không Thành thay đổi lập trường, người khác cho rằng đây là một nước cờ hay của Thần Vực, trên thực tế Áo Nhĩ Sắt Nhã bị Lan Bác Tư Bản ép đi."
"Ép đi? Thực lực Lan Bác Tư Bản cường đại hơn Áo Nhĩ Sắt Nhã?" Địch Áo hỏi.
"Vừa vặn ngược lại." Ngõa Tây Lý cười nói: "Áo Nhĩ Sắt Nhã cường đại hơn Lan Bác Tư Bản, nếu như Áo Nhĩ Sắt Nhã không đi, Lan Bác Tư Bản chưa chắc có thể lên làm nguyên lão cao nhất. Mặc dù khi đó bọn họ đều là Thánh Vũ Sĩ nhưng thực lực và địa vị đều cùng một thế hệ, được người ta xưng là Thần Vực Thiên Chi Song Kiêu (hai đứa con trời của Thần Vực). Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi bọn hắn đột phá hàng rào cuối cùng sẽ lập tức trở thành nguyên lão, nguyên lão cao nhất trong tương lai chỉ có thể là một trong hai người bọn họ."
Địch Áo mở to mắt kinh hãi, hắn không thể nào nghĩ tới Lan Bác Tư Bản lại có thể làm ra chuyện gà nhà đá nhau như thế này.
"Nghe nói lúc ấy Lan Bác Tư Bản từng cầu hôn Áo Nhĩ Sắt Nhã nhưng bị cự tuyệt. Dĩ nhiên đây chỉ là tin đồn, không ai có thể chứng minh hư thực được." Ngõa Tây Lý cười nói: "Nhưng Áo Nhĩ Sắt Nhã đến Thiên Không Thành hẳn là một loại biến tướng đuổi đi. Tâm tình nàng vào lúc đó khẳng định không tốt, bởi vì kể từ khi nàng rời khỏi Thần Vực, chưa từng trở về một lần nào."
"Vậy tại sao Áo Nhĩ Sắt Nhã còn trợ giúp Thần Vực?"
"Bởi vì Thần Vực có tộc nhân của nàng." Ngõa Tây Lý chậm rãi nói: "Khi Thần Vực và Nguyệt Ảnh đế quốc vừa mới bắt đầu va chạm. Áo Nhĩ Sắt Nhã ngồi yên không lý đến, chỉ khi nào Quân Đồ Minh muốn làm ra động tác lớn, Áo Nhĩ Sắt Nhã sẽ phát ra cảnh cáo Quân Đồ Minh."
"Ta nghe nói Phi Viêm chiến thương là sính lễ cưới Áo Nhĩ Sắt Nhã? Nếu Lan Bác Tư Bản đã ép Áo Nhĩ Sắt Nhã rời đi, tại sao để cho nàng mang theo Phi Viêm chiến thương?"
"Bởi vì cần phải trấn an những cường giả ủng hộ Áo Nhĩ Sắt Nhã." Ngõa Tây Lý nói: "Nếu để cho Áo Nhĩ Sắt Nhã tay không đến Thiên Không Thành, bất kể giải thích thế nào cũng không có ý nghĩa. Để Áo Nhĩ Sắt Nhã mang theo Phi Viêm chiến thương chứng minh Thần Vực không có từ bỏ Áo Nhĩ Sắt Nhã, vẫn có hi vọng cực cao đối với Áo Nhĩ Sắt Nhã."
Địch Áo nhức đầu một trận, không nghĩ tới quan hệ giữa các cường giả lại phức tạp như thế, Áo Nhĩ Sắt Nhã và Lan Bác Tư Bản đã từng là Thần Vực Thiên Chi Song Kiêu? Vậy thì nội chiến làm cái quái gì chứ, nếu như bọn họ có thể giữ vững tín nhiệm lẫn nhau, có lẽ Thần Vực sẽ không bị Quân Đồ Minh phá hủy. Còn nữa, Lan Bác Tư Bản đã nói Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc tiếp đón mấy tên hậu bối Thần Vực nhằm tranh đoạt địa vị huyết thống của Thần Vực. Vì thế tình cảnh Địch Áo rất khó xử, tình thế đã ác liệt như thế, Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc phải chân thành hiệp tác mới có thể chống đỡ uy năng Quân Đồ Minh, tranh đoạt huyết thống Thần Vực thật sự có ý nghĩa sao? Chẳng lẽ bọn họ bây giờ đang tính toán sau khi phá hủy Nguyệt Ảnh đế quốc, ai sẽ chiếm cứ cái ghế bá chủ đại lục? Tầm mắt nhìn xa một chút dĩ nhiên không sai, nhưng nhìn xa tới cỡ đó hình như quá mức buồn cười?
"Dựa theo tính cách Lan Bác Tư Bản sẽ không thả ngươi trở lại dễ dàng như vậy." Ngõa Tây Lý trầm ngâm chốc lát, rồi lại nói: "Hắn nói gì với ngươi?"
Địch Áo từ từ nhớ lại, tường thuật đại khái những ý chính cho Ngõa Tây Lý nghe, sau đó cười khổ nói: "Hắn còn nói sau này ta sẽ trở thành vương giả Thần Vực."
"Hắn bắt đầu nản chí rồi, hoặc là thiếu hụt lòng tin đối với bản thân mình." Ngõa Tây Lý nói: "Thế nhưng hắn nói sau này ngươi sẽ trở thành vương giả Thần Vực, vấn đề này ta đồng ý với cách nhìn của hắn."
"Lão sư, chớ có nói đùa." Địch Áo lắc đầu nói: "Ta bây giờ chỉ là Cực Hạn võ sĩ."
"Trước kia ta cũng là Cực Hạn võ sĩ." Ngõa Tây Lý nghiêm mặt nói: "Địch Áo, ngươi rõ ràng bản thân mình có thiên phú tốt đến mức nào không? An Đức Sâm Bất Hủ truyền thừa có thể giúp cho ngươi tiến hóa lần thứ hai. Cộng thêm kỹ xảo sinh tồn và cách vận hành nguyên lực dị hoá mà ta dạy cho ngươi, hai năng lực này tồn tại cùng một chỗ sẽ làm cho ngươi đạt tới độ cao ngay cả ta cũng không thể tưởng tượng nổi. Nếu như nói trong tương lai có một người có thể đánh bại Quân Đồ Minh, khẳng định người đó chính là ngươi."
Địch Áo nhún vai, không để ý lắm lời Ngõa Tây Lý khích lệ. Thân là Cực Hạn võ sĩ đã nghĩ ngợi tương lai đánh ngã Quân Đồ Minh như thế nào chẳng phải là buồn cười y như lối suy nghĩ của mấy tên ở Thiên Không Thành, Sư Tâm đế quốc hay sao?
Thần Điển Thần Điển - Phá Nam Tường